[Dịch] Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 803 : Đại sư không có cốt khí




Yến Kinh. Linh Vận Tự.

Linh Vận Tự không phải là ngôi chùa tràn đầy hương khói nhưng chỉ cần là chùa miếu, hơn nữa còn ở Yến Kinh thì, hòa thượng nơi đây cũng không quá cực khổ.

Con người càng ngày càng tham lam, tâm tính càng thêm tịch mịch, thế nên những kẻ cầu tài cầu tử, cầu khỏe mạnh, cầu duyên, cầu đàn bà….càng thêm nhiều. Thậm chỉ là một số đại minh tinh đứng trong hào quang vạn trượng cũng không phải là ngoại lệ.

Hôm nay Linh Vận tự đón một vị khách quý.

Đại minh tinh Đường Trọng sau khi tới Linh Vận Tự thắp hương, thắp hương lễ Phật, cầu mong quốc thái dân an, mùa màng tốt đẹp, mơ ước cát tường cho mọi người, sau đó liền cúng giường hẳn từng một chồng một chồng Hoa tệ, sau đó quay qua tên tiểu hòa thượng mắt đang sáng lên như đèn bên cạnh:

- Tôi muốn gặp Viên Thông đại sư.

- Gặp Viên Thông đại sư?

Tiểu hòa thượng vãn trợn hai mắt lên mà mơ mộng, Linh Vận Tự không phải là đại miếu, người tới cũng ít. Chùa miếu cũng thường có người quyên tiền, thế nhưng lại ít có thể loại quyên từng chồng như vậy. Thấy tiền là sáng mắt, đến Phật tổ còn không ngoại lệ, huống hồ gì một tên tiểu hòa thượng mới nhập môn này đây?

Hắn thầm mắng Đường Trọng trong lòng, là một tên đại ngu đần, cũng thầm cầu nguyện cái bọn đại ngu đần càng nhiều hơn thì càng tốt, như thế bọn hắn mới kiếm được thêm nhiều tiền hơn.

- Thí chủ muốn gặp Viên Thông đại sư sao?

Tiểu hòa thượng rất có phong phạm cảm tạ Đường Trọng quyên tiền, rồi hỏi tiếng:

- Là xin xâm hay là giải thích nghi đề?

- Tôi cũng học tập Phập pháp, đã học thuộc các bộ kinh văn. Nghe nói Viên Thông đại sư Phật pháp huyền diệu, nên mới muốn hướng đại sư xin chút kinh nghiệm. Đường xa mà đến, một mảnh thành tâm, mong tiểu sư phụ giúp tôi thông báo một chút.

- Bần tăng đi thông báo một tiếng đây, còn được hay không là phải xem duyên phận của thí chủ.

Tiểu hoàn thượng trả lời.

- Tôi nghĩ chúng ta chắc sẽ có duyên lắm.

Đường Trọng cười nói, vừa nói tay hắn cũng lưu loát nhét vào trong tay tiểu hòa thượng một xấp tiền.

- Phật giúp người có duyên.

Tiểu hòa thượng cười tới mức ngoác hết cả miệng, thằng ngốc này thực là đáng yêu quá đi mà.

- Phật yêu kẻ có tiền.

Đường Trọng cũng cười, trong lòng thầm nghĩ.

Quả nhiên, sau vài phút chờ đợi, tiểu hòa thượng chạy ra, vẻ mặt vui mừng nói:

- Thí chủ, xin mời vào.

- Cảm ơn.

Đường Trọng cảm ơn rồi đi theo phía sau tiểu hòa thượng tiến vào bên trong.

Một lão già mặc thanh sam cũng đứng dậy, không quan tâm tới người tới sau, cũng không bị tiểu hòa thượng phát hiện.

- Chờ chút.

Tiểu hòa thượng ý bảo Đường Trọng dừng bước, sau đó hắn nhẹ nhàng đẩy cửa, nói:

- Đại sư, khách nhân tơi rồi.

- Mời vào đi.

Bên trong một giọng nam hùng hậu đáp lại.

- Mời.

Tiểu hòa thượng làm động tác mời.

Đường Trọng cảm ơn tiểu hòa thượng, sau đó bước tới thiện phòng của Viên Thông đại sư.

Viên Thông đại sư ở tây đường của Linh Vận Tự. Địa vị Tây đường gần bằng với thủ tọa, nhiệm vụ là giáo hóa tăng chúng, giảng giải, tuyên truyền phật pháp. Tuy rằng là một người đức cao vọng trọng, nhưng vẫn luôn làm gương tốt cho những người thường học tập.

Đường Trọng bước vào thiện phòng, cũng không hỏi gì, không thi lễ, chỉ khẽ cười cười mà đánh giá vị đại hòa thượng trung niên mặc tăng phục màu xanh đang ngồi xếp bằng mà nhập định.

Đầu trọc, mặt tròn, mặt mũi hiền lành.

Khuôn mặt này thực có tính lừa gạt, có thể mê hoặc vô số tín đồ điên cuồng.

Đại hòa thượng cũng không thể bình tĩnh nổi nên trợn mắt hỏi:

- Thí chủ rốt cuộc muốn hỏi gì?

- Hỏi xem chúng ta có hữu duyên hay không?

Đường Trọng cười, trực tiếp ngồi lên chiếc ghế đối diện với Viên Thông đại sư.

Viên Thông đại sư nghiêm mặt hỏi:

- Tại sao lại muốn hỏi như thế?

- Tôi thấy bản thân vô cùng thân thiết với đại sư, dường như đại sư giống với Chu đồ tể đã từng bị trục xuất ở thôn tôi. Chu đồ tể có một thanh đao tốt, gọi là Bạch Hồng đao, chỉ cần rút ra, con lợn phải chịu dày vò rồi mới được chết. Hơn nữa Chu đồ tể rất tốt với tôi, mỗi lần gặp đều ném cho tôi một miếng thịt ba chỉ hoặc một cái chân heo đề về cải thiện bữa ăn, tôi khi còn nhỏ đã ăn không ít thịt heo của hắn.

- A di đà phật.

Viên Thông đại sư hai tay hợp lại, mồm hô Phật hiệu.

- Tội lỗi, bần tăng nghĩ thí chủ đã nhận lầm người. Bần tằng chưa từng mổ heo, cũng không hề dám làm loại chuyện máu me này, người xuất gia là phải từ bi.

- Mổ heo sao lại là chuyện tình máu me đây? Nếu như trên thế giới này mà không có đồ tể thì làm sao chúng ta được ăn thịt đây? Làm sao được ăn dưa chua xào ruột già? Làm sao được ăn sườn xào chua ngọt?

- Thí chủ tới đây không phải là muốn đàm luận Kinh Phật hay sao?

- Tôi chính là đang cùng đại sư đàm luận Kinh Phật đây. Phật sống Tế Công đã từng nói, rượu thịt đeo hạt tràng, Phật tổ tồn trong tâm. Lúc trước Tế Công thích nhất là ăn phao câu gà và chân heo nướng, nếu như không có đồ tể thì chân nướng Phật sống lấy ở đâu ra mà ăn? Chẳng lẽ heo sẽ tự vặt lông mình, mổ ngực mình, tự bay lên giá để bị thiêu sao? Uống nước nhớ nguồn, người đã ăn thịt heo sao lại có thể mắng đồ tể huyết tinh đây?

- Thí chủ, thế nhân chỉ có nhớ được một câu nói đó của Phật sống, “rượu thịt đeo tràng hạt, Phật tổ tồn tại tâm”, thế nhưng lại không biết phía dưới còn có một câu quan trọng hơn: “thế nhân học như ta, cũng giống tiến Ma đạo”. Vạn vật có linh, cho dù là xuất thế là vào đời, vẫn nên là từ bi.

- Nói như thế, heo là không thể giết?

- Không thể giết.

- Vậy người đâu?

- Con mẹ mày tới gây chuyện hả?

Viên Thông đại sư trừng mắt quát.

Đường Trọng kinh ngạc không hiểu, đành hỏi:

- Đại sư, sao có thể mắng chửi người như thế?

- Tao mắng cái thằng lưu manh nhà mày.

Viên Thông nhảy dựng lên từ trên bồ đoàn.

- Rõ ràng là một con sói già, dám ở trước mặt ông đây mà giả bộ cừu trắng hả? Mày là Đường Trọng, người gặp người ghét, cái tên giết người không thấy máu, cho rằng là ông đây không biết sao?

- Đại sư biết tôi?

Đường Trọng cười hỏi.

- Đương nhiên là biết.

Viên Thông đại sư cười lạnh nói.

- Vốn là biết một kẻ đáng ra phải chết, lại không nghĩ đến bây giờ mày vẫn còn sống. Nếu như mày tìm được tao ở đây chứng tỏ là Minh Huệ đã khai rồi phải không?

- Minh Huệ là gì của ông?

Đường Trọng hỏi.

- Vợ của tao.

Viên Thông đại sư thản nhiên nói.

- Hòa thượng không phải là không được kết hôn đấy sao?

- Mày cũng không được phép giết người, tao sao không thể?

Viên Thông đại sư cười lạnh liên tục.

- Hơn nữa làm hòa thượng cũng chỉ để là che dấu thân phận chân thật mà thôi, để cho bọn hắn nghĩ rằng một hòa thượng thì không thể làm ra cái loại chuyện giết người đó. Cũng bởi làm gì có ai nguyện ý cả ngày chỉ có húp cháo ăn rau? Uông tí rượu cũng phải vụng trộm mà uống, chẳng đã nghiền gì.

- Đại sư thực là cực khổ rồi.

Đường Trọng cảm thán.

- Nếu như Minh Huệ là vợ của đại sư, thế thì không biết đại sư có phải thiếu tôi một lời xin lỗi không?

- Tôi xin lỗi thì có thể tha cho vợ tôi được không?

Hắn khéo léo hỏi.

- Không tha.

- Không tha thì vì sao còn muốn xin lỗi đây?

Đường Trọng giật mình, vẻ mặt cung kính nói với Viên Thông:

- Thường nói đại sư tinh thông Phật pháp, quả nhiên là danh bất hư truyền mà.

- Đừng có mà vuốt mông ngựa mà tâng bốc, ông đây không bị lừa đâu.

Viên Thông tính cách khá thô bạo, hoàn toàn khác cái vẻ “ôn hòa” vừa rồi khi giả bộ đại sư..

Xem ra, hắn bình thường quá khổ rồi.

- Đây là tôi chân thành ca ngợi đại sư, đừng đa nghi thế chứ. Coi như vì khi còn bé được ăn nhiều chân heo, coi như chuyện xin lỗi thì bỏ qua, hai chúng ta cũng không nên nhắc lại, miễn làm tổn thương tình cảm bao năm nay….

- Mày có hiểu tiếng người hay không thế? Ông nói cho mà biết, ông chưa hề giết heo, cũng không phải thằng Chu đồ tể chó mà nào hết.

Viên Thông đại sư rất tức giận cắt ngang Đường Trọng.

- Thật đáng tiếc, chẳng qua hai người trông rất giống a.

- Đường Trọng, đừng có mà làm nhục ông đây. Nếu như muốn thì cứ tới đi. Chẳng lẽ mày dám làm chuyện sát giới ở nơi cửa Phật sao? Không sợ bị phóng viên moi ra sao?

- Thật là buồn cười. Cái loại đáng đâm đáng chém ngàn đao, phải bỏ vào vạc dầu, không sợ Phật tổ trừng phạt như ông còn không nói, tôi là một công dân tốt thì làm sao phải sợ phóng viên moi tin tức? Có nghĩa lý gì cơ chứ?

- Có gì không phục. Ông đây người cũng giết được, Phật tổ cũng hầu hạ được, sao mà không sống tốt? Mày muốn sao thì nói thẳng đi. Tính tình của ông không được tốt, đừng bắt ông mày phải chờ lâu.

- Đều nói Phật đạo có thể khiến cho con người tu thân dưỡng tính, xem ra ông cũng là điển hình của sự thất bại rồi. Như thế thì chúng ta làm một cái giao dịch. Hôm nay ông nói cho tôi biết ai sai các người tới giết tôi thì tôi sẽ giả bộ hôm nay chưa hề tới nơi này.

- Vậy mày sẽ thả vợ tao chứ?

- Không thể. Vợ ông là tội phạm, bị cảnh sát bắt rồi. Tôi không có quyền để thả người, tôi không thể phá hư sự công chính của luật pháp.

- Không thả thì mày còn nói cái mẹ gì? Đến đây, chúng ta đánh một trận, mày giết tao hoặc là tao giết mày

"Thật sự là chê cười. Như ngươi loại này cần phải giết ngàn đao bị dầu tạc xấu thai còn không sợ bị Phật tổ trừng phạt, ta một năm tốt công dân còn muốn sợ bị phóng viên cho hấp thụ ánh sáng? Đây là cái gì thế đạo?"

- Không biết nhã nhặn gì cả.

Đường Trọng lắc đầu thở dài.

Lúc hắn nói thì hắn cũng bật hẳn người từ trên ghế dậy. Chân biến thành trường mâu, không có chút báo hiệu nào đá thẳng vào hạ bộ của Viên Thông đại sư.

Nếu như lão ta là hòa thượng thì Đường Trọng dùng chiêu này thì coi như không.

Như với kẻ giả hòa thượng như Viên Thông thì một cước này quả là đòi mạng mà. Đường Trọng ra chân là muốn hủy mệnh căn của hắn, hắn sao chịu để yên?

Hắn quát lớn một tiếng, đập mạnh tay lên bàn. Ấm trà trên bàn bắn thẳng tới phía Đường Trọng, hướng đầu hắn mà giội tới.

Cùng lúc đó, đại sư cũng bật người lên, đá một cái, bồ đoàn dưới mông hắn cũng hướng thẳng về phía Đường Trọng mà bay qua.

Công kích của Đường Trọng bị ngăn lại, chân phải rất nhanh liền rút lại, tránh né được cái ấm nước nóng mà đại sư ném qua.

Hiện giờ Đường Trọng nói gì cũng không tin tên Viên Thông này trước kia chưa hề có giết qua heo, bởi trước khi mổ heo phải nấu nước, đúng là nghề của hắn mà.

Cái tên đó sao lại nóng giận đây, hẳn là bị Đường Trọng vạch trần thân phận nên mới thẹn quá hóa giận sao?

Khi Đường Trọng lui về sau thì Viên Thông liền lao thẳng tới cửa gỗ, đầu đập tới cửa gỗ.

Ngoài cửa sổ chính là núi, chỉ cần vào núi, đối với hắn đã quá quen thuộc thì kiếp nạn này hắn đã thoát.

Đường Trọng muốn đá thằng em của hắn, thế mà hắn lại muốn trốn?

Tên đại sư này thật là không có cốt khí rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.