Hamyna và Falachy vẫn thường hẹn nhau trên cây cầu Braja vào mỗi buổi hoàng hôn, thời điểm mặt trời dần trôi xuống dưới đường chân trời, ánh nắng êm đềm trải đều trên khắp mặt sông óng ánh. Những giây phút ấy, dường như cả thế giới chỉ còn có hai người, chẳng còn những âu lo phiền muộn.
Rồi một buổi hoàng hôn mùa thu, Hamyna lại đi tới cây cầu như thường lệ, nhưng... cô không còn thấy bóng hình Falachy đứng chờ sẵn ở đó nữa. Một chút chạnh lòng, rồi cô tự nhủ: Chắc anh ấy tới muộn.
Hamyna cứ đứng chờ mãi, chiếc bóng của cô trải lên mặt cầu một vệt dài, đôi bàn tay cô nắm chặt lấy nhành hoa cúc mà hôm nay cô định trao cho Falachy.
Ánh hoàng hôn sậm dần.
Rồi bóng tối tỏa buông.
Falachy không đến.
Kể từ hôm đó, Hamyna không còn gặp lại Falachy nữa, cô chỉ biết rằng anh ấy đã rời khỏi Vallemmoon rồi. Không một dấu hiệu, không một câu từ biệt hay một lời nhắn để lại, Falachy đã lặng lẽ rời xa cô như thế...
Nhưng vì sao? Hamyna không thể nào hiểu nổi, cô vẫn mãi mong chờ tin tức của Falachy, nhưng càng mong chờ chỉ càng thêm vô vọng...