Đức thu xác con rắn lục biến dị vào vòng tay giao dịch, con rắn này cũng chỉ vừa đạt cấp độ D mà thôi, được 200 điểm giao dịch.
Rất nhanh, Huyết Tu La đã bay ngược trở lại, trên tay đang túm gáy cô bé con đó. Nó đang ra sức giãy dụa gào khóc, nhưng tay của Huyết Tu La như cái kìm sắt, dù nó giãy cỡ nào cũng không ra được.
Từ đôi mắt to tròn, nước mắt chảy ra không ngừng nhìn qua cực kỳ đáng thương khiến cả Hân và Lan cũng không đành lòng, Đức khoát tay cho hai người lùi lại. Miệng nó liên tục phát ra âm thanh chi chi, a a, ầm ĩ.
Huyết Tu la đặt nó xuống dưới đất, nó ngồi đối diện với Đức, ánh mắt hiện ra vẻ sợ hãi, nhìn dáo dác xung quanh. Nhìn cảnh này thấy thế nào cũng giống như một đám tội phạm đang bắt cóc trẻ em vậy.
Đức chăm chú nhìn nó, mắt phân tích thể hiện:
Thụ yêu, Trance ++, Burst ++, Rise ++, Cấp độ D, 1.000 điểm giao dịch. Sinh vật biến đổi tiến hóa từ thực vật, chủng loại thực vật chưa rõ, bản thân chứa đựng nhiều tinh hoa năng lượng ôn hòa mộc thuộc tính, ăn tươi có thể bổ sung khí huyết, gia tăng giới hạn năng lượng, cải thiện thể chất, chữa trị thương thế. Đây cũng là sinh vật thích hợp dùng làm nguyên liệu luyện đan, luyện chế dược thủy, phạm vi ứng dụng rất rộng.
Năng lực: Hấp thu tinh hoa năng lượng từ môi trường để tăng cường cấp độ và thể chất, nếu phụ trợ bằng mộc nguyên thạch sẽ tăng cấp nhanh hơn. Có khả năng giao tiếp tâm linh sơ cấp, năng lực gieo mầm, thúc sinh và điều khiển thực vật.
Muốn xem xét một loài sinh vật nào là ôn hòa hay hung tợn thì trước hết phải xem xét đến nhu cầu ăn uống, hấp thu năng lượng của nó là như thế nào. Đương nhiên là các động vật ăn cỏ, sẽ ôn hòa hơn những động vật ăn thịt đó là thường thức cơ bản, ít ra thì đứng trước động vật ăn cỏ sẽ không sợ nó đột ngột tấn công mình để ăn.
Điều đó không có nghĩa là các động vật ăn cỏ sẽ ít nguy hiểm hơn. Vì để bảo vệ bản thân trước thiên địch, chúng cũng phải có đồ nghề để bảo vệ mạng sống, có thể là tốc độ, hình thể, sức mạnh như trâu bò, ngựa, voi các loại, có thể là gai là độc để khiến các loại thiên địch khác chùn tay, như sứa biển các loại.
Do đó, dù là hình dáng của con thụ yêu trước mặt này có vẻ rất là vô hại Đức vẫn không buông lỏng cảnh giác chút nào.
“Có nghe hiểu lời ta nói không?” Đức nhìn nó mở lời, giọng nói lạnh nhạt
“A.. a” Nó tiếp tục kêu lên những tiếng kêu vô nghĩa, người co rúm lại, nước mắt chảy ra không ngừng.
Đức cau mày, đang định hỏi thêm thì trong đầu vang lên giọng nói, từng chữ trúc trắc, tiếng nói trong trẻo rất dễ nghe nhưng đầy vẻ thất lạc, sợ hãi:
“Người …. Xấu … con người …. Xấu … Mẹ … Mẹ … Hu … Hu”
“Haizz” Nhìn dáng vẻ của nó, Đức thở dài một hơi. Giao cảm tinh thần vốn là không thể giả được, hắn thực sự cảm nhận được cảm xúc sợ hãi và lạc lõng của nó, như một cô bé con đi lạc nhà vậy.
Hắn vốn không cho mình là kẻ tốt bụng hay chúa cứu thế gì cả, giết quái vật biến dị lấy điểm giao dịch vốn là chuyện hết sức bình thường. Nhưng nhìn vào hình dáng cô bé con trước mặt này hắn không thể nào ra tay nổi.
Mặc dù nó không phải con người, chỉ là một con thụ yêu mang hình dáng giống người mà thôi, nhưng nó đã có tri thức, có cảm quan, đã biết đau đớn, biết sợ hãi. Nếu nó là giống vật hung ác, giết người hại vật cũng được đi, nhưng nó chỉ hấp thu tinh hoa đất trời, năng lượng tiến hóa mà sống.
Giết nó, được 1000 điểm giao dịch, một quyền hạn cấp D. Ăn tươi nó được tăng cường sức mạnh giảm bớt thời gian tập luyện, mỗi một chút gia tăng sức mạnh là một phần đảm bảo tiền vốn sinh tồn.
Nhưng hắn cảm thấy nếu hắn làm thế, hắn sẽ mất đi cả lương tâm của mình. Có người sẽ bảo, lương tâm ư, bán được mấy đồng chứ, lương tâm trong tận thế này càng là thứ vứt đi, chỉ làm người ta chết nhanh hơn mà thôi. Phải tàn ác, nhẫn tâm mới có thể sống, mới có thể vươn tới đỉnh cao.
Không, hắn không nghĩ như thế. Hắn có thể tàn nhẫn với kẻ địch, không từ thủ đoạn tàn sát địch nhân, tiêu diệt những mối nguy hại đối với mình và người thân, nhưng nếu bảo hắn ra tay giết chóc người vô tội, giết hại những kẻ tay không tấc sắt để lớn mạnh bản thân thì hắn đã không còn là hắn nữa rồi. Giết con thụ yêu này, hắn sẽ để lại cho mình một cái bóng mờ trong tâm khảm không thể phai nhạt, lưu lại cho mình một cái tâm ma. Hắn không muốn làm như thế.
“Được rồi” Nhắm mắt thở ra một hơi, Đức chống tay đứng dậy, ra lệnh cho Huyết Tu La lùi lại phía sau, quay đầu bước đi.
Con bé Thụ yêu chợt ngưng khóc, giương đôi mắt to tròn, tò mò nhìn về phía Đức rồi chậm rãi lùi lại phía sau. Thấy Đức không có động tĩnh gì đuổi theo, nó chậm rãi xoay người rồi cắm đầu chạy ngược lại hướng hồi nãy, chân như bôi mỡ chạy cực kỳ nhanh, thân ảnh linh hoạt phóng trong các bụi cây như một chú báo nhỏ.
Nó vừa chạy được một lúc thì ở phía đó cũng có một thân ảnh màu xanh lá cây đang hớt hải chạy lại phía này, hình dáng của nó như một thiếu phụ, toàn thân quấn dây leo màu xanh phủ thành quần áo che đậy trên người, gương mặt tinh xảo và thanh mỹ, xét theo thẩm mỹ của nhân loại cũng có thể xếp vào mỹ nhân.
Thấy con bé con xuất hiện, thiếu phụ mừng rỡ lao tới ôm con bé vào lòng, nó cũng “a … a” lên mấy tiếng đầy mừng rỡ, nhảy lên ôm chầm lấy, trên tay mấy cái dây leo dài ra quấn quanh thiếu phụ như muốn ôm chặt hơn nữa.
Khung cảnh nhìn qua có vẻ thật yên bình và hạnh phúc. Mọi người nhìn theo một chốc, Đức quay đầu lại định bước đi.
Đúng lúc này, “Vút” một cái, âm thanh xé gió vang lên từ phía sau khiến mọi người quay đầu lại.
Chỉ thấy, từ phía xa, một ngọn giáo phóng tới cực nhanh, trong chớp mắt xuyên thẳng qua người Thụ yêu thiếu phụ kia, ngọn giáo đâm xuyên qua cả một cánh tay của con bé con đó khiến tay nó bị đứt rời, một dòng chất lỏng màu xanh lục chảy ra từ vết thương.
Con bé ngã ngồi xuống mặt đất, thiếu phụ cũng ngã xuống, cố gắng gỡ ngọn giáo trước ngực, quay đầu nhìn lại phía sau, chớp mắt đã có mấy ngọn giáo nữa phóng tới, thiếu phụ vội quỳ xuống mặt đất thân thể ôm trọn cô bé con đó vào lòng. Thân thể trong chớp mắt lại trúng thêm ba bốn ngọn giáo nữa.
Thiếu phụ đó ngước đầu lên, nhìn quanh rồi chợt nhìn về phía Đức, ánh mắt tuyệt vọng thêm vào một tia van lơn.
Cùng lúc đó, trong đầu của hắn vang lên một âm thanh, âm thanh trong như tiếng chuông ngân mang đầy cảm xúc tuyệt vọng: “Làm ơn … làm ơn … cứu … cứu … con … tôi”
Một ngọn giáo nữa phóng trúng ngay đầu thiếu phụ, xuyên thẳng về phía trước, thân thể cô ta đổ gục xuống, những dòng chất lỏng màu lục chảy ra tràn vào mặt đất. Âm thanh trong đầu hắn đột ngột im bặt
Thiếu phụ đó ngã xuống dưới, sự sống đã hoàn toàn biến mất, nhưng thân thể cô ta vẫn bao trùm lấy cô bé con bên dưới, hai tay dang rộng ra, che chở cho cô bé con trước làn giáo. Tấm lòng mẫu tử trong thiên hạ thật sự quá vĩ đại.
Chuyện xảy ra quá mức nhanh và đột ngột khiến cả nhóm Đức vẫn chưa kịp có phản ứng gì. Đến khi thiếu phụ đó bị giáo đâm chết, mọi người mới vội vàng chạy lại.
Lúc này, tiếng cười nói đã xuất hiện ở phía sau, một đám người xuất hiện, toàn bộ sáu người, đều là nam giới, tên đứng sau cùng còn đang mang theo một cái bọc lớn, kéo lê phía sau là thân thể của năm, sáu con Thụ Yêu khác nữa, vẻ mặt thì nam có nữ có, già có lớn có. Thi thể cũng không còn toàn vẹn, có mấy con đã bị cắn ăn mất nửa người.
Cả đám thoải mái chạy về phía bên này, một tên trong đó lớn tiếng cười nói
“Ha ha, đại ca thấy không, em đã bảo nó trốn về phía này cơ mà, lần này trúng rồi, một phát bắt được tận hai con”
Cô bé con lúc này đã chui ra từ trong thi thể của thiếu phụ có lẽ là mẹ mà nó nhắc tới. Một tay đã bị cụt tới khớp, nhìn thi thể thiếu phụ trước mắt liền “a …a” mấy tiếng rồi ôm lấy cái đầu đã bị đâm giáo xuyên qua khóc lớn lên, nước mắt tuôn ra từ đôi mắt to tròn màu xanh của cô bé.
Trong đầu mọi người xung quanh lúc này như nghe thấy âm thanh vang vọng: “A … a … a … Mẹ … Hu …. Hu …. Người …. Xấu …. Người …. Xấu …. A … Mẹ ….”
Tiếng khóc như xé ruột xé gan, mang theo một nỗi thất lạc, sợ hãi và tuyệt vọng làm tan nát lòng người, âm thanh không ngừng vọng lên trong đầu mỗi người ở gần đó như tiếng chuông đồng.
“Mẹ mày, than khóc cái gì” Một tên trong đám khó chịu, cầm một ngọn lao gỗ trong tay nhắm thẳng cô bé con phóng tới.
Đúng lúc này, “vụt” một tiếng, Đức dậm chân phóng tới, thân ảnh hiện ra trước người cô bé con đó, tay giơ lên, ngọn lao phóng tới bị chụp gọn trong tay, còn hơi rung rung, cách mặt con bé chỉ tầm năm centimet.
Hắn quẳng ngọn lao qua một bên, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người trước mặt.