[Dịch] Hình Danh Tiểu Sư Gia

Chương 19 : Chén trà




Hạ Lan Băng cũng không hiểu, nhưng lúc này nàng không nói gì, chỉ đi theo phía sau Tư Đồ Sách trở lại nha môn. Bốn bộ khoái quay về phòng trực. Tư Đồ Sách cùng Hạ Lan Băng trở lại bên trong phòng, ngồi xuống, Hạ Lan Băng lúc này mới hỏi: "Làm sao vậy? Không tìm được sao?"

Tư Đồ Sách nói : "Ừ, người chết không phải người mất tích. Có thể người nhà người chết biết người chết bị Đông xưởng hoặc là Cẩm Y vệ bắt đi, cho nên không có báo quan."

Hạ Lan Băng trầm ngâm nói: "Nếu như vậy, không lẽ nhất định tìm được danh sách những người bị Cẩm Y vệ hoặc là Đông xưởng bắt đi, mới có thể xác định người chết là ai?"

"Không sai. Nhưng mà nếu vậy sẽ dễ dàng đả thảo kinh xà. Cho nên ta cũng chưa biết nên làm sao bây giờ."

Hạ Lan Băng nói : "Chuyện này giao cho ta đi. Huynh không cần quan tâm. Ngày mai ta sẽ cho huynh biết kết quả."

Tư Đồ Sách lắp bắp kinh hãi: "Huynh ngàn vạn lần không thể liên lụy vào vòng nguy hiểm, không cần phải. . ."

Hạ Lan Băng cười cười: "Không nguy hiểm đâu. Chỉ là tra án thôi, không phải đánh nhau. Yên tâm đi!"

Dứt lời, Hạ Lan Băng phe phẩy chiết phiến màu vàng, nghênh ngang rời đi.

Suốt cả đêm, Tư Đồ Sách thực lo lắng Hạ Lan Băng. Sáng sớm hôm sau, nhìn thấy Hạ Lan Băng phe phẩy chiết phiến, trong tay mang theo một cái túi lớn, bước vào cửa, tảng đá nặng nề trong lòng hắn đã rơi xuống, vội vàng nghênh đón, nhỏ giọng nói: "Thế nào? Không có sao chứ?"

Hạ Lan Băng đảo chiết phiến, cười nói: "Huynh xem ta có bị gì không?"

"Biết là huynh tài giỏi rồi." Tư Đồ Sách cũng cười nói.

"Câu này thật chính xác." Hạ Lan Băng đưa túi lớn cho Tư Đồ Sách. "Này! Cho huynh!"

"Đây là cái gì?" Tư Đồ Sách cầm lấy, nghe được bên trong có tiếng leng keng, rất là tò mò.

"Chén trà." Hạ Lan Băng mỉm cười nói, "Ta thấy huynh hôm qua đi điều tra nghe ngóng, đối chén trà của người mất tích thực chú ý, cứ cầm tới cầm lui, không biết đang làm cái gì. Cho nên, lần này ta tra những người trong hai tháng gần đây bị Đông xưởng cùng Cẩm Y vệ bắt đi mà chưa được thả về, rồi đến nhà bọn họ lấy chén trà, tổng cộng hai mươi bảy cái.

Tư Đồ Sách nở nụ cười: "Thực cám ơn huynh! Ta còn đang cần thứ này. Đúng rồi, gần hai tháng thôi mà Đông xưởng, Cẩm Y vệ đã bắt đi hai mươi bảy người sao?"

"Đây là ta còn chỉ giới hạn ở nam nhân trưởng thành, hơn nữa là bị bắt đi mà chưa được thả ra. Nếu tính luôn cả số được thả ra, chỉ sợ là gần cả trăm người."

"Bọn hắn bắt nhiều người như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ phủ huyện chúng ta có trên một trăm kẻ mưu phản?"

"Cẩm Y vệ cùng Đông xưởng bắt người, không nhất định là kẻ bị nghi là mưu phản. Chỉ cần bọn hắn cảm thấy được có vấn đề, liền có thể bắt về thẩm vấn. Tội danh không nhất định là mưu phản, những tội khác bọn hắn cũng có thể quản. Nói cách khác, chỉ cần bọn hắn cảm thấy được là cần phải can thiệp thì bọn hắn liền can thiệp."

"Thật đúng là bá đạo!" Tư Đồ Sách nhỏ giọng nói, "Huynh không bại lộ thân phận đó chứ?"

"Yên tâm, chỉ là chút chuyện nhỏ."

"Huynh làm sao tra ra được? Có thể nói cho ta nghe không? Ta thực rất tò mò." Tư Đồ Sách thì thào nói.

"Rất đơn giản, Đông xưởng và Cẩm Y vệ đều có nhà giam. Ta che mặt lén vào, tra qua sổ sách của bọn họ một lượt, đương nhiên sẽ biết ai đã bị bắt đi, rồi sau đó đến nhà bọn họ lấy chén trà trở về."

Tư Đồ Sách sợ ngây người: "Huynh, một mình huynh lén vào nhà giam của Đông xưởng và Cẩm Y vệ? Bọn hắn không phát hiện ra sao? Nghe nói bọn hắn võ công đều rất lợi hại."

Theo như hắn xem trên phim ảnh, Đông xưởng và Cẩm Y vệ đều là những võ lâm cao thủ, mà võ công lại cao đến thần kỳ. Thật khó tưởng tượng Hạ Lan Băng, một tiểu cô nương như vậy, lại có thể một mình lén vào hang hổ mà không bị những cao thủ này phát hiện.

Hạ Lan Băng hừ lạnh một tiếng, chiết phiến màu vàng hé ra, nhàn nhã chậm rãi nói: "Bọn hắn chỉ giống như mèo ba chân thôi, chỉ giỏi khi dễ người dân thiện lương, còn muốn so với ta thì kém xa!"

Cõ công Hạ Lan Băng rốt cuộc như thế nào, Tư Đồ Sách không thể hiểu hết, chính là lần trước thấy nàng hạ gục tên đạo tặc dễ như trở bàn tay. Nhưng mà võ công bọn người Đông xưởng và Cẩm Y vệ rốt cuộc như thế nào? Hắn cũng chỉ xem qua trên phim ảnh, đều là hư cấu mà thôi.

Hắn lại nghĩ nơi đây chỉ là một phủ huyện bình thường, ắt hẳn Đông xưởng và Cẩm Y vệ hẳn không phái cao thủ đến. Cao thủ tự nhiên đều tập trung ở kinh thành đại nội. Nơi đây chỉ sợ đều là tiểu lâu la nên Hạ Lan Băng mới có thể đối phó. Huống chi nàng chỉ là lén vào, nhìn trộm hồ sơ một lần mà thôi, cũng không phải chân chính cùng bọn họ quyết chiến, cho nên vẫn tương đối dễ dàng đắc thủ.

Hạ Lan Băng nói : "Được rồi, huynh không cần hỏi nhiều. Nhanh chóng lo việc của huynh đi."

"Được, ta sẽ vào trong kiểm tra những chén trà xem sao. Xem có tìm ra được tung tích người chết không."

Hạ Lan Băng lắp bắp kinh hãi: "Huynh có thể từ một đống chén trà truy tìm được người nào là người chết ?"

"Không sai. Chỉ cần trong số chén trà này có chén của người chết thì ta sẽ có thể tìm ra được!"

Hạ Lan Băng tròn mắt nhìn Tư Đồ Sách, chiếc lưỡi thơm tho lè ra: "Không phải là nói đùa sao?"

"Lúc này sao có thể nói giỡn được chứ. Chờ một lát huynh sẽ biết. Đúng rồi, nhiều chén trà như vậy, làm sao phân biệt chén nào của ai?"

"Ta dùng bút viết tên chủ nhân của chén trà bên trong từng chén."

"Ha ha, huynh thực cẩn thận."

Tư Đồ Sách mang theo chén trà vào trong nhà.

Vân tay trên chén trà được lấy rất dễ dàng, trực tiếp dùng bàn chải chuyên dụng quét qua chén trà là được, sau đó hắn tiến hành so sánh. Bởi vì số lượng băng dán có hạn, không phải rất cần thiết thì hắn sẽ không sử dụng băng dán trong suốt để lấy vân tay.

Tư Đồ Sách so sánh dấu vân tay đã có với dấu vân tay trên từng chén trà một. Sau khi so sánh được một lúc, hắn liền phát hiện vân tay trên một chén trà cùng với vân tay người chết rất giống nhau!

Hắn kích động không thôi, lập tức lấy ra kính lúp, tìm kiếm điểm giống nhau của hai vân tay, rất nhanh, hắn nhận định, hai cái vân tay là cùng là một người lưu lại!

Hắn hưng phấn không thôi, cầm chén trà kia đi ra. Hạ Lan Băng đang mải miết phê duyệt một phần công văn, thấy hắn cực kỳ hứng thú tiến vào, không khỏi vui vẻ nói: "Tìm được rồi?"

"Đúng vậy!" Tư Đồ Sách giơ chén trà lên, "Chính là chén này."

Hạ Lan Băng tiếp nhận, nhìn chữ viết bên trong chén trà, rồi nói : "Đây là nhi tử của Vương viên ngoại ở thành tây, tên Vương Cường !"

"Vương viên ngoại?"

"Không sai. Hắn là thương nhân mua bán đồ thuộc da, làm ăn khá phát đạt. Hơn một tháng trước, không biết vì nguyên nhân gì, người của Đông xưởng bắt nhi tử của hắn, đến nay vẫn chưa có thả ra. Phu phụ hắn có đến nha môn Đông xưởng hỏi, cũng không có kết quả."

"Một người buôn bán đồ thuộc da có thể phạm đại án gì, có thể kinh động Đông xưởng cùng Cẩm Y vệ a?"

"Việc này phải điều tra rõ ràng."

Tư Đồ Sách trầm ngâm một lát, nói : "Nếu muốn điều tra rõ chuyện này, chỉ có thể tiến hành điều tra ở hai nơi: nhà của người chết , và Đông xưởng. Trước hết, chúng ta hãy đến nhà người chết điều tra nghe ngóng, thăm dò tình huống cơ bản rồi nói sau."

Hạ Lan Băng trầm ngâm một lát, hỏi: "Vậy còn Đông xưởng, huynh chuẩn bị tra xét như thế nào ?"

Dựa theo suy luận điều tra hiện đại điều tra, một khi phát hiện kẻ bị tình nghi thì trước phải ngấm ngầm chờ đợi, quan sát, sau đó mới là thăm dò tình huống, đợi thời cơ chín muồi, rồi bắt giữ điều tra. Nhưng mà, việc tra xét Đông xưởng nhất định gặp khó khăn. Bởi vì bọn họ là một tổ chức, chứ không phải chỉ đơn thuần là một cá nhân. Hơn nữa, Đông xưởng chính là một tổ chức đặc nhiệm tình báo, năng lực điều tra rất mạnh, lại cùng Cẩm Y vệ tranh giành cấu xé lẫn nhau, khẳng định phòng bị thực nghiêm, cho nên, chỉ lẳng lặng chờ đợi thì sẽ khó thu được kết quả. Nếu muốn điều tra rõ chân tướng, thì chỉ có vây bắt người phụ trách khảo tra của Đông xưởng rồi tiến hành thẩm vấn, liền có thể tra rõ ràng đến tột cùng là ai đem nhi tử Vương viên ngoại Vương Cường tra tấn đến chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.