Nhiều ngày trôi qua ở Doản phủ, Lăng Ngọc Hoa ngày càng chiếm được vị trí trong lòng Doản lão gia và Doản phu nhân, tuy vậy dù cô ta có cố gắng đến đâu thì Thuần Khanh cũng không hề để mắt đến cô ta, một lòng một dạ chỉ mong đến lúc gặp lại Băng Lam.
Ngọc Hoa dần sinh nghi vì dạo gần đây Thuần Khanh và Lâm Đình thường xuyên ra khỏi Doản phủ, không biết là đi đâu đến khi họ về thì lại vào thẳng phòng, cũng chẳng buồn động bữa, không hề đến chào cô ta một tiếng.
Trời đã sập tối, Lăng Ngọc Hoa tiến về phía giang phòng của Thuần Khanh để xem rốt cuộc mấy hôm nay Thuần Khanh đã làm gì. Thấy bên trong vẫn còn sáng đèn, Ngọc Hoa khoét một lỗ nhỏ trên cửa sổ rồi ghé mắt nhìn vào. Bên trong, Lâm Đình và Thuần Khanh đang bàn bạc gì đó, trước mặt họ là bộ y phục tân lang của Thuần Khanh. Cũng đúng, ngày mốt đã là hôn lễ nên sáng sớm mai Ngọc Hoa sẽ phải về lại Lăng gia chờ kiệu của Doản gia tới đón. Chỉ nghe loáng thoáng hai người bên trong nói phải đi rồi rồi bước ra mở cửa. Lăng Ngọc Hoa vội vã chạy tới núp sau ngã rẽ giang phòng nhìn hai người đi song song nhau về phía cổng chính, bước chân có phần vội vã và hấp tấp.
Trong lòng Ngọc Hoa thầm nhủ: Đã tối vậy rồi, họ còn ra khỏi Doản phủ làm gì?
Bản tính đa nghi và tò mò thôi thúc Ngọc Hoa bám theo phía sau Lâm Đình và Thuần Khanh. Họ tới cuối phố, băng lên con đường dốc đá tối đen duy nhất trên vách núi để đến căn nhà của Băng Lam. Con đường sỏi đá cheo leo cùng những tán cây nghiêng, cành lá chắn ngang đâu là gì đối với thân nam tử nhưng đối với kẻ bám đuôi mà đặc biệt lại là nữ nhi thì lại khó khăn vô cùng.
Hoa Cẩm Chướng lung lây trong gió như mừng rỡ khi hai thân ảnh nam nhân dần hiện rõ dưới màn đêm lạnh buốt. Căn nhà và thân hình nhỏ nhắn của người con gái đã hiện rõ trước mắt.
- Tiểu Lam! - Thuần Khanh gọi, nụ cười rạng rỡ trên môi anh.
Nghe tiếng gọi, Băng Lam quay đầu lại cười chào rồi vội dấu đi chiếc khung thêu và công việc dang dở.
- Khanh ca, Đình ca.
- Muội vẫn khoẻ chứ? - Lâm Đình ân cần hỏi, nhìn cô đầy trìu mến.
- Muội ổn mà.
- Ừm.
Ánh mắt dịu dàng hiếm gặp khi nhìn nữ nhi của Lâm Đình giờ đây đã bị Băng Lam phá vỡ. Thuần Khanh nhận ra điều đó ngay từ lúc mới gặp Băng Lam, không chỉ có mình chàng mà ngay cả ca ca của chàng - Lâm Đình - đã phải si mê nàng vì vẻ ngoài ngây thơ và giờ đây là ý chí kiên cường.
Lúc này, Ngọc Hoa đã tới được chỗ của ba người. Ánh đèn dầu trong nhà hắt ra trên gương mặt mờ ảo nhưng điều đó cũng không thể khiến sự ngạc nhiên, sự ghen ghét, đố kị và sự thù hận hiện rõ trên nét mặt của Ngọc Hoa. Đó là Băng Lam, là Thuần Khanh, họ ở với nhau, nói cười vui vẻ. Họ đã bỏ đi sự tồn tại của cô, họ khinh bạc cô, cô hận, hận. Lẽ nào Lăng Ngọc Hoa cô - trưởng nữ Lăng gia lại thua trong tay một thứ nữ thân phận không khác gì một nô tì? Bàn tay cô ả bóp chặt như muốn lao tới bóp lấy Băng Lam, ánh mắt căm thù tột độ không khác gì ánh mắt của kẻ săn mồi. Căm phẫn. Nhưng rồi bàn tay buông lỏng, ánh mắt ả trở nên tĩnh lặng, nụ cười nửa miệng xuất hiện trên môi.
Thuần Khanh, nếu huynh yêu tiện nhân đó, ta sẽ để huynh hối hận vì lựa chọn này. Lăng Băng Lam, đừng trách ta vô tình, nếu có trách hãy trách tại sao Thuần Khanh yêu ngươi.
Lăng Ngọc Hoa rời gót về Doản phủ.
- Vậy cả hai nói chuyện đi, ta sang bên kia tảng bộ một lát - Lâm Đình đứng dậy bước khỏi ghế, nhắm hướng sau lưng đi thẳng.
Chỉ còn lại hai người.
- Tiểu Lam. - Thuần Khanh gọi, nắm chặt tay Băng Lam - Chúng ta... bỏ trốn khỏi đây đi.
Một cơn ngạc nhiên và im lặng ập đến, nàng chỉ thở dài.
- Không. Thuần Khanh, muội không thể mất huynh cũng như gia đình huynh cũng không thể thiếu huynh. Muội hiểu huynh cảm giác như thế nào, muội cũng vậy nhưng... huynh thật sự ít kỉ vậy sao? Huynh thật sự muốn bỏ lại tất cả, danh vọng, gia đình, thân thế, hoài bão? Muội không muốn huynh vì muội hy sinh quá nhiều, không muốn huynh vì muội từ bỏ gia đình vì... Doản phủ... là nơi đã sinh ra huynh.
- Nhưng...
Băng Lam đặt ngón tay lên môi Thuần Khanh, lắc đầu.
- Trời không phụ người có tình. Nếu có duyên phận, muội nguyện là nương tử của huynh, còn nếu hữu duyên vô phận, có thể quen biết đã là hạnh phúc lắm rồi. Cũng xem như không còn gì oán thán.
Lâm Đình và Thuần Khanh trở về Doản phủ. Trên đường đi, Thuần Khanh không yên, cứ muốn hỏi Lâm Đình rồi lại thôi.
- Sao vậy? - Lâm Đình mở lời.
- Đệ... Huynh... cũng thích Băng Lam đúng không.
Nhìn Thuần Khanh có vẻ buồn bã, Lâm Đình cũng không muốn làm cậu buồn thêm.
- Không đâu. Huynh chỉ xem nàng ấy như muội muội thôi.
- Huynh không cần nói dối đâu. Đệ biết, mong huynh thay đệ bên Băng Lam, đệ chỉ sợ đời này không thể bên nàng ấy.
Thuần Khanh bước ngang qua Lâm Đình, hạt mưa tí tách rơi vỡ ra trên mặt đất.
- Nhưng muội ấy không cần ta. - Lâm Đình tự lẩm bẩm rồi đứng lặng trong cơn mưa.
Đúng là nghiệt duyên.