[Dịch] Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 712 : Sát thủ của sát thủ tình trường




Bởi vì Đường Trọng thay đổi hình tượng cạo trọc đầu và đang cùng Cát U đóng phim ‘Bố vợ vạn tuế’, cho nên khi truyền thông đưa tin về bộ phim này liền lấy cái tên ‘bố con đầu trọc’ để gọi bọn họ. Cát U là đầu trọc bố, Đường Trọng là đầu trọc con. Thậm chí Cát U còn cười nói hai người muốn thành lập nhóm đầu trọc nữa.

Đầu trọc bố rất nổi tiếng, đầu trọc con cũng rất nổi tiếng. Đầu trọc bố thuộc tuýp người thực lực, đầu trọc con là tuýp người thần tượng kiêm thực lực.

Hắn nói hắn không phải Cát U mà là Đường Trọng nhằm hi vọng người khác không nhầm đầu trọc con thành đầu trọc bố thôi.

Chứ thực ra hắn không cần nói thì mọi người cũng nhận ra hắn là Đường Trọng rồi.

Bây giờ Đường Trọng đang là ngôi sao hot nhất trong ngành giải trí.

Hơn thế nữa, Hắc Hiệp vừa hạ màn, bọn họ đều là fans hâm mộ trung thành của Hắc Hiệp nha, đặc biệt là Lý Minh Ý. Bởi vì hắn có rất nhiều bạn gái, lại dẫn mỗi người đi xem một lần, tổng kết hắn đã xem năm sáu lần.

Quen tay hay việc, nhiều lần thành tinh. Dưới hoàn cảnh như thế, hắn không chỉ nhớ rõ từng chi tiết trong phim mà còn nhớ rõ khuôn mặt của Đường Trọng.

Bây giờ, thần tượng Hắc Hiệp trong lòng hắn đang đứng trước mặt đây.

Lúc Đường Trọng tháo mũ xuống, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn. Bởi vì hắn nổi tiếng và bởi vì hắn đầu trọc nên đã làm cho cả đại sảnh toả sáng.

- Đường Trọng. Trời ơi, đúng là Đường Trọng.

- Không phải giả mạo chứ? Chẳng qua thật sự rất gióng Đường Trọng.

- Không phải giả mạo đâu, trên môi Đường Trọng đúng là có một nốt ruồi mà…

Lý Minh Ý không chỉ dẫn theo bạn nam mà còn dẫn theo cả bạn nữ. Mấy nữ sinh này là học sinh của lớp tiếp viên hàng không, cũng là người đẹp nổi tiếng trong trường. Không ngờ mấy cô vừa thấy Đường Trọng liền lập tức thay đổi lập trường, giống như ong gặp được hoa, gấu gặp được mật vậy. Thậm chí, ngay cả trên môi Đường Trọng có nốt ruồi hay không cũng biết chi tiết tỉ mỉ.

- Đường Trọng.

Lý Minh Ý khó khăn gọi lên cái tên này. Hắn nhìn Đường Trọng, lại nhìn Lương Đào, đại não bắt đầu hoạt động.

Bọn họ biết Nam Đại có một ngôi sao nổi tiếng. Nhưng cái ngôi sao này sao lại ở chung với tên kia cơ chứ?

- Là tôi.

Đường Trọng gật đầu cười to.

- Anh… có chuyện gì không?

Lý Minh Ý hỏi. Danh tiếng Đường Trọng quá lớn, hắn cảm thấy nên cố gắng không đắc tội người này.

- Tôi không sao.

Đường Trọng xua tay. Hắn chỉ Lương Đào, nói:

- Chẳng qua bạn của tôi thì lại có việc đấy.

Trong lòng Lý Minh Ý không thoải mái, nói:

- Không có việc gì thì thôi. Chúng tôi còn có việc, có cơ hội sẽ nói chuyện sau.

Nói xong, Lý Minh Ý muốn dẫn người rời đi.

Hắn muốn đi nhưng người khác lại không muốn đi.

Mấy nữ sinh tiếp viên hàng không tương lai đã chạy tới trước mặt Đường Trọng, cả một đám nhiệt tình bắt chuyện với hắn.

- Đường Trọng, đúng là anh rồi. Chúng ta thật có duyên nha. Em rất thích anh đóng Hắc Hiệp.

- Đường Trọng, có thể cho em chữ kí không, tốt nhất là ký tại trên áo em này…

- Anh Đường, em rất thích cách diễn của anh, đoàn làm phim của anh còn thiếu diễn viên không? Em nhất định sẽ làm anh thoả mãn mà…

Mặt Lý Minh Ý đen lại.

Mấy người bạn của hắn cũng đen mặt.

Mấy cô gái này là bạn học của bọn hắn, là hàng bọn hắn chuẩn bị tiêu thụ ở đây đấy. Tình huống bây giờ là như thế nào vậy?

Tất nhiên, Đường Trọng cũng không định để bọn chúng đi.

Tuy Đường Trọng bị một đám nữ sinh xinh đẹp vây quanh nhưng ánh mắt hắn vẫn theo dõi mấy tên con trai Lý Minh Ý.

Không yêu phụ nữ yêu đàn ông, sao không khiến người khác tức giận chứ.

- Aiz, aizz, chớ đi nha.

Đường Trọng lên tiếng gọi.

- Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không sao nhưng bạn của tôi lại có việc. Mấy người phải đi thì trước phải giải quyết chuyện của bạn tôi đã chứ. Mấy người không thể bắt nạt người khác chưa thành mà đã nghĩ chạy nha. Cường gian chưa thành cũng là phạm tội đấy.

Đẹp trai ghét nhất chính là đẹp trai. Bình thường Lý Minh Ý rất tự tin với tướng mạo của mình. Nhưng Đường Trọng vừa xuất hiện liền khiến cho mấy cô gái hắn mang theo lập tức lao tới bên kia làm cho trong lòng hắn rất không thoải mái.

Bây giờ lại nghe thấy Đường Trọng nói muốn giải quyết chuyện của bạn hắn. Đây không phải nói rõ Đường Trọng muốn báo thù cho bạn của mình sao?

Hắn muốn báo thù cho bạn, vậy không phải muốn chèn ép mình sao?

Điều này…vậy hắn cũng không cần che giấu tức giận trong lòng rồi.

- Mày cho rằng mày là ai vậy? Dựa vào cái gì mà tao phải nghe lời mày?

Lý Minh Ý cười lạnh, nói:

- Mày là ngôi sao, không phải quan toà. Không chỉ thế, dù là quan toà thì làm sao? Quản trời quản đất còn muốn quản người khác đánh rắm nữa à?

- Đúng thế, quản rộng thật nha. Chúng tao nâng mày thì mày là ngôi sao. Chúng tao giẫm mày thì mày trong mắt chúng tao chỉ là một đống cứt.

- Mày nghĩ rằng ai cũng phải nể mặt mày à? Thằng ranh con, cút ra xa đi. Chúng tao đã đánh không ít người nhưng chưa từng đánh ngôi sao nha. Các anh em, có muốn thử một chút không? Biết đâu chúng ta có thể lên mặt báo đấy.

Thể diện ngôi sao chẳng có tác dụng gì.

Thấy bọn chúng nhục mạ Đường Trọng, Lương Đào không nhịn được nữa. Hắn xông lên, quát:

- Lý Minh Ý, có giỏi thì nói tao đây này, đừng vũ nhục bạn tao.

- Đừng thừa lời nữa, ra tay đi.

Hoa Minh xắn tay áo chuẩn bị xông lên.

- Tính tao một phần.

Vương Ái Quốc cũng không phải kẻ sợ phiền phức. Hắn nhìn quanh bốn phía không thấy có gì tiện tay liền rút dây lưng, sau đó… quần hắn lập tức rơi xuống đất.

Hết cách rồi, quần tây rộng bụng quá.

- Lý Minh Ý, anh đừng chửi Đường Trọng. Anh ấy chẳng nói sai gì cả.

Một cô gái đi cùng đám người Lý Minh Ý nói.

Không thể không nói, lực lượng thần tượng là rất to lớn.

- Đúng vậy. Đường Trọng cũng không trêu chọc gì anh.

- Mọi người phải dĩ hoà vi quý, có nhiều người đang nhìn đấy.

Người do mình mang đến lại quay lại răn dạy mình, cảm giác bị người nhà của mình đâm một đao thật không dễ chịu.

Khuôn mặt đẹp trai của Lý Minh Ý từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng chuyển sang tím, vẻ mặt dữ tợn phẫn nộ nhìn chằm chằm Đường Trọng, nói:

- Tao khuyên mày bớt lo chuyện của người khác đi. Nếu không bị lên báo lúc nào cũng không biết đâu.

- Có ngày nào mà tao không lên báo chứ?

Đường Trọng cười hỏi lại:

- Tao đứng ra, bỏ mũ xuống, không phải là muốn chúng mày nhận ra tao là ai mà muốn chúng mày biết, Lương Đào có rất nhiều bạn bè đấy.

“………”

- Bây giờ tao đã biết, vậy thì sao?

- Xin lỗi bạn tao.

Đường Trọng nói.

- Nằm mơ đi.

- Xin lỗi chỉ là việc thứ nhất, sau đó chính mày phải tự tát ba cái.

- Nằm mơ à. Có phải mày diễn kịch nhiều nên cho rằng tất cả đàn ông trên thế giới là cha mày hả? Mày nghĩ tất cả mọi người sẽ nuông chiều mày sao?

- Sáu cái tát.

- Đồ ngu ngốc.

- Mười hai cái tát.

- Mẹ nó, ra tay đi. Tên đàn này quá kiêu ngạo rồi.

Một tên đứng sau lưng Lý Minh Ý quát với Đường Trọng.

- Hai mươi bốn cái tát.

Đường Trọng nói. Nghĩ một chút lại thêm một câu:

- Phần của bạn mày cũng tính tại trên người mày.

“……..”

Lý Minh Ý không còn biết nói gì.

Chẳng lẽ thằng này bị bệnh tâm thần?

Mình tự tát mình hai mươi bốn cái, sao hắn không biết xấu hổ mà nói ra yêu cầu vô lý như vậy chứ?

- Nếu tao nói không thì sao?

- Vậy thì để tao làm.

Đường Trọng nói:

- Tất nhiên, nếu người khác cần cũng có thể xin tao.

- Được. Tao còn chưa bao giờ bị ngôi sao đánh đây. Mày thử xem.

Lý Minh Ý ngược lại cười thành tiếng, lớn tiếng nói.

- Mày không chửi tao nữa à?

Đường Trọng nhìn Lý Minh Ý hỏi.

“……….”

- Chúng mày cũng không mắng nữa hả?

Đường Trọng lại càng chờ mong nhìn về mấy đứa bạn của Lý Minh Ý.

“………..”

- Thật đáng tiếc.

Đường Trọng nói.

Lúc nói chuyện, hắn đồng thời xông lên trước.

Khi Lý Minh Ý còn chưa kịp phản ứng thì Đường Trọng đã túm cổ áo hắn. Lúc hắn còn chưa kịp kêu lên thì một cái tát đã rơi xuống.

Khi hắn còn chưa cảm nhận được đau thì hai mươi bốn cái tát đã đánh xong.

Đường Trọng quá nhanh, nhanh đến nỗi không thể tưởng tượng nổi.

Đây quả thật không phải tốc độ của con người.

Không ai phát hiện ra hắn di chuyển lúc nào. Lúc hắn đánh người thì mọi người chỉ mơ hồ thấy cái bóng cánh tay hắn vung vẩy mà thôi.

Khi Đường Trọng ra tay, mấy thằng bạn của Lý Minh Ý cũng không kịp ngăn cản.

Đợi đến khi Đường Trọng đánh xong, mấy thằng bạn của Lý Minh Ý đã không dám tiến lên ngăn cản.

Sau khi đánh xong hai mươi bốn cái tát, Lý Minh Ý cũng không thấy đau đớn.

Đầu hắn mơ hồ thành một mảnh, đầy mắt là những ngôi sao nhỏ, cả người lung lay sắp đổ.

Hắn muốn nói gì đó nhưng miệng chỉ mở lớn mà không nói thành lời. Thậm chí, hắn cũng không xác định được mình rốt cuộc có nói cái gì hay không.

Khuôn mặt anh tuấn cũng bị biến thành đầu heo.

Hoa Minh chỉ vào Lý Minh Ý cười ha hả nói:

- Mọi người nhìn hắn có giống khỉ đột không?

“………….”

Đường Trọng nhìn đám bạn của Lý Minh Ý, nói:

- Là bạn của nó, chúng mày có lý do giúp nó báo thù.

“……………..”

Mọi người hai mặt nhìn nhau nhưng không ai dám tiến lên.

Thằng này quá dã man. Dù cho bọn họ toàn bộ xông lên thì liệu có thể báo thù cho Lý Minh Ý sao?

- Quân tử báo thù, mười năm không muộn.

Trong lòng bọn hắn tự an ủi mình như vậy.

- Nhưng với tư cách là một nhân vật công chúng, tao có trách nhiệm nhắc nhở chúng mày một tiếng, báo thù sẽ có nguy hiểm, cần cẩn thận khi hành động. Hơn thế nữa, dù sao bây giờ nó cũng đang bị choáng, chúng mày có làm hay không thì nó cũng không biết, nên chúng mày không cần áy náy.

“……………..”

Sau đó, Đường Trọng phất tay với đám người đẹp, cười nói:

- Mọi người, có cơ hội sẽ gặp lại.

- Oa… Đường Trọng thật đẹp trai.

Một cô gái hai tay ôm ngực, vẻ mặt tràn đầy si mê, nói:

- Tư thế đánh người cũng đẹp trai như vậy nha.

- Lý Minh Ý là sát thủ tình trường đấy, giờ thì mất hết mặt mũi nha.

- Vậy Đường Trọng không phải là sát thủ của sát thủ tình trường sao? Không biết anh ấy có nhớ số điện thoại tôi nói không nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.