Suy nghĩ của Lâm Y và đầu óc hiện tại của nàng chính là giết chết Thiên Tằm Dương nhưng mà ở đây có quá nhiều người làm sao ra tay được, liền phải trong chờ vào bọn người kia. Có thể nói rằng Lâm Y rất thông minh, dùng mưu kế 'mượn đao giết người' để hạ thủ mà không làm xấu bản thân trong mắt người khác cũng quá là tốt đi
Vừa nãy Lâm Y nói trúng tim đen của bọn họ, nên bọn họ nhìn Thiên Tằm Dương bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy
Đám người đó tản ra một luồng hắc khí mạnh mẽ thù ghét nàng...
Không phải vì họ không tốt mà là do Lâm Y dùng tà thuật kích ác tâm của họ, làm họ phát tác mãnh liệt. Lòng người ai chẳng có ác tâm, bất quá nó nhỏ hay là lớn thôi
Thiên Tằm Dương thẳng chân tiến đến khán đài...
Nàng đột ngột dừng bước, nghiên đầu một chút liền thấy sợ tơ mảnh hơn cả tóc, trắng mượt giữa không khí, muôn ngàn sợi tập trung xung quanh khán đài
Lòng nàng thầm không yên, nghĩ rằng đây không phải là thứ một người có thể làm ra được và muốn giết nàng bằng hình thức tàn nhẫn nhất- Phanh thây
Nếu như bình thương bước qua sẽ chẳng thể nào còn da thịt lành lặn mà chết, mà là mỗi phần một nơi, máu tươi lênh láng, nội tạng nhếch nhát khắp nơi... rất ghê gớm. Người tạo ra cái này không phải người bình thường, sử dụng tà thuật để giết người còn là ghê tởm nhất a... chắc bản thân đã tẩu hỏa nhập ma rồi
Bản thân nàng thầm than ngắn thở dài, nhiều chuyện chưa đủ phiền phức sao? Bản thân lại vướng nhiều rắc rối như vậy, toàn là những thứ nhỏ nhặt không đáng có
Nàng hừ lạnh, ngẩn đầu nhìn bọn họ, cánh môi hồng đào nhếch lên cao.
Muốn giải tà thuật này đâu khó khăn gì, nó chỉ là cấp thấp mà thôi chẳng đáng cho nàng phí công. Nó mà là cao cấp thì nàng đã không bình tĩnh như vậy a, cái này thì chỉ cần dùng một chút hỏa thuật mà thôi, không cần quá phô trương
Những sợi tơ được tà chú cao cấp ỉm lên, thứ nhất sẽ không dễ dàng đối phó, thứ hai dù có chém cũng chẳng đứt dễ dàng như vậy a.
Nàng dùng hỏa thuật bao quanh người, khí nóng tản ra ngoài làm móp méo những sợi tơ mỏng manh. Đằng kia, những người họ phọt ra từng ngụm máu, đau nhói đến rên rỉ
Nàng bước lên tới khán đài, bản thân cũng chỉ nhìn lão sư, nàng nói "Để bản thân mạnh mẽ, ta đã phải cố gắng... vậy theo lão sư đây ta chiến đấu là vì cái gì?"
Lão sư suy nghĩ một hồi, lão đây đã trải qua khá nhiều cuộc chiến đấu nhưng đều là vì đồng đội, vì người thân không phải vì chính mình. Lão sư nói "Người thân và đồng đội"
Nàng cười khẽ, cái gì mà vì người thân vì đồng đội. Bản thân nàng cố gắng chỉ làm những đều đó à? Đâu phải a, cái nàng đang làm chính là vì thực lực vì những người đã từng ức hiếp nàng
"Lão sư ta chẳng phải anh hùng, cũng chẳng phải thần thánh gì... những gì ta làm là vì chính bản thân, sống vì chính bản thân và chiến đấu vì chính ta, không phải ai khác cả" nàng không đi theo ý chí của học viện, vì nhân loại mà chiến đấu, vì quốc gia mà cống hiến. Mà là vì chính bản thân, chính nàng a
Cả lão sư ông tung hoàng ngang dọc bao nhiên năm cũng chưa từng thấy một người can đảm đến mức không biết mặt dày là thế nào như nàng. Không cống hiến có thể giữ trong lòng, chỉ cần nói đại một vài câu thôi, cũng đủ rồi... đâu cần phải thẳng thắn như vậy, mà đây là trước mặt rất nhiều người, còn có quan hầu a
"Cái gì? Ngươi to gan lắm, sinh ra vốn là người của Hậu Kim quốc lại dám nói ra những lời nghịch lẽ như vậy. Người đâu mang nàng ta giải đi" tướng gia của Hậu Kim quốc thân hùng dũng đứng giữa lầu khách điếm, tuy đã bước qua tuổi thiếu niên dũng mãnh tuấn tú nhưng thân thể lại chững chạc, khỏe khắn như nam nhân đôi mươi
Nàng làm sao lại để họ động vào, nàng lập tức đưa tay hất ngang, đám người bay ra xa. Cái cảnh tượng thật sự quá phúc hắc đi, nội lực của nàng không ngờ lại mạnh như vậy, cả sân người chắc hẳn rằng kiến thức điều mù tịt về kiếm sĩ, hầu như chỉ nghe nói kiếm sĩ vốn mạnh mẽ nhưng mà lại khó thăng cấp, cần phải ngưng rất nhiều linh lực
Nội lực nàng chưa từng học qua, chỉ là cái tu vi này có thể là được duy truyền từ người cha Thiên Tằm Lãnh của nàng. Ông ta được coi trọng ở đế quốc bởi vì ông ta là thiên tài mà còn là tướng gia, năm đó không phải Lí Thừa được Thiên Tằm Chiến phong làm hoàng hậu thì có lẽ hiện giờ người ngồi trên ngôi vị đế vương chẳng phải là của Thiên Tằm Hải Tư rồi
"Tướng gia, ngày chẳng phải vu oan ta. Ta là vì bản của mình, có thể nói ta ích kỷ đi... nhưng mà ngài biết không? Luật pháp Hậu Kim quốc không nói phải cống hiến cho đất nước, bảo vệ bằng hữu, bảo vệ người thân, nếu không làm được sẽ chết sao? Vậy ta thà chẳng làm người ở đại lục Mana này nữa"
Nàng đã biết rằng luật pháp Hậu Kim quốc vốn mỏng, không nằm trong phạm vi bắt buộc bản thân nàng nên miễn cưởng có thể ở lại. Đối với mấy cái quy định bánh bèo này nàng cũng quá hiểu rõ đi không làm khó nàng được
Ông ta hừ lạnh, nói "Tuy không nói nhưng bản thân ngươi là người Hậu Kim quốc sao có thể tùy tiện nói ra những lời như vậy"
Người Hậu Kim quốc thì làm sao? Ta thực lực thì làm sao? Ai có thể ngăn cản ta bước đến nơi ta muốn? Nếu có thì... tất cả đều phải chết
Ngán đường nàng chỉ có một con đường đó chính là chết, những ai muốn thử đặt vận mệnh bản thân đều có thể thử. Lúc trước nàng từng là lão đại cũng từng là đội trưởng, với nhiều biệt hiệu riêng biệt được đặt từ các tù binh sắp đi đến thế giới của những cái tốt đẹp nhất, không tranh giành, không có sự dối trá... những khoảnh khắc đẹp nhất
"Ta không hề chói bỏ việc mình là người Hậu Kim quốc nhưng mà Hậu Kim quốc là một nơi tự do nhất trong năm nước trên đại lục này, không bị ràng buộc, không sống trong khuôn khổ chẳng lẽ không phải như vậy a... ngươi nói thử xem tướng gia!"
Thừa tướng im lặng, trên gương mặt không chút tia biểu cảm nhìn nàng. Loại nữ nhân nào ông cũng từng gặp qua chỉ là chưa từng gặp qua ai quái đản như nàng cả, bản thân cũng coi như mở rộng tầm mắt
Thật sự thì ông rất hưởng thụ tính cách nàng a, nữ nhân có mấy ai can đảm nói chuyện ngang ngược được như nàng, quả là lần đầu chiêm ngưỡng
Mắt ông ta chợp lé một tia sáng nho nhỏ rồi vụt tắt, chẳng qua là nhìn nàng kỉ hơn thì nàng thật sự rất đẹp đi, không tránh được chút động giác
"Haha, không có gì rồi, không có gì rồi. Ngươi thật can đảm tân sinh à, rất can đảm... ở phía dưới ai có thể can đảm như ngươi!" Viện trưởng dùng miệng lưỡi đảo lộn tình thế căng thẳng hiện tại, cái nha đầu cũng thật là, mới vào học viện đã sinh sự
Nàng hừ lạnh, ta chẳng phải rụt đầu nhìn phía dưới, mà là họ phải ngước đầu nhìn ta. Nàng khẽ thở dài
Thấy khán đài im lặng, viện trưởng nhân cơ hội tốt kết thúc buổi lễ gia nhập tân sinh này để giải quyết cái chuyện tốt của cái nha đầu này với thừa tướng a
Buổi lễ coi như nhờ nàng mà kết thúc sớm hơn dự định, mọi người điều nhìn nàng với nhiều biểu cảm, tất cả họ dường như không coi nàng là một người bình thường nữa. Thiên Tằm Dương cũng thật may mắn đi, mới nhập học đã nổi tiếng gần xa như vậy quả thật không hổ là tài sắc vẹn toàn... hơn người a
-Ta làm xong rồi. Ngươi cũng tới đây được mấy ngày rồi hay là đi rừng Hỗn Mê Vụ đi, giúp ngươi tăng công lực
Vong vốn đang tu luyện nhưng lại lo lắng cho nàng, sợ rằng nếu không có hắn nàng sẽ thật sự gặp phiền phức. Nhưng mà lòng hắn nào thừa nhận mình lo lắng cho nàng, cứ tự nhủ với bản thân rằng nếu nàng gặp chuyện hắn cũng sẽ như vậy
-Được
➡➡Hỗn Mê Vụ⬅⬅
Cách nàng vài bước là một con thác lớn, nước chảy xuống xối xả mạnh bạo như muốn đập tan toàn bộ những gì đi qua nó. Có thể nói, nơi này rất nguy hiểm, sức nước và mực nước ở đây rất cao so với nơi khác, thác rì rầm ngày đêm, cộng thêm nơi đây toàn hỗn thú và các bụi cây rậm rạp. Phạm vi nhãn của nàng cũng bị hẹp đi không ít