Thế nhưng, muốn bắt người của Đông xưởng tiến hành thẩm vấn, chỉ dựa vào hai người huyện nha sư gia bọn họ, thì không khác gì trứng chọi đá. Chuyện bắt người thì Hạ Lan Băng có lẽ có thể làm được, nhưng làm sao để tránh khỏi phiền toái. Nếu sau khi thẩm vấn xong thả ra, thì đúng là thả hổ về rừng, hai người tuyệt đối chạy không khỏi độc thủ của Đông xưởng. Còn nếu giết chết kẻ bị bắt, thì nếu như kẻ đó cũng đồng thời là kẻ đã tra khảo nạn nhân đến chết thì còn miễn cưỡng chấp nhận được. Vạn nhất nếu không phải kẻ đó, thì việc giết chết sẽ không thích hợp.
Làm thế nào để tra án, thân là hình danh sư gia Hạ Lan Băng đương nhiên biết bước tiếp theo nên làm như thế nào. Nhưng hiện tại nàng lại hỏi Tư Đồ Sách, hiển nhiên đã nhìn rõ chuyện khó xử trong đó.
Tư Đồ Sách không muốn đùn đẩy trách nhiệm, khơi mào chuyện này chính là mình, hiện tại đến thời điểm mấu chốt, không thể trốn trốn tránh tránh. Tư Đồ Sách suy nghĩ, rồi nói : " Ý tưởng chúng ta lúc ban đầu, chính là gây xích mích Cẩm Y vệ cùng Đông xưởng đấu tranh nội bộ, chó cắn chó. Cho nên, chúng ta vẫn là dựa theo này nguyên tắc tiến hành, khiến Cẩm Y vệ giúp chúng ta đi thăm dò Đông xưởng, chúng ta ngồi yên làm thu ngư ông đắc lợi!"
Hạ Lan Băng khen ngợi gật đầu: "Ừ, cụ thể phải làm thế nào bây giờ, huynh đã nghĩ ra chưa?"
"Đầu tiên, chúng ta gia đình Vương viên ngoại, đem chuyện nhi tử hắn bị Đông xưởng tra tấn đến chết nói cho hắn biết, để cho hắn âm thầm đi tìm Cẩm Y vệ, đút tiền lo lót, cầu Cẩm Y vệ giúp nhi tử báo thù. Cẩm Y vệ đang lo bắt không được Đông xưởng nhược điểm. Bọn hắn sẽ tận dụng chuyện này. Cẩm Y vệ hẳn là có biện pháp điều tra rõ chuyện này. Như vậy, chúng ta đạt được mục đích rồi."
Hạ Lan Băng chăm chú nhìn Tư Đồ Sách, một lúc lâu sau, nở nụ cười: "Huynh làm hình danh sư gia thì quả thật rất ủy khuất, lẽ ra phải là Cẩm Y vệ mới đúng. Nói không chừng có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa."
Tư Đồ Sách cũng cười nói: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Ta làm hình danh sư gia thì thấy thoải mái hơn."
Hai người đều nở nụ cười.
Hạ Lan Băng nói : "Nếu như vậy, đêm nay, chúng ta phải đi tìm Vương viên ngoại. Tuy nhiên phải che mặt, ta giúp sẽ huynh chuẩn bị một bộ y phục dạ hành. Tối nay huynh trực tiếp đi đến."
"Ừ!"
Đêm hôm đó, Tư Đồ Sách mang theo một ít quần áo của nạn nhân Vương Cường, lặng lẽ ra cửa sau. Hạ Lan Băng đã đứng chờ sẵn ở góc rẽ, ngoắc gọi hắn, rời khỏi đường cái đi vào một ngõ tắt nhỏ, đi tới trước một căn nhà.
Hai người núp vào chỗ hẻo lánh trong đêm tối , Hạ Lan Băng mở ra cái túi mang bên mình, bên trong là một bộ dạ hành y, và mộtcái khăn đen che mặt.
Tư Đồ Sách mặc y phục dạ hành, lấy khăn bịt kín mặt , sửa sang lại một chút. Hắn tự nhìn mình từ trên xuống dưới, quả thực giống y như một dạ hành nhân võ nghệ cao cường trong phim. Chỉ tiếc chính mình lại không biết chút võ công nào.
Hạ Lan Băng nhìn xung quanh một chút, không thấy bóng dáng người ngoài, tung ra phi trảo, ôm lấy tường, nhường Tư Đồ Sách leo trước lên.
Tư Đồ Sách ngạc nhiên nói: "Huynh là người trong võ lâm, trèo tường nhập thất, không phải hai cước một đạp là đã đến nơi rồi sao? Như thế nào còn cần dây thừng?"
Hạ Lan Băng lườm hắn một cái: "Hai cước một đạp bay qua, huynh cho chúng ta là thần tiên sao? Mà thần tiên ta còn chưa thấy qua, không lẽ huynh đã gặp qua?"
"Hắc hắc, không có, ta chỉ là nghĩ như vậy thôi."
"Ít nói nhảm, mau leo lên đi."
Tư Đồ Sách thể lực không tốt, trèo tường kiểu này thì rất cần lực cánh tay, hắn chỉ bò lên hai cái liền bất động, sau đó rớt bịch xuống.
Hạ Lan Băng tức giận nói: "Huynh nha, như thế nào lại kém cỏi như vậy? Thôi đi, để ta leo lên trước rồi kéo huynh lên."
Hạ Lan Băng thực nhẹ nhàng cầm lấy dây thừng leo lên tường cao, sau đó bảo Tư Đồ Sách cầm dây thừng cột vào bên hông. Nàng ra sức kéo hắn lên, sau đó lại thả hắn xuống phía bên kia tường, rồi mới đến phiên mình leo xuống, rung tay, thu dây thừng lại.
Hạ Lan Băng lần trước đã tới nhà này, quan sát hết một lượt, nên nàng đã biết hết đường đi nước bước, liền dẫn hắn cẩn thận đến hậu viện.
Hậu viện thúy trúc lay động, tùng bách dày đặc, thấp thoáng một khoảng sân nhỏ.
Cánh cửa chỗ sân không có khóa, hai người liền lách mình đi vào, thấy trong căn phòng trước mặt có ngọn đèn còn sáng, liền đi dọc theo hành lang đi đến trước phòng. Hạ Lan Băng nhìn theo khe cửa xem xét bên trong. Tư Đồ Sách cũng muốn xem. Nhưng khe cửa sổ thì chỉ có một, hắn nhớ tới mấy bộ phim cổ trang đã từng xem, liền dùng ngón tay thấm nước miếng, chấm vào cửa sổ.
Chuyện này nhìn thì dễ dàng nhưng mà làm thì lại không dễ dàng như vậy. Thực sự phải có chút chú ý, đầu tiên thấm ướt cửa sổ, sau đó lại nhẹ nhàng phá ô giấy chỗ cửa, như vậy sẽ không có âm thanh phát ra. Nhưng đây là lần đầu tiên Tư Đồ Sách làm như vậy, hắn không biết giấy của cửa sổ thời xưa có tính dai rất lớn. Nếu không thấm ướt lâu mà đã muốn đâm thủng giấy thì sẽ phát ra tiếng động.
Vì thế, khi tay hắn đè xuống, âm thanh vang lên, ngay cả chính hắn cũng giật nảy mình.
"Ai?" Trong phòng một thanh âm già nua hỏi.
"Bên ngoài là ai?" Người già nua hỏi lại lần nữa thanh âm bi thương.
Hạ Lan Băng trừng mắt nhìn Tư Đồ Sách một cái, lắc thân đi vào cửa, nhỏ giọng nói: "Chúng ta là bằng hữu của con hai vị. Hôm nay có chuyện đặc biệt đến nói. Xin Nhị lão đừng kinh hoảng."
Dứt lời, Hạ Lan Băng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, hướng Tư Đồ Sách vẫy tay, cất bước vào trong phòng. Tư Đồ Sách vỗ đầu mình một cái, thầm mắng mình vô dụng, đi theo Hạ Lan Băng vào phòng.
Hắn quan sát thấy một căn phòng trang sức xa hoa, một đôi vợ chồng già đang ngồi ở bàn tròn, trên bàn đặt một chiếc đèn hình bát giác. Ánh đèn chiếu lên căn phòng lờ mờ.
Lão giả kia đứng lên, lấy tay che ngọn đèn, cẩn thận nhìn kỹ hai người, khi thấy rõ hai người thân mặc y phục dạ hành, thì bị dọa đến sợ, khẽ run rẩy, rút lui vài bước, đụng ngã ghế.
Lão phụ cũng sợ tới mức nhanh chóng trốn sau lưng lão giả, run rẩy hỏi: "Các ngươi, các ngươi muốn làm cái gì?"
Tư Đồ Sách chắp tay nói: "Lão nhân gia không cần kinh hoảng. Chúng ta không phải người xấu mà là bằng hữu của Vương Cường, có chuyện trọng yếu đến nói cho hai vị biết. Vì là chuyện bí mật, cho nên đêm khuya, đành dùng cách ăn mặc thế này đến quý phủ, quấy nhiễu hai vị."
Nghe hai người lời nói ôn hòa, lại tự xưng là bằng hữu Vương Cường , nhưng lại có tin tức nhi tử, nhị lão hơi trấn an lại, vội nâng ghế dậy, chắp tay nói: "Con ta hiện tại nơi nào? Hắn...hắn có khỏe không?"
Tư Đồ Sách thở dài, nói : "Thực không dám giấu diếm. Vương Cường hắn đã bị Đông xưởng tra tấn mà chết nửa tháng trước, thi thể được chôn ở loạn phần mộ ở phía ngoài thành Đông mười dặm. Đây là y phục trên người hắn."
Nói xong, Tư Đồ Sách đặt cái bao ở trong tay lên bàn, mở ra, lộ ra bên trong dính đầy áo dính đầy vết máu khô và bùn đất.
Vương viên ngoại toàn thân run rẩy, tiến lại cầm lấy, nhìn kỹ dưới đèn nhìn vài lần, thân mình nhoáng lên một cái, ngã xuống, Tư Đồ Sách sớm có phòng bị, bước lên trước đỡ lấy, phu nhân ở bên cạnh cũng giúp đỡ lấy, giúp ngồi lên ghế.
Vương viên ngoại tay còn gắt gao nắm chặt chiếc áo, lệ tuôn như suối, nghẹn ngào nói: "Đúng rồi...Cường nhi quả thật đã chết rồi!"
Lão phụ nhân cũng rơi lệ đầy mặt, lại cố nén để chăm sóc trượng phu, vừa lau nước mắt vừa trấn an hắn.
Vương viên ngoại hô một tiếng đứng lên, lảo đảo lên muốn đi ra ngoài. Lão phụ hoảng lên, liên tục không ngừng hỏi: "Lão gia, người muốn đi đâu?"
"Dẫn người đi đem thi thể Cường nhi trở về, sau đó, đi kinh thành, dâng cáo trạng! Cái mạng già của ta cũng không cần nữa, nhất định vì Cường nhi đòi công đạo!"
"Bây giờ đang đêm đang hôm, người đừng có gấp, chờ sáng mai, trời sáng rõ rồi đi cũng không muộn." Lão phụ khóc cầu xin.