[Dịch]Hệ Thống Trải Nghiệm

Chương 20 : Xin nghỉ




"Aa ! Đăng ký hôm nay tạm thời chấm dứt, chúng ta còn lưu lại chỗ này bảy ngày, Hôm nay tân sinh đăng ký, xin chúc mừng các ngươi bây giờ đã là thành viên chính thức của Già Nam Học Viện. Hy vọng trong bảy ngày này đem hết các việc an bài, bảy ngày sau Đội xe phi hành của Già Nam Học Viện sẽ đến Ô Thản Thành, Đến lúc đó chúng ta sẽ đi thẳng tới học viện". Đem tấm da dê cất, Lâm đạo sư ôn nhu cười nói.

Nghe vậy, người trong lều vải nhất thời mừng rỡ.

Tới đây, Tiêu Hàn mỉm cười, cũng tới đoạn Tiêu Viêm xin nghỉ rồi.

Quả nhiên, Tiêu Viêm liền nói với Nhược Lâm đạo sư về vấn đề xin nghỉ một năm của gã.

Trải qua giằng co, cò kè mặc cả, Tiêu Viêm cũng được phép nghỉ nhưng với điều kiện là phải tiếp được hai mươi chiêu của Nhược Lâm đạo sư.

Đương nhiên, Tiêu Viêm đồng ý, và chật vật qua được với sự giúp đỡ của Dược lão.

"Hắc hắc, đa tạ Nhược Lâm đạo sư thành toàn ." Nghe vậy, Tiêu Viêm trong lòng nặng nề thở dài một hơi, trên khuôn mặt tràn ngập mừng rỡ.

"Ai, người khác đều mong ước có thể ở tại học viện càng lâu càng tốt, ngươi cái tên tiểu quái vật lại muốn xin nghỉ dài như vậy, thật sự là làm cho người ta đau đầu, sau khi quay về học viện, vì cái kì nghỉ này của ngươi mà ta còn phải bận rộn một trận đây." Nhìn Tiêu Viêm bộ dáng hưng phấn, Nhược Lâm đạo sư cười khổ nói.

Tiêu Viêm xấu hổ cười cười, nhưng vẫn bảo trì trầm mặc, cái loại sự tình này hắn cũng không nghĩ muốn nhiều lời.

"Tốt lắm, hôm nay chiêu sinh đến đây chấm dứt đi, còn lại bảy ngày thời gian, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục chiêu sinh." Nhìn Tiêu Viêm không có ý giải thích, Nhược Lâm đạo sư đành bất đắc dĩ lắc đầu, thu hồi trường tiên, ôn nhu nói.

Tiêu Viêm có chút gật gật đầu. Tới hiện tại, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng đã buông đi, hiện tại mọi việc ở Ô Thản Thành không sai biệt lắm đều đã giải quyết, chỉ cần chuẩn bị hai ba ngày, hắn đã có thể yên tâm tùy theo dược lão mà xuất môn du hành lịch lãm.

Ngay lúc này, Tiêu Hàn đi tới “Nhược Lâm đạo sư, ta cũng muốn xin nghỉ một năm.”

Mọi người im lặng, hôm nay là ngày gì vậy, thiên tài đều đồng loạt xin nghỉ.

Nhược Lâm đạo sư tức giận. “Không được.”

Đùa sao, Tiêu Viêm được phép vì tu vi của hắn mới chỉ tứ tinh, học viện không thiếu học viên tiềm lực cấp A nên có thể cho qua, nhưng đối với học viêm tiềm lực siêu siêu siêu cấp S lại là điều khác. Phải biết học viện hiện giờ chỉ có mỗi ‘tiểu yêu nữ’ và Huân Nhi là tiềm lực cấp S, mà Tiêu Hàn lại vượt xa bọn họ nhiều.

Tiêu Hàn cũng không bất ngờ “Vậy ta sẽ tiếp năm mươi chiêu từ đạo sư! Nếu như vậy còn không được thì thôi vậy, ta cũng không cần tiến vào học viện.” Hắn bắt chước kiểu mặc cả từ Tiêu Viêm.

“Ngươi đang uy hiếp ta?” Nhược Lâm đạo sư mặt ngọc tức giận.

“Đúng, ta đang uy hiếp đạo sư.” Tiêu Hàn gật đầu.

Bầu không khí lại trở nên căng thẳng, mọi người hết nhìn Tiêu Hàn rồi chuyển sang Nhược Lâm đạo sư.

“Được rồi, ta sẽ không nương tay!” Nhược Lâm đạo sư cuối cùng thở dài đáp ứng.

“Cám ơn đạo sư.” Tiêu Hàn gật đầu.

Vậy là mọi người lại quan sát tiếp một trận đánh nữa, Tiêu Viêm cũng đứng quan sát Tiêu Hàn.

"Huyền giai trung cấp đấu kĩ: Thủy mạn đà la?" Nhược Lâm đạo sư ngay từ đầu đã xuất ra tuyệt kỹ, có thể thấy nàng quyết tâm không cho Tiêu Hàn rời đi.

Tiêu Hàn nhìn con rắn hình thành từ nước đang lao tới, phong áp đang ép chặt vào cơ thể hắn.

Ngay từ đầu Tiêu Hàn đã áp chế thực lực xuống còn Cửu tinh đấu giả, hắn muốn mượn Nhược Lâm đạo sư để rèn luyện cho mình. Dù sao, hắn cũng mới chỉ có tu luyện chứ chưa thực sự giao đấu với bất kì ai, lúc trước đánh với Tiêu Viêm chỉ là hoàn thành nhiệm vụ hệ thống thôi. Cho nên bây giờ là cơ hội tốt để hắn học tập.

Ngay lúc thủy xà chuẩn bị đụng vào đầu, Tiêu Hàn khẽ nhích người tránh thoát, hắn đã phải mở ra thực lực chân chính để phá giải phòng áp. Nói gì thì nói, học tập thì học tập nhưng cũng phải tiếp được năm mươi chiêu của Nhược Lâm đạo sư. Hắn muốn nghỉ một năm để tăng tu vi lên, ở trong học viện Già Nam thì không tự do cho lắm, nên hắn phải tranh thủ.

Tránh thoát thủy xà, Tiêu Hàn lại áp chế thực lực trở lại cửu tinh đấu giả, tiếp tục học tập, không để cho bất kỳ ai phát hiện.

Mọi người thấy Tiêu Hàn tránh được ngay gang tấc đều kinh ngạc, ngay cả Nhược Lâm đạo sư cũng vậy, phải biết nàng không hề nương tay như lúc nãy đánh với Tiêu Viêm, vậy mà người tân sinh này lại có thể tránh được.

Dù kinh ngạc nhưng Nhược Lâm đạo sư vẫn tiếp tục xuất chiêu, nàng phải ngăn cản Tiêu Hàn, không để hắn nghỉ phép được.

Tiêu Hàn dùng Nhược Lâm đạo sư làm vật rèn luyện bản thân. Trải qua hai mươi tám chiêu, hắn đã cảm thấy thực lực của mình có một chút xao động, đột phá không còn xa nữa.

“Hoàng giai cao cấp: Thủy đạn.” Tiêu Hàn sau khi né được một chiêu của Nhược Lâm đạo sư, liền phản kích lại.

"Tá lực thủy kính!"

Theo tiếng quát nhẹ của Nhược Lâm đạo sư, trong lòng bàn tay lam sắc đấu khí mạnh mẽ tuôn ra, cuối cùng tại trước người hình thành một cái lam sắc thủy kính hình trứng.

Tá lực thủy kính, một loại phòng hộ đấu kĩ phải do người tu tập thuỷ tính đấu khí mới có thể nắm giữ, cấp bậc cũng không cao, chỉ là hoàng bậc cao cấp mà thôi, bất quá lại cực kì thực dụng. Trên đấu khí đại lục có rất nhiều cường giả tinh thông thủy tính đấu khí, phần lớn cũng có thể đấu khí bản thân mạnh mẽ ngưng tụ thuỷ kính có hiệu quả tá lực kì dị.

Thủy kính dày chừng nửa thước, ánh mặt trời chiếu vào bị phản xạ, bắn ra quang mang hai màu xanh đỏ.

Oanh.

Thủy đạn đụng trúng thủy kính thì vỡ tan, không chút tổn thương Nhược Lâm.

“A a, không ngờ tới ngươi cũng là thủy thuộc tính.” Nhược Lâm đạo sư ôn nhu cười cười.

Tiêu Hàn không đáp lời mà liên tục thi triển Thủy đạn.

Hiện giờ hắn chỉ biết mỗi chiêu này mà thôi, đây là sơ suất của hắn, vì mải rèn luyện dị năng và tu luyện nên quên mất học công pháp khác. Mới tối hôm qua hắn mới học một chút nên uy lực không lớn lắm.

Oanh. Oanh. Oanh…

Nhược Lâm đứng trong thủy kính nhìn Tiêu Hàn thi triển đấu kỹ, nàng chờ hắn thi triển một lần cuối rồi quát “Thủy mạn đà la.”

Một con thủy xà chui lên và lao tới tấn công Tiêu Hàn vừa dừng thi triển Thủy đạn.

Cảm nhận một chút phong áp từ thủy xà, Tiêu Hàn nhận thấy đấu khí của mình đã bắt đầu sôi sục vận chuyển. Thơi cơ đột phá đã tới.

Ầm.

Không thèm tránh con thủy xà, Tiêu Hàn nhắm mắt cảm nhận đấu khí bản thân.

Mọi người xung quanh, lúc này mới cảm giác đấu khí có chút xung động, lòng khiếp sợ “Hắn đột phá?”

Nhược Lâm đạo sư dừng tay lại, mắt trừng lớn nhìn Tiêu Hàn, nàng không ngờ được Tiêu Hàn lại đột phá ngay trong chiến đấu.

Phù phù…oành oành oành. Vù.

Đấu Vương thất tinh.

Tiêu Hàn dựa vào phong áp của thủy xà thành công đột phá từ lục tinh Đấu Vương lên thất tinh Đấu Vương, bên ngoài thì biểu hiện cửu tinh đấu giả lên nhất tinh đấu sư.

Quái vật.

Đây là tiếng lòng của mọi người sau khi nhìn cảnh này, mười sáu tuổi nhất tinh đấu sư, đặt ở bất cứ đâu cũng là báu vật cho các môn phái tranh đoạt, tư chất cỡ này quả thật rất khủng khiếp. Huân Nhi có huyết thống Đấu đế Cổ tộc cũng mới là lục tinh đấu giả.

Tiêu Hàn đứng lên vận động một chút, rồi hắn hướng Nhược Lâm đạo sư nói “Năm mươi chiêu cũng đã qua, hẳn ta đã được phép rồi chứ.”

“Việc này…” Nhược Lâm đạo sư rất khó xử, học viện mà biết nàng để một yêu nghiệt mười sáu tuổi nhất sinh đấu sư nghỉ chắc chắn sẽ xử phạt nàng.

“Nhược Lâm đạo sư yên tâm, học viện có trách phạt thì đạo sư cứ nói đó là ý của ta.” Tiêu Hàn đọc được suy nghĩ của Nhược Lâm, hắn nói “Sau này học viện có xử phạt thì ta sẽ chịu hoàn toàn.”

Thở dài, Nhược Lâm đạo sư ảo não “Được rồi, ta cho phép ngươi nghỉ một năm. Nhưng…” nói đến đây, Nhược Lâm đạo sư giọng cứng rắn “…sau một năm mà ngươi không tới học viện thì đừng trách ta vô tình.”

“Đã biết.” Tiêu Hàn gật đầu biểu thị đồng ý.

Rồi hắn đi ra ngoài trở lại Tiêu gia, hắn cần trả lại công pháp Thủy đạn và thu xếp vài thứ trước khi lên đường. Còn sự việc oanh động mọi người sau khi hắn đi thì hắn chả quan tâm.

Số từ: 1849


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.