Tư Đồ Duệ cung kính đáp:
- Điện hạ yên tâm, lão thần nhất định dốc hết toàn lực ứng phó.
Thu Vũ Đường nhẹ gật đầu, lại hỏi:
- Lão tướng quân, hiện tại đại quân của đế quốc Quang Huy tới đâu rồi?
Tư Đồ Duệ nói:
- Lão thần vừa nhận được tin cấp báo của Yến Trường Không, ngay tối hôm qua, quân đoàn Tây Bộ của Mạnh Hổ đã vào tới thành Hà Nguyên. Hai liên đội của sư đoàn số Hai cũng đã rút lui khỏi thành Hà Nguyên theo kế hoạch, đang di chuyển đến khu vực chỉ định.
Thu Vũ Đường nhẹ gật đầu, nói với vẻ lo lắng:
- Lần này đại quân của đế quốc Quang Huy ồ ạt Tây chinh, đế quốc không kịp chuẩn bị gì cả. Năm đại quân đoàn Vân Châu, Tịnh Châu, Định Châu ở phương Bắc và Dự Châu, Ứng Châu ở phương Nam ít nhất phải mất hai tháng mới có thể chạy tới Lạc Kinh. Còn về Sóc Châu và U Châu, chỉ sợ là mất ba tháng mới có thể chạy tới, lão tướng quân, trách nhiệm trên vai ngài rất nặng nề.
Khuôn mặt già nua của Tư Đồ Duệ bỗng dưng lộ vẻ hào hùng, dõng dạc nói:
- Điện hạ yên tâm, mặc dù Đông chinh thất bại, nhưng lòng quân của các tướng sĩ Đông chinh cũng không hề tan rã, quyết tâm hy sinh vì nước của các tướng sĩ cũng rất lớn. Lão thần không dám nói bừa rằng sẽ đánh bại năm mươi vạn đại quân xâm lấn của đế quốc Quang Huy, thế nhưng cầm cự với bọn chúng trong thời gian hai tháng vẫn thừa sức.
Thu Vũ Đường lại nói:
- Nhưng lão tướng quân cũng không nên quyết chiến chính diện cùng quân địch, chờ cho dân chúng rút lui khỏi Thanh Châu lập tức bỏ Thanh Châu lui về thủ Hổ Khiếu quan. Lúc này đế quốc rất thiếu thốn lão binh giàu kinh nghiệm có thể đánh trận sa trường, hơn hai mươi vạn đại quân dưới tay lão tướng quân là lão binh tinh nhuệ thân trải trăm trận, nhất định phải cố gắng bảo toàn. Tương lai gầy dựng lại các đại quân đoàn của đế quốc không thể thiếu bọn lão binh này.
Tư Đồ Duệ nghiêm nghị:
- Lão thần đã hiểu.
- Ôi…
Thu Vũ Đường thở dài sâu kín, buồn bã nói:
- Hai nước sắp sửa xảy ra đại chiến, chỉ có dân chúng là những người phải hứng chịu khổ đau thực sự…
o0o
Thành Hà Nguyên, nơi đóng quân của quân đoàn Tây Bộ.
Nhân lúc rảnh rỗi, Mạnh Hổ đang cùng Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo suy diễn các khả năng có thể xảy ra của lần Tây chinh này.
Mạnh Hổ nhịp tay trên bàn, nói với vẻ vô cùng khẳng định:
- Nếu như Mông Diễn hoàn toàn tuân theo chiến lược Thanh Châu mà Mông Khác đã vạch ra từ trước, vậy đế quốc Minh Nguyệt chắc chắn phải mất.
- Chính xác.
Cổ Vô Đạo gật đầu:
- Nếu như vậy, đại quân của đế quốc Quang Huy sau khi thắng trận Tây chinh này sẽ chiếm lĩnh Thanh Châu, như vậy thực lực của hai nước sẽ phát sinh chuyển biến về căn bản. Chuyện quan trọng hơn là đế quốc Minh Nguyệt sau chiến tranh tất nhiên sẽ tan hoang xơ xác, tổn thương mọi mặt, còn đế quốc Quang Huy trừ ra tiêu hao về vật tư thì gần như không tổn thất chút nào. Theo thời gian trôi qua, sự chênh lệch về thực lực giữa hai đế quốc chẳng những không thu ngắn lại mà càng ngày càng mở rộng thêm.
Tất Điêu Tử nói:
- Cho nên chúng ta phải ngăn cản không để cho cục diện như thế xuất hiện.
Đối với lai lịch của Cổ Vô Đạo, Tất Điêu Tử cũng đã biết rất rõ ràng, cho nên lời nói cũng không có gì e ngại. Dù sao hiện tại Cổ Vô Đạo cũng đã không thể theo đế quốc Minh Nguyệt và đế quốc Tinh Hà, hắn ngoài con đường đi theo Mạnh Hổ đã không còn con đường nào khác có thể đi, ít nhất trước mắt là như vậy.
Mạnh Hổ trầm ngâm:
- Thành Hà Nguyên không đánh mà tan, quân đoàn Tây Bộ không tốn chút sức lực nào mà lập được đại công, nhất định việc này sẽ gây kích thích cho Mông Diễn. Thế nhưng có thể làm cho Mông Diễn hắn thay đổi chiến lược Thanh Châu hay không vẫn còn khó nói.
Tất Điêu Tử nói:
- Theo như sự hiểu biết của ty chức về Mông Diễn, hắn sẽ thay đổi.
Cổ Vô Đạo đột nhiên lên tiếng:
- Tướng quân và Tất huynh ngàn vạn lần không nên bỏ qua một người, hắn chính là sư phụ kiêm quân sư tâm phúc của Mông Diễn-Sử Di Viễn. Mặc dù ty chức chưa tiếp xúc với hắn nhiều lắm, nhưng cũng đã có tiếp xúc qua vài lần, trí mưu và kiến thức của tên này biểu hiện ra vượt xa người thường, có thể Mông Diễn không nhìn ra, nhưng tên này nhất định nhìn ra được. Lần này đại quân của đế quốc Minh Nguyệt rút lui về phía sau không phải đơn giản như bề ngoài.
Tất Điêu Tử nói với giọng ngưng trọng:
- Tướng quân, tình huống này chúng ta chưa dự đoán được.
Chân mày Mạnh Hổ cũng đang lặng lẽ cau lại, nếu như bên cạnh Mông Diễn quả thật có một cái túi khôn như thế, vậy chuyện này vô cùng phiền phức.
Tất Điêu Tử cũng cảm giác được nỗi lo buồn của Mạnh Hổ, vội thấp giọng nói:
- Chỉ mong tên Sử Di Viễn kia chỉ là hạng người chỉ có hư danh mà thôi.
Cổ Vô Đạo lắc đầu, thần sắc tỏ ra ngưng trọng:
- Tất huynh đại tài, tiểu đệ cam bái hạ phong, thế nhưng tài năng của tên Sử Di Viễn kia tuyệt đối không dưới Tất huynh, chuyện này tiểu đệ dám lấy đầu ra bảo đảm!
Cổ Vô Đạo vừa dứt lời, đột nhiên Trương Hưng Bá sải bước vào trướng, lớn tiếng bẩm báo:
- Tướng quân, có tin khẩn của quan chỉ huy tối cao.
Mạnh Hổ vội đưa tay nhận thư, sau khi mở ra xem chỉ thấy có lưa thưa hai hàng chữ:” Đại quân của đế quốc Minh Nguyệt không đánh mà lui, tình hình vô cùng khả nghi, lệnh cho quân đoàn Tây Bộ ở tại chỗ đợi lệnh, không được khinh địch mạo hiểm tiến tới!”
- Ha ha, chuyện thành rồi!
Mạnh Hổ cười ha hả đưa thư cho Tất Điêu Tử:
- Mông Diễn đã chui vào bẫy!
Tất Điêu Tử vội vã xem qua, xong đưa cho Cổ Vô Đạo, lại nói:
- Sở dĩ Mông Diễn lệnh cho tướng quân và quân đoàn Tây Bộ ở tại chỗ đợi lệnh, đó là không muốn quân đoàn Tây Bộ tay không mà đoạt được công lao. Ha ha, xem ra Mông Diễn quả thật cho rằng đám tàn binh bại tướng của Tư Đồ Duệ chỉ là một cánh quân ô hợp không chịu nổi một kích.
Cổ Vô Đạo sau khi xem xong thư không cho là đúng:
- Mông Diễn và Phác Tán Chi không nhìn ra vấn đề trong đó là chuyện rất bình thường. Tuy nhiên với tài trí của Sử Di Viễn, không thể nào không nhìn ra vấn đề trong đó, Mông Diễn lệnh cho quân đoàn Tây Bộ ở tại chỗ đợi lệnh, có lẽ quả thật là xuất phát từ sự cẩn thận đối với quân địch mà lo lắng.
- Chuyện này không thể nào!
Tất Điêu Tử nói với vẻ vô cùng khẳng định:
- Cổ huynh vừa mới tới đây, cho nên vẫn không thể nào hiểu rõ quá trình diễn ra ân oán giữa tướng quân và Mông Diễn. Tóm lại cho nên nếu như lần này quân đoàn Tây Bộ lại được sung làm tiên phong, Mông Diễn tuyệt sẽ không yên lòng, cho nên Mông Diễn mới hạ lệnh cho quân đoàn Tây Bộ ở nguyên chỗ đợi lệnh, vì vậy không thể nào có chuyện xuất phát từ sự cẩn thận đối với quân địch mà lo lắng
- Vậy…
Cổ Vô Đạo nghe Tất Điêu Tử xong cũng hiểu được rằng Tất Điêu Tử nói có lý, trầm ngâm:
- Vậy việc này cũng hơi kỳ quái, chẳng lẽ Sử Di Viễn không đề tỉnh Mông Diễn hay sao? Vậy thì không có khả năng, Sử Di Viễn chính là sư phụ của Mông Diễn mà!
Mạnh Hổ khẽ mỉm cười:
- Hai vị tiên sinh không cần phải vì vấn đề này mà đau đầu nữa, Mông Diễn hạ lệnh cho quân đoàn Tây Bộ ở nguyên chỗ đợi lệnh là có dụng ý gì, chờ mấy ngày sau đại quân tới thành Hà Nguyên thì chuyện gì mà không biết?
o0o
Nửa tháng sau, đại quân của Mông Diễn đã thuận lợi vào thành Hà Nguyên.
Sau hai ngày nữa, quân đoàn Bắc Phương của Trọng Sơn cũng đến, năm đại quân đoàn Tây chinh lần này cuối cùng đã tụ hợp đầy đủ. Còn có hai ngàn tên lão binh cận vệ quân mà Mông Khác điều động bổ sung cho quân đoàn Tây Bộ cùng năm mươi tên học viên tốt nghiệp học viện quân sự Hoàng gia cũng đã chính thức trở thành thành viên của quân đoàn Tây Bộ. Mạnh Hổ đã đặc biệt tổ chức một nghi thức nghênh đón long trọng.
Bất quá cuối cùng hai ngàn tên lão binh nọ bị Mạnh Hổ phân cho bọn Chiến Ưng bốn tên sư đoàn trưởng mang về sung vào đội cận vệ của chúng. Dù sao đi nữa, hơn hai ngàn tên lão binh kia là từ quân đoàn cấm vệ điều động tới, vậy quân đoàn cấm vệ là gì? Đây chính là quân đoàn tinh nhuệ trực thuộc Hoàng gia, lòng trung thành đối với đế quốc và Hoàng gia tất nhiên không cần phải nghi ngờ, lão binh như vậy Mạnh Hổ sao dám yên tâm sử dụng?!?
Năm mươi tên học viên tốt nghiệp học viện quân sự Hoàng gia không biết trời cao đất rộng là gì, ngay hôm vừa đến thành Hà Nguyên đã đưa ra yêu cầu với Mạnh Hổ, đòi cho cả bọn xuống lãnh đạo các liên đội, đại đội, nhưng làm sao Mạnh Hổ để cơ hội này cho bọn chúng được? Cuối cùng năm mươi tên học viên kia bị Mạnh Hổ sắp xếp tại bộ tham mưu quân đoàn, chịu trách nhiệm bưng trà rót nước cho Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo. Tên nào bằng lòng thì cứ ở nguyên trên bộ tham mưu, tên nào không bằng lòng thì ở đâu tới cứ việc trở về nơi đó.
Tối ngày hôm đó, Mông Diễn triệu tập hội nghị quân sự ở thủ phủ thành Hà Nguyên.
Tất cả tướng lĩnh cấp bậc sư đoàn trưởng trở lên của năm đại quân đoàn đều tham dự hội nghị, đại sảnh của thủ phủ thành Hà Nguyên đèn đuốc sáng choang, các tướng đều đã tụ tập, gần một nửa tướng quân của đế quốc Quang Huy đều đang tụ tập ở đây!
Thảm đỏ đắt tiền trải thẳng từ cửa đại sảnh dẫn thẳng lên một cái đài cao ở phía Bắc đại sảnh.
Trên đài bày ra ba cái ghế lớn bọc gấm, quan chỉ huy tối cao của đại quân Tây chinh ngồi ở giữa, bên trái là Tổng đốc Bắc Phương Trọng Sơn, bên phải là quân đoàn trưởng quân đoàn Tây Bộ Mạnh Hổ. Bên dưới đài, bọn quân đoàn trưởng và tham mưu trưởng của năm đại quân đoàn ai nấy ngồi theo quân đoàn của mình, chia ra hai bên trái phải, trật tự đâu vào đấy.
Quét mắt nhìn khắp đại sảnh một vòng, Mông Diễn cất cao giọng:
- Các vị, tình thế của chiến trường Thanh Châu vừa xảy ra biến hoá làm cho người khác không thể nào ngờ tới. Có nhiều dấu hiệu cho thấy, đại quân Đông chinh của Tư Đồ Duệ sau nhiều lần nếm mùi thất bại liên tục đã bị tan rã lòng quân, chuyện này có thể thấy được từ khi bọn chúng không đánh mà bỏ thành Hà Nguyên.
Nghe đến đây, Mạnh Hổ cảm thấy trong lòng sảng khoái, quả nhiên Mông Diễn cũng đã chui vào bẫy.
Trọng Sơn ngồi bên tay trái Mông Diễn lập tức cau mày. Bởi vì hắn vừa mới tới cho nên chưa hiểu rõ thế cục của chiến trường Thanh Châu, nhưng hắn hiểu rất rõ Tư Đồ Duệ là một lão binh có ý chí kiên định. Một lão binh như vậy tuyệt đối không thể nào chỉ vì thất bại vài trận mà đã bị suy sụp tinh thần, chuyện đại quân của đế quốc Minh Nguyệt không đánh mà bỏ thành Hà Nguyên nhất định là có ẩn tình gì khác.
- Xét vì thế cục của chiến trường Thanh Châu đã phát sinh biến hoá, bản vương cho rằng chiến lược đã định từ trước đến bây giờ đã lộ vẻ bảo thủ, lần Tây chinh này hoàn toàn có thể đạt được thắng lợi lớn hơn nữa!
Mông Diễn ngừng lại một chút, sau đó đột nhiên đứng dậy, cất cao giọng nói:
- Quan chỉ huy tối cao của đại quân Tây chinh lệnh cho Mạnh Hổ quân đoàn Tây Bộ, Trọng Sơn quân đoàn Bắc Phương!
Mạnh Hổ và Trọng Sơn vội vàng đứng dậy, đồng thanh đáp:
- Có!
Mông Diễn quay đầu lại nhìn Mạnh Hổ với vẻ lạnh lùng, giọng nói âm trầm:
- Mạnh Hổ ngươi dẫn quân đoàn Tây Bộ đi về hướng Bắc, chịu trách nhiệm chặt đứt con đường cứu viện của bốn châu phía Bắc đế quốc Minh Nguyệt. Tổng đốc Trọng Sơn dẫn quân đoàn Bắc Phương đi về hướng Nam, chịu trách nhiệm chặt đứt con đường cứu viện của ba châu phía Nam đế quốc Minh Nguyệt. Bản vương tự mình dẫn ba quân đoàn cận vệ, Tây Bắc, Tây Nam đi theo trung lộ, đánh thẳng Tây Kinh!
- Điện hạ không thể!
Mông Diễn vừa dứt lời, Trọng Sơn lập tức lớn tiếng phản đối:
- Đại quân của Tư Đồ Duệ không đánh mà lui, tình hình vô cùng khả nghi, nhưng lão thần cho rằng tuyệt đối không phải là vì nguyên nhân lòng quân tan nát. Rất có thể là vì bảo tồn thực lực, hoặc là có âm mưu khác, điện hạ tuyệt đối không thể sinh lòng khinh địch, huống chi chia quân xuất kích là chuyện tối kỵ của nhà binh, rất dễ dàng bị địch nhân kích phá dần dần!
- Trọng Sơn!
Mông Diễn nghe vậy thoáng chốc cau mày, lạnh lùng nói:
- Đừng quên bản vương mới là quan chỉ huy tối cao của đại quân Tây chinh. Vừa rồi là bản vương hạ lệnh tác chiến, không phải là muốn trưng cầu ý kiến của ngươi.
Trọng Sơn vẫn không nao núng:
- Nhưng lão thần cũng là quan chỉ huy thứ hai của đại quân Tây chinh, phụng mệnh của Vương gia, có quyền phản đối chuyện điện hạ bất tuân quân lệnh!
- Ngươi nói cái gì?
Mông Diễn thốt nhiên giận dữ:
- Ngươi dám nói bản vương bất tuân quân lệnh?
- Sự thật chính là như vậy, lão thần cho rằng việc chia quân xuất kích tuyệt đối không thể làm, đây là chuyện có thể gây nên hoạ lớn!
Trọng Sơn đã bị ép không còn đường lui nữa, thân là lão thần của đế quốc, Trọng Sơn đối với Hoàng gia lòng trung cẩn cẩn, cho dù không có Yến vương Mông Khác là chỗ dựa sau lưng, Trọng Sơn cũng không dễ dàng buông bỏ nguyên tắc.