Giờ Mùi. Bên ngoài huyện Lam Điền, Lý Thần Thông cùng Sử Vạn Bảo đích thân đốc suất đại quân chuẩn bị công thành. Có thêm nhiều binh mã, Sử Vạn Bảo lộ ra phấn khích mười phần, mà trải qua chỉnh đốn một buổi trưa, 7000 binh sĩ xếp hàng ngoài Lam Điền, 2000 cung nỗ thủ đang kiểm tra mũi tên, lúc công thành thì bọn hắn là hỏa lực trọng yếu để áp chế quân Tùy trên đầu tường.
Nghiêu Quân Tố đứng trên đầu tường, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía trước. Vừa rồi hắn nhận được tin Lý Thần Thông cũng không có an bài binh sĩ công thành ở các cửa khác, mà xem tình hình ở cửa bắc thì quân đội Lý Thần Thông có khoảng 6-7 ngàn người.
Lý Thần Thông đem binh lực tập trung toàn bộ ở cửa bắc là muốn từ bỏ các cửa khác mà chỉ đánh cửa bắc sao? Nghiêu Quân Tố suy nghĩ, nhưng hắn cũng biết binh mã Lý Tú Ninh chừng 3 vạn, đến giờ có 2 vạn binh mã vẫn chưa trông thấy bóng, Nghiêu Quân Tố không thể đem binh lực tập trung ở cửa bắc đối kháng đại quân Lý Thần Thông, nếu không sẽ có thể trúng quỷ kế của địch nhân.
Hắn lo nghĩ, quyết định đổi chỗ quân coi giữ cửa đông và cửa bắc. Quân coi giữ cửa bắc vì ác chiến cả buổi sáng, nhiều người bị thương, mà cho dù không bị thương thì thể lực cũng đã tiêu hao quá nhiều, cần phải thay đổi một đội quân đủ sinh lực.
Quân Tùy hành động rất nhanh, chỉ trong một nén nhanh đã đổi chỗ xong, mà lúc này, 1000 bộ cung thủ, 1000 đao thuẫn binh dưới sự chỉ huy của Sử Vạn Bảo đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể công thành.
"Các huynh đệ, quân Tùy đáng hận, chỉ cần đánh hạ thành trì, tất cả vàng bạc châu báu cướp được đều thuộc về các ngươi, không cần giao nộp lên trên!" Sử Vạn Bảo cao giọng quát. Chỉ cần đánh hạ Lam Điền, hắn sẽ không so đo nhiều.
Các binh sĩ nghe được lời hứa của Sử Vạn Bảo, cảm xúc nhất thời tăng vọt, tiền tài, mỹ nữa cũng là những thứ hắn muốn cướp đoạt, đáng tiếc Lý Tú Ninh trị quân nghiêm ngặt, đã thật lâu rồi không vớt được chỗ tốt. Lúc này nghe được lời hứa của Sử Vạn Bảo, các binh sĩ lập tức trở nên hưng phấn.
Rất nhanh, Sử Vạn Bảo tổ chức một trận công kích. Bởi vì buổi sáng đã có một trận kịch chiến, sông hộ thành nhiều chỗ đã bị lấp đầy, các binh sĩ bất chấp mưa tên, sau khi trả giá hơn trăm người, vượt qua sông hộ thành, dựng thang mây lên tường thành, đao thuẫn binh nhao nhao theo sau leo lên thang mây, bò lên.
Mà quân Tùy trải qua mấy lượt phóng tên, trông thấy địch nhân đã leo lên thang mây, các binh sĩ hoặc rút hoành đao, hoặc nâng gỗ đá liều mạng ngăn cản địch nhân.
Trên đầu thành quân Tùy đang liều mạng ngăn cản địch nhân, mà dân phu cũng không nhàn rỗi, được Lý Tập Dự an bài đều đem gỗ đá vận chuyển lên thành trì đâu vào đấy, hỗ trợ đầy đủ cho quân Tùy.
Mặt trời dần ngã về tây, Nghiêu Quân Tố dù chỉ huy chiến cuộc cửa bắc cũng đồng thời quan tâm đến các cửa khác. Nhưng điều khả nghi chính là trải qua 2 canh giờ ác chiến, địch nhân tại các cửa khác cũng không hề có động tĩnh gì. Quân Tùy đã có thương vong, nhưng thương vong này Nghiêu Quân Tố vẫn chịu đựng được.
Còn về phía công thành, hiển nhiên trong lòng Sử Vạn Bảo cũng nặng nề. Nhiều lần xông lên tường thành, tưởng như có thể đặt vững bước chân nhưng quân Tùy lập tức phát động mấy lần công kích, mạnh mẽ đem các huynh đệ vừa xông lên đuổi xuống đầu tường.
Lúc bấy giờ mùi máu tươi trên đầu tường nồng nặc, khắp nơi máu tươi đỏ thẫm rải đầy, chảy xuôi theo khe rãnh. Đám dân phu nín thở, mùi máu tươi gay mũi khiến dạ dày khó chịu, một vài người nhát gan đã trốn ở dưới tường thành nôn mửa không ngừng.
Ở phía xa Sử Vạn Bảo cũng ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi, đã thật lâu hắn không có đích thân ra chiến trường, mùi máu tươi bỗng khuấy động máu giết chóc trong lòng hắn, mà mấy lần không hạ được đầu tường khiến trong lòng hắn nóng nảy. Hắn không nhịn được sờ Kim ti đại hoàn đao đeo bên hông.
Hắn có một loại kích thích muốn đích thân lên chiến trường.
Rốt cuộc, giữa giờ Dậu khi mặt trời đã treo trên đỉnh núi, Sử Vạn Bảo không nịn được nữa, hắn nhìn Lý Thần Thông nói: "Tổng quản ở đây áp trận, ta đích thân dẫn binh sĩ công thành!"
Lý Thần Thông yên lặng gật đầu, cánh quân Tùy này quá mức ương ngạnh, đã hết một ngày còn không đánh hạ được thành trì. Nếu như trước khi trời tối còn chưa đánh hạ được, với tố chất binh sĩ hiện tại cơ bản là không thể nào đánh đêm, bởi vì trong đêm đen cho dù đốt đuốc nhưng thị lực bị ảnh hưởng rất lớn, có binh sĩ thậm chí không nhìn thấy rõ gì.
Lúc này ở ngoài 10 dặm phía tây đại doanh của Lý Thần Thông, trong đại doanh của Lý Tú Ninh, Lý Tú Ninh đang đứng ngoài trướng nhìn trời chiều dần xuống phía tây. Giờ này còn chưa có tin của Lý Thần Thông, nghĩa là Sử Vạn Bảo vẫn chưa đánh hạ Lam Điền. Đồng thời Lý Tú Ninh cũng thấy kinh ngạc, chủ tướng quân Tùy có chút bất ngờ, thế mà có thể ngăn cản thế công của Sử Vạn Bảo. Phải biết rằng lúc đoạt các huyện Chu Chất, Vũ Công, Sử Vạn Vạn Bảo có công lao hàng đầu, thường là người đầu tiên leo lên tường thành.
Nhưng điều khiến Lý Tú Ninh càng thêm kinh ngạc là trinh sát phía bắc truyền tin về là trong thành Đại Hưng cũng không có động tĩnh gì, không, cũng không phải là không có động tĩnh mà là thành Đại Hưng đã đóng tất cả cửa thành, nghiêm cấm tất cả nhân viên ra vào.
Điều này làm Lý Tú Ninh bối rối không rõ rốt cuộc Dương Hựu là muốn công hay thủ? Nếu không phải vậy thì tốn bao công sức đánh hạ Lam Điền, lại vô ích tổn thất 3000 quân coi giữ, đầu óc Dương Hựu bị hư rồi sao? Từ biểu hiện lần trước mà xem thì Dương Hựu này thích dùng âm mưu quỷ kế, minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương.
Nhưng làm chuyện náo động, phong tỏa cửa thành là để làm gì? Lý Tú Ninh nghĩ mãi không hiểu, đúng lúc này Mã Tam Bảo xuất hiện trước mặt Lý Tú Ninh, nói: "Tiểu thư, có thư từ trong thành truyền đến."
Lý Tú Ninh sửng sốt, Mã Tam Bảo giải thích: "Là thư dùng bồ câu đưa đến." Nói xong, Mã Tam Bảo đưa một cái lọ sáp cho Lý Tú Ninh.
Lý Tú Ninh đập vỡ lọ sáp, mở thư ra nhìn một chút, chân mày cau lại.
Mã Tam Bảo hỏi: "Tiểu thư?"
Lý Tú Ninh đưa thư cho Mã Tam Bảo, lặng lẽ đợi Mã Tam Bảo xem thư xong. Một lát sau, Mã Tam Bảo xem thường cười cười, nói: "Đông cung xuất binh 6000? Hừ hừ, chỉ dựa vào 6000 binh mã lại muốn đánh tan quân ta?"
Là chủ soái một quân, Lý Tú Ninh vô cùng tỉnh táo, nàng suy nghĩ một lát, nói: "Ngày mai ta đích thân soái 1 vạn đại quân, nghênh chiến Đại vương." Giữ lại 1 vạn binh sĩ đã đủ để thủ vệ đại doanh.
Mã Tam Bảo nói: "Không đầy 6000 người, không đủ để sợ. Tiểu thư, ngược lại ta cảm thấy huyện Lam Điền mới là trọng điểm của trận chiến này."
Sử Vạn Bảo nói chỉ cần nửa ngày sẽ đánh hạ Lam Điền, nhưng bây giờ hoàng hôn đã buông xuống vẫn chưa có tin tức. Mã Tam Bảo biết nhất định y còn chưa đánh hạ được, bằng không thì với cá tính của Sử Vạn Bảo thì y nhất định đã sớm mang thân binh đến diễu võ giương oai. Là kẻ thù chính trị, Mã Tam Bảo vô cùng sẵn lòng bỏ đá xuống giếng khi thời cơ thích hợp.
Lý Tú Ninh nhíu cái mũi xinh xắn, nàng minh bạch tâm tư của Mã Tam Bảo, nhưng ý nghĩ của Mã Tam Bảo vô cùng chính xác. Nàng suy nghĩ, nói: "Điểm 200 binh sĩ theo ta đi xem thử!"
Trên đầu thành huyện Lam Điền, thương vong quân Tùy đã vượt quá 300, thương vong này rất lớn, mà quan trọng hơn là gỗ đá chất đống ở cửa bắc đã dùng hết, các binh sĩ chỉ có thể dùng hoành đao trường mâu trong tay liều mạng chém giết địch nhân.
Nghiêu Quân Tố đành phải điều động 300 binh mã dự bị lên thành. Cánh quân đầy đủ sinh lực này tham gia, đã từng một lần đuổi địch nhân xuống khỏi đầu tường, nhưng điều này cũng có nghĩa quân Tùy không còn lực lượng dự bị. Nghiêu Quân Tố cũng không dám điều động binh sĩ ở các cửa khác, vạn nhất bị quân địch lợi dụng đánh lén, khi đó huyện Lam Điền sẽ bị thất thủ.
Đúng lúc này dưới tường thành xuất hiện một tên tráng hán, đầu đội mũ sắt, thân mặc minh quang khải, trong tay xách một thanh Kim ty đại hoàn đao, leo lên thang mây. Người này vô cùng dũng mãnh, mấy tên quân Tùy tính ngăn cản y đều bị Kim ty đại hoàn đao chém chết.
Người này chính là Sử Vạn Bảo, y đang đốc quân dưới tường thành, cổ vũ sĩ khí ba quân nhưng vẫn không hạ được thành trì. Trong lòng y giận dữ, xuống ngựa xách Kim ty đại hoàn đao ra trận. Được y khích lệ, các binh sĩ nhao nhao xông lên đầu tường, cùng quân Tùy chém giết.
Tình hình chiến đấu rơi vào trạng thái giằng co nhưng cục diện hơi nghiêng về phía Sử Vạn Bảo. Ngày càng nhiều quân của Sử Vạn Bảo leo lên đầu tường, trong lòng Nghiêu Quân Tố khẩn trương, 300 quân dự bị còn sót lại đều leo lên tường thành, giáp lá cà với quân Sử Vạn Bảo, huyết chiến trên đầu thành.
Sử Vạn Bảo quá mức dũng mãnh, Nghiêu Quân Tố trông thấy tình hình này, tay hắn huơ hoành đao, chém chết mấy tên địch nhân mới đến trước mặt Sử Vạn Bảo.
"Ăn ta một đao!" Sát tính của Sử Vạn Bảo nổi lên, Kim ty đại hoàn đao trong tay hung hăng bổ về phía trước, "Keng!" một tiếng, Sử Vạn Bảo chỉ cảm thấy bàn tay tê dại, thế mà không chém địch nhân thành hai khúc.
Người vừa đến chính là Nghiêu Quân Tố, lúc trước hắn theo Dương Quảng xuất chinh Đột Quyết rồi Thổ Dục Hồn, rất có dũng lực, bây giờ đối diện Sử Vạn Bảo cũng có thể liều mạng tám lạng nửa cân, bất phân cao thấp.
Hai người liếc nhau, cũng không nói gì, huơ binh khí trong tay liều mạng lần nữa. Trên tường thành, đám đông hỗn loạn cũng không thích hợp đấu võ cá nhân, bởi vậy hai người cũng không làm động tác dư thừa, chỉ bổ liên tục từng đao về phía đối phương, binh khí giao nhau, kim quang lấp lóe, vô số vết rạn xuất hiện trên lưỡi đao, lưỡi đao đã cuốn mép nhưng hai người vẫn khổ chiến không ngừng.
Một người vì xã tắc, một người vì công danh, không ngừng khổ chiến trên đầu thành. Dường như binh lính chung quanh cũng không thấy, chỉ còn lại hai người đang đọ sức.
"Chát!" Hoành đao trong tay Nghiêu Quân Tố đang vung vẩy liên tục, bỗng gãy ngang ở giữa, Sử Vạn Bảo cười ha hả, Kim ty đại hoàn đao trong tay không chút khách khí bổ xuống đầu Nghiêu Quân Tố.
Lúc này thân binh bên người Nghiêu Quân Tố cũng đang hỗn chiến. Đối diện nguy cơ, Nghiêu Quân Tố hét lớn một tiếng, nửa thanh hoành đao trong tay ném về phía Sử Vạn Bảo.
"Keng!" Đao gãy nện trên thân Kim ty đại hoàn đao phát ra một tiếng vang giòn, Kim ty đại hoàn đao bị chậm lại một chút nhưng vẫn không chút khách khí chém về phía cổ Nghiêu Quân Tố. Nhưng mà chớp mắt một cái, Sử Vạn Bảo rống to một tiếng kinh thiên động địa, y cảm thấy sau lưng đau đớn, y nhìn lại thì thấy một tướng lĩnh trẻ tuổi, trường thương trong tay đâm trúng hông của y.
Tướng lĩnh trẻ tuổi chính là Lý Tập Dự, hắn cầm trường thương trong tay, mũi thương lóe sáng, đâm vào bên hông Sử Vạn Bảo. Hắn cũng đã sớm nhìn thấy Sử Vạn Bảo, thấy Sử Vạn Bảo đích thân xông trận, Lý Tập Dự hiểu rõ đạo lý bắt giặc bắt vua trước, chỉ là hắn ở xa quá, chém giết một hồi lâu mới chạy đến, đúng lúc cứu được Nghiêu Quân Tố.
"Thằng nhãi ranh dám đánh lén phía sau!" Sử Vạn Bảo gầm lên một tiếng.
Lý Tập Dự cười lạnh, hai tay đẩy mạnh, lần nữa đâm sâu trường thương vào. Đau đớn kịch liệt khiến Sử Vạn Bảo nhịn không được lui lại 2 bước, chỉ thấy y lại gầm lên, râu tóc dựng ngược, y dùng tay trái nắm chặt cán thương, tay phải huơ Kim ti đại hoàn đao bổ về phía Lý Tập Dự.
"Thằng khốn!" Nghiêu Quân Tố hét lớn một tiếng, tay không tấc sắt nhào tới, đấm một quyền vào cằm Sử Vạn Bảo, thân thể Sử Vạn Bảo nghiêng đi, tay phải văng ra, rốt cuộc nắm không vững Kim ty đại hoàn đao, văng lên không, rơi ra ngoài tường thành.
Nhân cơ hội này Lý Tập Dự rút thương, đâm sâu vào trước ngực Sử Vạn Bảo.
"Keng!" Một âm thanh vang lên, minh quang khải cản lại một kích của Lý Tập Dự, để lại trước ngực Sử Vạn Bảo một cái hố sâu, lực lượng khổng lồ khiến Sử Vạn Bảo rốt cuộc không đứng vững, ngã cắm đầu xuống tường thành.