[Dịch]Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng

Chương 72 : Chương 72




Từ đầu đến cuối, Hà Duy luôn duy trì trạng thái tỉnh táo cao độ.

Cho dù đang bị Lăng Vân Dực khóa môi, cậu vẫn có thể bảo vệ tâm thần.

Cơ mà… giờ không phải lúc thích hợp để hôn môi đâu.

Hà Duy hơi ngọ ngoạy một chút, lại khiến đối phương bất mãn mà hôn càng sâu, cậu sợ kích thích đến Lăng Vân Dực nên chẳng dám đẩy mạnh.

Một mặt cảm thụ cuồng nhiệt trên môi, mặt khác nỗ lực tập trung quan sát, cậu biết Tống Đoan Nghi đã khởi động cánh cửa Hắc Sát, nhưng khó mà đoán được sẽ thông tới đâu.

Cậu có thể khẳng định rằng lực hút của cửa rất mạnh, ngay cả cậu cũng chịu không nổi mà bị thổi quét qua.

Sư tôn… tính làm gì?

Đang nghĩ thì bên tai truyền đến âm thanh lành lạnh: “Vào cửa đi!”

Quả nhiên muốn cậu vào cánh cửa Hắc Sát trước!

Hà Duy ngốc lăng, nhưng cậu lập tức hạ quyết tâm, đã chọn tin tưởng sư tôn thì phải kiên trì đến cùng, hoài nghi giữa đường chỉ tổ chuốc thêm rắc rối.

Hà Duy quả quyết nhìn thẳng vào Lăng Vân Dực, đột ngột làm sâu thêm nụ hôn, một luồng điện làm da đầu người ta tê dại đánh thẳng lên não. Chân Hà Duy hơi nhũn ra, song cậu khẩn cấp siết chặt tay ép mình bình tĩnh, nắm chắc thời cơ Lăng Vân Dực thất thần.

Chính là hiện tại!

Hà Duy không chút do dự vùng ra, xông về phía cánh cửa Hắc Sát mà không quay đầu lại.

Cánh cửa Hắc Sát vốn có lực hút mạnh mẽ, người khác đều đang kháng cự, Hà Duy lại tự động đưa lên cửa, hiển nhiên vọt mạnh vào như gia tốc.

Chớ nói ngăn cản, cứ gọi là thoáng cái đã mất tăm.

Cơ hồ trong nháy mắt, Lăng Vân Dực liền đuổi theo!

Bấy giờ, kế hoạch của Tống Đoan Nghi về cơ bản đã lộ rõ, trước tiên hắn bảo Hà Duy lợi dụng Triền Tình hoa mê hoặc bọn họ, tiếp theo mở cánh cửa Hắc Sát, chỉ cần Hà Duy đi vào, mấy người còn lại chắc chắn sẽ bám theo.

Thấy chưa, Lăng Vân Dực đã theo vào rồi!

Nhưng Tống Đoan Nghi vẫn đánh giá thấp bọn họ.

Lê Viêm đã sớm nhịn hết nổi, không chỉ Tống Đoan Nghi thấy rõ nụ hôn vừa rồi, Lê Viêm càng thấy rõ hơn, hắn còn thấy Hà Duy chủ động đáp lại, đây đúng là lửa cháy đổ thêm dầu, khiến lửa tích trong ngực hắn sắp phát nổ!

Đương nhiên, hắn cũng chẳng nhịn nữa, Huyết Anh hoa cuồng bạo hiện thế, cuốn sạch những băng linh chấn thiên điên cuồng lao tới, linh kỹ kinh người bùng nổ, một vùng ánh sáng xanh lam trông như pháo hoa bừng nở giữa bầu trời đêm chui thẳng vào cánh cửa Hắc Sát.

Tống Đoan Nghi sẵn bị thương nặng, giữ vững được trận pháp không gian cường thế như vậy đã là cố hết sức, mà Lê Viêm còn làm thế nữa, hắn nhất thời chau mày, cổ họng hơi ngọt, mùi máu tanh xộc thẳng lên.

Máu luẩn quẩn trong miệng, tuy hắn cố nuốt xuống, nhưng rốt cuộc vẫn thất thần, Hắc Sắc Vũ Phiến bỗng phát ra ám mang mãnh liệt, Tống Đoan Nghi không khỏi biến sắc.

Cánh cửa Hắc Sát mất kiểm soát rồi!

Hắn nhíu mày, cố gắng khống chế phương hướng của vết rách không gian. Song ngay lúc này, một lực kéo khủng khiếp như có thể thôn phệ toàn bộ linh khí trong thiên địa hung hăng ập tới, Tống Đoan Nghi vốn đã tiêu hao quá mức, giờ làm sao chịu được nữa!

Hắc Sắc Vũ Phiến khẽ run, Tống Đoan Nghi vừa dừng tay đã bị cuốn vào.

Năm người đi mất bốn người, người duy nhất ở lại dĩ nhiên là Trúc Uyên đang từ từ tỉnh táo.

Hắn giấu đi nét buồn rầu giữa mày, Kim Sắc Lục Dực một lần nữa dang rộng, hào quang che khuất bầu trời như sao kim rơi lả tả, khiến đất trời u ám được khoác lên bộ mặt mới.

Tuy đã triệt để áp chế tà linh, nhưng ký ức ban nãy vẫn ùa lên.

Trúc Uyên cau mày, hai mắt thoáng hiện ám mang, giương mắt nhìn về hướng không gian vết rách đang chậm rãi khép kín vì thiếu người chủ đạo.

Không một giây lưỡng lự, thân hình hắn nhoáng lên, lao vào ngay tại khắc cuối cùng như một luồng kim mang.

Đến đây, hết thảy quay về yên tĩnh.

Hà Duy là người đầu tiên vào cánh cửa Hắc Sát, suy nghĩ lúc ấy của cậu rất đơn giản, đây tất nhiên là đường trốn sư tôn vạch cho cậu, ai quan tâm nó dẫn tới đâu, chỉ cần rời khỏi là an toàn thôi!

Ai dè vừa vô đã bị người ta cầm tay, trong không gian vặn vẹo thế này, cậu căn bản không thể phân thể phân biệt ai với ai, chỉ có bản năng cảm thấy vô cùng quen thuộc, hơn nữa đối phương nắm rất chặt, cậu cũng chẳng giãy ra làm gì.

Đang bị dòng thác rối loạn lắc lư đến mơ mơ màng màng thì dị biến bất ngờ phát sinh!

Hà Duy là khách quen của không gian dịch chuyển, dù lần nào cũng choáng đầu hoa mắt, nhưng tuyệt nhiên sẽ không như bây giờ, dòng thác bỗng mặc sức tuôn chảy kịch liệt như muốn vặn chết người.

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra!

Hình như có một sức mạnh cường hãn xông vào từ bên ngoài, mà nó hoàn toàn không được không gian hỗn loạn này tiếp nhận, vì là ngoại vật nên bị bài xích dữ dội, khiến lực lượng không gian thoáng cái bạo phát.

Kế tiếp, giống như cán cân mất đi điểm tựa, cả không gian bắt đầu lộn ngược, toàn bộ đổ dồn về một phía, cửa ra đã hơi hiện rõ tức khắc biến mất vô tung vô ảnh.

Trong lòng Hà Duy giật thót, thoắt cái hiểu ra.

Sư tôn… sư tôn bảo đảm đã gặp chuyện!

Là hắn mở cánh cửa Hắc Sát, sức mạnh của hắn nối liền hai không gian, nhưng giờ hắn không thể chống đỡ nên không gian vặn vẹo mới rối tung lên!

Nghĩ thế, Hà Duy không nhịn được hoảng loạn, hoảng vì vết rách không gian chưa biết sẽ ra sao, loạn vì Tống Đoan Nghi ruốt cuộc thế nào rồi!

Nghĩ đến việc hắn bị thương nặng, rồi còn tiêu hao linh khí quá độ, lòng Hà Duy không ngừng dâng lên dự cảm không lành.

Phải trấn định, Hà Duy thầm nhủ, không sao đâu, bọn họ có truyền thừa dòng máu sư mạch, giả sử Tống Đoan Nghi…, vậy… vậy cậu nhất định cảm giác được.

Hiện cậu đâu thấy gì khác thường, chứng tỏ sư tôn chắc chắn vô sự.

Hà Duy thoáng an tâm, bắt đầu nghiên cứu cách thoát khỏi hiểm cảnh trước mắt.

Tuy cậu từng bị truyền tống rất nhiều lần, nhưng đa số đều ở trạng thái linh hồn, rất hiếm khi truyền tống cả thân thể, mà bây giờ…

Khoan đã, suy nghĩ vừa lóe lên, trong đầu Hà Duy dâng lên một ý niệm cực kỳ bất ổn.

Nếu cậu nhớ không lầm, trong vết rách không gian, thân thể truyền tống phải có lực lượng lớn mạnh bảo vệ thể xác! Tống Đoan Nghi mở cánh cửa Hắc Sát thì sẽ đích thân dựng kết giới bảo hộ Hà Duy, nhưng hắn đã hết sức chèo chống lần truyền tống này, suy ra…

Gần như đồng thời với suy nghĩ, Hà Duy cảm giác được tầng màng mỏng bảo vệ trên người rách toạc, dòng thác không gian thoạt nhìn đã thấy hung mãnh dị thường như hóa thực thể mà cuồng dã quét tới, quét lên thân như lưỡi đao như móng sắc, mang đến đau đớn tê tâm liệt phế.

Sắc mặt Hà Duy đại biến, cấp tốc tự khởi động lá chắn bảo vệ, nhưng cậu nào biết rằng để điều khiển lực lượng không gian, Tống Đoan Nghi đã dùng sức mạnh từ vết rách không gian che chở cậu, thế nên mới không bị bài xích, còn giữ được rất lâu.

Tuy nhiên, sức mạnh của Hà Duy thuộc về ngoại vật, nếu khởi động tùy tiện, đừng nói là bảo hộ, quả thực chẳng khác nào vải đỏ trước mặt bò tót, triệt để chọc giận lực lượng vặn vẹo trong vết rách.

Chút linh khí của Hà Duy bị xay thành cám ngay tắp lự, cậu kinh hồn táng đảm, đúng là ở bên ngoài thì chết mãi chẳng xong, cuối cùng vẫn sống nhăn răng, vậy mà giờ sắp ngỏm thật rồi!

Ôi cái số mệnh lừa đảo, thật đúng là dễ điên mà!

Hà Duy đang điên tiết thì chợt nhận thấy một luồng sức mạnh thuần hậu trào ra từ lòng bàn tay.

Hà Duy ngẩn ra, cảm động suýt khóc, người cầm tay cậu hồi nãy đang khởi động kết giới bảo hộ cho cậu!

Có điều, sức mạnh của người nọ cũng giống linh lực của Hà Duy, vẫn bị xem là ngoại lực trong không gian vặn vẹo, mặc ý phô bày mà chỉ như một quả cầu nước nhỏ nhoi nổi lên giữa dầu sôi, có thể giúp bọn họ được hít thở chốc lát, nhưng lại khiến chảo dầu càng bắn tung tóe.

Dưới sự chiên rán của dầu sôi, bị nuốt gọn chỉ là vấn đề thời gian.

Hà Duy sốt ruột hết sức, nhưng đến cả ngũ giác cũng bặt tăm ở cái chốn quỷ quái này, chớ nói chi tìm đường ra ngoài.

Thời gian trôi qua từng phút một, dù Hà Duy chẳng biết người bên cạnh là ai, song mắt thấy linh lực hùng hậu vẫn cuồn cuộn không ngừng, cậu cũng láng máng đoán ra.

Chắc là… Lăng Vân Dực nhỉ, chỉ có hắn mới bất chấp tên họ mà cứu mình.

Vừa nghĩ thế, lòng cậu càng khó chịu.

Vô dụng, yếu đuối, cậu thân là đàn ông mà chỉ có thể nhờ người ta bảo hộ!

Một lần hai lần, lần nào cũng thế, sao cậu lại ăn hại đến vậy!

Hà Duy trơ mắt nhìn, cõi lòng tràn đầy ảo não và không cam tâm, đồng thời cũng đau xót cho người bên cạnh.

Nếu có thể, cậu thà rằng hắn bỏ mặc cậu…

Từng đợt đắng chát lan tràn dưới đáy lòng, Hà Duy cảm thấy mũi cay xè, hơi nóng bốc lên, thế nhưng cậu vội vàng đè ép cảm xúc xuống, đâu thể vì vậy mà sa sút tinh thần, càng không được bỏ cuộc.

Nếu ngay cả lòng tin cơ bản nhất cũng vứt bỏ, cậu sẽ thành đồ bỏ đi thật!

Hà Duy hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại tinh thần.

Cậu muốn cứu hắn, muốn tự cứu mình, cũng muốn thoát khỏi cái nơi đáng chết này.

Thiếu lực lượng không gian thì không thể mở vết rách không gian, nếu mình có thể điều khiển lực lượng không gian thì sao!

Dẫu lực lượng trong đó vô cùng hỗn loạn mất trật tự, còn hoàn toàn khác với không gian bên ngoài, song nếu Đấu Linh của Tống Đoan Nghi có khả năng kiểm soát loại lực lượng ấy, vậy cớ sao cậu không thể?

Nếu là người khác, có lẽ chỉ hấp thu được một hoặc hai loại linh lực do bị thuộc tính Đấu Linh trói buộc, nhưng Kết Linh Tiên Y không cần rối rắm về chuyện đó.

Nó hút được cả huyết linh và oán linh kia mà, vì lẽ gì không thể hấp thu lực lượng trong không gian?Dầu sao đã là tuyệt cảnh, có tìm được đường sống hay không phải xem vận số.

Hà Duy quyết định xong, bèn thử tế xuất Kết Linh Tiên Y, nhưng cậu vẫn hơi xem nhẹ nó, trong không gian hỗn loạn đến cả hình thể chính mình còn nhìn chẳng ra, huống hồ là gọi linh thể.

Tuy nhiên, Hà Duy chưa chịu thua, tuy bảo không thể xuất Đấu Linh, nhưng đâu có nghĩa không thể hút linh!

Chẳng qua tốc độ hơi chậm thôi, giờ cậu đang muốn thí nghiệm, chậm tí càng tốt.

Hà Duy nhắm mắt ngưng thần, chạm vào Kết Linh Tiên Y trong cơ thể, sau khi chuẩn bị sẵn sàng, cậu thầm niệm khẩu quyết, bắt đầu hấp linh nhập thể bằng phương thức căn bản nhất.

Vừa thử cái đã bị chấn tới mức xém ngất xỉu.

Thủ phạm chẳng phải ai khác mà chính là linh khí quá mức dồi dào trong này, cậu chỉ thăm dò sơ sơ, thoáng hấp thu đã rót đầy linh cảnh!

Nếu hút nữa sẽ khiến linh cảnh bị quá tải, cuối cùng nổ tung.

Dù thế nào cũng chưa từng nghĩ, cậu không những thoải mái hấp thu lực lượng, mà tốc độ còn lẹ dữ vậy.

Hà Duy xem như hiểu biết sâu rộng, đã từng hút linh tại linh tuyền đầy ngập thủy linh, cũng từng tu luyện tại bảo địa linh khí – rừng Huyết Ma, hai nơi ấy đã là phúc địa chí tôn ở đại lục Đấu Linh. Nhưng so sánh với không gian hỗn loạn này thì thực tình chả đáng nhắc tới.

Một giây đã khiến linh cảnh đều chứa đầy linh lực, tin tức này khiến người ta phát rồ cỡ nào chứ! Như kiểu người khác phải tụng cả tháng mới thuộc lòng sách giáo khoa, còn mình chỉ tốn một giây đã làu làu, sướng quá đi mất!

Nhất thời, sóng lòng Hà Duy cuộn trào mãnh liệt, bên cạnh đó cũng không quên điểm quan trọng, dẫu có thể nạp linh, nhưng nếu không thoát khỏi chốn khỉ gió này thì cũng phí công thôi.

Dù vậy, việc cấp bách lại chẳng phải tìm lối ra, mà phải nhanh chóng tạo một kết giới chắc chắn hơn để thay cho Lăng Vân Dực.

Tuy rằng linh lực của hắn hết sức hùng hậu, song không gian vặn vẹo quá đỗi quỷ dị, Hà Duy sâu sắc nhận thấy linh khí của hắn đang cạn kiệt không ngừng.

Hà Duy không chậm trễ nữa, ngay lập tức dựng lên một kết giới, đúng như cậu nghĩ, vì bắt nguồn từ lực lượng không gian nên tránh được bài xích, ngược lại còn bị ngó lơ triệt để.

Rốt cuộc cũng an ổn, bấy giờ Hà Duy mới có thời gian cân nhắc xem nên trốn kiểu gì.

Cậu nghiêm túc tự hỏi, hồi tưởng thật kỹ cách làm của sư tôn.

Có thể khẳng định rằng sư tôn dùng linh kỹ riêng để xé rách không gian và duy trì lối đi, nhưng Hà Duy không có.

Chỉ là… Hà Duy động não, đành rằng không có linh kỹ, nhưng chỉ cần lực lượng của cậu đủ mạnh, hẳn cũng có thể đột phá một lối ra nhỉ.

Nhưng tu vi của cậu đã chững lại, khả năng tích góp lực lượng có hạn, chỉ e chưa mạnh đến mức xé được không gian.

Lẽ nào phải tu luyện ở đây? Chờ tăng cấp rồi mới tụ lực ra đòn?

Cơ mà… có tốn thời gian quá không!

Hà Duy đang xoắn não nghiền ngẫm thì bất chợt cảm thấy một luồng sức mạnh cực kỳ cường thịnh đang thong thả áp sát, tâm thần cậu khó tránh căng thẳng, dù thấy không rõ nhưng trong lòng vẫn có cảm giác mơ hồ…

Hình thái sức mạnh rất giống Trúc Uyên…

Trúc Uyên cũng bị vây trong này ư?

Hà Duy chẳng chút phân vân mà định khởi động kết giới cho hắn ngay, nhưng lực lượng chưa kịp duỗi qua đã bị bắn ngược cực mạnh.

Đến từ chính công kích hung mãnh bên cạnh cậu…

Tim Hà Duy rung lên, tiếp theo đầu kêu ong ong.

Đệt, các ngươi đừng tẩn nhau trong này chứ! Chết người đó!

Hiện thực Hà Duy còn ngăn chẳng nổi, ở địa phương chết tiệt này lại càng bó tay.

Thế quái nào toàn quen mấy tên thích làm bậy vậy trời! Làm ơn nghĩ đến hậu quả một chút được không!

Đánh bên ngoài còn có khả năng giữ được mạng, đánh trong đây thì toàn quân đi tong đấy mấy bố ạ!

Tiếc rằng cậu nói không ra lời, dự là có nói cũng chả ai thèm nghe.

Đúng là tâm thần run rẩy hết vòng này tới vòng khác, Hà Duy tự thấy tim mình rất cứng cỏi, hiện tại có chút tan tác rồi.

Cậu nỗ lực muốn bảo hộ bọn họ, nhưng họ lại…

Trong lòng thất vọng vô vàn, nhưng ngay sau đó Hà Duy lại sửng sốt.

Sai rồi… luồng linh lực dồi dào kéo đến như bão táp ấy đâu phải công kích, mà là đang khởi động kết giới.

Hà Duy cảm thụ cẩn thận một chút, quả nhiên là thế.

Mặc dù lực lượng của Trúc Uyên làm người ta sợ hãi, nhưng bản chất vô cùng ôn hòa, giống như một bức tường bền chắc đang kiên cường che chắn trước người Hà Duy, ngăn cách dòng nước xiết phóng túng bên ngoài.

Hà Duy lẽ nào không hiểu tấm lòng ấy, lòng cậu thoáng cái trầm tĩnh lại, không khỏi thấy ấm áp, chút tức giận ban nãy tức thì tan thành mây khói.

Song Hà Duy biết tính nghiêm trọng của sự việc, chớ thấy Trúc Uyên đang mạnh mẽ mà lầm, hắn có mạnh hơn nữa cũng chẳng phải động không đáy, tiêu hao vô độ như thế sẽ tổn thương bản thể.

Hà Duy hỏa tốc mở rộng lực lượng không gian, kéo cả hắn vào kết giới.

Hên là cậu hấp linh với tốc độ ánh sáng, bằng không thực sự chịu không nổi mức độ tiêu hao linh khí phạm vi lớn như vậy.

Nhưng đây chưa phải kế lâu dài, bọn họ không thể đợi mãi trong này, Hà Duy vẫn nên tập trung suy nghĩ xem phải rời khỏi đây thế nào.

Chẳng rõ là vận may đến hay ông trời có mắt.

Ngay lúc Hà Duy liên tục thử chuyển hóa lực lượng thành công kích thì trong không gian hỗn loạn xuất hiện một nơi phát ra ánh sáng.

Mắt Hà Duy sáng lên, kích động muốn chạy qua ngay, như thể bắt gặp ánh rạng đông trong đêm đen.

Nhưng có người còn nhanh hơn cậu, gần như ngay khoảnh khắc ánh sáng hiện hình, người kế bên liền mang cậu vọt qua.

Hà Duy bị lôi đến phát đau, cứ như không chỉ có hai người kéo cậu…

Ngặt nỗi nhìn không thấy, sờ chẳng tới, cũng không cảm giác được.

Nhưng may mà phương hướng y nhau, ai cũng nhắm phía cửa ra, cứ ra ngoài là được, ai quan tâm có bao nhiêu người!

Mắt thấy ánh sáng ngày càng mạnh, lực lượng không gian tích trữ trên người Hà Duy tiêu tán không ngừng, thời điểm tới gần cửa, kết giới bảo hộ mà cậu nỗ lực khởi động trước đó lại biến mất ngay tắp lự.

Dòng chảy ngược ập vào người, đau đớn thấu xương xộc thẳng lên đại não, Hà Duy thét to một tiếng, nhưng nháy mắt sau liền có ba luồng sức mạnh đồng thời phủ lên.

Hà Duy càng chắc cú bên cạnh cậu có ba người…

Mà cũng đâu sao, ai chẳng phải chạy khỏi nơi chết bầm này.

Ý nghĩ vừa xẹt qua, Hà Duy liền vui quá hóa buồn.

Ba luồng lực lượng mới rồi đều tới bảo hộ cậu, hiển nhiên chẳng bên nào nhận ra còn có hai luồng khác, vì thế… đừng nói bảo hộ, căn bản là xô mạnh vào nhau.

Ầm một tiếng, ánh sáng chói mắt ùn ùn kéo đến, phối hợp với dòng thác trong không gian, quả nhiên y hệt bom nguyên tử phát nổ!

Còn Hà Duy… lại bi đát nằm ngay trung tâm đạn hạt nhân.

Cũng may cậu đã sớm không còn là tay mơ nữa, vừa thấy cảnh tượng ấy liền dứt khoát phóng thích toàn bộ linh lực sót lại trong người, rồi xẹt một tiếng, xông thẳng ra khỏi vết rách không gian như sao băng bay vụt qua.

Đột ngột nhìn thấy ánh sáng, phải nói là Hà Duy cảm động muốn rớt nước mắt.

Đương nhiên, sau đó cậu khóc thật.

Cậu đâu phải giống sao băng, mà là y chang sao băng, lao thẳng từ trên trời đụng xuống đất, còn mẹ nó là tư thế úp sấp!

Mặt hôn đất cái vẹo gì, tưởng cậu bất tử thiệt hả giời!

Hên là cậu vừa kịp dùng cánh tay bảo vệ đầu, tuy chưa bị hủy dung, nhưng cánh tay gãy chắc rồi!

Hà Duy rên một tiếng mới miễn cưỡng trở được mình, kế đó chân trời chợt lóe ba tia sáng, lại có thêm ba sao băng rơi xuống đất.

Ầm, ầm, ầm…

Sau ba tiếng nổ, bên cạnh Hà Duy tung đầy tro bụi.

Hà Duy bị sặc đến ho khan, tay đã gãy nên chẳng cách nào phất tay, chỉ đành đợi bụi đất tan đi mới quay sang dòm kỹ.

Rồi… ngu luôn.

Đây, đây, đây là chuyện gì vậy!

Bên trái một bánh bao nhỏ mềm mềm, bên phải một viên tròn nhỏ non nớt.

Gượm đã… nằm sấp trên ngực cậu là lông mà!

Múp mụp, tròn vo, còn có một đôi cánh be bé, cái đệt, chim non béo ị từ đâu chui ra đây!

—–

Các Chibi-chan đến rồi O(≧∇≦)O


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.