[Dịch]Hãn Tặc

Chương 30 : Cải Trang




Sau khi Vũ Điền Hỉ Nhị ám sát thất bại, "Thiên Hổ xã" lập tức ra tay điều tra. Nhưng mấy tháng cũng chưa có kết quả. Không lâu sau Sơn Bản Kiệt Phu nhận được tấm ảnh được gửi về từ Hoa Hạ, trong hình Vũ Điền Hỉ Nhị bị một mảnh trúc xuyên qua yết hầu, điều này làm hắn kinh ngạc.

Hắn tự nhiên hiểu rõ thủ pháp của Kim thủ Cổ Tiểu Quân, nếu không phải tự tay đánh vỡ đầu Cổ Tiểu Quân, hắn hơn phân nửa cho rằng kẻ này chưa chết.

Thủ đoạn giết người không có sai biệt a!

Tạm thời không tra xét được nguyên nhân, dựa theo quy cũ, "Thiên Hổ Xã" không thể mù quáng hành động. Trách nhiệm điều tra để cho Hoàng Bân bên kia đi.

Hoàng Bân cũng không tìm ra được manh mối.

Đối với sự tình ái đồ Cổ Tử Quân hi sinh, Vương Thận Hành điều tra rất tỉ mỉ, tổng kết các nhân tố liên quan, trong lòng cũng nghi ngờ Hoàng Bân. Bởi vậy, những hành động sau này đều đem Hoàng Bân gạt bỏ, thí dụ như việc bọn hắn đã tìm được cao thủ Trương Ức Vãn.

Hoàng Bân cũng tự mình điều tra sự tình của Vũ Điền Hỉ Nhị. Trên thực tế, từ khi giết chết Cổ Tiểu Quân, thiếu niên bị Sơn Bản Kiệt Phu đâm xe vào may mắn không chết, trong lòng hắn thủy chung có cảm giác không rõ, chính là có chút không an tâm.

Tổ chức đã nhiều lần điều tra kì tích sống lại của thiếu niên, hắn đều biết, thậm chí đọc qua bản ghi chép.

Trong lời khai của thiếu niên, hắn xác định mình chưa bị lộ. Theo lý trí, một thiếu niên 13 tuổi trước chuyên viên tra xét của Ngọa Long Quật Khởi không thể che giấu được điều gì.

Nhưng hắn vẫn bất an.

Vũ Điền Hỉ Nhị đến giết thiếu niên, hắn cũng biết.Kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người, thiếu niên không mất cộng lông nào mà sát thủ cấp B của Thiên Hổ Xã đi đời nhà ma.Việc này tất có khả nghi, cũng là nguyên nhân quan trọng làm hắn có bất an.

Không lẽ tự mình phải xử lý?

Hắn do dự thật lâu.

Lấy tình hình trước mắt của hắn, sau khi Cổ Tiểu Quân hi sinh, tổ chức tuy có tìm hắn nhiều lần để điều tra nhưng đại khái vẫn còn tín nhiệm. Có thể làm đến bước này quả thực không dễ dàng.

Cho dù có người hoài nghi, hắn cũng đem loại hoài nghi này đè xuống mức thấp nhất, phạm vi nhỏ nhất.

Có nên giết chết thiếu niên? Hắn phân vân rất nhiều lần.

Hắn biết rõ, nếu thiếu niên ngoài ý muốn mà chết thì tổ chức sẽ nghi ngờ thành viên nội bộ. Riêng việc Vương Thận Hành cử Hoàng Y Y đi trung học Văn Lại bảo vệ thiếu niên đã nói rõ tầm quan trọng của hắn trong lòng Vương Thân Hành.

Nhưng điều đó cũng nói lên thiếu niên có tồn tại bí mật gì đó, nếu không Vương Thận Hành cũng sẽ chẳng sắp xếp người xung quanh hắn.

Chuyện này cũng không ủy thác cho người khác, hắc bang như Thanh Trúc cũng không có khả năng làm việc sạch sẽ, bị Ngọa Long Quật Khởi mò ra giấu vết, hắn liền xong đời.

Hoặc là không làm, đã làm phải tự mình ra tay. Hắn suy nghĩ kiên định.

Sau tết 9 ngày, Hoàng Bân cải trang đến nơi ở thiếu niên nghiên cứu địa hình.

Hôm nay, Vũ Tịch Nhan cũng đến tìm Cổ Dật Thần để chơi.

Trước nghỉ đông nàng đến nhà Cổ Dật Thần ăn cơm, về nhà bị mẹ khởi binh vấn tội. Mẹ con ầm ĩ một trận, sau đó đem Vũ Tịch Nhan cấm túc.

Đến ngày hôm nay, ca ca Vũ Tịch Nhan phải nói hộ một phen nàng mới được thả.

Cô gái gõ cổng nhà Cổ Dật Thần.

- Thúc thúc, a di, năm mới vui vẻ!

Cha Cổ Thần Dật nhân dịp Tết âm lịch về nhà thăm người thân, nghe Vũ Tịch Nhan đến chúc tết, cười đứng lên:

- Tiểu Dật, bạn học ngươi đến.

Mẹ hắn Cố Bội Lan chạy tới mở cửa cho Vũ Tịch Nhan:

- Tiểu Vũ, hôm nay thật đẹp, mau vào ngồi.

Vũ Tịch Nhan đỏ mặt vào cửa.

Mẹ hắn vội vàng châm trà cho nàng.

Đối với Vũ Tịch Nhan nhu thuận xinh đẹp, Mẹ Cổ Thần Dật phi thường yêu thương, nếu không phải Vũ gia là hào môn, có điểm trèo cao, thì mẹ hắn đã đem nàng này đối xử như con dâu tương lai... Cô gái này lúc bé rất thân với Tiểu Dật, tâm địa cũng tốt, đáng tiếc dòng dõi quá cao.

Cổ Thần Dật ra khỏi thư phòng, ăn ý nhìn Tiểu Vũ một cái, nói:

- Ba mẹ, con cùng Tiểu Vũ đi ra ngoài chơi.

- Đứa nhỏ này, Tiểu Vũ vừa tới, ngươi cho nàng nghỉ ngơi một hồi.

Vũ Tịch Nhan cười nói:

- A di, không sao, bọn cháu muốn đi Đồ Thư Quán.

Đầu năm đi Đồ Thư Quán? Cha mẹ tự nhiên là không tin. Nhưng trong lòng không tin, trên mặt không thể lộ ra nửa điểm dấu vết.

Mẹ hắn lấy ra một bao lì xì đưa cho vũ Tịch Nhan, nói:

- Tiểu Vũ, cho ngươi tiền mừng tuổi.

Biết Tiểu Vũ sẽ đến, nàng sớm chuẩn bị một bao lì xì. Vũ gia là nhà giàu, tiền lì xì ít quá thì không được.

Vũ Tịch Nhan thản nhiên tiếp nhận, cười tủm tỉm nói:

- Cảm tạ a di.

Cổ Thần Dật cầm ba lô ra ngoài.

- Mang ba lô làm gì?

Sau khi ra cửa, Vũ Tịch Nhan nghi hoặc nhìn ba lô căng phồng trên người hắn.

- Bí mật nhỏ.

- Cái gì a?

- Chúng ta ngày hôm nay đi sàn nhảy, mình muốn cải trang một chút.

Vũ Tịch Nhan kinh ngạc hỏi:

- Đi sàn nhảy?

Quán bar là địa phương thanh niên trẻ tuổi đến vui đùa, tuổi tác của bọn họ quá nhỏ, bình thường sẽ không đi nơi đó chơi. Hơn nữa, quán bar đa số là thanh niên hư hỏng, tốt xấu lẫn lộn, với xuất thân của Vũ Tịch Nhan bình thường đều bị nghiêm cấm.

- Có mình đây, bạn cứ yên tâm đi. Một mình bạn thì không thể đi.

Vũ Tịch Nhan liền mừng rỡ gật đầu :

- Bị mụ mụ nhốt nhiều ngày, nên thả lỏng một chút.

- Ừm, vì nguyên nhân này mới dẫn bạn đi, bất quá việc này không thể để cho mẹ bạn biết.

- Đã hiểu.

Hai người sôi nổi đi ra ngoài.

Nhỏ bé khu mặt cỏ âm hưởng chính đang truyền phát tin Mạnh Đình vi ca “trong gió có đóa vũ làm vân”

Trong gió có đóa mưa làm vân

Một đóa mưa làm vân

Vân trong nội tâm tất cả đều là mưa

Tích tích tất cả đều là ngươi

Trong gió có đóa mưa làm vân

Một đóa mưa làm vân

Vân trong gió tổn thương thấu tâm

Không biết lại đem thổi hướng đến nơi đâu

Thổi a... Thổi một chút hoa rơi đầy đất

Tìm không thấy một tia thương tiếc

Phiêu a... Bồng bềnh qua nghìn vạn dặm

Đau khổ chờ đợi ngươi ngày về...

Trong khúc nhạc vui vẻ, Cổ Thần Dật kéo tay vũ Tịch Nhan ra ngoài tiểu khu. Tìm một căn phòng trống, thiếu niên đóng cửa phòng, trong ánh mắt kinh nghi của Vũ Tịch Nhan, ngón tay đặt lên mép làm một thủ thế "Xuỵt", sau đó lấy đồ trong ba lô ra...

Vũ Tịch Nhan không hiểu hắn làm gì, lẳng lặng mà nhìn, chỉ chốc lát sau, miệng trở thành chữ "O".

Chỉ thấy Cổ Thần Dật động tác cực kỳ thông thạo, cấp tốc bỏ đi áo khoác, đeo lên người một chiếc nịt ngực, bên trong lấp đầy đồ vật, căng phồng, mặc vào nữ y, đội tóc giả dài, sau đó lấy ra tấm da mỏng che lên mặt, cười hỏi:

- Hắc! Mỹ nữ, tỷ tỷ có xinh đẹp hay không?

Vũ Tịch Nhan sợ hết hồn, nếu không tận mắt nhìn cải trang, nàng nhất định cho đây là một nữ tử đang nói chuyện.

Dáng người bọn họ không kém nhau mấy, Cổ Thần Dật sau khi cải trang, con vịt nhỏ xấu xí biến thành thiên nga trắng, thân thể yêu kiều, khuôn mặt xinh đẹp, thanh âm cũng giống giọng nữ.

- Tiểu Dật,... Tại sao lại như vậy?

Vóc người thay đổi, bởi vì hắn mang theo áo ngực độn căng; kiểu tóc thay đổi, vì bộ tóc giả; khuôn mặt biến hóa cũng là do lớp màng da; nhưng âm thanh cũng khác hoàn toàn, giọng nữ rất ôn nhu, làm Vũ Tịch Nhan bất ngờ vạn phần.

- Mỹ nữ, đố kị hả? Nhìn thấy tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, tự ti sao?

Sau khi cải trang Cổ Thần Dật bởi vì vóc người, khuôn mặt duyên cớ, nhìn qua có ít nhất mười bảy mười tám tuổi, so với ngây ngô vũ Tịch Nhan lớn hơn vài tuổi, bởi vậy càng thêm có nữ nhân vị.

- Sao, làm sao có khả năng?

Vũ Tịch Nhan cảm giác đang nằm mơ.

Trên thực tế, những này đạo cụ không phải ở cửa hàng bình thường mà mua được, chí ít tấm da kia không có bán trên thị trường.

- Thế nào? Chân thực chứ?

Hắn khôi phục giọng nam hỏi.

- Quá kinh ngạc, Tiểu Dật, hoàn toàn không nhận ra ngươi.

Nàng đưa tay sờ mặt Cổ Thần Dật, cảm giác âm ấm, co dãn, độ mềm mại hoàn toàn như thật.

- Đây là bí mật của chúng ta a, không thể nói cho bất kỳ người nào.

Vũ Tịch Nhan gật gù.

- Đi thôi.

Hắn nắm tay của nàng đi khỏi phòng. Hai thiếu nữ xinh đẹp kết bạn mà đi.

Sắp tới cổng tiểu khu, Vũ Tịch Nhan cảm thấy tay Cổ Thần Dật đột nhiên siết chặt, liếc mắt nhìn hắn, hỏi:

- Sao thế?

Cổ Thần Dật lắc đầu, nói:

- Không có chuyện gì, nhìn thấy một vị bạn cũ.

Trước tiểu khu, một vị nam tử 30 tuổi cất bước đi tới, vẻ mặt thản nhiên,nhìn qua cứ tưởng là người của tiểu khu dân cư.

Tiểu Vũ nhìn Cổ Thần Dật một chút.

Cổ Thần Dật lần thứ hai lắc đầu, nói:

- Đi thôi, không có chuyện gì.

Nhưng trong lòng là lửa giận thiêu đốt.

Nam tử phía trước tuy cũng cải trang, miệng có thêm ria mép, mặt có vài vết thương, thay đổi kiểu tóc, nhưng hắn liếc mắt là nhìn ra, đây là Hoàng Bân!

Hắn đến nơi này làm gì?

Nhưng thế nào cũng không có lòng tốt.

Được! Được! Được!

Ta còn không tìm ngươi tính sổ, người đã tới tìm ta xuống tay trước!

Song phương đi ngày càng gần.

Cổ Thần Dật kéo vũ Tịch Nhan, đột nhiên ngăn cản Hoàng Bân, hướng về hắn liếc mắt đưa tình, nũng nịu hỏi:

- Anh chàng đẹp trai, cho hỏi thăm một chút được không?

Hoàng Bân sững sờ, nhìn cô gái xinh đẹp lộ ra tao nhã, nhíu mày hỏi:

- Chuyện gì?

- Là vầy, Em cùng muội muội vừa nãy đánh cược, đánh cược ngươi không phải là người khu này, thắng được 50 nguyên đấy, Anh cho chúng em đáp án đi.

Vũ Tịch Nhan rất phối hợp nói rằng:

- Đúng đấy, đúng đấy, xin mời chú nói cho chúng ta."

Hoàng Bân phất tay, cả giận nói:

- Đi, đi! Biết làm gì!

Cổ Thần Dật lại kéo vũ Tịch Nhan ngăn trở đường đi của hắn, ngây thơ hỏi:

- Anh chàng đẹp trai, Anh cho chúng em câu trả lời đi, chuyện đơn giản mà.

Hoàng Bân đến tìm hiểu địa hình, sợ bị người để ý, trước mắt hai cô gái xem ra tuổi không lớn lắm, vô cùng xinh xắn, lại kiên quyết hỏi, ở đây người ta tới lui rất nhiều.

- Ách, Anh làm sao không phải người của khu này?

Cổ Thần Dật vỗ tay cười nói:

- Chị đã nói rồi, hắn là người tiểu khu chúng ta, vậy mà muội muội ta không tin. Vẫn là ta thắng đi? Anh chàng đẹp trai, xin địa chỉ, kiểm tra một chút, miễn cho muội muội nói ngươi lừa người.

Hoàng Bân sắc mặt lại biến, buồn bực nói rằng:

- Ta là tới làm khách, không phải người của tiểu khu.

Vũ Tịch Nhan kinh nghi nói:

- Chú này thật kỳ quái, không phải người khu dân cư này vì sao gạt chúng ta? Suýt chút nữa để ta thua 50 đồng rồi.

Hoàng Bân thầm mắng xui xẻo, xuất sư bất lợi a! Vừa đến đã bị người khác chú ý, làm sao mà làm việc? Hắn lo nhất là gây ra động tĩnh bị Ngọa Long Quật Khởi hoài nghi a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.