- Đúng, không dễ vậy đâu!
- Quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta cũng không phải là vô dụng!
- Kẻ nào muốn đổ oan cho chúng ta, trước hết hắn phải tự xem lại mình coi có được bao nhiêu cân lượng!
Các tướng Chiến Ưng đều đứng đậy, lớn tiếng phụ hoạ.
- Bình!
Mạnh Hổ nện một quyền thật mạnh trên bàn, lạnh lùng nói:
- Chỉ một câu, quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta tuyệt đối không để người khác sắp đặt, nếu như triều đình có thể trả lại sự trong sạch cho chúng ta, quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta vẫn là vệ sĩ trung thành của đế quốc. Nếu như triều đình tiếp tục bẻ cong sự thật, hơn nữa phái ra đại quân chinh phạt chúng ta, chúng ta cũng tuyệt đối không chịu ngồi chờ chết, chúng ta nhất định sẽ chống lại đến cùng!
- Đúng, chúng ta tuyệt đối không chịu ngồi chờ chết!
- Chúng ta sẽ chống lại tới cùng!
- Bất kể bọn chúng tới bao nhiêu người, hễ động vào quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta chính là muốn chết!
Các tướng ầm ầm đáp lại.
- Bây giờ giải tán!
Mạnh Hổ vung tay, cất cao giọng:
- Các vị tướng quân lập tức quay về doanh của mình, đem hết sự thật nói cho các tướng sĩ dưới trướng. Quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta cho tới bây giờ không muốn là quân phản loạn, lại càng không muốn tạo phản, chúng ta chỉ cần triều đình trả lại sự trong sạch cho chúng ta, chỉ cần triều đình trả lại công đạo cho chúng ta!
Các tướng ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.
Chỉ trong khoảnh khắc, đại sảnh trong hành dinh chỉ còn lại ba người Mạnh Hổ, Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo. Ánh mắt Mạnh Hổ nhìn về phía Tất Điêu Tử, hỏi:
- Lão Tất, theo ngươi, Mông Khác có phái binh tiêu diệt đại trại trên đồn điền Thanh Ngưu hay không?
Tất Điêu Tử nói:
- Ty chức cho rằng không, có ba lý do. Thứ nhất, quân ta vẫn chưa chính thức tạo phản, chỉ là đòi lại sự trong sạch từ triều đình mà thôi, nếu như Mông Khác tuỳ tiện cho quân thảo phạt, vậy sẽ khó tránh khỏi đuối lý. Thứ hai, tuy rằng hai mươi vạn đại quân của Mông Khác đã trở về Tây Lăng, nhưng lương thảo quân nhu vẫn chưa được chuẩn bị đầy đủ, không thể đánh lâu. Thứ ba, tuy rằng Mông Diễn đã kế vị thuận lợi, nhưng cục diện chính trị của đế quốc vẫn còn nhiều bất ổn, Mông Khác cần phải gấp rút trở về Lạc Kinh ổn định đại cục. Có ba nguyên nhân này, ty chức tin rằng Mông Khác không dám tiến quân thảo phạt đồn điền Thanh Ngưu!
Mạnh Hổ gật đầu:
- Nếu như Mông Khác không dám thảo phạt đồn điền Thanh Ngưu, vậy hắn ắt sẽ phái một viên đại tướng toạ trấn hành tỉnh Tây Bộ, các ngươi đoán thử xem Mông Khác sẽ phái ai? Và sẽ để lại quân đội trấn thủ Tây Lăng nhiều hay ít?
- Chuyện này quả thật không dể đoán chút nào!
Tất Điêu Tử lắc lắc đầu:
- Tuy nhiên bất kể Mông Khác phái ai tới, nhất định cũng không chiếm được tiện nghi gì ở hành tỉnh Tây Bộ. Bởi vì thế lực của Triệu gia ở hành tỉnh Tây Bộ có thể nói là vững chắc đã bao đời, mà Thanh Hạm đại nhân lại là giọt máu duy nhất còn lại của Triệu gia. Chỉ cần Thanh Hạm đại nhân ra sức duy trì, thế cục ở hành tỉnh Tây Bộ tuyệt đối không thể nào vượt khỏi tầm kiểm soát của chúng ta!
Tất Điêu Tử vừa dứt lời, ngoài hành dinh bỗng truyền đến một trận tranh cãi.
- Tướng quân, tướng quân Mạnh Hổ!
- Đứng lại, chưa có sự cho phép của tướng quân, không ai được tuỳ tiện tiến vào hành dinh!
- Bản tướng quân có việc gấp cần gặp tướng quân Mạnh Hổ, mau tránh ra!
- Không được, không có lệnh của tướng quân, không có bất cứ người nào được vào, trái lệnh là chết!
Sau đó là một tràng âm thanh leng keng của chiến đao rút ra khỏi vỏ, hiển nhiên bên ngoài hành dinh đã bắt đầu giương cung bạt kiếm. Mạnh Hổ khẽ cau mày, ngẩng đầu hỏi lớn:
- Bên ngoài hành dinh là tướng quân Mã Tứ Phong sao?
Một tên cận vệ quân đi vào bẩm báo:
- Tướng quân, tướng quân Mã Tứ Phong xông thẳng vào hành dinh, ty chức ngăn lại!
Mạnh Hổ xua tay nói:
- Để hắn vào đi!
Tên cận vệ quân lĩnh mệnh mà đi, chỉ trong khoảnh khắc, Mã Tứ Phong đã ngang nhiên đi vào, thi lễ với Mạnh Hổ, cất cao giọng nói:
- Tướng quân Mạnh Hổ, ty chức xin hỏi rốt cục gần đây đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lúc ở thành Hà Nguyên không hợp quân của đại quân của Yến vương, vì sao sau khi trở về Tây Lăng lại khẩn cấp tiến vào đồn điền Thanh Ngưu?
Mạnh Hổ cúi đầu trầm ngâm giây lát, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi:
- Tướng quân thật muốn biết sao?
- Đương nhiên!
Mã Tứ Phong kêu lên:
- Ty chức nôn nóng muốn biết chuyện này đến sắp sửa phát điên!
- Được rồi!
Mạnh Hổ thở dài một tiếng:
- Vậy bản tướng quân cũng chỉ có thể nói sự thực mà thôi!
Sau khi nghe Mạnh Hổ kể hết đầu đuôi, Mã Tứ Phong quả thật không dám tin ở tai mình, thất thanh kêu lên:
- Sao, tướng quân ngài nói sao? Người dẫn quân bôn ba ngàn dặm chiến đấu liên tục trên các chiến trường, hai lần công hãm Tây Kinh lại bắt hoàng đế Thu Phong Kính của đế quốc Minh Nguyệt làm tù binh trở thành Nhị hoàng tử, không, đương kim hoàng đế bệ hạ? Mà tướng quân ngài lại biến thành phản tặc cấu kết với đế quốc Minh Nguyệt? Yến vương còn thiết lập cạm bẫy ở thành Hà Nguyên, muốn tung một mẻ lưới bắt gọn đám phản loạn là quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta?
Mạnh Hổ hờ hững nói:
- Làm cho ngươi cảm thấy khó tin phải không? Nhưng chuyện này chính là sự thật!
- Không, điều đó không có khả năng!
Mã Tứ Phong lắc đầu liên tục:
- Tuyệt đối không có khả năng này, vì sao Yến vương có thể làm ra loại chuyện như vậy được, có phải tướng quân bị lầm lẫn hay không?
- Lầm lẫn?
Mạnh Hổ ung dung nói:
- Chuyện này sớm đã truyền khắp Lạc Kinh, không bao lâu nữa sẽ truyền khắp đế quốc, thậm chí là toàn bộ thế giới Trung Thổ!
- Chuyện này...
Mã Tứ Phong á khẩu không trả lời được, một hồi lâu sau lại hỏi:
- Vậy tướng quân ngài tính làm sao bây giờ?
Mạnh Hổ hỏi ngược lại:
- Nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm sao?
- Ta ư?
Mã Tứ Phong trầm tư hồi lâu rồi trả lời áo não:
- Ty chức quyết định chọn lấy cái chết!
- Chọn lấy cái chết sao?
Mạnh Hổ lạnh lùng nói:
- Ích kỷ! Thân là chủ tướng, không ngờ ngươi không lo lắng gì cho các tướng sĩ dưới trướng của mình!
Mã Tứ Phong bỗng nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng nói:
- Nhưng thuỷ chung ty chức vẫn cho rằng chuyện này không phải là thật, trong đó nhất định có chuyện hiểu lầm!
Mạnh Hổ nói:
- Nếu như tướng quân Tứ Phong không tin, bản tướng quân cũng không còn cách nào khác, bây giờ ngươi có thể mang theo hơn hai ngàn tướng sĩ Bắc Phương rời khỏi đồn điền Thanh Ngưu. Nhưng trước khi ngươi đi, bản tướng quân không thể không nhắc nhở ngươi một câu, trên đường trở về hành tỉnh Bắc Phương, nhất định phải coi chừng quân đội của đế quốc hạ độc thủ với các ngươi!
- Đa tạ hảo ý của tướng quân!
Mã Tứ Phong chắp tay thi lễ với Mạnh Hổ, xoay người nghênh ngang mà đi.
Nhìn theo bóng Mã Tứ Phong dần xa, Cổ Vô Đạo đột nhiên cất giọng ngậm ngùi hỏi:
- Tướng quân thật muốn để hắn đi sao?
Tất Điêu Tử cũng nói:
- Ty chức cũng không tán thành chuyện để cho Mã Tứ Phong ra đi, hiện tại chú cháu Mông Khác và Mông Diễn đã khống chế hoàn toàn dư luận trong đế quốc, lời của bọn chúng nói ra đã muốn trở thành chân lý, cho nên dân chúng ở đế quốc đã khắc sâu định kiến, cho dù có tài hùng biện đến đâu cũng không đủ để thay đổi đại cục!
- ...Vì vậy, xuất phát từ sự lo lắng cho việc ổn định tình hình chính trị và quân sự ở hành tỉnh Bắc Phương, Mông Khác chẳng những không bí mật xử tử Mã Tứ Phong, ngược lại còn có thể sẽ trọng dụng hắn, thậm chí có thể bổ nhiệm cho hắn trở thành Tổng đốc Bắc Phương! Mã Tứ Phong cũng không phải là một nhân vật dễ dàng đối phó, nếu như hắn thật sự làm Tổng đốc Bắc Phương, vậy sẽ vô cùng bất lợi đối với chiến lược sau này của tướng quân!
- Không!
Mạnh Hổ khoát tay, lạnh nhạt nói:
- Ta không nghĩ vậy!
- Sao?
Tất Điêu Tử hỏi:
- Không biết tướng quân có cao kiến gì?
- Chưa nói tới cao kiến gì, ta chỉ cảm thấy giết Mã Tứ Phong rất là đáng tiếc!
Mạnh Hổ lạnh nhạt nói:
- Quả thật như lão Tất, lão Cổ các ngươi lo lắng, Mã Tứ Phong đích xác là một viên tướng kỵ binh tài ba hiếm có, kỵ binh của hắn đúng là tới lui như gió, hơn nữa sức chiến đấu cũng mười phần dũng mãnh, một viên tướng lĩnh dũng mãnh thiện chiến như vậy, giết đi chẳng phải là đáng tiếc hay sao?
Tất Điêu Tử nói:
- Thế nhưng nếu không giết hắn, không phải là thả hổ về rừng hay sao?
- Thả hổ về rừng?
Mạnh Hổ tỏ ra đăm chiêu:
- Ai dám buông lời quả quyết rằng sau này hắn sẽ không trở thành hổ tướng dưới trướng Mạnh Hổ ta?!
_
Thành Tây Lăng, hành dinh tạm thời của Mông Khác.
Diệp Hạo Thiên vừa mới bước vào, Mông Khác vội hỏi:
- Hạo Thiên, tình hình sáu phủ của hành tỉnh Tây Bộ ra sao?
- Vương gia, tình hình của sáu phủ quả thật không được tốt!
Diệp Hạo Thiên lắc lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng:
- Tên khốn Mạnh Hổ này về sớm hơn chúng ta đến bảy ngày, có được bảy ngày này, hắn đã phái người đem chân tướng của sự việc truyền ra khắp sáu phủ của hành tỉnh Tây Bộ, mà công văn của triều đình đưa xuống đều bị hắn chặn lại. Hiện tại khắp nơi trong sáu phủ của hành tỉnh Tây Bộ đều tán dương chiến tích của quân đoàn Mãnh Hổ liên tục chiến đấu ở các chiến trường Trung Châu, chiến thắng bảy trận liên tục cũng như bắt giữ Thu Phong Kính, thậm chí rất nhiều người kể chuyện đã bắt đầu kể ở các quán trà!
- Ôi...
Mông Khác thở dài:
- Tất cả đều do bản vương sơ ý, trúng gian kế của Mạnh Hổ...
Diệp Hạo Thiên nói:
- Chuyện này cũng không thể trách Vương gia, có ai ngờ được tên Mạnh Hổ này thừa cơ sương mù xuất hiện mà chạy trốn theo đường thuỷ?
Mông Khác trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Như vầy đi, Hạo Thiên ngươi lập tức triệu tập tất cả quan viên sau phủ về đây để làm sáng tỏ sự thật, về phần ở các quán trà, bất cứ ai kể chuyện này đều cho là gian tế, nên bắt thì bắt, nên giết thì giết, tuyệt không buông lỏng. Tóm lại chúng ta không thể để cho luồng dư luận tà ác của Mạnh Hổ lan tràn ra mãi, nhất định phải đảo ngược lại dư luận sai lầm hiện tại của sáu phủ!
Diệp Hạo Thiên cung kính đáp:
- Thần lập tức triệu tập tất cả quan viên sáu phủ để làm sáng tỏ sự thật.
- Ôi...
Mông Khác thở dài lắc đầu:
- Xoay chuyển dư luận của sáu phủ không khó, nhưng thời cơ một phen tiêu diệt gọn quân đoàn Mãnh Hổ cũng đánh mất hoàn toàn...
- A...
Diệp Hạo Thiên gật đầu phụ hoạ:
- Quân đoàn Mãnh Hổ có được bảy ngày nghỉ ngơi hồi phục và chuẩn bị, hơn nữa thế núi Thanh Ngưu sơn hiểm trở, dễ thủ khó công, lương thảo quân nhu của chúng ta lại chưa chuẩn bị. Hơn nữa thế cục ở đế đô lại chưa ổn định, lại thêm một nhân tố bất lợi, chúng ta cũng chỉ có thể buông tha cho hắn lần này!
- Tuy nhiên chúng ta cũng không thể quay về Lạc Kinh với hai bàn tay trắng như vậy được!
Mông Khác nhíu mày:
- Nếu như không thể áp giải hoàng đế Thu Phong Kính của đế quốc Minh Nguyệt trở về Lạc Kinh, làm sao giao phó cho dân chúng và quý tộc nguyên lão ở đế đô? Chẳng lẽ lại tiếp tục đặt điều nói dối nữa sao?
Diệp Hạo Thiên lộ vẻ khó khăn:
- Nhưng vấn đề là Thu Phong Kính nằm trong tay Mạnh Hổ!
- Ừ, Thu Phong Kính trong tay Mạnh Hổ, việc này quả thật khó giải quyết!
Mông Khác chắp tay đi qua đi lại mười mấy lượt, bỗng nhiên dừng bước nói:
- Đúng rồi, dường như Mạnh Hổ cũng không có tuyên bố tạo phản phải không?
- Quả thật không có!
Diệp Hạo Thiên tỏ vẻ đăm chiêu:
- Gian tế tiềm phục trong đồn điền Thanh Ngưu vừa mới báo tin về Mạnh Hổ cũng không có tuyên bố tạo phản, thậm chí không có công khai tuyên bố đối nghịch với đế quốc. Chỉ nói Vương gia làm cho bọn chúng bị hàm oan, cũng tuyên bố rằng quân đoàn Mãnh Hổ tuyệt đối không khoanh tay chờ chết, mặc người bày bố!
- Tốt!
Mông Khác gật đầu:
- Chỉ cần chưa có trở mặt là tốt!
Diệp Hạo Thiên nghe vậy giật mình kinh hãi, thấp giọng hỏi:
- Ý của Vương gia là...
Mông Khác trầm giọng đáp:
- Bản vương định đích thân đi đồn điền Thanh Ngưu một lần, giao dịch với Mạnh Hổ một chuyến!
- Hả?!
Diệp Hạo Thiên nghe vậy giật mình kinh hãi:
- Vương gia muốn lên đồn điền Thanh Ngưu sao?
Mông Khác tỏ ra ung dung:
- Ngươi lo sợ Mạnh Hổ sẽ làm điều bất lợi với bản vương sao?
Diệp Hạo Thiên nói:
- Vương gia, chúng ta đã đem tội danh Tây chinh thất bại đổ lên đầu Mạnh Hổ, chẳng lẽ hắn còn có thể khách khí với Vương gia hay sao?
- Ha ha, Hạo Thiên ngươi nghĩ như vậy là sai mười phần!
Mông Khác mỉm cười:
- Chúng ta đem tội danh đổ lên đầu Mạnh Hổ là một chuyện, Mạnh Hổ có thể gây ra điều bất lợi cho bản vương hay không lại là một chuyện khác. Lần này Mạnh Hổ không trực tiếp tuyên bố tạo phản, ngươi có biết là vì cái gì không? Rất đơn giản, bởi vì hắn có điều cố kỵ, hiện tại hắn chưa đủ thực lực, chưa đủ lông đủ cánh, mà thực lực của triều đình hùng mạnh, hơn nữa lòng dân ổn định, nếu như Mạnh Hổ trực tiếp tuyên bố tạo phản, vậy sẽ thực sự trở thành phản loạn của đế quốc. Lúc ấy sẽ hứng chịu sự công kích của quý tộc nguyên lão và dân chúng của đế quốc, khi ấy, cho dù Mạnh Hổ có lợi hại đến đâu, cho dù quân đoàn Mãnh Hổ có dũng mãnh thiện chiến đến mức nào, đều khó thoát khỏi kết cục bị tiêu diệt.
Diệp Hạo Thiên vội la lên:
- Nhưng...
- Không nhưng gì cả...
Mông Khác nói:
- Nếu như Mạnh Hổ dám can đảm làm chuyện bất lợi với bản vương, vậy hắn sẽ mang tiếng xấu là quân phản loạn, sẽ trở thành địch nhân của toàn bộ đế quốc!
- Nhưng mà...
Diệp Hạo Thiên ngẫm nghĩ lại nói:
- Cho dù Mạnh Hổ lo lắng về mặt chính trị mà không dám làm chuyện bất lợi đối với Vương gia, nhưng hắn cũng sẽ không ngoan ngoãn mà giao ra Thu Phong Kính cho Vương gia. Dù sao Thu Phong Kính cũng là một nhân chứng quan trọng, nếu Mạnh Hổ đem giao hắn cho Vương gia, chẳng phải là càng thêm không thể rửa sạch nỗi oan cho mình hay sao?
- Chuyện là do người mà thôi.
Mông Khác khoát tay, hờ hững nói:
- Nếu chưa nếm trải qua sự tình tốt nhất đừng nên đưa ra kết luận vội vàng, ai dám quả quyết rằng Mạnh Hổ sẽ không giao ra Thu Phong Kính? Chỉ cần Mạnh Hổ có dã tâm chiêu binh tự lập, bản vương sẽ đưa ra mối lợi đủ sức làm cho hắn động tâm, hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn giao Thu Phong Kính ra!
- Nếu như Vương gia đã quyết định, thần cũng không dám nói thêm gì nữa!
Diệp Hạo Thiên bất đắc dĩ nói:
- Tuy nhiên trước khi Vương gia đi đến đồn điền Thanh Ngưu, có cần phải xác định người cho chức vụ quân đoàn trưởng quân đoàn Tây Bộ hay không? Còn nữa, nên xử trí Tổng đốc Tây Bộ Triệu Thanh Hạm như thế nào? Dù sao đi nữa nàng cũng không tham dự Tây chinh, nếu như làm liên luỵ đến nàng, e rằng sẽ khiến cho toàn bộ gia tộc họ Triệu sinh lòng bất mãn!
Mông Khác trầm ngâm:
- Trước tiên khoan hãy động đến Triệu Thanh Hạm, về phần chọn người cho chức quân đoàn trưởng của quân đoàn Tây Bộ, ngươi thấy Dạ Cao ra sao?
- Tướng quân Dạ Cao?
Diệp Hạo Thiên gật đầu:
- Chiến công và kinh nghiệm thật ra thì đủ, tuy nhiên dường như hơi thiếu mưu trí một chút!
Mông Khác mỉm cười:
- Nếu như để Nhạc Mông làm tham mưu trưởng cho hắn kiêm sư đoàn trưởng sư đoàn số Một thì sao? Ngươi cảm thấy như vậy được không?
Diệp Hạo Thiên thoáng động trong lòng, lập tức gật đầu liên tục:
- Tuy rằng tướng quân Nhạc Mông tuổi còn trẻ, nhưng tài dùng binh và mưu kế cũng không dưới Mạnh Hổ, một trận Hồ Lô cốc đã chứng minh tất cả. Nếu tướng quân Dạ Cao đảm nhiệm chức quân đoàn trưởng quân đoàn Tây Bộ, lại thêm tướng quân Nhạc Mông đảm nhiệm chức tham mưu trưởng kiêm sư đoàn trưởng sư đoàn số Một, vậy thì tuyệt đối không còn gì sơ xuất.
Mông Khác vui vẻ nói:
- Vậy chuyện này quyết định như vậy, ngươi là Binh bộ đại thần, ngươi hãy ký lệnh bổ nhiệm đi thôi!
--------------------------------