Editor: Cà Rốt Hồng
Cung Viễn Trật nói: "Hôm nay tình hình đệ thấy rất rõ, muốn an bình nhất định phải sớm ngày phân rõ sản nghiệp. Thư hồi âm của phụ thân rất nhanh sẽ đến, đến lúc đó chắc chắn nương của đệ có thể sẽ làm ầm ĩ, chỉ có điều ca yên tâm, đệ sẽ không để cho bà càn quấy nữa."
Cung Viễn Hòa cười khẽ một tiếng: "Như vậy, đệ làm thế nào mới có thể bảo bà ta không càn quấy lần nữa? Chuyện hôm nay, mặc dù ta còn cố giữ thể diện cho mọi người, chưa từng chỉ ra, nhưng chắc hẳn đệ hiểu, thiếu chút nữa xảy ra án mạng! Ngoài ý muốn cái gì? Một đứa bé ba tuổi cũng có thể hiểu cái gì gọi là giấu đầu hở đuôi!" Hắn nghiêm mặt nhìn sắc mặt trắng bệch của Cung Viễn Trật, lạnh lùng nói, "Chỉ cần Kim Trâm nói mấy câu, ta lại thuận theo ý của thẩm nương, đi nha môn một chuyến, chuyện gì không thể hiểu rõ? Mưu tài sát hại mạng người, cái tội danh này không có chút nào oan uổng bà ta!"
Cung Viễn Trật kinh hãi, vội vàng kéo vạt áo của Cung Viễn Hòa khổ sở cầu xin: "Ca ca, huynh không thể! Huynh không thể như vậy, như huynh vậy, thì nhà chúng ta xong rồi!" Đến trình độ này, hắn không còn ngượng ngùng nữa bèn nói với Cung Viễn Hòa các loại lời nói ân tình máu mủ…, chỉ có thể lăn qua lộn lại đều là mấy câu nói này, khốn khổ cầu xin mà thôi.
Cung Viễn Hòa nhàn nhạt nhìn hắn, ánh mắt rất phức tạp, cuối cùng thở dài, nâng hắn dậy: "Ta và đệ dầu gì cũng là cốt nhục chí thân, ta làm sao lại muốn đi đến một bước kia? Đệ là người hiểu chuyện, ta cũng không muốn nói nhiều, chỉ hy vọng đệ có thể khuyên thẩm nương, không nên náo loạn nữa. Ta nói thật với đệ, tiền cái gì, ta cũng chẳng hề để tâm như vậy. Người một nhà, có cái gì không thể thương lượng thật tốt? Suy cho cùng ta cũng không thể nào một mình trôi qua cuộc sống sung túc, lại mở mắt nhìn các đệ chịu khổ gặp cảnh khốn cùng ư?"
Cung Viễn Trật không ngờ hắn sẽ nói ra lời nói như vậy, mở to hai mắt nhìn hắn, giống như đứa bé khóc lên: "Ca ca...... Chúng ta có lỗi với huynh!"
Cung Viễn Hòa thở dài, vỗ nhẹ lên vai hắn: "Đọc sách cho tốt, đệ vươn lên, hai huynh đệ chúng ta sóng vai làm việc, tề tâm hiệp lực, ai có thể ức hiếp chúng ta?"
Minh Phỉ khẽ bước chân ra khỏi phòng, gọi Bạch Lộ đi chuẩn bị nước nóng và khăn tự mình đưa vào, nơi này mới vừa thu dọn xong, nhà Tiết Minh Quý đã đi vào, kề đến cạnh tai nàng nhẹ giọng nói: "Nãi nãi, Chu di nương tới rồi. Lúc này đang đợi nô tỳ ở nơi đó."
Hôm nay thật là náo nhiệt. Minh Phỉ vào tiểu khóa viện của nhà Tiết Minh Quý ở, đẩy cửa phòng ra, quả nhiên nhìn thấy hai người Cung Viễn Khoa và Chu di nương mặc áo xanh đeo trang sức đơn giản, sắc mặt ngưng trọng ngồi ở một bên, trà ở trong tay một chút cũng không động tới.
Cung Viễn Khoa nhìn thấy Minh Phỉ đi vào, gật đầu một cái, đứng dậy đứng ở sau lưng Chu di nương.
Nhà Tiết Minh Quý dâng trà cho Minh Phỉ, rồi xin phép, lui ra ngoài canh giữ ở bên ngoài, chỉ chừa lại Minh Phỉ và hai mẫu tử kia nói chuyện.
Chu di nương lại cười nói: "Đại nãi nãi, không biết Kim Trâm cô nương hiện nay như thế nào?"
Minh Phỉ không biến sắc nói: "Tỉnh qua một lần, không có tinh thần gì, uống thuốc lại ngủ mê man rồi, đại phu nói, sáng mai nhất định sẽ tỉnh."
Chu di nương khẽ mỉm cười: "Đại nãi nãi không cần đề phòng ta. Ta không phải là phu nhân phái tới."
Minh Phỉ kinh ngạc: "Không biết di nương có ý gì? Ngài tới thăm bệnh chính là ngài đến thăm bệnh, cùng phu nhân có quan hệ gì? Không phải bà ta muốn đánh chết Kim Trâm sao? Như thế nào lại quan tâm đến sống chết của Kim Trâm?"
Chu di nương xoay xoay ly trà ở trong tay, nhỏ giọng nói: "Đại nãi nãi, thực không dám dấu diếm, hôm nay Kim Trâm cô nương có thể giữ lại cái mạng này, nàng còn phải tới cám ơn ta."
Minh Phỉ nhíu mày nhìn bà ta: "Di nương có lời gì xin cứ nói thẳng."
Chu di nương nói: "Chắc hẳn hôm nay nãi nãi đã biết được, bà tử ở viện này, từng có giao hảo với ta. Nãi nãi từng nhờ bà ấy giúp ngài mời Đại gia qua, bà ấy lại không mang tin tới, không phải là bà ấy không chịu đi, mà là nửa đường bà ấy biết được một chuyện đáng sợ, không để ý tới mời Đại gia, mà quyết định phải đi tìm ta xin chủ ý trước." Nói tới chỗ này, bà ta không nói, chỉ cười nhìn Minh Phỉ.
Minh Phỉ nhàn nhạt nhìn bà ta: "Di nương, ta không thích như ngài vậy. Cứ treo ngược như thế, đối với ai cũng không có chỗ tốt. Chuyện đã xảy ra, Kim Trâm tỉnh lại ta cũng sẽ biết, nếu ngài muốn nói, thì thẳng thắn một chút, nếu không muốn nói, cũng không cần miễn cưỡng. Ta sẽ chuyển hảo ý đêm khuya thăm bệnh của ngài đến cho Kim Trâm."
Chu di nương cười cười: "Đại nãi nãi là người sảng khoái. Được thôi, bà tử kia nghe nói, có người muốn đốt phòng thu chi, hạ thuốc mê ở trong cây nến, muốn hại mạng Đại nãi nãi. Lúc đó ta kinh hoàng, không để ý tới quản chuyện trong trù phòng, bèn tìm lấy cớ chạy đi đón ngài trước. Lúc ấy nghĩ, vô luận như thế nào, cũng không thể để ngài rơi vào cái bẫy này, mà mất mạng. Ngài cũng biết, hoàn cảnh khó xử ở trong nhà của ta, làm người trong khe hẹp, nói nhiều một câu là sai, đi nhiều thêm một bước cũng là sai, vì thế nhiều lúc không dám nói rõ ràng với ngài, chỉ muốn gọi chủ tớ ba người các ngài đi cũng dễ làm thôi. Ai ngờ ngài lại để lại Kim Trâm, thật là gấp đến độ ta......"
Bà ta thở dài, "Lúc ấy tình thế khẩn cấp, ta cũng không có biện pháp khác. Không thể làm gì khác hơn là để cho bà tử trông coi viện kia tìm cách cứu Kim Trâm, đáng tiếc, bọn họ phòng bị chặt chẽ, cuối cùng Kim Trâm cô nương ăn đau khổ. Chỉ có điều thật may là cát nhân thiên tướng, cuối cùng không tổn hại đến nhân mạng. Nếu không ta thật sự là thẹn với nãi nãi rồi."
"Di nương cực khổ." Minh Phỉ không mặn không nhạt đáp lại bà ta một câu.
Chu di nương vô cùng lo lắng nhìn Minh Phỉ, "Nãi nãi, có lẽ ngài cảm thấy ta làm những chuyện này sau lưng phu nhân, là phản chủ, khiến cho người ta kinh bỉ, bà ta đánh ta cũng là đáng đời. Nhưng ta cũng là người có nhi có nữ, cũng có thể phân rõ đúng sai phải trái. Nói bản thân một chút, ta không thể trợn mắt nhìn bà ta vì tư lợi của bản thân, rành rành phá hủy tiền đồ của Nhị tiểu thư và Tam công tử mà không hề làm gì. Cũng không thể nhìn bà ta ngu xuẩn, phá hủy cái nhà này, làm cho lão gia khổ cực cả đời, thành công dã tràng, tương lai còn thẹn với liệt tổ liệt tông Cung gia."
"Di nương thật là đại nghĩa lẫm liệt." Minh Phỉ thở dài một cái, cũng không vạch trần lời nói dối của bà ta, giải thích nói: "Ngài kẹp ở giữa thật sự cũng khó làm người, chuyện như vậy ngài cũng đừng quản. Thẩm nương bệnh cũng không nhẹ, tiếp tục như vậy nữa chỉ sợ thật sự sẽ trì hoãn tiền đồ của các đệ muội, chờ tra rõ chuyện này xong, sẽ để cho Phương gia tới đề thân đi?" Cái gì mà bị kẹp ở giữa khó xử? Đối phương phòng bị chặt chẽ? Rõ ràng chính là cố ý nhìn Kim Trâm chịu khổ chịu tội làm mâu thuẫn sâu hơn, thời khắc mấu chốt mới giúp một chút, làm như vậy không phải là cứu người, mà là vì hại người!Mắt Chu di nương sáng lên: "Đại nãi nãi, còn phải làm phiền các ngài quan tâm nhiều hơn, hôm định thân đó, ta liền phân một nữa bản sổ sách kia cho các ngài."
Hôm định thân? Phân một nửa? Minh Phỉ cúi đầu suy nghĩ một chút, khẽ mỉm cười: "Di nương khách khí, ta cũng là tẩu tẩu của Nhị muội và Tam thúc, đương nhiên sẽ vì bọn họ mà suy nghĩ. Nhưng mà, thư của công công (cha chồng) chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ đến, ta chỉ sợ không đợi được đến lúc đó, bằng không, ngày Phương gia tới đề thân, ngài liền giao sổ sách cho chúng ta."
Chu di nương cau mày không nói.
Minh Phỉ trầm mặt xuống nói: "Nếu Di nương vẫn không tin chúng ta, thì sẽ không nói tới hợp tác phía sau. Ngài phải biết, hôn sự của Nhị muội vô cùng cấp bách, Tam thúc vẫn còn rất sớm, gấp cũng không gấp được, chúng ta không thể nào đợi cho đến lúc đó. Lại nói chúng ta cũng mới vừa đồng ý với Nhị công tử, không so đo chuyện này nữa. Cần biết rằng, thanh danh Nhị phòng không tốt, đối với chúng ta cũng không có chỗ tốt gì, còn không bằng lấy cái thanh danh tốt. Nửa quyển sổ sách gì đó, ta lấy cũng vô dụng, cũng không làm phiền di nương nữa. Chỗ của ta còn có một đống chuyện đang chờ, xin thứ cho không phụng bồi."
Chu di nương thấy nàng thật sự muốn đi, vội nháy mắt với Cung Viễn Khoa, Cung Viễn Khoa bước ra một bước: "Tẩu tẩu dừng bước, kính xin ca ca viết một phong thư cho phụ thân về cửa hôn sự này của Nhị tỷ, thư gửi đi ra ngoài, Phương gia đến đề thân, ta liền giao sổ sách cho ca ca."
Minh Phỉ dừng bước: "Được, Tam thúc ngày mai đi nha môn tìm ca ca ngươi là được."
Minh Phỉ trở lại chánh phòng, Cung Viễn Hòa cười nói: "Nhị đệ nói thẩm nương bệnh nặng, hắn định xin nghỉ học, về nhà tý tật (hầu hạ), để cho thẩm nương an tâm dưỡng bệnh." Nói cách khác, Cung Viễn Trật tính dùng phương thức khác giam lỏng Cung Nhị phu nhân.
Kim Trâm hơn nửa đêm mới tỉnh, nàng chỉ biết mình đang thu dọn đồ đạc, không biết tại sao lại hôn mê bất tỉnh, còn lại hoàn toàn không biết. Minh Phỉ chỉ dặn dò nàng hãy dưỡng bệnh, không nói đến chuyện này nữa.
Cung Nhị phu nhân dựng thẳng tai nghe ngóng mấy ngày, lo lắng mấy ngày, không nghe thấy Đại phòng truyền ra Kim Trâm như thế nào, Đại phòng muốn cáo quan vân vân, lại nghe Cung Tịnh Kỳ nói, Cung Viễn Trật đã qua nói chuyện xong, Cung Viễn Hòa đồng ý không truy cứu nữa, liền thu lại chút lo lắng kia, ngược lại hài lòng chuyện Phương gia rất nhanh sẽ cho người đến đề thân, Cung Nhị phu nhân đang thống hận Chu di nương phá hư chuyện tốt của bà ta, mặc dù đúng là muốn đuổi Cung Nghiên Bích đi ra ngoài, nhưng cũng phải cố ý rang xào một chút. Tiện tay cầm thiếp canh, muốn viết một bức thư đơn giản cho Cung Trung Tố rồi đuổi người. Chu di nương biết Cung Viễn Hòa viết thư cho Cung Trung Tố, trong lòng cũng không hoảng hốt, bà ta tý hậu (hầu hạ) chu toàn trước sau như một, ngược lại Cung Viễn Trật không yên tâm, bí mật bảo đảm nhất định sẽ thúc đẩy chuyện này.
Tiếp đó, Cung Viễn Trật xin nghỉ học, bảo là muốn tý tật cho Cung Nhị phu nhân, trừ lúc Cung Nhị phu nhân ngủ ra, từ sáng đến tối liền canh giữ ở trong phòng bà ta, khiến cho bà ta muốn làm cái gì cũng không thi triển được. Bà ta sai người đi tìm Cung Tịnh Kỳ, Cung Tịnh Kỳ cũng tới, tới nhưng chỉ khuyên bà ta ngừng lại một chút. Người thân cận bên cạnh bà ta từ từ bị Cung Viễn Trật điều đi, bà ta tức giận không có nơi trút, bèn lấy Chu di nương trút giận. Chu di nương bấm bụng chịu đựng, mỗi ngày canh ngon nước ngọt không ngừng.
Có mấy vị khách nghe nói Cung Nhị phu nhân bị bệnh, đi thăm bà ta, vừa vặn thấy vết tím bầm trên cổ tay Chu di nương, lại thấy Cung Nghiên Bích ở nơi khuất gió dưới hành lang rơi lệ, còn phát hiện Cung Nhị phu nhân hỉ nộ vô thường, Minh Phỉ mặt ủ mày chau, không khỏi có điều suy nghĩ, ở trong lòng truyền nhau Cung Nhị phu nhân đây là bị bệnh tâm thần, có chút không bình thường.
Trong khoảng thời gian này, Minh Phỉ điệu thấp trừ ra ngoài tham gia mấy bữa tiệc nhất thiết phải có mặt, mời Chu Thanh và Trần Oánh tới chơi nửa ngày ra, còn lại mấy bữa tiệc không quan trọng cũng đều viện cớ thẩm nương bệnh, không tiện xuất môn, nhưng mà lễ vật cũng vẫn đưa đến, hơn nữa nhất định là chuẩn bị tỉ mỉ. Nàng là người khiêm tốn, ôn hòa chững chạc, lại hào phóng, có Trần thị chỉ điểm, lại thêm có Tri Phủ Hồng phu nhân và Chu đồng tri phu nhân dẫn dắt, ngay cả số lần tham gia yến tiệc không nhiều lắm, cũng là người rất được hoan nghênh. Nhất thời, từng nhà có chuyện lớn chuyện nhỏ gì, mặc kệ nàng có thể đi hay không, nhất định đưa thiếp mời cho nàng.
Mà Cung Nhị phu nhân, từ lúc đầu còn có người đi thăm bệnh rất nhanh liền vắng vẻ không còn người nào tới thăm, không biết Chu di nương cố ý hay là vô ý, thường xuyên kể lại chuyện phu nhân có thể diện mời Minh Phỉ đến làm khách cho bà ta nghe, bà ta nghe được cắn răng nghiến lợi, rất là thống hận, ban đêm càng thêm không thể ngủ được, nhìn người tiều tụy một vòng lớn. Chu di nương vì bồi bổ thân thể cho bà ta, sớm tối cơm nước càng tinh xảo phong phú hơn, thỉnh thoảng Cung Viễn Trật cũng sẽ cùng dùng chút.
Đầu tháng sáu, Minh Phỉ đi tham gia hội thưởng sen của Hồng phu nhân, tặng cho tiểu nữ nhi sắp xuất giá kia của Hồng phu nhân một đóa vàng ròng làm đế, hồng bảo thạch, trân châu, phỉ thúy xuyên thành một đóa hoa mẫu đơn vô cùng tinh xảo to cỡ nắm tay nhỏ, một bộ trâm cài Dương Chi Bạch Ngọc tạc thành đóa Ngọc Lan nở rộ làm thêm trang, lại tặng hai xấp lụa màu đỏ sậm cho Hồng phu nhân làm quà.
Hồng phu nhân đang lo không có đồ tốt cho nữ nhi áp rương (*), nhìn thấy ba loại đồ tốt có thể gặp không thể cầu này, đều thích vô cùng, nhưng không nghĩ lấy đến tay, cảm thấy quá mức gây chú ý. Cho đến khi nhìn thấy trên danh mục quà tặng viết, trâm hoa Toái Ngọc một cây, đầu bồ (mặt dây chuyền hình phật) bạch ngọc một cái, hai xấp lụa tốt, không thể bình thường hơn, bèn nhếch miệng cười thu nhận. Vẫn cảm thấy chưa đủ, nói là Minh Phỉ phá phí, cứng rắn phải đáp lễ, trước mặt mọi người trả lễ cho Minh Phỉ một đôi trâm khảm Kim Thạch màu xanh, Minh Phỉ cũng không từ chối, cười thu nhận.
(*) Theo nghĩa đen là đồ nhét đáy rương làm hồi môn cho con gái. Nói chung là đồ hồi môn.
Giữa tháng sáu, thư của Cung Trung Tố rốt cuộc cũng khoan khai đến chậm, báo cho mọi người biết, ông ấy công sự rất nhiều, không thể tự mình đến làm chủ chuyện như vậy, đã chia ra gửi thư cho Vương lão gia tử, Tiết Đại cữu, còn có Hồng tri phủ, mời bọn họ tới chủ trương chuyện chia gia sản. Kèm theo thư còn có một tờ danh sách, phía trên liệt kê rõ ràng sản nghiệp ban đầu Đại phòng Cung gia giao đến tay ông ấy, phòng ốc ruộng đất cửa hàng bao nhiêu, mười vạn lượng bạc lúc đó, lại chưa từng nhắc tới những thứ như đồ tích trữ châu báu đồ cổ tranh chữ dược liệu quý báo.
Cung Viễn Trật rất là thất vọng, hắn cho là trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Cung Trung Tố thế nào cũng nên tới một chuyến mới phải, có Nhất Gia Chi Chủ (người chủ một nhà) đè ép, sẽ không sợ Cung Nhị phu nhân hồ nháo, huyên náo không ra thể thống gì mất mặt. Dù sao tuy là đường xá xa xôi, cũng không phải không thể xin nghỉ được. Ai ngờ Cung Trung Tố vẫn giống như ngày trước, mọi việc ông ấy lấy công sự làm chính, những chuyện khác đều là thứ yếu.
Cung Viễn Hòa thì chưa bao giờ trông cậy vào Cung Trung Tố sẽ trở về. Hắn chỉ vào bức thư nói với Minh Phỉ: "Căn bản không chỉ có chừng này, riêng tiền lời của cửa hàng và thôn trang của mấy năm qua liền lần lượt vượt xa số này, lại càng không nói tới hàng tích trữ ban đầu trong cửa hàng. Ta sớm biết ông ta sẽ không tới, cũng biết kết quả sẽ như vậy. Nếu ông ta thật sự để chuyện như vậy ở trong lòng, có tâm muốn chủ trì công đạo, đã sớm sắp xếp xong xuôi, cũng sẽ không phải chờ đến khi ở đây phát sinh nhiều chuyện như vậy, đợi ta và cữu cữu, Viễn Trật đều viết thơ cho ông ta, chờ hết mức, mới viết lá thư này."
Minh Phỉ biết tuy rằng ngoài mặt hắn không thèm để ý, trên thực tế trong lòng khẳng định không dễ chịu. Dù có thế nào, Cung Trung Tố trước sau cũng là người thân nhất trên đời của hắn. Liền cười an ủi hắn: "Thật ra thì ông ấy không trở lại cũng tốt á, ông ấy không trở lại, có một số việc cũng thuận tiện xử lý."
Cung Viễn Hòa nói: "Khi đó ta đi tìm Vương lão gia tử thì trong lòng ta rất hận ông ta. Ta hận ông ta luôn miệng nói đối với ta thương yêu coi trọng đến cỡ nào, trên thực tế lại không thật sự tốt với ta bao nhiêu, ta nghĩ muốn, ông ta cũng không cho ta. Ta cảm thấy được, sở dĩ ông ta để mặc cho nữ nhân kia giày xéo như vậy, kỳ thật trong lòng có chút oán trách ta không hiểu chuyện, ước gì ta phân chia tiền cho Viễn Trật bọn họ."
Minh Phỉ cầm tay của hắn: "Đừng suy nghĩ nhiều nữa, sau này sẽ có rất nhiều ngày tháng tốt."
Tiết Đại cữu đều nóng vội hơn so với người khác, sau khi nhận được tin, thì hành lý đã sớm thu dọn xong đang chờ đợi. Vừa nhận được thư của Cung Trung Tố, lập tức dẫn theo Đại nhi tử và Nhị nhi tử đắc lực nhất, cùng mười mấy gia đinh cao lớn vạm vỡ, đi gấp trong đêm chạy tới Thủy Thành Phủ. Sau khi tới cũng không ở trong Cung gia, chủ tớ bèn đi đến khách điếm lớn nhất, phồn hoa nhất, khách vãng lai nhiều nhất Thủy Thành Phủ.