[Dịch]Hậu Cung Nghi Tu Truyện

Chương 40 : Chương 29 (1)




Chu Nghi Tu chịu trách nhiệm chăm sóc Nguyên An. Bản thân nàng cũng cảm thấy thương thay cho đứa con gái nhỏ này, vừa ra đời đã mất mẹ, lại do sinh non mà đổ bệnh liên hồi. Nàng cho người đi gọi Văn Thế Thanh đến. Văn Thế Thanh tận mắt chứng kiến Nhàn Quý phi không để ý tôn nghiêm của mình. Cả đêm nàng ôm Nguyên An, không rời nửa khắc, vì nàng vừa đi một chút là tiểu công chúa lại khóc òa lên, thậm chí cả Đại Hoàng tử thân sinh cũng phải xếp sau. Hắn thấy vậy mà cảm động vô cùng, càng thêm tận lực chữa trị.

“Nương nương, vẫn là giao Công chúa cho nhũ mẫu đi. Người đã mấy đêm không ngủ, mắt thâm quầng cả rồi.” Tiễn Thu nhìn chủ tử mà đau lòng không thôi, liền khuyên nhủ, “Nương nương, Công chúa cũng không phải con ruột của người. Người lo lắng nhiều như vậy, thân mình mệt mỏi thì phải làm sao đây...?”

Chu Nghi Tu tựa lưng trên ghế, thở dài, nói với tâm phúc, “Dù sao cũng là oan nghiệt... Đứa nhỏ này còn nhỏ đã mất mẹ, ngươi và ta đều hiểu chuyện gì đã xảy ra. Huống hồ, có thêm Công chúa ta còn có thể đứng vững hơn trong chốn hậu cung này. Tiễn Thu, một nữ nhân không được sủng ái, lại không sinh được con, kết cục sẽ là gì?”

“Nương nương, thật ra Hoàng thượng vẫn rất quan tâm người”, Tiễn Thu nói.

Chu Nghi Tu cười một cái rồi lắc đầu, nói, “Ta không có cách để tranh đoạt sủng ái của Hoàng thượng với tỷ tỷ, chỉ có thể ở phương diện khác làm cho người thấy ta có khả năng. Một nữ nhân, nếu không thể khiến trượng phu yêu thương thì cũng phải làm tốt chuyện còn lại. Ngươi đã hiểu chưa?”

“Nô tỳ hiểu rồi. Nương nương, người nghỉ ngơi một lát đi, để nô tỳ gọi nhũ mẫu đến chăm sóc Công chúa”, Tiễn Thu đã theo Chu Nghi Tu từ nhỏ, lại chứng kiến chủ nhân đi đến địa vị ngày hôm nay, dĩ nhiên thấu hiểu những khổ sở trong lòng nàng. Rõ ràng nương nương mới đích thực là mẫu nghi thiên hạ, vậy mà Hoàng thượng lại không hề sủng ái nương nương, lại đi sủng ái Đại Tiểu thư không có gì tốt đẹp kia.

Một tháng sau là thời điểm đầy tháng của Nguyên An. Vì đây là vị Công chúa đầu tiên của triều Càn Nguy, yến hội được tổ chức náo nhiệt vô cùng. Huyền Lăng đặt cho Công chúa phong hào “Vĩnh Thái”.

Thái hậu đối với đứa cháu sinh non này cũng thương xót, liền nói, “Ôm Vĩnh Thái đến cho ai gia nhìn một cái.”

Nhũ mẫu đặt Công chúa vào lòng Thái hậu. Thái hậu nhìn chăm chú đứa cháu nhỏ nhắn rồi quay sang nói Chu Nghi Tu, “Đứa nhỏ này nhìn không giống đứa trẻ sinh non chút nào, cũng là Quý phi tận tâm chăm sóc. Ai gia rất vui.”

Chu Nghi Tu vội đứng dậy, nói, “Thái hậu quá khen. Đây là bổn phận của nô tì, nô tì không dám không tận lực.”

“Ngươi cũng đừng quá khiêm tốn. Ai gia biết ngươi là đứa trẻ ngoan. Ngươi gầy đi nhiều lắm. Chăm sóc trẻ con là chuyện quan trọng, nhưng cũng đừng khiến thân mình mệt mỏi. Trúc Tức, đi lấy nhân sâm trong khố phòng của ai gia đưa cho Quý phi tẩm bổ.”

Chu Nghi Tu cảm thấy vô cùng bất ngờ. Thái hậu đã lâu lắm rồi không có quan tâm nàng như vậy. Nàng nói, “Đa tạ Thái hậu. Công chúa là con gái của nô tì, nô tì nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”

“Ừ. Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi. Bây giờ, ngươi là nữ nhân phúc khí đủ đầy, không phải ai cũng có được đâu.”

Lời này của Thái hậu khiến tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Chu Nghi Tu. Chu Nghi Tu hiểu rõ, Thái hậu chính là đang muốn nhắc nhở Hoàng hậu. Hoàng hậu thân là đích mẫu mà lại không muốn nuôi dưỡng Công chúa, thật chẳng còn từ nào để nói!

“Trúc Tức, lấy lễ vật của ai gia mang đến đây.”

Trúc Tức cô cô cầm trên tay một chiếc hộp bằng vàng khảm ngọc, bên trong là chiếc khóa Trường Mệnh Như Ý bằng bạc, trên có khắc hoa văn cát tường. Thái hậu tự mình đeo cho Vĩnh Thái rồi nói, “Cháu gái đầu tiên của ai gia dĩ nhiên phải được thương yêu nhất”, sau đó lại nhìn qua Huyền Lăng, tiếp tục, “Hoàng đế, con là phụ thân, cũng phải quan tâm con gái nhiều hơn mới được.”

“Nhi thần xin nghe theo lời dạy bảo của mẫu hậu,” Huyền Lăng đứng dậy, đồng ý.

Đến lượt Hoàng hậu và các phi tần tặng lễ. Chu Nhu Tắc chợt nói, “Bản cung có sai người làm ra một ngọc bội bằng dương chi bạch ngọc, mong Công chúa lớn lên ôn hòa như ngọc, vạn sự được như ý, an vui.”

Nhu Tắc thấy Thái hậu yêu thương Vĩnh Thái như vậy, liền cũng muốn ôm một cái. Nào ngờ, Vĩnh Thái còn chưa được nhũ mẫu giao cho nàng ta đã khóc òa lên, khiến nàng ta không còn mặt mũi. Đám phi tần ngồi phía dưới liên tục cười nhạo, thầm nghĩ: Trẻ con đầy tháng cũng biết Hoàng hậu là người bất chính, dĩ nhiên không muốn gần gũi rồi.

Chu Nghi Tu vội ôm lấy Vĩnh Thái, dỗ dỗ một hồi, tiểu Công chúa mới nín khóc. “Công chúa còn nhỏ. Hoàng hậu đừng trách nàng thất lễ. Nô tì thay Công chúa nhận lễ vật này, đa tạ tâm ý của nương nương.”

“Bản cung dĩ nhiên không so đo với trẻ con”, Nhu Tắc cố gắng kìm nén cảm xúc, từ từ ngồi xuống. Nàng ta thầm nghĩ: Nha đầu kia quả nhiên giống hệt mẹ ruột của nó. Thấy Chu Nghi Tu tận lực chăm sóc khiến Thái hậu yêu thích, Chu Nhu Tắc vốn định đưa Công chúa đến Cam Tuyền cung nuôi dưỡng. Bây giờ nghĩ lại, thôi thì bỏ đi, dù sao cũng chỉ là Công chúa, không phải Hoàng tử, chẳng có ích lợi gì.

Thái hậu bất thình lình mở miệng, nói, “Hoàng hậu chưa từng sinh nở, buồn bực vì trẻ con cũng là chuyện thường tình. Ngày sau sinh ra Hoàng tử Công chúa rồi, tất sẽ hiểu nỗi lòng người mẹ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.