[Dịch]Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 4 :  Ngày đầu tiên đến lớp.




Sau giờ giải lao, cả lớp lại tiếp tục học. Hai tiết sau cùng là toán. Trần Viện tối qua đã xem sơ lược chương trình lớp mười một, kiến thức căn bản các môn tự nhiên của Trần Viện kiếp trước rất tốt, trong đầu cô cũng dần định hình được mình phải học những gì, cô tin nếu sau này chăm chỉ làm bài tập thì chuyện giải đề đại học sẽ nằm trong tầm tay.

Lý Nhã Hân có vẻ không chú ý lắm, vẫn tiếp tục ngồi ảo tưởng. Cô phát hiện ra Trần Viện sau khi xuất viện miệng mồm cũng trở nên lợi hại. Chẳng lẽ điều cô nghi hoặc là đúng, kinh mạch và tuệ căn của Trần Viện đã được đả thông. Vậy hiện tại cậu ấy có đang tu luyện một môn võ công thần bí nào hay không. Cô thừa nhận mình là fan ruột của tiểu thuyết võ hiệp, những điều cô ảo tưởng vô cùng phi thực tế. Nhưng biết đâu được ở một nơi nào đó trong thế giới ngầm, súng ống đạn dược chỉ là vật gãi ngứa cho những cao thủ chân chính. Thứ duy nhất có thể đả thương họ chính là nội lực thoát ly khỏi cơ thể, tạo thành vũ khí sắc bén mạnh mẽ, hơn nữa còn có màu sắc đẹp mắt.

Không chừng Trần Viện cũng bắt đầu tiến vào thế giới đó, nếu vậy bây giờ cậu ấy đã tu luyện đến cảnh giới nào rồi, có thể sử dụng khinh công được chưa?

Dòng suy nghĩ của Lý Nhã Hân chính thức kết thúc khi cô bị giáo viên chiếu tướng.

“Nhã Hân, đứng lên nêu đáp án bài này cho tôi.”

Lý Nhã Hân giật mình, theo quán tính bật dậy, sau đó ngơ ngác nhìn cô giáo đang đứng trên bục.

“Nhìn cái gì, đọc đáp án bài này cho tôi.”

“Dạ…dạ……..2√3” Nhìn thấy con số đột nhiên xuất hiện trước mặt, Lý Nhã Hân vội vàng đọc to lên, cũng không quan tâm là sai hay đúng.

“Được rồi, ngồi xuống đi, lần sau phải chú ý nghe bài.”

Lý Nhã Hân được đại xá, mừng rỡ ngồi xuống.

Cô giáo thấy vậy, liền lên giọng nghiêm khắc: “Tôi biết các cô các cậu ở đây không hề lo lắng chuyện mình không thể vào đại học, nhưng tôi cũng không muốn học sinh của tôi sau khi tốt nghiệp ngay cả phép cộng cũng không biết làm, cho nên tập trung vào bài cho tôi.”

Lý Nhã Hân thè lưỡi cười hì hì, sau đó quay sang nhìn người đã đưa mình đáp án: “Này, cám ơn.”

“Không có gì, chỉ là lúc nãy….trông mặt cậu ngốc thật.”

“Cậu…”

Lý Nhã Hân tức giận trừng mắt nhìn Trần Viện, sau đó xoay mặt đi làm bộ dáng không quan tâm. Trần Viện cười thầm trong bụng, cảm giác chọc giận tiểu loli này thật là khoái trá.

Giờ cơm trưa, bởi vì mối nhân duyên tốt đẹp của mình, Trần Viện được hưởng chế độ một người một bàn, rộng rãi, thoáng đãng, thoải mái. Kiếp trước cô mặc dù không đến mức người gặp người thích, nhưng bạn bè cũng không thiếu, chưa bao giờ được bị mọi người lạnh nhạt như thế này, bây giờ nghĩ lại có chút cảm khái. Không biết những người bạn của cô khi hay tin mình đã chết, bọn họ sẽ phản ứng như thế nào, cầu cho tất cả sẽ được hạnh phúc, cô cũng sẽ cố gắng sống tốt ở kiếp này.

“Cạch” – Vị trí bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống, đặt khay thức ăn lên bàn.

Hóa ra là tiểu loli, Trần Viện tủm tỉm cười, cô rất có thiện cảm với cô gái này, có lẽ bởi vì cô là người yêu cái đẹp, luôn thích những thứ xinh đẹp và tinh mỹ.

“Nhìn cái gì chứ, ăn đi.”

Hai người trừng mắt với nhau một hồi, cảm thấy không có gì mới mẻ, liền bắt đầu ăn cơm.

“Này, tại sao lại giúp mình.”

“Ừm…bởi vì lúc đó trông mặt cậu ngốc lắm.” Trần Viện suy nghĩ một hồi liền đưa ra phát biểu.

“Tại sao cậu mở miệng ngậm miệng đều là nói mình ngốc vây chứ!!” Lý Nhã Hân bất mãn cau mày.

“Mình chỉ nói sự thật thôi mà.”

Lý Nhã Hân rất không thích bị người khác nói mình ngốc, cho nên ra sức tiếp thị bản thân: “Mặc dù mình học toán không được tốt, nhưng mấy môn xã hội mình học giỏi lắm.”

“Vậy à.” Trần Viện bâng quơ trả lời, sau đó lại tiếp tục chiến đấu với bữa trưa.

“….Này, cậu chỉ nói như vậy thôi á?” Lý Nhã Hân vẫn không hài lòng với thái độ hời hợt của Trần Viện.

“Chứ mình phải nói như thế nào?”

“Cậu phải hỏi mình giỏi những môn nào chứ.”

Trần Viện nhìn tiểu loli ngồi bên cạnh rồi cười cười: “Vậy cậu trả lời đi.”

“Cậu chưa hỏi mình làm sao trả lời.”

“Chẳng phải cậu vừa hỏi dùm mình sao?”

“…..”

Trần Viện khoái trá nhìn vẻ mặt ngốc lăng của Lý Nhã Hân, sau đó hai người trò chuyện câu được câu không cho đến khi bữa trưa kết thúc rồi cùng nhau đi vào lớp.

Mặc dù không nói ra, nhưng Trần Viện biết Lý Nhã Hân đã chấp nhận một người bạn mới là cô. Cho dù không tính là bạn thân nhưng chí ít, trong lòng tiểu loli, cô hẳn là phải xếp trên hồ ly tinh Lê Lan Mỹ chứ. Kể ra ngày đầu tiên đi học của cô cũng không tệ.

“Ai da, ai đây ai đây, ngu ngốc đi cùng bại hoại sao, thật là một tổ hợp xứng đôi.”

Linh như vậy sao, vừa nhắc đến liền xuất hiện, Trần Viện cân nhắc sau này nếu có gì cần, chỉ cần đến trước mặt Lê Lan Mỹ rồi thắp ba nén nhang mà khẩn. Có điều Lê Lan Mỹ này thật không thể khiến cho người ta thích dù chỉ một chút, ngoại trừ xinh đẹp, tính tình thì rách nát. So với “Trần Viện” trước đây chỉ hơn chứ không kém.

Lý Nhã Hân rất xung động, định bước lên đấu võ mồm thì bị Trần Viện kéo lại.

“Đi thôi, ở đây ruồi nhặng nhiều quá.”

Thấy Trần Viện nói có lý, Lý Nhã Hân liền hừ một tiếng, cố tình làm lơ Lê Lan Mỹ, lướt ngang qua mặt cô mà đi ra khỏi nhà ăn. Cổ nhân có câu, có những lỗi lầm mà một người không nên phạm hai lần, vì vậy, lần này Lý Nhã Hân phạm thay cho Trần Viện. Lê Lan Mỹ lại một lần nữa ngáng chân nhưng đối tượng không phải Trần Viện mà là tiểu loli. Trần Viện cũng bị bất ngờ nên không kịp đỡ lấy Lý Nhã Hân, mà nơi này cũng không có cái bàn học nào để Nhã Hân vịn lấy. Kết quả như thế nào thì có lẽ ai cũng đoán được. Hiển nhiên là tiểu loli sà vào vòng tay êm ái của đất mẹ.

Đoán sai rồi, không phải như vậy.

Trần Viện kinh ngạc há hốc miệng. O.M.G, cô đã thấy cái gì đây, một cảnh kinh điển trong những bộ phim Hàn Quốc thiếu muối. Vào một ngày trời xanh mây trắng, cô gái xinh đẹp đang đi dạo trên phố, đôi mắt cô thoáng chút u buồn khẽ quét lên những chiếc là vàng, cô thầm thương tiếc cho số phận ngắn ngủi của những chiếc lá kia. Bởi vì đang chìm đắm trong nổi buồn mang tên chiếc lá, cô đã vô tình vấp phải hòn đá ven đường. Trước khi ngã xuống đất, thần cupid đã nhanh chóng mang một người đàn ông đến làm đệm thịt cho cô. Giây phút môi chạm môi, mắt đối mắt, giữa hai người liền phát sinh một thứ thiêng liêng gọi là gian tình và cái kết của mối tình tuyệt đẹp này là một căn bệnh ung thư. Mà hiện tại, phía dưới Lý Nhã Hân cũng có một cái đệm thịt như vậy. Thật may mắn là cảnh môi chạm môi không xảy ra, nếu không Trần Viện nghĩ đó sẽ là một màn máu me tung tóe chứ không lãng mạng như trong phim đã miêu tả. Và cũng thật may mắn đây là một quyển tiểu thuyết rẻ tiền chứ không phải phim Hàn, Trần Viện không cần lo lắng một trong hai người đang ngồi dưới đất tương lai sẽ mắc bệnh ung thư.

Cậu trai trẻ ngồi bệt xuống đất, hai tay còn nắm lấy vai Lý Nhã Hân, Lý Nhã Hân ngã về phía trước, đầu đập mạnh vào ngực cậu, xem ra hai người ăn không ít đau. Trần Viện nhanh chóng đi đến đỡ Nhã Hân đứng dậy, nói cám ơn với cậu thanh niên. Lý Nhã Hân đến giờ vẫn không hiểu tại sao mình ngã, giơ tay xoa xoa cái trán chu môi há miệng ấm ức. Một lúc sau cô mới phát hiện mình ngã vào lòng một người đàn ông, liền cảm thấy xấu hổ không thôi, cô ấp úng nói: “Anh Tuấn, cậu có sao không.”

Hóa ra người này gọi là Anh Tuấn, quả nhiên người cùng như tên. Hồ Anh Tuấn ngồi dậy, mỉm cười: “Không việc gì. Cậu đau lắm à?”

“Không đau không đau…cám…cám ơn.”

Hồ Anh Tuấn nói: “Sau này đi đường cẩn thận một chút.” Sau đó không thiện ý liếc nhìn Lê Lan Mỹ một cái mới rời đi.

Lê Lan Mỹ tức giận xoay người bỏ đi, đôi giày cao gót nện lên nền gạch tạo thành những âm thanh chói tai.

Trần Viện cũng không thèm quan tâm đến cô ta, chỉ tủm tỉm nhìn Lý Nhã Hân đang đỏ mặt: “Này, ai vậy, rất đẹp trai nha, người trong mộng hả?”

Lý Nhã Hân hoàn hồn, chu môi phản đối: “Làm gì có, cậu ấy là Hồ Anh Tuấn, cùng lớp với mình, cậu không nhận ra sao.”

“Trừ cậu, hồ ly tinh cùng lớp trưởng, mình vẫn chưa nhận ra người nào khác.”

“Ài, cậu thật là, đi học chi cho uổng tiền vậy. Anh Tuấn là người ngồi kế lớp trưởng đó.”

Trần Viện không mặn không nhạt bỏ lại một câu: “Vậy à.” Rồi lôi kéo Lý Nhã Hân hướng về lớp học.

Lý Nhã Hân lại tiếp tục bất mãn: “Này, cậu chỉ nói một tiếng ‘vậy à’ thôi sao!”

“Chứ cậu muốn mình nói gì?” Trần Viện thở dài, đây quả thật là một cô bé có nhiều bất mãn.

“Thì hỏi về gia thế, hay là bình luận về ngoại hình gì gì đó.”

Trần Viện đỗ mồ hôi. Vẻ mặt của Lý Nhã Hân hiện tại như muốn nói “Khen cậu ấy đi, khen cậu ấy đi.” Chẳng lẽ đây thực sự là người trong mộng của cô bé này. Trần Viện chợt nảy ra ý xấu, nhếch môi cười: “Vậy cậu nói đi.”

“Cậu phải hỏi mình mới nói được chứ!”

“Không phải cậu đã hỏi thay mình rồi sao.”

“Này, sao cậu lại dùng chiêu đó nữa.”

“Bởi vì nó vẫn còn hữu dụng.” Trần Viện cười hi hi đi vào lớp, Lý Nhã Hân bất mãng quệt miệng đi theo sau.

Buổi chiều hôm đó, ba Trần tự mình lái xe đến trường học đón Trần Viện về nhà, cô hiển nhiên vô cùng vui vẻ. Trước khi tan học, Lý Nhã Hân còn nhìn Trần Viện, nghi hoặc hỏi: “Tuần sau cậu có đi học không đó?”

Trần Viện vẻ mặt hiển nhiên, đáp lời: “Đương nhiên, mình là học sinh mà, không đi học thì làm gì.”

“Hừ, cậu cũng biết mình là học sinh sao!” Lý Nhã Hân không cho là đúng.

“Cậu ngốc thật, mình không là học sinh thì đến trường để làm gì.” Trần Viện không chút lương tâm trêu ghẹo Lý Nhã Hân một câu rồi mới lên xe đóng sầm cửa lại, Lý Nhã Hân tức giận không làm được gì, chỉ biết giậm chân đùng đùng xuống đất.

Ba Trần ngồi trong xe, quan sát hết thảy tình huống bên ngoài, tận đến khi Trần Viện mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, ông mới tủm tỉm cười hỏi: “Bạn mới của con à?”

“Bạn cũ, nhưng bây giờ mới quen.” Trần Viện cười híp mắt, hi ha trả lời.

“Trông con bé có vẻ rất gia giáo.” Ba Trần cảm khái không thôi, cho đến bây giờ mới thấy được một đứa bạn của con gái có hình dáng một con người.

“Dạ, nhưng cậu ấy rất ngốc.”

“Vậy con đừng ăn hiếp con bé đấy.”

Thấy con gái vui vẻ, Trần Bằng cảm thấy cả người từ trong ra ngoài đều thư thái. Ông vẫn luôn lo lắng con bé không thể bước ra khỏi bóng ma tâm lý, nhưng có vẻ ông quá lo xa rồi, con gái ông giống ông, làm sao mà tầm thường được chứ. Có lẽ đã đến lúc ông nên trở về thảo luận với vợ về vấn đề sắp xếp chỗ ngủ rồi.

“À đúng rồi, ngày mai thứ bảy, ba có đến công ty không?”

“Có, chi vậy con gái?”

Trần Viện cắn cắn môi, hôm qua cô đã suy tính rất nhiều về tương lai. Mục tiêu duy nhất hiện tại của cô chính là bảo vệ gia đình, bảo cái mạng nhỏ của mình. Cô biết mình không phải là một người tài giỏi, cũng không phải là nữ chính toàn năng có bàn tay vàng trong các tiểu thuyết xuyên không. Lợi thế duy nhất của cô chính là biết trước một số tình tiết xảy ra trong tương lai, nhưng cô không thể để mọi thứ trở thành một đống hỗn độn, rồi a lê hấp vung tay, giải quyết tất cả trong vòng một nốt nhạc. Điều hiện tại cô có khả năng làm chính là ngăn chặn tất cả những chuyện bất lợi đối với bản thân, không để chúng xảy ra. Và mục tiêu đầu tiên chính là con rể tương lai của ba Trần: Đỗ Trọng Bình.

“Mai con đi theo ba nhé.”

“Được thôi….Cái gì, con theo ba đến công ty!”

“Dạ, không được sao ba?” – Trần Viện có chút thất vọng, cô muốn đến đó xác nhận xem ba Trần đã bắt đầu bồi dưỡng tên vong ân phụ nghĩa này chưa.

Trần Bằng ngạc nhiên, chẳng lẽ con gái ông muốn bắt đầu học tập quản lý sản nghiệp? Đây đương nhiên là một chuyện đáng vui mừng. Không phải ông không thấy sự chuyển biến của con gái mình từ khi nó bị bệnh, con bé đã bắt đầu biết lắng nghe và hiểu chuyện hơn. Tuy nhiên, ông không muốn con bé ép buộc bản thân làm điều mà nó không thích: “Dĩ nhiên được, nhưng con bình thường không có hứng thú với việc kinh doanh mà.”

“Con đâu nói là đến công ty để làm việc, con muốn đến là để thay mẹ giám sát, xem ba có an phận hay không.” Trần Viện cười xảo quyệt.

“Nhóc con quỷ quái, vậy ngày mai con phải dậy sớm đấy.”

“Yes sir!”

Tối hôm đó, sau một cuộc thảo luận nội bộ căng thẳng và đầy tranh chấp, mẹ Trần cuối cùng cũng ôm gối trở về phòng mình, ba Trần mỹ mãn đi theo phụ vợ mình cầm chăn, trước khi đi còn thân ái hôn Trần Viện một cái, dặn cô ngủ sớm để mai còn theo ông lên công ty.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.