Rạng sáng ngày hôm sau, trên con đường dốc vắng lặng, Hamyna bước theo sau Paharo. Hai bên rừng thông âm u xanh sẫm, không chút gió lay động. Hamyna ngước nhìn lên cao, cũng vừa lúc ánh bình minh vàng rực rỡ đang lan tỏa trên khắp bầu trời. Cô thoáng dừng lại, nhưng rồi lại vội vã bước theo Paharo. Nhìn theo bóng người cao lớn ấy, cô cố gắng bước nhanh hơn nữa. Nhưng anh đi nhanh quá, cô thở không ra hơi mà vẫn chẳng thể theo kịp. "Chờ em với, Paharo." - Hamyna khẽ gọi. "Nhanh lên, Hamyna. Đường còn xa lắm." - Paharo quay đầu nhìn Hamyna, rồi anh cũng bước chậm lại. Hamyna đứng chưa tới vai Paharo, mỗi khi nói chuyện với anh, cô phải ngước lên thật cao. Mỗi khi anh nhìn cô, đôi mắt xanh sáng của anh luôn khiến cô cảm thấy hơi bối rối. Con dốc dài đằng đẵng như dẫn lên tới tận cung trăng. Cứ đi mãi, đi mãi, mà sao vẫn như vô vọng? Đỉnh dốc vẫn còn quá xa xôi. Bao nhiêu bước chân, bao nhiêu mệt mỏi. Bao nhiêu nhung nhớ, bao nhiêu ưu sầu. Những hoài niệm về Falachy khiến nước mắt Hamyna lại rơi thấm ướt mũi giày... Paharo quay nhìn Hamyna, ánh mắt anh đượm buồn: "Đừng khóc, Hamyna. Em có đi tiếp được nữa không? Hay để anh cõng em nhé?" "Không, em..." - Hamyna đưa tay lau nước mắt. "Thực ra đôi chân anh cũng đang mỏi rã rời đây. Nhưng chúng ta hãy cố gắng thêm một chút nữa thôi." Rồi Paharo khẽ cất tiếng hát, một bài hát mà Hamyna chưa từng biết đến. Nhưng giọng hát ấm áp của anh cũng khiến cô vui lên đôi chút. "Hạ hoa bay trên sườn dốc Sắc hương tỏa lan man mác Em và anh đi trên con đường dài Trong ánh bình minh ngọt ngào tỏa lan..."