Trên đường trở về, đối phó với những câu hỏi của Shani và Meri về "ông già kì quái" nọ, Trần Nam chỉ đành nói đó là một cụ già đi qua con hẻm, nghe tiếng kêu cứu mà đi vào. Sau đó nó va vào cụ, rồi hai người nói hai ba câu, hết. Đương nhiên Shani không thể tin được lời nó nói. Còn Meri, cô bé để ý thấy trong tay Trần Nam là một cuốn sách bìa vàng, cô bé lấy làm kì lạ. Lúc ở trong con hẻm nhỏ kia thì tay nó đâu có cuốn sách nào đâu. Nhưng cho dù nàng gặng hỏi thì Trần Nam cũng chỉ đáp là nhặt được. Trên quãng đường đi về biệt thự Sao Hôm, Meri mấy lần đưa mắt nhờ Shani nhưng cô bé cứ làm như không biết. Nàng đành thôi.
Về biệt thự, ông Minges đã đợi sẵn trong phòng khách. Nghe Shani kể lại, ông cũng gật nhẹ đầu khen Trần Nam. Sau đó thì nó được Meri dẫn đến phòng ngủ. Vì biệt thự rất rộng, người đông nên chia ra rất nhiều khu : khu vệ sĩ; khu hầu nam, hầu nữ; luyện tập khu; ... khu công viên.
Gì đây? Không phải chứ. Cả một cái công viên sao?
Nó lẩm bẩm khi đi qua khu này. Bây giờ thì nó không còn ngạc nhiên nữa. Cái ly vàng to như cái thùng còn dùng để đựng những đồng penny năm bảng thì cũng chẳng có gì lạ khi đất đai và ngôi biệt thự chiếm một phần sáu diện tích quận Kensington này có thể làm nên một cái công viên "nho nhỏ". Thảo nào cô bé Shani ít khi rời khỏi nhà và thích ở một mình a. Và nhờ đi qua khá nhiều nơi, nó cũng nhìn thấy phía xa đó là những ngôi biệt thự khác, tuy nhỏ hơn biệt thự Sao Hôm một chút và có vẻ không sang trọng bằng nhưng cũng là rất lớn rồi. Và đặc biệt là những biệt thự này đều nằm trong phạm vi của gia tộc Minges. Điều này nói lên cái gì? Gia tộc này qúa khủng bố a.
Đi qua vài hành lang nữa là đến khu ở cao cấp ở biệt thự. Phòng của Trần Nam ngay cạnh phòng của Meri và đối diện với phòng của Shani. Đó là căn phòng của quản gia khi trước của cô bé, cũng chính là tên đã bắt cóc nàng hai năm trước. Bước vào căn phòng, Trần Nam không chần chừ vật ra giường nằm luôn sau khi đã đưa Meri ra và khóa trái cửa. Căn phòng vẫn được dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ. Sự êm ái của chiếc nệm sang trọng cộng thêm mùi hương thơm mát thoang thoảng của những cây tulip trong vườn truyền vào mũi khiến nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hôm nay nó qúa bất ngờ khi nhận ra mình lạc trong một không gian khác. Thế mà nó còn có dự định quay về Việt Nam nhận họ hàng. Giờ thì ai biết nơi đó có người thân, dòng họ nhà nó nữa hay không?
Giấc ngủ nặng nề trôi đi. Nó đã ngủ một mạch đến chiều, không hề biết Meri đã đến và đứng ngoài cửa gọi nó ít nhất ba lần rồi. Nó ngồi dậy, nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên cái tủ đầu giường lúc nãy không biết điều đã réo ầm lên với ánh mắt bất hảo.
Ngày mai mới là ngày nó phải làm việc chính thức. Nó phải tận dụng khoảng thời gian nghỉ ngơi ít ỏi này mà đi xung quanh biệt thự, tham quan những biệt thự khác bên cạnh.
Nó bước ra khỏi phòng, xuống tầng một (phòng nó ở tầng ba) và ra khỏi biệt thự. Vừa bước chân đến cái hồ nước to vật vã thì nó đã thấy một bóng người có tướng tổng quản đang đứng ở đầu hồ bên kia, soi xét từng hầu nam, hầu nữ đang làm việc, vẻ mặt vênh váo, tự đắc vô cùng.
Tên tổng quản này đến gần năm chục tuổi rồi, miệng nhọn mặt khỉ, đôi mắt chớp động ngân quang, theo suy đoán của Trần Nam thì tên này vốn đã là một tên đặc biệt giỏi cơ hội cầu lời.
Nghĩ đến những việc quan trên ép quan dưới, nó quyết định phải kiếm một chỗ dựa. Nó chỉ là quản gia cho cô chủ mà thôi. Trong khi cả gia tộc này có bao nhiêu cô, cậu chủ khác. Để đảm bảo cuộc sống thoải mái trong tám năm sau nó phải kiếm một chỗ dựa. Và mục tiêu nó chọn chính là người kia. Nó bước nhanh vài bước, nhẹ nhàng đến gần tên tổng quản nói:
- Tổng quản, xin nghe cháu nói đôi lời.
Kẻ này đúng là tổng quản, bất quá hắn còn có thêm chữ "phó" nữa và hắn vẫn thường nghe phong thanh đến việc sẽ được cho nghỉ. Nhìn thằng nhóc mười tuổi đang đến gần mình, hắn bực dọc đáp:
- Ngươi có việc gì….
Giọng tên này không mấy hòa nhã.
"Tên gia hỏa này hôm qua không ngủ ngon à mà dữ vậy?". Nó thầm nghĩ rồi tươi cười nói :
- Thưa tổng quản, ngài có thể cho cháu biết nên xưng hô thế nào với ngài cho phải không? Cháu mới đến làm việc tại biệt thự Sao Hôm.
-Ta là Black Soar, phó tổng quản của gia tộc Minges.
Nói đến đây, khuôn mặt hắn đầy tự hào. Đơn giản vì hắn là phó tổng quản cho cả gia tộc giàu có nhất London thậm chí là Anh quốc. Nhưng khi nhắc đến từ "phó"thì trong mắt hắn bỗng toát lên một vẻ phẫn khái, hiển nhiên là hắn căm ghét cái từ trên lắm.
Phó tổng quản à? Được đấy. Toàn bộ gia tộc này lão hẳn biết rõ. Trần Nam vui mừng. Thực ra ban đầu nó chỉ có ý tìm đồng minh chứ không chắc sẽ có một chỗ dựa tốt. Giờ thì hay rồi.
- Ồ! Thì ra là tổng quản Black. Khi cháu đi quanh quận Kensington, cháu nghe thấy có rất nhiều người khen ngợi ngài chính trực, luôn làm tốt công việc được giao, một lòng trung trực thẳng thắn và đặc biệt còn là người hay giúp đỡ mọi người nhất trong gia tộc Minges nữa đấy ạ.
Trần Nam nói như thể không nghe thấy từ "phó". Nó biết quan hệ giữa chánh và phụ thường không được hòa nhã với nhau nên đặc biệt nhắm vào đó.
Thêm nữa, dù sao thì lời nói cũng chẳng mất tiền mua, nó cũng biết cách lựa lời mà nói cho ... lòi tiền ra. Trần Nam theo đó mạnh mồm khen cho phó tổng quản vài câu.
Tên Black phó tổng quản này cũng đúng thật là vô liêm sỉ đi, mấy lời vỗ mông ngựa ý nào trong đó cũng đối nghịch chan chát với tính cách của hắn được nói ra mà cũng khiến hắn mặt mày hớn hở, gật gật đầu tiếp nhận như một điều hiển nhiên.
Trần Nam thấy da mặt của mình vẫn còn là hạng tôm tép so với phó tổng quản Black, tên này đúng là hết thuốc chữa rồi. Nếu không vì mới dấn thân vào đây và cần kẻ chống lưng thì nó đã xông đến đạp hắn vài cước cho bõ ghét rồi.
Còn tổng quản Black cũng rất vừa lòng với những lời vỗ mông ngựa của Trần Nam. Nhìn cách hắn khen ngợi và luôn miệng gọi "tổng quản", vị phó tổng quản này đột nhiên lại có ảo tưởng mình chính là tổng quản vậy, và hắn cũng có ấn tượng tốt với tên nhóc mười tuổi mà trông tướng mạo đường hoàng, tính cách người lớn và ngoại hình khỏe khoắn đang đứng trước mặt.
-Có việc gì?
Tổng quản nói, ngữ khí có vẻ hòa hoãn đôi phần.
- Cháu là Trần Nam, quản gia mới của cô chủ Shani ở biệt thự Sao Hôm, nay xin đến nhờ tổng quản ngài đây chiếu cố.
Phó tổng quản đánh giá Trần Nam rồi nói :
-Ngươi thật là có phúc đấy, có biết bao nhiêu người muốn làm quản gia cho cô chủ Shani của gia tộc Minges ta không? Ây dà, quản gia là một nghề cao qúy đến mực nào có biết không? Phẩm hạnh quản gia phải cao đẹp như nào có biết không? Phải tài giỏi như nào có biết không?
Phó tổng quản cứ luôn miệng nói "có biết không", Trần Nam nghe đến phát bực trong lòng, nhưng vẫn phải giả bộ nghe lời. Ai bảo hắn là cấp trên của nó chứ. Trần Nam gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, nói:
- Tổng quản, ngài dạy rất phải, cháu mong sau này có càng nhiều cơ hội được tổng quản người dạy bảo cho hơn, xin cúi đầu nghe lời dạy của tổng quản, đa tạ ngài giúp cháu được mở mang đầu óc để khôn lớn hơn.
Nói xong câu đó, trong lòng nó đã tràn đầy ác tâm, muốn bật tung cả tổ tông mười tám đời nhà tên tổng quản này lên mà chửi.
Phó tổng quản thấy tên nhóc này ham học hỏi, cách giáo dục của mình cũng thật có tác dụng, đó là một đối tượng giáo dục có tương lai, trong lòng đột nhiên cảm thấy "ái tài" kỳ lạ.
Đúng lúc lòng kiên nhẫn của khi nhìn bộ mặt đang vênh lên của tổng quản đến giới hạn, thì tên này bỗng lên tiếng :
- Nhóc con, mi đã được làm quản gia cho cô chủ Shani thì hẳn cũng phải học cách ứng xử của một quản gia chân chính. - Vừa nói hắn vừa rút ra một đống giấy
- Đây là một trăm điều quản gia cần ghi nhớ. Hãy cầm về và học thuộc đi. Ta thấy ngươi có tương lai đấy.
Tương lai cái mẹ ngươi. Bắt Trần Nam ta làm thằng hầu cả đời hả? Trần Nam trong lòng tức giận vô cùng nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện gì, chỉ cung kính đáp:
-Dạ. Cháu xin cảm ơn sự giúp đỡ và sự ái hộ của tổng quả.
Phó tổng quản nói với vẻ vô cùng hài lòng:
- Ngươi là một kẻ lanh lợi, ta rất quý ngươi nên cũng đừng để ta phải thất vọng. Phải làm quản gia cho tốt vào.
-Vâng, vâng. Đương nhiên phải thế.
Trần Nam cố nặn ra một nụ cười đáp. Sau khi bỏ đống giấy tờ vào túi và lễ phép cáo từ phó tổng quản Black, nó đi vòng quanh các khu biệt thự cho đến khi trời tối hẳn mới quay về phòng mình tại biệt thự Sao Hôm.