[Dịch]Hệ Thống Trải Nghiệm

Chương 17 : Đánh




Tiêu Hàn lúc này đang đi theo phía sau đám người Tiêu Viêm, hắn biết Tiêu Ngọc sẽ dẫn mọi người thông qua cửa sau nên hắn không rời đám người Tiêu Viêm nửa bước. Không thấy người xếp hàng chờ chiêu sinh đông hơn kiến kia sao, đợi tới lượt chắc cổ dài như rắn rồi. Mà đám người Tiêu Viêm cũng không để ý nhiều đến hắn, dù cho họ có đuổi thì hắn cũng mặt dày mà đi theo.

Mấy người đi theo Tiêu Ngọc cứ như vậy vòng qua khoảng sân rộng nửa vòng, cuối cùng tại phía tây khoảng sân dừng lại, nơi này chính là phía sau khoảng sân, quân đội trang bị võ trang hạng nặng đứng ở đây thành hai ba tầng, hàn quang tỏa ra từ vũ khí, dưới ánh mặt trời phản xạ quang mang chói mắt.

Con ngươi quét tảo qua phòng vệ sâm nghiêm ở đây, Tiêu Ngọc đối với Tiêu Viêm mấy người dặn dò một tiếng. Sau đó tự thân tiến lên , từ trong lòng móc ra một khối bài tử màu xanh biếc. Cùng một trưởng quan quân đội nói chuyện với nhau một hồi lâu, lúc sau mới hướng đám người Tiêu Viêm phất phất tay, ý bảo họ lại đây.

Trung niên quan nhân ánh mắt có chút âm lệ đảo qua đám người Tiêu Viêm mấy lượt. Sau một lúc lâu, mới vung bàn tay quát: "Cho phép qua!".

Nghe trung niên quan nhân quát ra lệnh, những quân nhân thân mặc thiết giáp vừa vặn để lộ ra một thông đạo nhỏ. Hướng về trung niên quan nhân cười cười cảm kích Tiêu Ngọc đem bài tử nhận lại, đối với đám người Tiêu Viêm đắc ý hất cằm, sau đó theo trung niên quan quân kia dẫn đầu đi vào.

Đi phía sau Tiêu Ngọc, Tiêu Viêm mấy người cũng tiếp bước tiến vào thông đạo. Vừa mới bước vào trong, mọi người đều cảm thấy da tay có chút phát lãnh. Đám binh lính chung quanh mặt không đổi sắc, trên thân thể mơ hồ tán phát ra mùi máu tanh khiến cho đám người Tiêu Viêm chưa bao giờ trải qua loại trận địa này cơ hồ cảm thấy hô hấp có chút cấp bách. Tiêu Hàn nhàn nhạt nhìn lướt qua đám binh lính này, khóe miệng hơi có chút cong lên.

Ngắn ngủi chỉ có hơn mười bước khoảng cách , đôi với mấy người mà nói lại như trăm ngàn bước khó có thể dễ dàng bước đi. Bước tới bước cuối cùng, mọi người phát hiện ra trong lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tiêu Hàn cũng giả bộ biểu hiện tương tự, hắn không muốn bản thân là khác loại gây sự chú ý.

Khuôn mặt cười có chút trở nên trắng bạch, Tiêu Ngọc đối với trung niên quan nhân oán trách cười khổ nói: "Kha học trưởng, ngươi cố ý thử thách chúng ta làm gì?".

"A, đây là Nhược Lâm đạo sư phân phó nếu muốn chạy cửa sau, tự nhiên phải chịu chút khảo nghiệm, các ngươi cũng không sai, kẻ dưới tay ta từng đều đã ôm thi thể ngủ chung, nếu thiếu định lực, chỉ đi nửa đường sẽ bị hù dọa cho tê liệt" Trên khuôn mặt đờ đẫn của trung niên quan nhân thoáng hiện lên ý cười, ánh mắt tại trên đám người Tiêu Ngọc đảo qua, cuối cùng dừng lại trên sắc mặt bình thản của Huân Nhi cùng với Tiêu Viêm, nhãn đồng hiện lên chút than thở: "Xem ra Nhược Lâm đạo sư lần này có lẽ thu được một ít đệ tử khồng tồi?".

Tức giận nhìn trung niên quan quân, khoát tay áo, Tiêu Ngọc lôi kéo Tiêu Mị cùng với Tiêu Trữ gót chân như đã nhũn ra, bước nhanh tiến vào khoảng sân rộng bên trong.

Bước tới giữa sân, một đại trường bồng màu xanh biếc được dựng tại một khoảng trống hiện ra trong tầm mắt, ở chỗ này, Tiêu Viêm mấy người đã có thể thấy được bên trong không ít người tấp nập đi lại, tại mấy thông đạo ngẫu nhiên phát hiện mấy nam nữ thiếu niên vượt qua kiểm tra, vẻ mặt hưng phấn tiến vào bên trong sân.

Sau khi tới nơi đây, Tiêu Hàn liền tách khỏi đám Tiêu Viêm, chọn một gốc cây và ngồi xuống, hoàn toàn mặc kệ những chuyện nhốn nháo của Tiêu Ngọc và đám nữ sinh trước mắt.

Lát sau, một thanh niên tên La Bố xuất hiện và bắt đầu lấy cớ quy củ của học viện đối với tân sinh, gây chuyện với Tiêu Viêm. Sau đó, một đồng bạn nữa của La Bố, tên Qua Lạt cũng tiến tới nhập hội, khiêu khích.

Ngay lúc Tiêu Viêm định hành Qua Lạt một trận thì một cơn gió thổi qua gã.

Phanh. Phanh.

Qua Lạt cùng La Bố trực tiếp nằm trong hai hố to chằng chịt vết nứt trên đất. Hai tên này mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, cơ thể co giật, rất đáng thương.

Mọi người kinh sợ nhìn người ra tay.

Tiêu Viêm cũng trừng to mắt nhìn Tiêu Hàn, miệng gã nói nhỏ “Ngươi đã mạnh hơn nữa rồi sao.”

Tiêu Hàn lạnh nhạt nhìn hai con chó chết nằm trong hai hố trước mặt, miệng nói “Đã thông qua quy củ chưa?”

Mọi người trầm mặc. Tiêu Ngọc tay che miệng ngọc không thốt nên lời. Huân Nhi mắt nhìn Tiêu Hàn, trầm tư không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tiêu Hàn nhìn quanh một lượt rồi trở lại gốc cây ngồi xuống. Tinh thần đang lắng nghe hệ thống.

Đing.

“Chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ: Đánh La Bố và Qua Lạt. Thưởng 1000 điểm.”

Tiêu Hàn lúc nãy đã nhận được nhiệm vụ từ hệ thống, thế nên hắn mới ra tay trước Tiêu Viêm, chứ nếu không thì hắn việc gì phải làm vậy, ngồi xem “phim” không vui sao.

Số từ: 1067


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.