[Dịch] Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 157 : Kết thúc




- Tiếp nhận kiểm tra.

- Từ Tử Hinh, mang theo một thanh pháp khí tên là súng ngắn, một số pháp khí tên là đạn dược, trên đó khắc dấu Phong Dực trận, Phong Thỉ trận, Tinh Hỏa trận đều là sơ cấp trận pháp, trải qua giám định là pháp khí cấp thấp, toàn bộ đều do võ khí bản thân thôi động, có thể mang theo.

Đợi đến khi Cơ Dương đi vào võ đạo trường, nhìn nữ tử nghe nói chỉ là cảnh giới võ sư trước mắt này, không biết vì sao, trong lòng lại rất cảnh giác.

Nếu như là đổi lại trước đó, hắn tuyệt sẽ không có tâm tình như này, nhưng sau khi nhìn qua nhiều trận chiến của Lăng Vân học phủ, cho dù hiện tại có người nói cô gái trẻ trước mắt này là một cường giả Võ Tông, nói không chừng hắn cũng sẽ tin.

- Đợi chút nữa. . . Sẽ bộc phát ra tu vi ít nhất là Đại Võ Sư hậu kỳ sao?

Trưởng công chúa cùng Nhị hoàng tử hơi siết chặt nắm đấm, vừa rồi Phương Khải nói gì bọn hắn cũng không tin, nhưng bây giờ, cho dù Phương Khải nói cái gì, chỉ sợ bọn hắn đều sẽ tin!

- Vị Từ tiểu thư này, cũng biết Ngự Kiếm Thuật sao?

Mộ Đông Lai cũng có chút hiếu kì:

- Chẳng qua coi như Ngự Kiếm Thuật của nàng luyện đến lô hỏa thuần thanh, cũng không có khả năng vượt qua nhiều cấp bậc như vậy chứ?

Xem như là tu sĩ thì cũng không cách nào vượt qua nhiều cảnh giới như vậy!

- Không hiển lộ ra tu vi?

Bên trên võ đạo trường, hai tay Cơ Dương cầm một thanh đại đao màu ám kim, ánh mắt ngưng lại.

Hắn đứng trong khoảng cách hơn mấy trượng với Từ Tử Hinh, liên tiếp bày ra mấy tư thế võ kỹ, chậm rãi đi vòng quanh Từ Tử Hinh, để tìm cơ hội.

Trải qua chiến đấu vừa rồi, hắn đã nhìn ra một chút mánh khóe:

- Nếu như là Ngự Kiếm Thuật, ta không thể tùy ý sử dụng võ kỹ uy lực lớn, trừ phi có thể tìm được cơ hội. . .

- Trước tiên nên thi triển một vài võ kỹ tinh xảo nhanh nhẹn, tốt nhất có thể bảo trì khoảng cách, dùng đao cương đối địch. . .

Cơ Dương tính toán phương thức chiến đấu trong lòng:

- Chẳng qua tốt nhất là có thể làm rõ ràng thực lực của nàng trước...

Chỉ thấy trên võ đạo trường, Cơ Dương lại tiếp tục bày ra mấy tư thế võ kỹ, nhưng vẫn không tiến công.

- A? Vị hoàng tử này đang làm gì vậy?

- Chẳng lẽ cũng học động tác giả?!

- Hình như đúng là động tác giả !

Người chơi bên trong quán net cảm thấy lờ mờ.

Nhị hoàng tử có chút không kiên nhẫn:

- Ngũ đệ hắn đang làm cái gì vậy? ! Làm sao lại không tiến công?!

- Trước thăm dò nội tình của địch nhân! Binh pháp có nói, 'Địch không động, ta không động' .

Trưởng công chúa lạnh nhạt nói:

- Ngũ đệ hắn giữ điểm tích lũy cao nhất toàn trường, tự nhiên phải cẩn thận mọi mặt, nếu như tùy ý ra chiêu, lại bị Ngự Kiếm Thuật của đối phương đánh cho không kịp trở tay, mất hết tiên cơ, thì đúng là được không bù mất.

Lão giả áo bào đen bên cạnh cũng nhẹ gật đầu:

- Nói rất có lý, đối mặt với địch nhân không biết, chính là phải như vậy... Bảo trì bình thản!

- Ừm! Ổn trọng cầu thắng, Ngũ hoàng tử quả nhiên thông minh.

Bên trên vị trí chủ tịch vị, Dư phó phủ chủ của Thịnh Kinh học phủ khẽ vuốt cằm:

- Có tu vi như này, lại thêm tâm cảnh trầm ổn như thế, không cho địch nhân sơ hở...

- Ba!

Chỉ nghe một tiếng súng vang lên.

Ngũ hoàng tử, ngã xuống đất!

Dư phó phủ chủ mới nói một nửa, khựng luôn tại chỗ không nhúc nhích, không biết là nên tiếp tục nói hay là không nói...

Con mắt của tất cả người bên cạnh đều trừng thẳng!

Đây là cái quỷ gì vậy?!

Nhìn Từ Tử Hinh trên võ đạo trường đem thanh Magnum đã được sửa lại cắm vào hông, một vòng tinh mang như ánh chớp trong mắt cũng theo đó mà tan biến.

Toàn trường có lẽ chỉ có một mình Phương Khải nhìn ra, nàng sử dụng "Nội thị" bên trong Diablo để tăng cường tinh thần cùng nhãn lực giúp tăng độ chính xác cho thuật bắn súng.

Phương Khải nhún vai:

- Công phu có cao hơn, một súng quật ngã.

Dù sao Cơ Dương mới vừa tiến vào Võ Tông, cùng cao thủ Võ Tông mà Phương Khải gặp phải lúc trước thì kém không chỉ một chút.

Đương nhiên, nếu như ngay từ đầu lợi dụng võ khí bảo vệ toàn thân rồi xông lên thì không phải không cơ hội.

Còn động tác giả như thế!

Quả thật là tìm đường chết!

Mưa đạn trên màn hình lớn bên trong quán nét:

- Ha ha ha ha công phu có cao hơn, một súng quật ngã! Lão bản sâu sắc!

- Cái động tác giả này rất không có linh tính!

- Ngũ hoàng tử, sau đợt này nên mua Counter-Strike cùng Resident Evil!

- Ngũ hoàng tử: Mua mua mua, ta đều mua còn không được sao!

- Hi Di Học Cung cùng Thịnh Kinh học phủ: Ngày mai tập thể chúng ta sẽ đến chơi game, cầu đừng đánh chúng ta!

Bên trên toàn bộ võ đạo trường, lại hoàn toàn yên tĩnh một lần nữa!

Dường như tiếng một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy!

Ánh lửa lóe lên?!

Lập tức hết rồi?!

Ám khí?!

Nào có ám khí nào như này?!

Nói nhảm sao?!

- Kiện pháp khí này, nhất định phải tiếp nhận kiểm tra lần nữa!

Phương Khải thuận tay phát một tin nhắn cho Từ Tử Hinh:

- Đợi chút nữa nếu có người muốn mua, ra giá 3000 Linh Tinh, một thanh pháp khí kiểu mới duy nhất của Vô Vi Đạo Minh, có muốn mua hay không! Khi về để Lý Hạo Nhiên làm thêm cho ngươi một thanh.

-...

Từ Tử Hinh không còn gì để nói, ta mới tốn ngàn Linh Tinh để đặt hàng... Sang tay một cái là ba ngàn Linh Tinh?

- Đây là súng đã được khắc dấu pháp trận?

Mộ Đông Lai cười ha ha nói:

- Thật là tuyệt! Hạo Nhiên bên đó nghiên cứu ra được sao?

Lúc trước hắn đề cử Lý Hạo Nhiên đi quán nét Phương Khải, chính là có tâm tư như vậy.

- Một nửa một nửa.

Phương Khải đau lòng nói:

- Bỏ ra vô số nhân lực cùng vật lực mới làm được một thanh như thế, rất hiếm hoi.

- Phương lão bản. . . Đây cũng là của cửa hàng các ngươi?

Giờ phút này, ánh mắt của tất cả mấy người chung quanh đều hướng tới.

Bao gồm cả vị Ô Vân lão đạo ở đằng xa, đều hướng lỗ tai lên, sợ bỏ lỡ dù là một chút xíu chi tiết!

Trước đó chỉ nghe nói là Phương Khải mở một tiểu điếm thần kỳ, nhưng ai mà biết là thần kỳ như nào!

- Đây là. . . Thắng rồi?!

Mộc Hồng Chúc kích động không thôi, trải qua thời gian lâu như vậy, nàng cũng bắt đầu dần dần lý giải được suy nghĩ trong lòng những đệ tử này.

Có cách thức tăng thực lực lên như thế, ai lại không nguyện ý?

Nhưng bọn hắn lại bởi vì thế mà nhận phải chèn ép!

Chứng kiến thời khắc u ám nhất của những học sinh này, rồi cho đến bây giờ, cuối cùng thì cũng sắp được nghênh đón ánh rạng đông!

- Minh Tuyết thông minh như vậy, chắc là sẽ biết tiếp theo nên làm như thế nào đi. . .

Mộc Hồng Chúc thầm nghĩ trong lòng:

- Truyền tin tức cho đám đạo sư của học phủ đi!

- Cái gì?! Tần trưởng giáo dụ suất lĩnh đệ tử tinh anh toàn bại? Đệ tử loại kém dùng võ kỹ tu luyện ở Khởi Nguyên quán net lật ngược tình thế?!

- CLB Internet Khởi Nguyên muốn trở mình?!

- Tất cả đệ tử bị xóa tên ở Lăng Vân bản đều muốn trở mình!?

Giờ này phút này, toàn bộ Lăng Vân học phủ, không ít đạo sư đều nhận được tin!

Vô luận là thật hay giả, người tin cũng có, người không tin cũng có, nhưng đã có không ít người chạy đến CLB Internet Khởi Nguyên, thật hay không, xem thì biết!

Khi mà toàn bộ đệ tử Lăng Vân học phủ cùng đạo sư trong quán nét bắt đầu sôi trào, bên trên khán đài võ đạo trường.

Bên người Từ Tử Hinh đang có một đám người vây quanh.

Vì sao cái đồ chơi nhỏ nhắn này lại có uy lực lớn như vậy!?

Phải biết loại cung nỏ có uy lực lớn như Diệt Tiên Nỗ, không có tu vi thì kéo dây cung cũng không làm được!

Dường như thứ này cũng là vật như thế, nhưng. . . Rốt cuộc là sao mà làm được?

Khoan hãy nói, nếu để cho bọn hắn giảng giải có lẽ rất nhanh liền có thể lý giải, nhưng chỉ thấy được một lần, mà muốn hiểu rõ ràng một món đồ của nền văn minh khác, hoàn toàn là nói nhảm.

Đối mặt với nghi vấn của mọi người, Từ Tử Hinh ngẩn ngơ.

Cái này. . .

Muốn hiểu rõ nguyên lý, hay là trước giảng cho các ngươi một đoạn vật lý cấp 2?

Cuối cùng kết quả được quyết định là, Từ Tử Hinh sử dụng pháp khí đặc thù dành chiến thắng, mặc dù có hiềm nghi thắng mà không dùng võ, nhưng quy định được Hoàng đế tự mình quyết định, không được phép sửa đổi!

Bởi vậy vẫn duy trì phán quyết ban đầu, Từ Tử Hinh chiến thắng, nhưng về sau không được sử dụng loại pháp khí này.

Đương nhiên, duy trì loại phán quyết này có phải bởi vì Hoàng đế bệ hạ nhìn thấy thực lực của những đệ tử Lăng Vân học phủ quá mạnh, còn Thịnh Kinh học phủ không có cơ hội lật bàn, rồi dứt khoát làm cái thuận nước giong thuyền hay không thì không biết.

Về loại chuyện thắng mà không võ. . . Chờ đến sau này bọn hắn nhìn thấy mấy dạng chức nghiệp như Thần súng, Chuyên gia đạn được, Súng pháo sư, chỉ sợ sẽ không nói như thế.

Trải qua vài trận chiến đấu tiếp theo, cuối cùng, Từ Tử Hinh triển lộ ra thực lực Đại Võ Sư miểu sát đối thủ cùng cấp viện đến khiêu chiến, hai đại viện, đã cảm nhận được tuyệt vọng!

Lấy lại điểm tích lũy từ trong tay nàng là không thể nào!

Toàn bộ quốc khảo, cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Làm khôi thủ của lần quốc bảo này, mấy người Từ Tử Hinh, Nạp Lan Minh Tuyết, Tống Thanh Phong đến khi trao giải, cho dù là ở đây, hay là những đệ tử đang đứng trước màn hình lớn trong quán nét, có thể nói là lệ nóng doanh tròng!

- Giờ này phút này, ta chỉ muốn thay những đệ tử bị xóa tên khỏi Lăng Vân bảng, không cách nào đến tham dự lần này quốc khảo này.

Tống Thanh Phong la lớn:

- Chúng ta là tuyệt nhất!

- Chúng ta là tuyệt nhất!

Toàn bộ võ đạo trường, vô số đệ tử Lăng Vân học phủ cùng hưởng ứng!

Kể cả toàn bộ đệ tử Lăng Vân học phủ trong quán nét đều rung động toàn thân, giống như là tỉnh lại từ trong bóng tối!

Trong nháy mắt đều sôi trào!

Thiên, Địa, Huyền, Hoàng bốn viện, toàn bộ đoạt giải nhất! Lại còn có vượt cấp viện đoạt giải nhất!

Những học sinh này, cường đại như vậy!

Tính cả đám đạo sư nghe thấy Mộc Hồng Chúc đưa tin mà đến , cũng đều rung động!

Mưa đạn đang xoát kín màn hình!

Nếu như chưa cảm thụ qua trải nghiệm của những đệ tử này, ai cũng không thể lý giải được nội tâm chua xót của bọn họ.

Rất nhiều người trên lần quốc khảo này, không biết bọn hắn đã trải qua cái gì, nhưng giờ khắc này, tất cả mọi người nhìn cảnh tượng những thiếu niên này đang gào thét, hò hét kia, đều xuất phát từ nội tâm, thì nội tâm đều có một loại cảm động cùng rung động khó hiểu!

Tần Bỉnh lúc này đang ngồi liệt tại chỗ ngồi của hắn, trên thực tế, từ khi đám người Nạp Lan Minh Tuyết đi tới võ đạo trường, tình thế phát triển, cũng không phải hắn có thể khống chế được!

Bên trong tiếng hoan hô như núi kêu biển gầm, Phương Khải rời khỏi ghế đặc biệt ghế.

- Thật sự là đặc sắc!

Mộ Đông Lai nói:

- Đã lâu lắm ta thấy không phấn chấn như thế.

Phương Khải cười cười.

- Phương lão bản chút nữa có tính toán gì không?

Mộ Đông Lai nói:

- Hay là lưu lại kinh sư đi dạo một vòng?

- Không được.

Phương Khải nói:

- Còn phải trở về trông tiệm.

- Mộ tiên sinh muốn đi cùng hay không?

- Quá xa?

Mộ Đông Lai nói:

- Mấy ngày nữa sẽ đến bái phỏng.

- Một giờ lộ trình, xa gì đâu!

- Một giờ? Làm sao có thể?!

- Ngự Kiếm Thuật! Đi!

- A --!

Một tiếng kinh hô bên ngoài võ đạo trường truyền đến.

- MK ! Sao người kia có thể giẫm trên thân kiếm bay?!

- Kia là lão bản!

Đám đệ tử Lăng Vân học phủ kinh hô một tiếng.

- Đó là người nào, làm sao lại giẫm trên thân kiếm bay ra ngoài?!

Không ít ánh mắt đều nhìn sang, chỉ thấy hai bóng người đứng trên thân kiếm, trong nháy mắt, đã chỉ còn lại một điểm đen!

- Đây không phải lại là Ngự Kiếm Thuật chứ!?

- Đây cũng là Ngự Kiếm Thuật?!

- Còn có thể dùng như này?!

Trưởng công chúa đã từ chấn kinh chuyển đến hoảng sợ: ...

Cằm của Nhị hoàng tử đã rơi xuống đất: ...

Tam đại Phó phủ chủ nhìn ngây người: ...

Hoàng đế: ...

Tất cả mọi người: Mù.

Quốc khảo đến đây, kết thúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.