[Dịch] Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 610 : Lẽ nào lại như vậy?




Đường Trọng cho rằng một đấm kia của mình sẽ đánh tan biểu hiện hòa thuận hữu hảo giữa sinh viên học viện Yale và Nam Đại.

Khi Mỹ Phù gọi điện thoại tới, nói muốn mời Đường Trọng thưởng thức cảnh đêm Yale, Đường Trọng không thể không khâm phục cô bé dũng cảm và cố chấp này.

Đương nhiên Mỹ Phù vẫn mời cả Tiêu Nam Tâm và Roman. Dù sao đây cũng là chuyện mà mọi người nói từ trước rồi.

Cúp điện thoại, Tiêu Nam Tâm hỏi:

- Fans hâm mộ xinh đẹp của cậu phải không?

- Là Mỹ Phù.

Đường Trọng vừa cườiừa nói.

- Cô ấy mời chúng ta đi chơi tối tại Yale, các cô có đi không?

- Đi chứ. Đương nhiên phải đi.

Roman mang hoa quả đã rửa kỹ ra, nói:

- Tôi đã chuẩn bị xong rồi. Khó có được cơ hội như vậy, chúng ta cũng đi theo Đường Trọng hưởng sái đi.

Tiêu Nam Tâm cũng nói:

- Mọi người đều nói trưởng Yale là một trong những trường đẹp nhất trên thế, cảnh đêm còn hơn cả cảnh ban ngày.

- Vậy thì cùng đi thôi.

Đường Trọng nói.

Bởi Đường Trọng và Kim Sâm, Vương Địch Âu không hợp nên Đường Trọng cũng không muốn mời bọn họ đi cùng, như thế sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của mình.

Hắn cũng không uất ức cầu toàn, chỉ biết thuận theo tự nhiên. Bạn bè không miễn cưỡng được, miễn cưỡng thì không phải là bạn bè.

Hắn chỉ chào hỏi viện trưởng Sư Vĩnh Cương một câu, sau đó dẫn hai cô gái đi ra.

Hơn nữa chờ đón bọn họ là một cô gái ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, dáng người nóng bỏng... Đường Trọng càng cảm thấy không gọi Kim Sâm và Vương Địch Âu là lựa chọn chính xác.

Bọn họ ở khách sạn cách đại học Yale không xa. Đường Trọng, Tiêu Nam Tâm, Roman đều đi bộ tới cửa trường. Mỹ Phù đã đợi sẵn ở đó.

Mái tóc vàng rối tung thả tùy ý trên bả vai, người dưới mặc một chiếc quần bò, bộc lộ hết đường cong của đùi cô. Trên người chỉ là một chiếc áo hai dây màu đỏ, lộ mảng ngực trắng như tuyết, sáng ngời đôi mắt người khác.

Từ xa nhìn lại, Mỹ Phù đứng dưới ánh đèn, mái tóc vàng sáng lấp lánh.

Roman nghiên người nhìn Tiêu Nam Tâm, vẻ mặt bình tĩnh, không có chút nào là không vui cả.

- Đường.

Mỹ Phù chào đón Đường Trọng, vui vẻ nói:

- Cuối cùng cũng đợi được anh rồi.

Cô là fan hâm mộ trung thành của Đường Trọng, mặc dù nghênh tiếp Đường Trọng cũng không lễ phép mấy, lại không thèm đón Tiêu Nam Tâm và Roman. Dù sao mấy cô cũng không thân thuộc mấy.

- Tôi dễ mời lắm mà.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

- Vậy là tốt rồi.

Mỹ Phù vừa cười vừa nói.

Cô chủ động chào hỏi Tiêu Nam Tâm và Roman đứng sau lưng Đường Trọng.

- Hắc, chào buổi tổi.

- Chào buổi tối.

Tiêu Nam Tâm vừa cười vừa nói.

- Làm phiền cô rồi.

- Đây là việc tôi phải làm mà.

Mỹ Phù nói.

- Tôi nghĩ nếu như cho tôi cơ hội tới Trung Hoa làm khách thì nhất định cô cũng làm như vậy, đúng không?

- Đương nhiên.

Tiêu Nam Tâm cười gật đầu, nghĩ thầm, đương nhiên là không rồi.

- Tiểu thư Mỹ Phù, làm phiền rồi.

Roman cũng chào hỏi Mỹ Phù.

Mỹ Phù nhìn Roman, nói.

- Roman, cô thật xinh đẹp.

Bản thân Roman cũng rất xinh đẹp, tối nay lại cố tình đổi một bộ váy dài màu trắng, làm cho cô lộ vẻ đẹp đặc biệt như tiên nữ. Con gái Trung Hoa thường mặc sườn xám, có thể thể hiện vẻ thùy mị và khí chất dịu dàng của cô. Cho nên Mỹ Phù mới khen Roman xinh đẹp.

Trái tim Roman đập mạnh, thầm nghĩ cô gái này đúng là quá giảo hoạt rồi.

Cô không khen Tiêu Nam Tâm, lại cứ khen mình, chẳng lẽ muốn tạo mâu thuẫn giữa mình và Tiêu Nam Tâm sao?

- Cám ơn cô. Cô và Nam Tâm mới thật sự là người đẹp.

Roman vừa cười vừa nói, thoái thác ý tốt của cô ngay.

Mỹ Phù cười cười, cũng không thèm để ý, lôi kéo cánh tay Đường Trọng, đi về phía trong trường học.

Người đẹp chủ động yêu thương nhung nhớ, Đường Trọng cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.

Nếu chỉ mình mình, Mỹ Phù kéo cánh tay mình như thế này còn chưa tính, có thể thầm hưởng thụ một phen vì được cô gái ngoại quốc ân cần chăm sóc. Thế nhưng giờ lại có hai cái đuôi nhỏ đi theo, không cần quay đầu lại, Đường Trọng cũng có thể cảm thấy ánh mắt nóng rát của Tiêu Nam Tâm đang chằm chằm sau lưng mình.

- Tiểu thư Mỹ Phù, đang kéo cánh tay, nói.

- Chúng ta thân mật như vậy, nhất định sẽ làm cho một số người đau lòng đấy. Nếu thế thì tôi thành tội phạm rồi còn gì.

- Đường, anh thật là đáng yêu mà.

Mỹ Phù cười khanh khách nói:

- Em thích như vậy. Anh là ngôi sao mà em thích, em tình nguyện ở với anh. Đường, anh không từ chối fan hâm mộ nhiệt thành của anh chứ? Điều này quá làm cho người ta đau lòng rồi.

- Không đâu. Sao lại thế được chứ?

Đường Trọng cười ha hả nói.

- Vậy là tốt rồi.

Mỹ Phù cười ngọt ngào.

Mỹ Phù ôm Đường Trọng, vừa đi vừa giảng giải mỗi chỗ cảnh đêm bọn họ đi qua.

Tiêu Nam Tâm giống như hồ đồ không thèm để ý tới quan hệ mật thiết giữa Đường Trọng và Mỹ Phù. Cô nghe Mỹ Phù giới thiệu rất nghiêm túc, thỉnh thoảng lại đưa ra câu hỏi của mình. Roman thì chuẩn bị máy ảnh, vừa đi vừa chụp, thỉnh thoảng lại chụp ảnh Đường Trọng và Mỹ Phù, Tiêu Nam Tâm.

Khó có được cơ hội đi vào trường đại học nổi tiếng, cô muốn chụp nhiều ảnh lưu niệm.

Ban đêm ở Yale còn ồn ào náo động hơn ban ngày một chút. Chuyện này rất giống như một số đại học ở Trung Quốc.

Chẳng qua ban đêm sinh viên càng có nhiều hoạt động để lựa chọn hơn.

Có "tình thánh" ôm đàn hát tình cậu, có đấu bóng truyền, có đấu bóng rổ, có rạp chiếu phim, có diễn kịch, dàn nhạc biểu diễn, có nhảy đường phố, còn có cả sinh viên vùi đầu học tập...

- Biết khẩu hiệu mà sinh viên Yale chúng tôi thích nhất là gì không? Phải tự tin, tự tin tuyệt đối, tự tin vô điều kiện. Thời khắc nào cũng tự tin, dù là làm sai cũng thế. Bởi vì đây là khẩu hiệu của trường nên cho chúng ta lý do phạm sai lầm. Vì thế chúng ta rất thích phạm sai lầm trong tình yêu. Thực chất bên trong đám sinh viên Yale có không ít người không an phận.

Mỹ Phù cười ha hả.

- Tôi cảm thấy các cô rất tốt đấy.

Đường Trọng cười nói.

- Vậy sao?

Mỹ Phù cười.

- Đã tốt như vậy tại sao anh còn ra tay đánh người chứ?

- Tôi đánh người sao?

Đường Trọng vừa cười vừa nói:

- À, tôi nhớ ra rồi. Tôi với bạn học Carter có chút mâu thuẫn, chẳng qua mọi chuyện đã giải quyết rồi. Chúng tôi bắt tay giảng hòa, đã trở thành bạn rất tốt rồi. Đó là một trong những thu hoạch của tôi trong lần tới Yale này. Tôi rất quý trọng nó.

- Đường, anh thật là dũng cảm.

Mặt Mỹ Phù tràn ngập sùng bái nhìn Đường Trọng, nói.

- Anh không chỉ hát hay, nhảy đẹp mà hơn nữa còn có trí tuệ như vậy. Em biết đàn ông không thích con gái quá thông minh thế nhưng con gái đều thích đàn ông có trí tuệ cả. Bởi vì chỉ có người đàn ông như vậy mới cho các cô cảm giác an toàn.

- Tôi cũng không thông minh. Tôi không thông minh đâu. Thật ra tôi là người rất đần đấy, thường xuyên làm những chuyện hồ đồ.

Đường Trọng vội phủ nhận. Hắn cũng không muốn để Mỹ Phù sinh ra "cảm giác an toàn" đâu.

- Đúng vậy. Em hiểu mà.

Mỹ Phù gật đầu.

- Kể cả chuyện anh nhắn tin bảo là đã ngủ rồi, phải không?

-......

Đường Trọng cười xấu hổ. Hắn phát hiện ra ngôn từ của Mỹ Phù hôm nay đặc biệt sắc bén.

Phía trước truyền tới tiếng nhạc sôi sục. Con mắt Mỹ Phù sáng ngời, nói:

- Tối nay có vũ hội.

Cô kéo cánh tay Đường Trọng, chạy về phía quảng trường nhỏ. Tiêu Nam Tâm và Roman nhìn nhau, cũng chỉ có thể đi theo.

- Waltz, em thích.

Mỹ Phù kích động hô.

- Đường, anh không mời cô gái bên cạnh mình nhảy một điệu sao?

Đường Trọng quay người nhìn Tiêu Nam Tâm và Roman, nói:

- Sắp xong chưa? Hay là chúng ta đợi tới bài sau đi.

- Đường, anh nghe nhạc đi, mới chỉ bắt đầu thôi.

Mỹ Phù nói.

Đường Trọng bất đắc dĩ, thân thể khom xuống, đưa tay mời, nói:

- Tiểu thư Mỹ Phù, tôi có thể mời cô điệu nhảy này không?

- Đây là vinh hạnh của tôi.

Mỹ Phù đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên bàn tay lớn của Đường Trọng, sau đó hắn thò tay một cái, Mỹ Phù liền xoay ngã vào ngực hắn.

Hai người theo nhịp trống, trượt vào sàn nhảy rất nhanh.

Roman nhìn hai người rời đi, vừa cười vừa nói:

- Nam Tâm, cô có thể nhảy điệu này không?

- Không biết.

Tiêu Nam Tâm nói.

- Tôi cũng không biết.

Roman tiếc nuối.

- Xem ra tôi nhất định không có duyên với những nơi thế này rồi.

Điệu Waltz còn được gọi là điệu nhảy xoay tròn. Điệu nhảy này cũng thường được gọi là điệu Van.

Điệu Waltz chia làm hai loại, điệu nhanh được gọi là Vienna, còn điệu chậm thì được gọi là Waltz. Hiện giờ Đường Trọng đúng là nhảy điệu Vienna.

Đường Trọng ôm vòng eo Mỹ Phù xoay tròn trên sàn nhảy, lắc lư, trong lòng lại đột nhiên nhớ tới cảnh mùa đông tuyết trắng tung bay, hắn từng ôm một cô gái xinh đẹp vui vẻ nhảy múa...

Một điệu Van chấm dứt, phong cách âm nhạc biến đổi, lại biến thành điệu nhảy tự do sôi sục.

Vì thế, mấy người nhảy vưa rồi còn phong độ nhẹ nhàng giờ như quỷ bò lên từ địa ngực, điên cuồng giãy dụa thân thể mình, hét to tới khàn giọng.

Đường Trọng vốn muốn nhảy một điệu là rời khỏi hoặc mời Tiêu Nam Tâm một điệu, không ngờ lại tiết tấu âm thanh biến đổi cực nhanh, không cho người ta thời gian thở dốc nữa.

Cảm xúc của Mỹ Phù trở nên phấn khích. Cô giống như một tinh linh tóc vàng say rượu, dùng Đường Trọng làm điểm tựa, giãy dụa điên cuồng cái thân thể khiến người ta phun máu kia.

Vừa mới bắt đầu thì còn là một đám người nhảy nhưng bởi kỹ thuật nhảy của Mỹ Phù thực sự quá tuyệt cho nên tất cả mọi người liền vây quanh mà xem.

Thế là một đám người xúm quanh Đường Trọng, vỗ tay cổ động Mỹ Phù càng nhảy bốc hơn.

Go go go...

Bọn họ lớn tiếng tán thưởng, gào thét.

Động tác của Mỹ Phù càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng gợi cảm.

Hai tay cô vuốt ve trên cơ thể Đường Trọng, ma sát thân thể hắn, nhào tới, tách ra rồi lại nhào tới.

Cô ôm cổ Đường Trọng, lắc lư bờ mông màu mỡ của mình, như chuẩn bị hôn hít vành tai Đường Trọng.

Môi cô nhẹ nhàng lướt trên môi hắn, sau đó duỗi đầu lưỡi của mình ra.

- Lẽ nào lại như vậy.

Tiêu Nam Tâm nổi giận.

Cô xông vào sàn nhảy, lôi cánh tay của Mỹ Phù ra. Sau đó tự cô quăng mình vào vòng tay Đường Trọng, ôm cổ hắn đưa cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào lên.

Hai cô gái đoạt chồng sao?

Mọi người vốn sững sờ, sau đó liền điên cuồng kêu lên.

Go go go...

Âm nhạc nóng bỏng, động tác kích tình, thân thể mỗi người và linh hồn họ đều như đang thiêu đốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.