[Dịch]Hệ Thống Trải Nghiệm

Chương 29 : Tiêu Viêm đã đến




"Học trưởng, đa tạ!" Thiếu nữ sau khi nhất kích lui địch mỉm cười, hướng về phía nam tử bộ dáng có chút anh tuấn kia khom người một cái theo đúng tiêu chuẩn lễ tiết.

"Huân Nhi học muội không hổ là đệ tử có tiềm lực nhất trong tuyển bạt tái lần này, ta thua." Tuy rằng bị đánh bại, nhưng tên nam tử anh tuấn kia vẫn cười cười, ánh mắt nhìn thật sâu thanh y thiếu nữ xinh đẹp tựa như thanh liên làm cho lòng người mê đắm kia, rồi tiêu sái rời đi.

"Trận này Huân Nhi chiến thắng."

Nghe được tiếng quát của trọng tài vang lên, thanh y thiếu nữ lúc này mới xoay người, rời khỏi quyết đấu tràng.

"Huân Nhi, thật là giỏi!" Sau khi thanh y thiếu nữ xuống đài, ở một nơi trên khán đài, một nữ tử bỗng hướng về phía nàng phất phất tay, cười nói.

"Nhược Lâm đạo sư." Không hề chú ý đến những ánh mắt nóng bỏng đang phóng tới từ xung quanh, Huân Nhi tiến vào khán đài được an trí một cách đặc thù, cười dài hô lên một tiếng nhìn về phía một đám nữ tử ở bên cạnh khán đài, mỉm cười nói: "Tiêu Ngọc biểu tỷ."

"Tiểu ny tử thực sự là càng ngày càng lợi hại, đến ngay cả Mạc Văn cũng bị ngươi đánh bại, xem ra lần này ngươi nhất định có thể tiến vào nội viện." Một nữ tử xinh đẹp mặc bộ đồng phục tím nhạt, cười cười đi tới, khi nàng bước đi, rất nhiều ánh mắt nguyên bản đang tập trung trên người Huân Nhi, phải cấp tốc chuyển hướng sang cặp chân dài thon thả mượt mà bị bó sát trong ống quần của nàng. Đó quả thực là một đôi chân dài mê người đầy dụ hoặc.

"Hy vọng là như vậy." Huân Nhi khẽ cười, sau khi cùng Tiêu Ngọc và chúng nữ ở phía sau chào hỏi, liền kéo tay Tiêu Ngọc đến bên cạnh Nhược Lâm đạo sư ngồi xuống, thấp giọng nói cười.

"Tiêu Ngọc biểu tỷ, tại sao Tiêu Viêm ca ca còn chưa tới?" Huân Nhi liếc liếc mắt nhìn về phía Tiêu Ngọc hỏi. Tuy rằng nhìn nàng tựa như không có lo lắng gì, nhưng trong ánh mắt lại mơ hồ mang theo một chút lo âu.

"Ân." Nghe vậy, Tiêu Ngọc cũng chỉ biết thở dài một tiếng, ngọc thủ nắm chặt, thấp giọng mắng một tiếng: "Cũng không biết cái tên kia đến tột cùng là đang làm cái gì, lúc trước hắn chỉ xin nghỉ một năm, vậy mà hiện giờ đã hơn hai năm rồi mà vẫn chưa chịu tới."

"Hắn hẳn là không lâu nữa sẽ tới." Huân Nhi khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nói.

"Ta cũng cũng hi vọng như vậy a. Bất quá hôm nay đã là ngày tuyển bạt tái bắt đầu, hắn nếu vẫn tiếp tục vắng mặt, vậy thì đạo sư sẽ..." Tiêu Ngọc cười khổ 1 tiếng. Nàng liếc sang Tiêu Hàn đang đứng nhắm mắt trong một góc kia, thở dài “Hy vọng ngươi nói đúng, nếu không…ài”

Trong lúc hai người đang cúi đầu thì thào, thì ở bên trong quảng trường, đã trải qua ba trận đấu, mà khi trận đấu thứ tư bắt đầu, một gã nam tử nhanh chóng lên đài, trường thương trong tay mạnh mẽ chống xuống đất, ánh mắt nóng bỏng ẩn chứa tính chất xâm chiếm, không chút nào che dấu quét tới chỗ Huân Nhi.

"Huyền giai tam ban Tiếu Băng, đấu với Hoàng giai nhị ban Tiêu Viêm."

Theo thanh âm trọng tài hô lên, nhất thời, quảng trường đang huyên náo đột nhiên im lặng, vô số ánh mắt, đều hướng về phương vị của Hoàng giai ban hai, trong hai năm này, cái tên Tiêu Viêm này, sớm đã bị đệ tử, thậm chí cả đạo sư của Già Nam học viện ghi nhớ rất kỹ, dù sao, từ khi Già Nam học viện được sáng lập tới nay, lần đầu tiên mới gặp cái loại đệ tử trực tiếp xin nghỉ học hai năm như hắn.

Đương nhiên, còn một nguyên nhân khác, chính là trong lần nội viện tuyển bạt tái năm ngoái, tên kia chính là người duy nhất vắng mặt, cho nên, hiện là lại nghe được cái tên này, tất cả mọi người đều đem ánh mắt hướng về phía Huân Nhi các nàng, bởi vì Huân Nhi ở trong học viện biểu hiện xuất sắc, làm cho nàng có một số lượng người theo đuổi cực kỳ đông đảo, nhưng mà hai năm nay, lại không có bất luận kẻ nào có thể khiến nàng rung động, duy nhất chỉ có một cái tên Tiêu Viêm ca ca là được nàng nhắc đến nhiều nhất, mà cái cách xưng hô vô cùng thân thiết này của nàng, tự nhiên là khiến cho cái tên Tiêu Viêm chưa bao giờ lộ mặt này, trở thành công địch của tất cả mọi người.

Đối mặt với vô số đạo ánh mắt đang bắn tới kia, chiếc chán trơn bóng của Nhược Lâm đạo sư nhịn không được xuất ra một chút mồ hôi lạnh, hai bàn tay nắm chặt lại, ánh mắt quét nhìn Tiêu Hàn như hỏi xem Tiêu Viêm đã đến hay chưa.

Quảng trường an tĩnh lại, cũng làm cho Huân Nhi và Tiêu Ngọc khẩn trương hẳn lên, liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy trong mắt đối phương hiện ra một chút lo âu.

"Tiêu Viêm sao một chút can đảm mà cũng không có, không dám thò đầu ra, khiến cho một nữ hài tử phải thừa nhận những lời chỉ trích không cần thiết như vậy, tên này, thực sự không được. "

"Đây chính là nam nhân làm cho Huân Nhi thường xuyên nhắc tới ư? Hắn là họ nhà rùa à? Đi theo cái loại nam nhân này, còn không bằng đi theo ta đây, cáo loại xú nam nhân này thì có cái gì tốt chứ? Toàn bộ là cái bọn đực rựa chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà thôi." Ở một chỗ khác trên khán đài, một hồng y thiếu nữ, hai tay khoanh trước ngực, dựa lưng vào một ống sắt, những đường cong xinh đẹp của nàng, do dựa lưng vào ống sắt thẳng tắp mà hiển lộ ra cực kỳ mê người, lúc này nàng đang nhìn vào quyết đấu tràng ở trên quảng trường, không khỏi bĩu môi, khinh thường cười lạnh nói.

"Tiểu nữ, ngồi xuống cho ta, trước mặt mọi người, làm càn như vậy còn ra thể thống gì nữa?" Ở bên cạnh hồng y thiếu nữ, một lão giả râu tóc bạc trắng thấy tư thế đặc biệt và những lời nói của nàng, không khỏi tức giận nói.

Hồng y thiếu nữ này rõ ràng là ở Già Nam học viện có địa vị không thấp, không chút khách khí với lão nhân bên cạnh, hừ lạnh nói: "Uổng cho ngươi là phó viện trưởng ngoại viện, nếu đổi lại là ta, đã sớm đem cái tên Tiêu Viêm kia đá ra khỏi học viện rồi, nghỉ học hai năm, hừ, thực là quá cao ngạo."

"Không có biện pháp, tại vì Huân Nhi cố tình bao che cho tiểu tử kia mà." Lão nhân bất đắc dĩ lắc đầu, chợt trầm ngâm nói: "Bất quá nếu như lúc này, hắn vẫn tiếp tục vắng mặt, vậy thì cũng không có biện pháp nào khác a, quy củ của Già Nam học viện không thể bị phá hủy được." Lão nhân này nhìn về phía Tiêu Hàn, trong mắt đầy ý hỏi nhưng không nhận được câu trả lời.

"Chả lẽ ngươi còn có thể nghĩ rằng trong vài phút đồng hồ cuối cùng này, cái tên Tiêu Viêm kia còn có thể xuất hiện sao?" Hồng y thiếu nữ liếc mắt nhìn lão nhân, nói.

"Ta thực sự là hi vọng như vậy." Lão nhân thở dài một hơi, chậm rãi nhắm mắt, chờ đợi trò khôi hài này chấm dứt.

Không khí yên lặng, kéo dài hơn hai phút trên quảng trường, sau đó một ít tiếng nói khe khẽ rốt cuộc cũng vang lên.

"Ài, cái tên hỗn đản này đúng là cái loại không biết giữ chứ tín." Nhìn khuôn mặt thất vọng của Nhược Lâm đạo sư ở bên cạnh, Tiêu Ngọc thở dài một hơi, thấp giọng mắng.

Huân Nhi cụp đầu xuống, kéo kéo tay áo của Nhược Lâm đạo sư, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, đạo sư."

"Ha ha, không cần tự trách mình, việc này đâu có liên quan đến ngươi." Nhược Lâm đạo sư vỗ vỗ bàn tay Huân Nhi, làm ra vẻ mạnh mẽ an ủi: "Không sao đâu, cùng lắm thì ta đợi thêm ba năm nữa là được."

"Đi thôi." Nhược Lâm đạo sư đứng lên, nhìn Tiêu Ngọc và Huân Nhi nói, có thể thấy mắt của nàng đã hơi ửng đỏ, xem ra thực sự không có bình tĩnh như những lời nói của nàng.

Một đám nam nữ trong ban cũng thất vọng thở dài đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi quảng trường. Nhưng mà khi bọ họ vừa đứng lên thì Tiêu Hàn chợt mở mắt, Huân Nhi cũng mỉm cười, hai người đồng thời nói “Hắn đã đến.”

"Ách? Cái gì?" Đám người Tiêu Ngọc ở bên cạnh ngẩn ra, không nghe được rõ ràng nên hỏi lại.

"Hưu!"

Ngay lúc Tiêu Ngọc đang hỏi Huân Nhi, trên bầu trời của quảng trường, bỗng vang lên một tiếng xé gió chói tai, khiến cho ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn.

Theo âm thanh xé gió vang lên, một đạo bóng đen bỗng từ trên bầu trời bắn xuống, nện thật mạnh xuống quyết đấu tràng, khiến cho sàn đấu cứng rắn, trực tiếp bị chấn thành bột phấn, chỉ nghe phịch một tiếng, rồi sau đó bụi mù bay lên che kín cả khu vực.

"Là ai?" Nhìn thấy bóng đen kia bắn xuống trên đài, tên thanh niên cầm thương tên là Tiết Băng kia, không khỏi quát lạnh hỏi.

Huân Nhi ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn vào khu vực bị bụi mù che phủ kia, trên khuôn mặt tươi cười dâng lên một chút kích động khó có thể che giấu: "Hắn đến rồi!"

Nghe được lời này của Huân Nhi, Nhược Lâm đạo sư cùng với đám người Tiêu Ngọc thân thể mềm mại đều run lên, ánh mắt vội vàng hướng về phía giữa sân.

Tiêu Hàn lạnh nhạt bĩu môi.

Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, từ bên trong đám bụi mù, có tiếng bước chân rất nhỏ chợt vang lên, ở giữa quảng trường đang yên lặng như tờ, tiếng bước chân kia, giống như tiếng bước chân phát ra từ địa ngục, khiến cho tâm hồn con người run rẩy.

"Đông, đông" Tiếng bước chân ban đầu nhẹ nhàng vang lên, rồi dần dần vang dội, một hắc bào thanh niên lưng đeo hắc thước thật lớn, từ trong khói bụi như ẩn như hiện dần dần bước ra, một lát sau, rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người!

"Hoàng giai nhị ban, Tiêu Viêm!"

Hắc bào thanh niên từng bước tiến lên, hơi ngẩng đầu, thanh âm nhàn nhạt, nhưng lại tựa như là tiếng sấm, ầm ầm vang lên bên tại mọi người ở đang có mặt trên quảng trường.

Số từ: 2044


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.