- Tiểu Huyết, con phải kiên cường sống tiếp. Phụ thân và mẫu thân ở bên kia thế giới sẽ luôn dõi theo con. Con phải thật mạnh mẽ sống tiếp, có biết không? - Mẫu thân trong giấc mơ xoa lấy đầu nàng, mái tóc dài che hết cả nữa khuôn mặt rồi thân ảnh đó từ từ tan biến vào không trung chỉ để lại một vầng sáng cô độc.
- Mẫu thân, người đừng đi mà! - Tiểu Huyết gọi theo bóng người đang tan biến, bàn tay cố vươn ra nhưng chẳng thể chạm tới, nước mắt giàn giụa khắp khuôn mặt trắng hồng.
Tất cả mọi người đều muốn bỏ rơi nàng hay sao? Tại sao ngay cả người thân duy nhất cũng bỏ nàng mà đi?
* * * * *
Huyết Ly sau khi hôn mê một đêm dài cuối cùng cũng tỉnh lại, nàng nhìn xung quanh, là nhà nàng nhưng nó đã nứt nẻ và bề bộn sau cuộc tấn công của yêu xà đêm qua. Nàng muốn ngồi dậy nhưng bản thân lại chẳng có chút sức nào, nhìn lại bản than cũng đã bị băng lại vài chỗ. Huyết Ly lại nhìn khắp gian nhà một lần nữa, không ai. Thật trống trải, nàng nhớ mẫu thân mà bật khóc.
- Khóc nhiều như vậy không đau mắt sao? - Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai nàng, xuất hiện trước mặt nàng là một nam nhân mặc bạch y. Chàng đặt chén thuốc xuống giường rồi đỡ nàng ngồi dậy. - Uống đi!
Thấy nàng ngập ngừng lưỡng lự, chàng đành thở dài một tiếng rồi nhìn nàng mà lặp lại lời.
- Uống đi, nếu không vết thương sẽ không lành đâu. Ta cũng không phải yêu quái, nó bị ta tiêu diệt rồi.
- Người... là ai? - Nàng ngập ngừng nhìn chén thuốc rồi nhìn chàng - Sao lại đối tốt với tiểu Huyết?
- Ta tên Nhan Sinh, từ nay ta chính là sư phụ của con, ta sẽ không để một yêu quái nào làm hại con nữa.
Nàng ngơ ngác nhìn chàng không hiểu, nàng vốn một thân âm khí thu hút yêu ma, phụ mẫu vì nàng đều tử kiếp, bây giờ lại xuất hiện một người tự nhận sẽ là sư phụ nàng. Sau đó rất lâu nàng mới biết Nhan Sinh từng nợ ân tình của phụ mẫu nàng từ khi nàng còn ở trong bụng mẫu thân, lần xuống núi đầu tiên sau khi tu luyện vốn để trừ ma diệt yêu, làm phúc cho nhân gian và cũng để tìm phụ mẫu nàng đền ơn từng cứu mạng nhưng rốt cuộc lúc đến nới chỉ có thể cứu được nàng trong cảnh hoang tàn, chết chốc.
- Tiểu Huyết! - Nhanh Sinh gọi tên nàng, theo phản xạ cơ thể nàng cũng ngước mắt lên nhìn chàng. - Ta đã an bài hậu sự cho mẫu thân con sau khi hỏi mọi người xung quanh mộ của phụ thân con. Sau khi con điều trị thương tích xong cùng ta lên Bạch Linh sơn, ta sẽ dạy con kiếm pháp trừ yêu, sẽ không có yêu ma nào có thể làm hại con được nữa.
- Vâng. - Nàng cụp mắt xuống, hơi đượm buồn.
Thôn trấn này nàng đã sống bao lâu rồi mặc dù mọi người ai cũng xa lánh vì âm khí của nàng hay dẫn dụ đến những thứ không tốt lành nhưng đi không thể nào không luyến tiếc. Nhan Sinh xoa đầu nàng như cũng hiểu phần nào. Bàn tay thật ấp áp, đã rất lâu rồi không ai chạm vào nàng như thế trừ phụ mẫu.
- Ráng nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài.
- Vâng.
Năm ngày sau đó vết thương của nàng đã hoàn toàn hồi phục tuy nhiên không ít những yêu ma tạp nham khi ngửi thấy mùi máu của nàng mà mò tới muốn ăn trọn lấy nàng nhưng tất cả đều trở thành bại tướng dưới tay Nhan Sinh mà mất mạng. Chàng không cần biết những yêu ma này từ đâu tới hay lợi hại đến đâu nhưng bất kể là kẻ nào muốn làm hại nàng đều không thể sống. Huyết Ly quỳ trước mộ phụ mẫu thắp hương, vái ba lạy rồi nhìn bia mộ.
- Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi từ đây xin cáo biệt, nữ nhi sẽ mạnh mẽ hơn nữa, sẽ không phụ lòng phụ mẫu, con sẽ thật kiên cường để sống.
- Đi thôi. - Nhan Sinh bước tới đứng sau lưng nàng.
- Vâng. - Nàng đứng dậy phủi hêt bụi bẩn trên váy, không quên lau đi khoé mắt đã ướt. - Nhan Sinh ca, chúng ta đến Bạch Linh sơn sao?
- Gọi ta là sư phụ. - Chàng chỉnh lại lời nàng. - Không phải ca ca.
- Sư phụ!
- Được rồi, đi thôi.
Hai bóng người một trắng, một đỏ bước đi trong cảnh hoàng hôn vàng rực cả một vùng đất để lại tất cả mọi thứ phía sau không luyến tiếc. Vài chiếc lá vàng yếu đuối bị cơn gió bất chợt làm chao đảo trong không trung, đáp nhẹ bên ngôi mộ. Kiếp kiếp luân hồi, kiếp kiếp gặp. Thêm một lần gặp nhưng biết có trường niên? Ai có thể hiểu nhân gian vô thường nhưng mấy ai biết điểm dừng khi tình yêu sẽ dần chớm nở?