[Dịch] Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 650 : Đó là Dì Nhỏ




Sát Phá Lang!

Thất Sát Công Tôn Tiễn! Phá Quân Quan Tâm! Tham Lang Khương Như Long!

Đường Trọng không biết ai đã dựng lên cái này nhưng hắn biết người đã dựng lên tiết mục này tuyệt đối không có suy nghĩ tốt lành gì.

Súng bắn chim đầu đàn. Tất cả mọi người đều hiểu đạo lý này.

Lịch sử đã chứng minh, những người được mệnh danh là “Thập Tam Thái Bảo” hay “tứ thiếu gia gạch chéo”, phần lớn đều có kết quả thê thảm.

Một người nổi tiếng, những con mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ cũng nhiều hơn. Chỉ cần phạm chút sai lầm thì cũng bị phóng đại vô số lần. Lén lút phát tài mới là vương đạo. Những người nổi tiếng kia đều là bia sống cho người ta bắn.

Phá Quân Tinh, vị tướng tung hoành khắp thiên hạ. Thất sát Tinh, tên tặc đảo loạn thế giới. Tham lam, kẻ sĩ nham hiểm giảo hoạt.

Đường Trọng chưa từng nói chuyện với Sát Phá Lang này nhưng chắc hẳn trong lòng bọn họ vô cùng tức giận.

Nhân vật đại biểu cho Phá Quân là Trương Phi, nhân vật đại biểu cho Thất Sát là Trương Vũ, thanh danh như vậy thì còn êm tai một chút. Nhân vật đại biểu cho Tham Lang là Chu Du, là tên hoại tử bị chôn. Khương Như Long sẽ thích sao?

Đường Trọng đều biết hai người Công Tôn Tiễn và Khương Như Long. Trong cảm giác của hắn, Khương Như Long quả thật là đa tài đa nghệ, chỉ bổn sự vẽ tranh kia thôi cũng quả thật làm cho người ta theo không kịp. Đường Trọng xa xa không bằng.

Chữ Đường Trọng cũng không tồi, nhưng chỉ là không tồi mà thôi. Mà nét vẽ của Khương Như Long, mỗi nét đều có phong cách quý phái. Dựa theo lời bình phẩm của cổ nhân thì, chữ của Đường Trọng miễn cưỡng có thể xưng là “trong phẩm”, mà nét vẽ của Khương Như Long lại có thể bình luận là “thượng phẩm”.

Đương nhiên, cũng rất miễn cưỡng. Giống như lời Đường Trọng nói vậy, bố cục thi họa của hắn không đủ. Trong lĩnh vực nghệ thuật, chênh lệch một phẩm cũng là chênh lệch giữa đất và trời.

Sau đó là cả ngày cười ha hả, thoạt nhìn rất dễ gần. Lần đầu tiên mình cố ý khiêu khích hắn, hắn cũng không để ý chút nào. Lúc đi Tô Hàng, mình lại phá hỏng chuyện tốt của hắn, chắc hẳn hắn hận mình lắm.

Nhưng hắn vẫn giữ được phong độ, mặc dù tức giận nhưng hoàn toàn trong phạm vi có thể chấp nhận.

Đường Trọng không tiếp xúc nhiều với hắn, thậm chí số lần liên lạc với Thất Sát Tinh Công Tôn Tiễn còn nhiều hơn hắn.

Nhưng Đường Trọng không có chút khinh thị nào với Khương Như Long.

Một người có thể vung nắm đấm, đây là năng lực. Một người có thể tức thời thu nắm đấm lại, đây lại cần dũng khí.

Năng lực quan trọng, dũng khí quan trọng hơn.

Trên internet không phải lưu hành đoạn ngắn như vậy sao? Đàn ông cần phải học tập tiểu JJ*, lúc nào cũng có thể cứng, lúc nào cũng có thể co lại. Khương Như Long quả thật là tiểu JJ cực phẩm, tên gọi tắt là tiểu JJ cực phẩm.

* Tiểu JJ: “cậu nhỏ”

Kẻ sĩ nham hiểm giảo quyệt?

Đường Trọng thấy lời đánh giá này khá đúng trọng tâm. Hắn không ở cạnh Khương Khả Nhân nhiều nhưng Khương Khả Nhân có thể chấp chưởng Đông Điện nhiều năm như vậy, quản lý tất cả đều ngay ngắn rõ ràng, đây là năng lực bình thường sao?

Nhưng sau khi Khương Như Long vào lại làm bà ấy thấy được áp lực. Đây chính là chỗ bất phàm của hắn.

Đương nhiên, sau lưng hắn cũng là phần đông người Khương gia ủng hộ. Khương Như Long là cháu ruột của Khương gia, quả thật cũng danh chính ngôn thuận như Khương Khả Nhân. Néu nghĩ rằng những thành tích mà Khương Như Long có được không liên quan gì đến hắn thì đúng là ngu xuẩn.

- Quan Tâm?

Đường Trọng vừa cười vừa nói:

- Hai người khác trong Sát Phá Lang đều tiếng tăm lừng lẫy, sao tên người này lại ít nghe thấy vậy?

- Cậu ta đã đi nước ngoài từ sớm, học tài chính quốc tế. Ở ngân hàng Hoa Kỳ làm từ tầng chót làm lên, giờ làm quản lý cao cấp, luôn luôn phụ trách phần quan trọng là thị trường Á Châu. Khoảng thời gian trước đã về nước, nghe nói đã liên lạc với một đám người chuẩn bị tài chính rồi chuẩn bị tiến quân vào nghề bảo hiểm. Cháu có biết nghề bảo hiểm tương đương với tiểu ngân hàng không? Thậm chí bảo hiểm còn hơn cả ngân hàng. Tiền của mọi người chỉ có thể vào, rất khó đi ra được. Người này chí không nhỏ đâu. Nếu cậu ta thành công, chỉ sợ Trung Hoa sẽ xuất hiện một thương nhân giàu có rồi.

- Đã như vậy, vì sao lại đính hôn với Khương Di Nhiên chứ?

Đường Trọng nghi ngờ hỏi.

- Ai biết được?

Khương Khả Khanh rên rỉ một tiếng. Đường Trọng mát xa rất thư thái. Nếu không phải có người nói chuyện thì cô đã nhắm mắt ngủ rồi.

- Một bên nguyện đánh, một bên nguyện giao, hơn nữa hai nhà lại môn đăng hộ đối. Nhưng chuyện này không phải rất bình thường sao? Cháu cho rằng ai cũng cá tính như mẹ cháu à? Phụ nữ sống trong những gia tộc thế này, có mấy người dám phản kháng vận mệnh người trong nhà đã an bài chứ?

- Người khác cháu không rõ, dì khẳng định cũng biết.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

- Thật sự có thể nói vậy.

Khương Khả Khanh vui vẻ nói:

- Đàn ông có thể làm lão nương nhìn trúng thì lão nương sẽ đồng ý. Đàn ông mà lão nương không nhìn trúng, cho dù quỳ xuống cầu xin thì cũng không được. Mới nghĩ đến cảnh mình hôn môi một người đàn ông mà mình không thích trên giường thì đã thấy chán ghét rồi.

-...

- Cháu không thể xem thường Sát Phá Lang.

Đường Trọng dặn dò nói:

- Nghe tên quả thật rất buồn cười. Nhưng ba người bọn họ không buồn cười chút nào. Thậm chí trong mắt dì, người bố trí ba chòm sao cho ba người này rất hiểu rõ bọn họ đấy.

- Cháu biết.

Đường Trọng trịnh trọng gật đầu.

- Cháu và Công Tôn Tiễn đã từng quen nhau. Có một số việc dì biết, có một số việc dì không biết. Cháu đã cướp mảnh đất mà hắn nhìn trúng, nhổ răng cọp mà hắn ẩn nhẫn không bộc phát. Cháu đã đẩy bạn hắn xuống sông, hắn không chút do dự nhảy xuống vớt bạn hắn lên. Cháu đã xảy ra một chút xung đột với em gái hắn, cháu đã dùng một số thủ đoạn kịch liệt. Cháu không biết hắn có biết không nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

- Loại người này có năng lực ẩn nhẫn rất đáng sợ.

Khương Khả Khanh đánh giá nói.

- Đúng vậy. Không động thì thôi, động thì phải giết người.

Đường Trọng nói:

- Hắn bất động chứng tỏ hắn không muốn dễ dàng bỏ qua cho cháu. Hắn đang chờ cơ hội giết chết cháu.

Khương Khả Khanh bĩu môi, nói:

- Cháu nghĩ rằng trong nhà chúng ta có người thích cháu khủng khiếp à?

- Cho tới giờ cháu cũng không nghĩ như vậy.

Đường Trọng vừa cười vừa nói:

- Hơn nữa cháu cũng không thích bọn họ.

- Ừm. Khương Như Long rất lợi hại.

Khương Khả Khanh thở dài:

- Nó là trợ lý tổng giám đốc, thậm chí địa vị và tầm quan trọng ở Đông Điện chỉ như phó tài vụ. Nhưng nó lại có thể nhanh chóng tập hợp lực lượng lớn mạnh, địa vị ngang hàng với mẹ cháu. Có rất nhiều lúc không hợp tác với bọn nó, mệnh lệnh đều không tuyên bố được.

Đường Trọng trầm xuống, nói:

- Muốn cháu làm gì?

- Ôi, thằng nhóc này có lương tâm không hả? Cháu ấn nhẹ thôi, muốn phá hỏng hết xương cốt của lão nương à?

Khương Khả Khanh lên tiếng kinh hô. Vừa rồi Đường Trọng phát ra lệ khí quá nặn, tay không tự chủ mà dùng sức, Khương Khả Khanh đương nhiên không chịu nổi lực đạo mạnh như vậy.

- Xin lỗi, xin lỗi.

Đường Trọng liên tục xin lỗi. Hắn nghe thấy có người ức hiếp Khương Khả Nhân, nộ khí trong lòng không thể áp chế được. Mẫu tử liền tâm, dù nhiều năm không gặp, thoạt nhìn quan hệ giữa Đường Trọng và Khương Khả Nhân có khoảng cách, ở chung có chút không thoải mái nhưng cái này cũng không đại biểu cho việc người khác có thể ức hiếp bà ấy.

- Cháu nói xin lỗi là vai dì hết đau à?

Khương Khả Khanh tức giận nói:

- Tiếp tục đi. Cháu nhẹ nhàng thì vai mới hết đau được.

- Được.

Đường Trọng mau chóng đưa tay ra “vuốt ve”.

Phụt...

Khương Khả Khanh bỗng cười thành tiếng.

Cô quay người nhìn về phía Đường Trọng, cười khẽ, mặt mày ẩn tình, bờ môi đỏ tươi ướt át hơi mở ra làm ra người ta không chịu được mà muốn nhào tới cường bạo. Cô ngồi, Đường Trọng đứng. Chiếc áo sơ mi màu trắng của cô khó có thể bao bọc được bộ ngực sữa no đủ, lộ ra một khe rãnh mê người và làn da phấn tuyết trắng, thúc đẩy hormone kích thích trong cơ thể Đường Trọng tăng vùn vụt.

- Cháu rất quan tâm chị ấy, đúng không?

Khương Khả Khanh cười hì hì hỏi.

Đường Trọng không trả lời. Phụ nữ luôn hỏi một số vấn đề mà đàn ông cảm thấy rất buồn nôn.

Ví dụ như anh có thích em không? Anh yêu hay không yêu em? Em là gì của anh?

Đàn ông thích để đáp án của những vấn đề này trong lòng nhưng phụ nữ không muốn, muốn bọn hắn nói hẳn ra. Vì thế “thích” và “yêu” càng đến càng tràn lan.

Thứ ít dùng là hiếm. Bất cứ thứ gì, một khi bắt đầu lan tràn thì tất nhiên sẽ giảm giá trị. Đây là quy luật kinh tế, cũng là quy tắc tình cảm.

- Đáng yêu quá.

Khương Khả Khanh nói:

- Bộ dáng vừa rồi của cháu thật đáng yêu. Lần đầu tiên thấy tay cháu không khống chế được như vậy, giống như là một nam sinh to lớn.

- Cháu sợ làm dì bị tổn thương thôi.

Đường Trọng giải thích.

- Cháu thật sự sợ dì bị tổn thương à?

Khương Khả Khanh vui vẻ hỏi.

- Đúng vậy. Cháu nói như vậy...

- Thì ra trong lòng cháu, dì cũng có địa vị như vậy.

Khương Khả Khanh nói.

- Nếu cháu trả lời thì dì vui hơn à?

- Đúng vậy.

Khương Khả Khanh gật đầu.

- Cái kia đúng đấy.

Đường Trọng nói.

- “Cái kia” là cái gì? Người muốn quan tâm lão nương khá nhiều, những thanh niên như cháu cũng nhiều. Còn nữa, lão nương quan tâm cháu xuất phát từ nội tâm đấy, thịt mỡ cả người đều đun dầu cho cháu. Nếu có sữa thì hận không thể đưa sữa cho cháu ăn...

Đường Trọng nhìn bộ ngực của Khương Khả Khanh, nghĩ thầm, cho dù dì có sữa thì cháu cũng không dám ăn đâu.

Khương Khả Khanh cũng thấy trong lời nói của mình có sơ hở, lại vừa lúc nhìn vào mắt Đường Trọng nên thò tay ra đằng sau véo hắn, nói:

- Cái thằng vô lại này.... ồ, đây là cái gì...

Sau đó Khương Khả Khanh buông tay nhanh nhớ chớp rồi đứng lên chạy vào nhà vệ sinh, nói:

- Dì đi vệ sinh một chút.

Vội vàng giống như mắc tiểu.

Hơn nữa, từ phía sau nhìn sang, bà cô vốn sợ trời không sợ đất, nói chuyện hồ đồ, không kiêng kị, há miệng xưng lão nương, ngậm miệng bảo bà cô, lỗ tai Khương Khả Khanh lại đỏ ửng lên.

Đường Trọng cũng đỏ mặt, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

Hắn không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Hắn thật sự không cố ý chiếm tiện nghi của người khác đâu.

Hắn cúi đầu nhìn Tiểu Đường Trọng đang ưỡn ngực ra, tự tát một cái, nhỏ giọng mắng:

- Đó là dì nhỏ... dì nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.