[Dịch]Hậu Cung Mưu Sinh Kế

Chương 127 : MẸ CON




Dùng ngọ thiện, Hoàng thượng tự hồi Càn Thanh cung, Trần Mạn Nhu cùng Tiểu tứ ngủ trưa xong, chợt nghe thông báo, nói là Nội Vụ phủ đưa người đến đây. Cung nữ thái giám dùng trong hoàng cung này, bình thường chia làm hai loại. Một loại là từ Nội Vụ phủ đi ra, đó đều đã trải qua điều ~ giáo, có tác dụng đặc thù, hoặc là mọi người thế tộc muốn đưa vào.

Tỷ như, vú nương, giáo dưỡng ma ma cùng với nhất đẳng cung nữ linh tinh, đều là trải qua Nội Vụ phủ tiểu tuyển trước, sau đó tiến cung. Mà một loại khác, lại là từ Tạp Dịch tư đi ra, đó đều có vẻ thấp hơn, như là thô sử ma ma trong cung hoặc là tam đẳng cung nữ, nha hoàn chạy chân linh tinh, trên cơ bản đều là tự bán tự thân vào hoàng cung.

"Quý phi nương nương, mười người này là Hoàng thượng phân phó tiểu nhân mang tới, ngài cùng Tứ hoàng tử nhìn trước một cái?" Chuyện Tiểu tứ, là Hoàng thượng chính miệng phân phó, tự nhiên người đến là Nội Vụ phủ. Vương tổng quản đứng một bên, rất cung kính hành lễ với Trần Mạn Nhu, chỉ cho nàng mười tiểu thái giám đứng một bên.

Người trong cung đều biết, tuy rằng Trần quý phi không phải là quý phi có số lần thị tẩm nhiều nhất, nhưng là Hoàng thượng ở trên lại thích Tứ hoàng tử, Đại hoàng tử cũng thích Tứ hoàng tử, Hoàng hậu cũng thích Trần quý phi, cho nên ở trong cung, vẫn có mặt mũi hơn so với các phi tần khác.

Thậm chí có thể nói, ngay cả Dương quý phi hiện tại đều nể mặt Trần quý phi. Không có biện pháp, Dương quý phi không chỉ lớn tuổi, ngay cả hài tử cũng không có, tại trước mặt Trần quý phi, có thể nói là một chút ưu thế cũng không có, cũng may mắn, Hoàng thượng có vẻ nhớ tình bạn cũ, cũng sẽ thường thường đến chỗ Dương quý phi ngồi lại.

Phi tần có hài tử, nhất là phi tần có hoàng tử, cho dù là không có thánh sủng, trên cơ bản ở trong hoàng cung, cũng sẽ không nhiều chịu bắt nạt. Dù sao, Từ An thái hậu vẫn còn, Hoàng hậu cũng là người tài đức sáng suốt, Hoàng thượng cũng thực coi trọng con nối dòng, không ai dám chậm trễ hoàng tự.

Hai năm trước, không phải có Bạch chiêu nghi có vẻ được sủng ái, ra tay hại hài tử của Thường phi, cho nên trực tiếp ban một ly độc rượu giải quyết sao? Còn có tiền sự đám người Mã tiệp dư lúc trước làm bài học, các nội thị cung nữ trong cung, cũng không dám không có mắt nhìn với các hoàng tự.

"Phương diện này, có mấy người biết chữ?" Tầm mắt Trần Mạn Nhu ở trên người mọi người quét một vòng, cười tủm tỉm hỏi, Vương tổng quản vội vàng trả lời: "Đều biết chữ, bất quá cũng phải nhìn xem là sách gì, nhiều lắm không phải người trợn mắt nói mò."

Tiểu tứ được Trần Mạn Nhu ôm, đôi mắt trừng thật to, chỉ nhìn chằm chằm vài tiểu thái giám trước mắt, hôm nay phụ hoàng cùng mẫu phi hắn đều nói, muốn chọn người đến bồi mình ngoạn, thật giống như bên người Đại hoàng huynh có ba người, có thể làm chân chạy có thể lấy đồ vật có thể truyền lời, rất trọng yếu, hắn nên nghiêm túc chọn lựa mới được.

"Có biết quyền cước công phu hay không?" Trần Mạn Nhu tiếp tục hỏi, lần này Vương tổng quản chỉ chỉ vài người: "Hồi quý phi nương nương, bốn người này lại biết một ít quyền cước công phu." Hơi do dự một chút, Vương tổng quản vẫn nói một câu: "Quý phi nương nương, chờ thời điểm Tứ hoàng tử sáu tuổi, Hoàng thượng sẽ cho Tứ hoàng tử tuyển thị vệ."

Quyền cước công phu của bọn thị vệ, nhưng là so với nhóm tiểu thái giám này mạnh hơn nhiều.

Trần Mạn Nhu cười gật gật đầu: "Đa tạ Vương tổng quản nhắc nhở, chính là, thị vệ cũng có chỗ không chiếu cố được." Nhấp mím môi, Trần Mạn Nhu cúi đầu hỏi Tiểu tứ: "Tiểu tứ thích người nào?"

"Mẫu phi, ta thích người nào thì có thể muốn người đó sao?" Tiểu tứ nãi thanh nãi khí hỏi, Trần Mạn Nhu nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Ý kiến của ngươi đâu, chỉ có thể làm ý kiến tham khảo, quyền quyết định cuối cùng vẫn ở trong tay mẫu phi. Chờ thời điểm ngươi lớn được như vậy, ngươi mới có thể thích người nào thì sẽ người đó."

Trần Mạn Nhu ở trước người mình khoa tay múa chân một chút, ước chừng thời điểm Tiểu tứ mười ba mười bốn tuổi mới có thể có được độ cao kia. Đầu tiên Tiểu tứ uể oải một chút, lập tức lại vực dậy tinh thần: "Vậy được rồi, chờ thời điểm ta lớn như vậy, ta có thể tự mình ra quyết định ."

Nói xong, quay đầu lại đi nhìn vài tiểu thái giám kia, tuy rằng quyền quyết định không ở trong tay mình, nhưng mẫu phi cũng nói, ý kiến của mình cũng là tham khảo, tổng so với không thể đề xuất ý kiến tốt hơn nhiều.

Hắn lúc trước nhưng là thấy qua Nhị hoàng tử cùng Thục mẫu phi ở chung, đó là Thục mẫu phi nói cái gì, cũng chỉ có thể là cái đó. Ý kiến của Nhị hoàng tử, ngay cả làm ý kiến tham khảo cũng không thể, cùng mình so sánh, Nhị hoàng huynh vẫn là rất thê thảm.

Nghĩ, Tiểu tứ còn có một loại cảm giác về sự ưu việt, ngẩng đầu ưỡn ngực, vươn ngón tay nhỏ béo tròn chỉ bốn người biết quyền cước công phu: "Các ngươi tên gọi là gì, bao nhiêu tuổi?"

Đây là học thời điểm năm trước bộ dáng Trần Mạn Nhu chọn người vào Chung Túy cung, giọng điệu, động tác, thật sự là bắt chước giống sáu thành.

Trần Mạn Nhu không nói chuyện, ngược lại Vương tổng quản vụng trộm lấy hai mắt ngắm Tứ hoàng. Bốn tiểu thái giám kai do do dự dự nhìn Vương tổng quản, cuối cùng một tiểu thái giám đứng ở ngoài cùng bên phải bước ra khỏi hàng: "Hồi Tứ hoàng tử, tiểu nhân Tô Thắng Thư, năm nay chín tuổi."

Có mở đầu, vài người còn lại cũng đều báo tên. Tiểu tứ mập mạp cau mày suy nghĩ nửa ngày, chỉ Tô Thắng Thư kia: "Mẫu phi, ta nghĩ muốn người này, còn có, người kia!"

Chỉ là người thứ nhất bên trái kia, không biết quyền cước công phu, bất quá lớn lên bộ dáng ngược lại rất thanh tú, không nói một lời. Lúc trước có Tô Thắng Thư đi đầu, còn lại ước chừng là thấy Trần Mạn Nhu thật muốn nghe ý kiến Tứ hoàng tử, thời điểm báo danh tự tuổi tác liền hơn vài phần đa dạng. Mà người này, vừa rồi lại an an phận phận, không nói nhiều, không làm nhiều.

Trần Mạn Nhu cẩn thận đánh giá hai người Tiểu tứ chọn lựa một chút, Tô Thắng Thư kia cũng rất không tệ, có đảm lược, nhanh thức thời, có dũng khí quyết định thật nhanh, coi như là một nhân tài. Một văn một võ, coi như là không tệ.

"Hai người Tô Thắng Thư cùng Tần Vinh lưu lại đi." Trần Mạn Nhu gật đầu nói với Vương tổng quản, Vương tổng quản vội vàng hành lễ: "Tiểu nhân biết, Quý phi nương nương nếu không có việc gì, tiểu nhân liền mang theo vài người còn lại cáo lui."

"Uh, đi xuống đi." Trần Mạn Nhu thấy Vương tổng quản dẫn tám người còn lại biểu tình khác nhau rời đi, nghiêng đầu nhìn Tiểu tứ: "Tiểu tứ, ngươi có muốn cho bọn hắn đổi tên?"

"Không cần, ta sẽ không đặt tên." Tiểu tứ cau mày suy nghĩ nửa ngày, mới lầm bầm than thở nói, một đôi mắt xoay tròn nhìn Tô Thắng Thư cùng Tần Vinh, vẻ mặt bộ dáng tò mò.

"Hai người các ngươi là Tứ hoàng tử tự mình chọn lựa, ngày sau các ngươi phải trung tâm với Tứ hoàng tử. Nếu để cho bản cung biết các ngươi có tâm quỷ quái, lúc đó không nên trách bản cung không khách khí." Trần Mạn Nhu có lệ đi phát biểu với hai tiểu thái giám, thấy hai người bọn hắn hai cái đều ứng tiếng, đơn giản buông Tiểu tứ ra, để cho tự hắn đến hỏi hai tiểu thái giám kia một ít vấn đề.

Lòng hiếu kỳ của Tiểu tứ vẫn thực tràn đầy, từ gia hương hai tiểu thái giám làm sao, hỏi đến nhà bọn họ còn có những ai, lại là vì sao tiến cung. Trong lúc Trần Mạn Nhu vẫn đánh giá sắc mặt hai tiểu thái giám kia, Tô Thắng Thư không kiêu ngạo không nóng nảy, Tần Vinh tuy rằng hơi thẹn thùng, nhưng là thời điểm nói chuyện cũng thành thành thật thật.

Dù sao thời gian còn dài, trước khi Tiểu tứ đến trường, hai người này nếu có chỗ không thích hợp, Trần Mạn Nhu cũng là có thể sớm phái trở về, sau đó đổi hai người tới là được.

"Nương, ta muốn đi Dục Khánh cung tìm Đại Hoàng huynh." Tiểu tứ hỏi trong chốc lát, xoay người lại bổ nhào vào bên người Trần Mạn Nhu làm nũng túm y phục Trần Mạn Nhu nói, Trần Mạn Nhu đỡ cánh tay của hắn: "Hôm nay chữ to đã viết xong?"

"Không có." Sắc mặt Tiểu tứ ửng đỏ, đem mặt chôn trên người Trần Mạn Nhu, Trần Mạn Nhu nghĩ nghĩ, kêu Chấp Nghiên tiến vào: "Ngươi đi đem giấy và bút mực của Tứ hoàng tử thu thập một phen, cùng Tứ hoàng tử đi Dục Khánh cung đi. Nói với Đại hoàng tử, công khoá hôm nay của Tiểu tứ còn chưa hoàn thành, thỉnh Đại hoàng tử đốc thúc nhiều hơn."

"Hai người bọn họ cũng mang theo." Tiểu tứ thấy Trần Mạn Nhu đáp ứng, vội vàng đưa tay chỉ hai tiểu thái giám mới của mình, Trần Mạn Nhu cũng gật đầu đáp ứng. Thấy Tiểu tứ vui sướng hài lòng mang theo người ra Chung Túy cung, mới đưa tay xoa xoa cái trán: "Tiểu tứ càng ngày càng nghịch ngợm."

"Nương nương, Tứ hoàng tử đây là khỏe mạnh hoạt bát." Đối Nguyệt ở một bên cười nói, đưa tay chỉ Từ An cung bên kia một chút: "Tổng so với mỗi ngày buồn bã ỉu xìu uống thuốc thì tốt hơn. Đúng rồi, Nhị hoàng tử năm nay sẽ nhập học, chúng ta tặng đồ qua sao?"

"Uh, sẽ đưa một nghiên mực đi." Trần Mạn Nhu nghĩ nghĩ, thuận miệng nói. Đối Nguyệt ứng tiếng, cầm sổ sách đi ra, để cho Trần Mạn Nhu xem cái nào đi thì tốt.

Mà lúc này, Thục phi cũng ở Dực Khôn cung giáo dục Nhị hoàng tử: "Sau khi ngươi vào học, có gắng học tập, phụ hoàng ngươi cũng cho ngươi chọn thư đồng rất tốt, tương lai, hai thư đồng này chính là phụ tá đắc lực của ngươi, ngươi nên hảo hảo đối đãi với bọn hắn."

"Là, mẫu phi, con đã biết." Nhị hoàng tử đứng trên mặt đất, có nề nếp hành lễ với Thục phi, Thục phi đưa tay kéo Nhị hoàng tử đến bên người mình, xoa xoa đầu hắn: "Ngươi cũng đừng trách mẫu phi ngày thường đối với ngươi yêu cầu nghiêm khắc, Đại hoàng huynh ngươi sớm đã tiến vào, lúc này cũng đã mười một tuổi, nghe ý tứ Hoàng hậu, qua hai năm nữa, liền tính cho Đại hoàng ngươi huynh lâm triều nghe báo cáo, đến lúc đó, Đại hoàng huynh ngươi khẳng định sẽ bắt đầu tích lũy nhân mạch, ngươi vốn nhỏ tuổi hơn so với hắn, đã không chiếm được ưu thế gì, nếu trên phương diện học tập lại kém hắn, phụ hoàng ngươi có thể một chút cũng không nhìn tới ngươi."

Nhị hoàng tử mân mân môi, dựa vào trong lòng Thục phi gật gật đầu: "Mẫu phi, con biết, con nhất định sẽ không làm cho ngài thất vọng."

"Hảo, vậy mẫu phi sẽ chờ Húc nhi làm cho mẫu phi vẻ vang, thời gian không còn sớm, ngươi nhanh đi học bài đi thôi." Thục phi nói xong, đưa tay đẩy đẩy Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử gật gật đầu, đang chuẩn bị cáo lui, Thục phi lại gọi hắn lại: "Đợi lát nữa ta cho người đưa cho ngươi đưa một chén hạnh nhân hạch đào lộ, ngươi uống nhiều một chút."

"Là, đa tạ mẫu phi." Nhị hoàng tử quy củ hành lễ, xoay người xuất môn, dẫn tiểu thái giám của mình đi đến hậu điện.

"Nương nương, vừa rồi nô tỳ nhìn thấy, Tứ hoàng tử lại đi Dục Khánh cung." Vụ Diêu vào cửa, sau khi hành lễ với Hoàng hậu đứng ở một bên thấp giọng nói, Hoàng hậu đang ở đọc sách dạy đánh cờ, nghe thấy lời này, trên tay cũng chỉ là dừng một chút, một lát sau, buông một quân cờ, thực tùy ý hỏi: "Người đi theo bên người là ai?"

"Uh, hôm nay ngược lại chỉ dẫn theo một ma ma, thay đổi hai tiểu thái giám." Ngày thường, Tiểu tứ xuất môn mang theo hai ma ma, hai đại cung nữ, cùng với hai tiểu thái giám.

Hoàng hậu gật gật đầu, đưa tay bưng ly trà một bên nhấp hai ngụm: "Tiểu tứ là đứa nhỏ thông minh, lại đối Hoằng Văn thập phần ngưỡng mộ tôn kính. Bản cung yên lặng nhìn vài năm, Trần quý phi cũng vẫn là người thành thật, ngày sau, Tiểu tứ nói không chừng chính là trợ lực cho Hoằng Văn."

"Nương nương nói phải, chính là lúc này Đại hoàng tử hẳn là đang học tập..." Vụ Diêu chần chờ một chút nói, Hoàng hậu cười tà liếc mắt nhìn nàng một cái: "Hoằng Văn nếu ngay cả điểm tự chủ ấy cũng không có, cũng nên sớm dẹp bỏ tâm tư kia, đem cơ hội lưu cho người khác là được."

Sắc mặt Vụ Diêu trắng nhợt, vội vàng hành lễ: "Là nô tỳ nói sai, nương nương thứ tội."

"Được rồi, bản cung biết ngươi nhìn Hoằng Văn lớn lên, đối hắn cũng thập phần để bụng, chính là, Tiểu tứ cũng là hoàng tử, là huynh đệ của Hoằng Văn." Hoàng hậu nói câu này, lại cúi đầu nhìn sách dạy đánh cờ, một lát sau thở dài nói: "Thừa Càn cung kia, là có thai đi? Nàng ngược lại là người thông minh, im lặng nhiều năm như vậy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.