[Dịch] Hạt Giống Tiến Hóa - Truyện Việt Nam

Chương 27 :  Lòng người hiểm ác




Lầu 4, một tòa nhà cách đó không xa.

Đức ngồi xếp bằng, nhắm mắt, vòng bảo vệ năng lượng lập lòe trên người, lúc mở rộng, lúc thu hẹp phân tán.

Lan đứng phía sau, dậm chân, có vẻ bực bội. Đức thở một hơi dài, tán đi vòng bảo vệ, mở mắt, nhẹ giọng nói: “Có chuyện gì vậy hả?”

Lan mím môi: “Những người đó dám nói xấu anh như vậy, sao anh không giận gì hết hả anh Hai?”

Đức cười lớn, xoa đầu Lan: “Nếu toàn để tâm đến mấy chuyện vụn vặt như vậy thì anh sớm đã bị phiền chết rồi, thay vì để ý chuyện đó thì em tập trung vào luyện tập đi, tập hỏa cầu thuật cho thành thục vào”

“Em sử dụng nó rất tốt mà, sao lại phải tập nữa chứ” Lan kéo kéo lại tóc của mình nói

“Kỹ năng hoán đổi từ cửa hàng là của M.T.C, mặc dù em sử dụng không có trúc trắc gì nhưng đó là do nó đã lập trình sẵn rồi, cách sử dụng rất cứng nhắc, em phải tập luyện để tìm ra cách sử dụng của riêng mình, để biến nó thành của mình” Đức nói

“Là sao ạ?” Lan khó hiểu hỏi

“Nhìn này” Đức đưa tay ra phía trước, vận “phá quyền” đánh thẳng vào bức tường bê tông trước mặt. Bức tường lập tức vỡ ra một lỗ lớn, vòng năng lượng trên tay Đức mờ dần.

“Đây là kỹ năng khiên ma pháp, nó có thể tạo ra một vòng chắn năng lượng trước người để chống lại sát thương, ban đầu nó chỉ có thể bị động tạo ra vòng chắn hình cầu, hoặc tấm chắn hình khiên khi phòng ngự tập trung, nhưng hiện giờ anh có thể điều khiển hình dạng của nó, để nó tập trung lại hoặc phân tán ra theo ý muốn, tập trung lại nó có thể cản được đòn đánh mạnh hơn, và ít tốn năng lượng hơn, vừa rồi anh đã tập trung nó thành một lớp để bao bọc lại cánh tay, phản lực từ lá chắn cộng với năng lượng từ phá quyền sẽ tăng sức mạnh cú đấm và đồng thời bảo vệ cánh tay khỏi chấn thương, kể cả va chạm với đao kiếm hay súng đạn”

Lan ngệt mặt ra: “Hỏa cầu thuật của em thì làm sao cải tiến được?”

“Đòn tấn công năng lượng thì chỉ có hai cách sử dụng cơ bản, tập trung, hoặc phân tán, tập trung thắng ở sức bộc phát mạnh mẽ, phân tán thắng ở dẻo dai, bền bỉ, trước hết em tập điều khiển hướng đi và số lượng quả cầu lửa đi, thử tưởng tượng nếu em điều khiển được một lúc 12 quả cầu lửa nện vào anh thì anh cũng ăn hành to” Đức giảng giải

“Hic, em biết rồi” Con bé lí nhí

Đức nghiêm mặt nói: “Tình hình hiện tại rất nguy cấp, em biết không, đám xác sống đang không ngừng tiến hóa, cả thế giới cũng vậy, mỗi ngày trôi qua chúng đều trở nên mạnh mẽ hơn trước, nếu chúng ta không cố gắng lên thì sẽ có kết cục rất thê thảm, sẽ có những lúc anh không thể ở bên cạnh tụi em được, tụi em phải biết cách bảo vệ mình biết không?”

Nhìn ra nét nghiêm trọng trong giọng nói của Đức, Lan gật đầu kiên định: “Em biết rồi, anh Hai”

“Được rồi, tập đi, cẩn thận cháy nhà đấy” Đức cười nói

“Anh nghĩ đám người bọn họ có thể thành công không hả anh Hai?” Lan quay mặt chỉ về phía tòa nhà nơi đám Toàn đang ở nói.

“Kế hoạch thì không có vấn đề gì, chỉ là, cậu nhóc Toàn đó sẽ rất nguy hiểm” Đức nhàn nhạt trả lời

“Đương nhiên là nguy hiểm rồi, cậu ta phải dẫn đám xác sống đó đi mà, đúng là đồ ngốc” Lan thấp giọng nói

“Anh không nói nguy hiểm ở chỗ đó, thực tế thì kế hoạch rất ổn, đó là con đường tốt nhất cho cả đám bọn họ, chỉ là … lòng người hiểm ác mà thôi” Đức trả lời

“Hả, sao anh lại nói vậy?” Lan khó hiểu nói

Đức thở dài: “Em không thấy sao, Toàn là người đã cứu cả đám người đó, thậm chí sau khi cứu xong, chỉ có mình cậu ta ra ngoài vật lộn trong nguy hiểm tìm kiếm thức ăn cho cả nhóm người nhưng mà rõ ràng lúc nói chuyện không hề thấy bọn họ có chút tôn trọng hay cảm kích gì với cậu ta cả, khi mang anh và em về, đám người đó tỏ ra khó chịu ra mặt, trong khi họ cũng đã từng được cậu ta cứu như thế, quan trọng hơn là cậu ta nói chỉ có mình cậu ta thức tỉnh, nhưng trong nhóm thằng nhóc Hải đeo kính đã là người tiến hóa cấp D, ngang cấp với anh”

“Hả, sao lại vậy được?” Lan ngạc nhiên hỏi lại

“Còn nữa, trong lúc nói chuyện, khi Hải nói sẽ quay xe lại cứu Toàn, nhịp tim cậu ta đập nhanh hơn bình thường hai nhịp, lúc đó cậu ta đang nói dối”

Sau khi lên cấp D, khả năng cảm nhận của Đức tăng hơn trước rất nhiều, khoảng cách gần như vậy, chỉ cần tập trung hắn thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của người nói chuyện, từ khi mắt phân tích báo hiệu Hải là người thức tỉnh cấp D, Đức đã chú ý tới cậu ta rất nhiều. Đôi khi ánh mắt cậu ta nhìn về phía Toàn rất ác ý, nhưng biểu hiện bên ngoài lại rất chân thành tha thiết, thằng nhóc này thật sự là tâm cơ đủ sâu đấy.

“Nếu vậy sao anh không cảnh báo cậu ta?” Lan khó hiểu hỏi

Đức quay đầu lại, chăm chú nhìn Lan khiến con bé chột dạ, hỏi dò: “Bộ em nói sai gì sao?”

Đức cười trả lời: “Thứ nhất là, anh giả dụ như hiện giờ anh cứu được một người lạ, người đó nói với anh là em có ác ý với anh, thì anh sẽ nghĩ sao, cậu ta thân thiết với đám người đó hơn chúng ta nhiều, nếu cậu ta còn ngây thơ nói lại cho thằng Hải đó nghe thì mọi chuyện sẽ càng hỏng bét, thứ hai là, tại sao anh lại phải nói cho cậu ta chứ, mỗi người có một số phận của mình không ai có nghĩa vụ phải giúp ai điều gì cả, Toàn nó có sức mạnh, nhưng lại không đủ trí tuệ, bị lừa một lần sẽ tốt hơn cho nó, bài học tự mình học sẽ nhớ lâu hơn là có người khác chỉ cho”

“Nhưng mà không lẽ để đám người kia đắc ý vậy sao?” Lan nhíu mày, bực bội nói

“Đương nhiên là không có chuyện đó” Đức cười lạnh, rồi bật chiếc máy tính lên

“Falcon 1 đã thăm dò xong khu vực quanh đây rồi, số lượng xác sống biến dị nhiều hơn anh nghĩ rất nhiều, có hơn 200 con, không rõ cấp độ bọn chúng nhưng anh không nghĩ là sẽ ít xác sống cấp cao, chưa kể đến đám xác sống thường, bọn chúng cũng phải lên đến hàng ngàn, nếu chúng ta đi thẳng về phía trước thì sẽ lành ít dữ nhiều, do đó, cần phải có người kéo tụi nó đi thay cho chúng ta, hướng đường số 9 vừa vặn có thể dễ hấp dẫn bọn chúng nhất, chúng ta sẽ nhân cơ hội đó tiến về đường Phan Xích Long để về hướng Quốc Lộ 13”

“Ngay từ đầu anh đã tính trước đến chuyện này sao?” Lan giơ tay che miệng ngạc nhiên

“Chỉ là kế hoạch lâm thời thôi, còn phải có một số chuẩn bị cho phù hợp, với một đám người bạc bẽo vô ơn thì anh không cần phải có gánh nặng tâm lý gì cả” Đức trầm giọng nói

“Nhưng mà … anh sẽ cứu cậu ta phải không?” Lan nhìn Đức đầy mong đợi

“Vì cậu ta đã “cứu” chúng ta một lần, anh sẽ cho cậu ta một cơ hội” Đức nhìn Lan gật đầu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.