Hai người mỗi ngày đều ở trong biệt thự không ra khỏi cửa, muốn mua đồ dùng gì đều nhờ Tiểu Chu, giống như ở ẩn trong rừng.
Gần như mỗi ngày Hàn Thiệu đều nói với cô cùng một câu, “Cô gái trẻ nên ra ngoài đi shopping, tận hưởng ánh mặt trời, em nên theo Tiểu Chu đi mua thêm quần áo hoặc là trang sức.”
Dường như anh cảm thấy giữ cô bên cạnh mình là làm cô thiệt thòi, ngày ngày khuyên cô đi ra ngoài dạo một vòng.
Mỗi ngày đều nghe, Ngữ Kỳ đã sớm trả lời thuần thục, ôm lấy cánh tay anh, cười tươi như hoa, “Ngài đang chê em không đủ xinh đẹp, cần trang sức xa xỉ để tô thêm chút hào quang sao?”
Hàn Thiệu thở dài một tiếng, đưa tay sờ sờ mái tóc đen dày mềm mại giống như tơ lụa của cô, “Em đã đủ xinh đẹp, làm tôi tự ti mặc cảm.” Anh khẽ vuốt làn da trắng tuyết như đồ sứ nước Anh của cô, “Em còn trẻ khuôn mặt không chút tỳ vết, mà khóe mắt của tôi đã đầy vết nhăn.”
Không đợi cô đáp lời, anh đã cười tự giễu chính mình, “Rõ ràng khô như gỗ mục, còn muốn trói buộc một cô gái đang tuổi xuân theo bên cạnh, quả thực là tự chuốc phiền phức.”
Ngữ Kỳ áp hai tay lên hai má anh, nhìn chăm chú vào đôi mắt xếch sâu thẳm của anh, giọng nói nhỏ nhẹ, “Không, trên đời này không có người đàn ông ba mươi bảy tuổi nào hấp dẫn hơn ngài.”
Lời này là thật, không phải vì hoàn thành nhiệm vụ, là chính cô nghĩ như vậy. Chín chắn lý trí còn có trách nhiệm, giống như tất cả khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng, đến tuổi này, năm tháng qua đi sẽ có một loại khí chất thành thục, rất có sức hấp dẫn.
Đáng tiếc Hàn Thiệu lại không nghĩ như vậy, anh chỉ cười cười, “Cảm ơn em an ủi.”
“Không, đây là lời thật lòng.” Ngữ Kỳ từ từ nói, “Chân chính hấp dẫn người khác không phải bề ngoài, mà là phong thái. Ngài tin hay không, tìm một ngôi sao nam Hàn Quốc mười tám tuổi đến đứng ở bên cạnh ngài, 95% cô gái sẽ không chút do dự nhào vào trong lòng ngài.” Dừng một chút, cô cười rộ lên, “Huống chi ngài không già chút nào, không, phải nói là vô cùng khôi ngô tuấn tú, mặc áo sơmi trắng quần bò là có thể giả bộ thành đàn anh của em.”
Hàn Thiệu bị cô chọc cười, thật lòng thật dạ nói, “Ngữ Kỳ, miệng em nhất định đã bôi mật.”
Thời gian yên ả trôi qua như nước chảy, trong nháy mắt đã đến giao thừa.
Ngữ Kỳ dậy thật sớm, dán chữ phúc màu đỏ khắp cả phòng, lại cùng Tiểu Chu quét dọn biệt thự từ trên xuống dưới một lần.
Khi Hàn Thiệu xuống lầu không thấy cô đầu tiên như mọi ngày, lướt mắt qua chỉ thấy chữ phúc đỏ rực khắp nơi, lúc này anh mới ý thức được hôm nay là ngày mấy. Ngày lễ như thế, căn phòng luôn lạnh lẽo lúc này cũng có chút không khí vui mừng, anh không nhịn được cười rộ lên, đi tìm Ngữ Kỳ.
Tìm qua ở phòng khách, phòng ăn, anh lại đi lên lầu hai, hoàn toàn vắng vẻ, hỏi qua Tiểu Chu mới biết cô ở phòng bếp. Chờ đi xuống lầu, quả nhiên thấy cô ở trong bếp làm sủi cảo, trên tay toàn bột mì, trên gương mặt cũng dính một chút, giống hệt con mèo.
Anh tựa vào cánh cửa nhìn thật lâu, trái tim dần chìm xuống, giống như lá rụng về cội, bụi bặm quay về với đất mẹ, đáy lòng an bình yên tĩnh.
Lần này không phải là cố ý đóng kịch, Ngữ Kỳ thật sự không có chú ý tới anh. Bệnh này chỉ có thể ăn thức ăn dễ tiêu hóa, cô đang cố gắng cán lớp vỏ mỏng đi một chút.
Thật lâu sau, cô mới ý thức có người đứng ở cửa phòng bếp, quay đầu lại xem. Hàn Thiệu mặc áo lông dê mỏng đứng ở ngoài cửa, không biết vì kiểu dáng rộng hay do anh rất gầy yếu, nhìn qua cơ thể anh hết sức yếu ớt.
So với lầu hai và lầu ba, lầu một hoàn toàn vắng vẻ, hệ thống lò sưởi không tốt, điều hòa mở ở lầu một cũng không thể sưởi ấm. Mấy ngày nay Ngữ Kỳ đã thành thói quen quan tâm tới anh, thấy anh ăn mặc ít như vậy lập tức lau sạch hai tay đi qua, “Em đi lấy áo khoác giúp ngài.”
“Không cần.” Anh dịu dàng từ chối, nhìn về cái bàn phía sau cô, khẽ nhíu mày, “Hôm nay ăn sủi cảo hả?” Hỏi với giọng điệu tự nhiên giống như vợ chồng già hơn mười năm, trong nháy mắt khi vừa thốt ra thì anh sững sờ.
Ngữ Kỳ cười rộ lên, “Đêm giao thừa đương nhiên phải ăn sủi cảo, ngài có thể giúp em một chuyện không?”
Ở trong trí nhớ của Hàn Thiệu, cô không giống những cô gái khác động một tí là đòi nhà đòi xe, cô chưa từng mở miệng đòi hỏi anh cái gì. Lần này hiếm khi cô trực tiếp xin xỏ, anh nghĩ cũng không nghĩ đã gật gật đầu, “Chuyện gì?”
“Ở cửa còn thiếu một bộ câu đối Tết, chữ em xấu, chỉ có thể dựa vào ngài.” Ngữ Kỳ ngẩng mặt nhìn anh, “Tiểu Chu nói trong thư phòng ngài đầy đủ văn phòng tứ bảo (bút, giấy, mực, nghiên).”
Kỳ thật cô cũng từng luyện tập kỹ năng này, coi như cũng có chút thành tựu, cho dù kém xa danh gia nhưng không thể xem như xấu, nhưng mà thư phòng ấm áp hơn nơi này.
Hai người bước từng bước lên cầu thang, sắp đến lầu ba thì Ngữ Kỳ nghiêng đầu nhìn Hàn Thiệu, thấy anh không tỏ vẻ gì thì tự mình mở miệng, “Em có thể đi lên sao?”
“Cái gì?” Hàn Thiệu nhất thời không kịp phản ứng, sau khi ý thức được cô có ý gì thì bất đắc dĩ, “Đương nhiên có thể, cũng không phải cấm địa.”
“Nhưng Tiểu Chu dặn em không được bước lên lầu ba.”
Hàn Thiệu bật cười, “Là anh tự đặt ra, chẳng qua anh thích yên tĩnh.” Dừng một chút, lại đưa tay sờ mái tóc đen trơn bóng của cô, giọng nói ấm áp, “Chỉ cần em muốn, có thể lên bất cứ lúc nào.”
Thật bất ngờ Hàn Thiệu tài hoa chữ đẹp, trong chớp mắt đã viết xong một bộ câu đối Tết ——
Xử xử đào hoa tần tống noãn, niên niên xuân sắc khứ hoàn lai.
(Tạm dịch nghĩa: Ở khắp nơi hoa đào luôn đưa tiễn sự ấm áp, hằng năm sắc xuân vẫn tới.)
Lan không tìm ra nguồn gốc của 2 câu này :(((
Ngữ Kỳ từ từ đọc lên, không biết vì sao khi nhìn đến một câu này trong lòng có chút khó chịu, trên mặt vẫn mỉm cười, chỉ câu đầu tiên, “Hoa đào ở đâu?”
Hàn Thiệu đặt bút lông xuống, duỗi cánh tay kéo cô đến bên cạnh, nhẹ nhàng vươn tay phủi đi vết bột mì dính trên gương mặt cô. Hơi lạnh ngón tay lướt qua hai má, Ngữ Kỳ sững sờ, lại cười rộ lên, trên gò má hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ, cực kỳ ngọt ngào, quả nhiên đẹp như đào mận, sắc như xuân hiểu.
Đôi mắt xếch hẹp dài xinh đẹp của anh im lặng nhìn cô chằm chằm, giọng điệu dịu dàng, giống như ám chỉ khẽ nói, “Sao lại không có?” Dừng một chút, anh cười đưa tay chạm vào hai má của cô, ngón tay cái nhẹ nhàng đè lại lúm đồng tiền trên má cô, từ từ cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Ngữ Kỳ, năm mới vui vẻ.”
Ngữ Kỳ ngạc nhiên, khẽ cười, “Còn chưa tới 12 giờ, chưa qua năm mới.”
Hàn Thiệu chỉ cười vuốt ve mái tóc đen của cô, không nói gì.
Ngữ Kỳ dán câu đối Tết lên trước cửa, Hàn Thiệu chậm chạp theo sát phía sau cô, hai tay tùy ý bỏ trong túi quần, thản nhiên nói, “Mặc thêm nhiều quần áo đi.”
Cô ‘ừ’ một tiếng, tiện tay lấy cái áo khoác trên giá mặc vào, đảo mắt vừa thấy anh vẫn đứng ở chỗ cũ theo bản năng bắt đầu lải nhải, “Ngài ăn mặc ít, đứng xa chút, lát nữa gió lạnh tiến vào dễ bị cảm lạnh.”
Lời nói khỏi miệng cô mới cảm thấy không đúng, ý thức của mình lại lơi lỏng thành như vậy, Hàn Thiệu không phải là người tốt tính, vậy mà cô lại dùng giọng điệu mệnh lệnh nói với anh? Trong nhất thời cô hơi ngượng ngùng, chỉ biết đứng tại chỗ nhìn anh, ánh mắt đáng thương.
Hàn Thiệu lại như không phát hiện, thật sự lui về sau mấy bước, đứng thật xa bên ghế sô pha xem cô, vẻ mặt thản nhiên, không có chút tức giận.
Ngữ Kỳ sững sờ, thấy anh thật sự không thèm để ý vừa rồi cô lớn lối, lúc này mới có chút hoảng hốt đẩy cửa đi ra ngoài.
Dán câu đối xuân, cô bỗng nhiên nhớ tới Tô Vi Vi đánh giá tổng thể Hàn Thiệu là người đàn ông chuyên chế, quái gở, ích kỷ, tính tình lập dị, không quan tâm đến cảm nhận của ai làm người khác thấy chán ghét, cơ hồ tập hợp tất cả khuyết điểm xấu của mọi đàn ông. Nhưng bây giờ nhìn lại, anh chuyên chế quái gở ích kỷ sao? Tính tình lập dị không quan tâm đến suy nghĩ của người khác sao? Không, giờ phút này thậm chí anh còn có thể được gọi là tính tình dịu dàng, rất phong độ.
Ngữ Kỳ không khỏi thở dài, ai nói cô gái tốt là do được cưng chiều? Đàn ông tốt cũng như thế.
Nếu như bạn lạnh lùng không quan tâm anh, sao có thể trách anh không quan tâm cảm xúc của bạn? Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, chỉ có bỏ ra tình cảm mà chờ đợi, mới có thể đạt được cảm tình, từ xưa đến nay đều như thế.