[Dịch] Hải Vương Tế

Quyển 10-Chương 11 : Kiếm Thuật Kinh Thiên




Chỉ sau một lát khán đài đã chật ních, những người không may đến muộn cũng không chịu về mà đứng chen chúc trên lối đi, rõ ràng chẳng ai muốn bỏ lỡ trận đấu này cả.

Đám Roger tới rất sớm, ai cũng hy vọng Ceasar có một đối thủ đủ mạnh để bức hắn phải bộc lộ khả năng thực sự. Nên nhớ rằng kẻ mạnh không quá đáng sợ, cái đáng sợ là không biết hắn mạnh cỡ nào, đối thủ của Ceasar từ đầu đến giờ không gây ra được bao nhiêu khó khăn cho hắn, trận nào hắn cũng thắng thoải mái dễ dàng khiến người ta cảm thấy rất không thích, nhất là các đấu thủ khác thì càng không.

Những quý cô đến từ các vùng biển như công chúa Clara, Elena, tiểu thư Isabella, đám Tiểu Yêu, Lilith, Marilyn, Feiya, Karen... có khu vực dành riêng, người có thân phận địa vị luôn được đối xử đặc biệt mà.

Feiya không lọt được tới vòng 32 người, bị loại từ giữa giải bởi một tuyển thủ đến từ học viện khác, nhưng kết quả này đã làm nàng ta hết sức hài lòng rồi. (Lê: chuyện, đến uốn éo khoe xôi kiếm zai cao to đen hôi là chính, đánh đấm nhiều làm gì cho mất nữ tính, không khéo nhập hội gái già Mộc Tồn, cô Xôi nhỉ )

Lúc lên sân đấu, phong cách của Ceasar tỏ ra hết sức hút hàng, bộ mặt giả nai không thấy tý anh đây ngạo mạn nào làm các em cổ động viên bên dưới hú hét gọi tên ầm ầm như hóa dại, chuyện này hiển nhiên đã gây ra sự khó chịu cho một số người nào đó.

- Thật chẳng ra làm sao cả, một tý nữ tính cũng không có, đúng là đám gái điên!

Tiểu Yêu tức giận hổn hển nói, cô bé họ nhà yêu chưa đến tuổi vị thành niên này có vẻ vẫn không hòa nhập được với cuộc sống sôi động bên ngoài, phong cách của mấy cô fan nữ cuồng kia tất nhiên không hợp khẩu vị của nàng. Nhưng dù sao cũng không trách được bọn họ, sau cuộc chiến năm xưa mọi thứ đều thay đổi rất nhiều, những điều mà ngày trước ai thấy cũng ngứa mắt hoặc bị xã hội cấm đoán thì bây giờ lại trở thành trào lưu, thành mốt thời thượng.

- Này Tiểu Yêu, em và bạn Ceasar có quan hệ thế nào vậy?

Marilyn tò mò hỏi, có vẻ rất hiếu kì đối với cô gái nhỏ có tính cách khác lạ này.

Bất kể trai đẹp hay gái xinh, nàng ta khoái tất.

- Chàng là chủ nhân của em!

Elena và Clara muốn phản ứng cũng không kịp, câu trả lời của Tiểu Yêu y như một quả lựu đạn ném vào giữa đám đông, lũ con gái ai nấy mắt tròn mắt dẹt với nhau, trời ơi, không thể tin nổi, đường đường mhư anh Ceasar lại là một tên dê cụ ư?

Ôi, không thể không thể, hình như chưa ai nghe được scandal tình ái nào của ai đồ mà?

- Hì hì, mọi người đừng hiểu nhầm, Tiểu Yêu chính là công chúa của yêu tộc, do một số nguyên nhân nên phải ở cạnh Ceasar thôi.

Elena không thể không giải thích cho người trong tim.

Đám con gái ngẫm nghĩ một hồi rồi gật gù bỏ qua. Ở chỗ này ai cũng là thiên kiêu chi nữ , ai cũng cao quý nên rất để ý chuyện mặt mũi, vốn muốn chém gió từ lâu mà không cô nào muốn làm người khơi mào. Nhưng hai mụ đàn bà với con vịt thành cái chợ, số lượng hiện tại lớn hơn ba, im được mới quái, lập tức nhân tiện cơ hội các cô liền bắt đầu ríu rít bình loạn về các tuyển thủ dự thi, thôi thì anh này khỏe con anh này yếu cái, anh này kiếm cùn anh kia thương ngắn, lời oanh tiếng yến quàng quạc y như hàng cá.

- Bốn vị tỷ tỷ phải giành lấy vinh dự cho đám con gái đó, đừng để tụi đàn ông con trai xem thường chúng ta, nhất định phải lọt vào trong vòng 16 người.

- OK, chuyện nhỏ.

Marilyn tỏ ra hào khí không kém gì đàn ông, đáp

- Có tin mới nhất đây, nghe nói Cự Kình vương Rafael bệ hạ đã đem thần binh của Cự Kình tộc đến, thập đại thần binh tụ tập, chúng ta có thể nhìn tận mắt rồi. Nghe đồn nếu mười món này tập chung lại sẽ sinh kì tích, không biết là chuyện gì nhỉ?

- Ta cũng nghe thấy thế, hình như lần gần đây nhất có sự kiện thập đại thần binh tụ một chỗ đã diễn ra hơn 200 năm, không ngờ chúng ta lại may mắn được chứng kiến chuyện này.

- Đúng vậy, đáng tiếc là đại ca Ceasar không có thần binh, thật khiến người ta phải lo lắng.

Karen cười nói.

(Lê: Đoạn này nhảm, cắt, khỏi dịch cho rối truyện)

- Thần binh không có nghĩa là thắng lợi, tài năng sẽ quyết định kết quả.

Người vừa lên tiếng là Lilith, thiên tài đứng dưới một người mà trên vạn người của Cá Heo tộc, nàng ta đã phán thì tất nhiên là chuẩn không cần chỉnh.

- Không sai, hơn nữa chức vô địch chắc chắn sẽ về tay nhị ca!

Thái độ cổ vũ của Clara đúng là trước sau như một, hình như vinh quang của Ceasar chính là vinh quang của nàng, nếu có thể giật được cúp vàng từ tay ban tổ chức để nhét vào tay hắn chắc nàng đã làm từ lâu rồi.

- Cô nàng của tôi ơi, nhị ca nhị ca, sao nghe thân thiết quá vậy, có gì mờ ám không đấy?

Một cô gái trêu ghẹo hỏi.

- Na Na, nhìn sang cô bên kìa kìa, chỉ biết bắt nạt ta, Ceasar là nhị ca của cả hai chúng ta đúng không?

Elena gật đầu cười:

- Chẳng lẽ mấy cô cũng muốn tìm một ông anh như vậy sao? Vậy thì mau ra tay nhanh thôi còn chờ gì nữa, tinh anh của hải tộc đều tập trung cả ở đây mà.

- Hì hì, cứ tưởng công chúa Elena vốn rất nghiêm nghị cơ đấy, hóa ra cũng thích nói đùa như ai à?

Lilith cười:

- Nhưng các ngươi đã lén lút tóm chặt lấy Ceasar rồi, chúng ta biết phải làm sao bây giờ?

Đàn bà con gái đã mở chợ bán dưa lê thì Chúa cũng không quản được, chỉ sau một lát từ chuyện bình luận "chính qui" về chuyên môn đã biến thành cuộc bầu chọn nam hậu hoa khôi, các tuyển thủ bị đem ra mổ xẻ tận tình thiếu điều lột trần lột trụi đến tận cái khố và sâu xa hơn nữa. Mỗi cô đều có một khẩu vị, một mẫu người yêu thích khác nhau, nhưng chắc chắn hai cái tên Ceasar và Roger luôn xuất hiện trong Top 3, các tuyển thủ khác cũng không thiếu người ủng hộ, đặc biệt kiểu đàn ông lạnh lùng băng giá như Triết Biệt tưởng rằng được nhớ tên đã là tốt lắm rồi, ai dè sau khi có Hải Long lão tứ làm nền, các cô chợt nhận ra hắn cũng vô cùng gợi cảm, không hiểu chính chủ nghe được mấy ý kiến này sẽ có cảm tưởng gì?

Ni Na ngồi ở hàng sau, nàng không có tư cách ngồi cùng mấy cô thuộc tầng lớp trên kia, muốn chen vài câu góp vui cũng không được, bản thân nàng cũng không có hứng thú, nhưng khi nghe họ bình về Triết Biệt, cảm giác trong lòng ra sao chắc chỉ có mình nàng biết.

Một lúc sau, Schindler vác theo bộ mặt cuộc-đời-này-ai-cũng-thiếu-nợ-anh-đây lên sân đấu, hai bên mặt hắn có hai vết sẹo vừa to vừa dài (Lê: chỗ này có cái to dài thì chỗ khác chắc phải nhỏ ngắn, quy luật bù trừ mà, thảo nào thằng này mặt mũi lúc nào cũng như đưa đám, tội em nó ), là hậu quả sót lại sau lần tiêu diệt một nhóm hải tặc nhỏ. Dù sao sức lực một người cũng có giới hạn, đuổi giết vài ba người thì không sao, chứ đòi làm thịt nguyên đội thì không chết đã may lắm rồi, nhưng nói sao thì nói Schindler vẫn sống phây phây, còn những hải tặc dám làm hắn ngứa mắt đều đã đi về nơi xa lắm.

Schindler bước những bước chắc nịch, hắn còn chưa tới tuổi băm (Lê: 3x ấy mà, cách gọi các cụ ), là một trong những kẻ tỏ ra có tâm lý bình tĩnh ổn định nhất trong giới tuyển thủ dự thi, nhìn cách hắn đi đứng thì biết: mỗi một bước đều rất có quy luật, không nhanh không chậm, luôn trong trạng thái sẵn sàng, một khi gặp phải tấn công lập tức đưa ra phản ứng cần thiết. Schindler cẩn thận cũng có lý do, hắn săn giết hải tặc lẽ nào hải tặc chịu để yên cho hắn, trong thế giới hải tặc cũng có phần thưởng cho cái đầu của hắn.

- Anh bạn Schindler này trông cũng có tý số má đấy!

Rafael gật gật đầu.

- Ha ha, đánh giá người khác mà vẫn giữ thói keo kiệt, đâu chỉ có tý số má, anh bạn trẻ này phải nói là rất được, những kinh nghiệm từ chuyện suốt ngày đuổi giết rồi bị đuổi giết của hắn thì đám con cái chúng ta làm sao sánh nổi, nhưng ta thực không hiểu loại người như hắn sao lại có hứng thú đi tham gia cuộc giao lưu này nhỉ?

- Đám người cá kẻ nào chả có tý bất bình thường, tại sao hắn tới thì kệ mịa hắn, chỉ cần là người bọn ta biết thì cứ lên oánh nhau thoải mái thôi.

- Thằng kia, mày là Alexander Ceasar?

Schindler trầm giọng hỏi.

Ceasar có thể dễ dàng cảm nhận được sự lịch duyệt từng trải tỏa ra từ đối phương, thậm chí còn ở đẳng cấp cao hơn hắn, số vết thương trên người đối phương cũng nhiều và nghiêm trọng hơn, đủ biết gã này đã trải qua một quãng đời ra sao. Loại đối thủ thế này luôn rất khó xơi vì họ không quan tâm đến sống chết, luôn đưa ra được những phán đoán và hành động rất chính xác trong khi chiến đấu nhằm giành thắng lợi cuối cùng.

Tên thi sĩ rong bắt đầu lải nhải giới thiệu lý lịch trích ngang cùng những thành tích "bất hảo" của vị chuyên gia săn giết hải tặc. Trong đại hội võ thuật lần này, hắn đã liên tiếp đạp lên đầu các cao thủ của Cự Kình tộc, Cá Heo tộc, Sa tộc để bước vào vòng 32 người, vì lăn lộn ở thế giới các mạo hiểm giả trong thời gian quá dài khiến người ta có cảm giác hắn rất lớn tuổi, là bậc tiền bối râu dài răng rụng (Lê: và cái ấy chỉ bàn chân) nhưng thực ra người này còn rất trẻ, là đại diện của học viện chiến sĩ Thiết Huyết tham gia giải đấu.

Nghe tên thi sĩ rong giới thiệu xong, người xem lại phải nhìn gã "tân thủ" trên sân đấu kia bằng con mắt khác, mạo hiểm sư năm sao cơ đấy, tuyệt đối là hàng hiếm, là hàng độc nhất vô nhị trong đại hội này.

Ơ, mà đấu thế này có được coi là ỷ lớn hiếp nhỏ không nhỉ?

Ceasar cười, trả lời:

- Chắc không ai có hứng giả danh ta để đấu trận này đâu.

Schindler vẫn trưng vẻ mặt mũi lạnh tanh, vết sẹo cương lên trông rất dữ tợn, hắn lật tay rút trường kiếm đánh xoạt, tức thì kiếm khí tung hoành đầy trời, một kiếm năm hoa.

Những kẻ biết xem hàng lập tức lạnh người, gã kia chẳng những phá vỡ truyền thống bình dân không thể kiểm soát đấu khí mà còn sở hữu kiếm thuật cao cường như vậy, thật biến thái. Trong truyền thuyết, cảnh giới kiếm thuật cao nhất là một kiếm chín hoa, thiên hạ vô địch, Carazo - người mạnh nhất trong Hải Long tộc - mới đạt tới một kiếm bảy hoa, nghe nói loài người có một vị cao thủ kiếm thuật đã tiến vào Thánh Vực có thể đánh một kiếm ra tám đóa hoa, tung hoành đại lục không đối thủ, không ngờ một gã trẻ tuổi trông chẳng có gì đặc biệt như Schindler lại đạt tới một kiếm năm hoa.

- Hay!

Rafael cũng không nhịn được phải bật lên tiếng khen ngợi, Alex bên cạnh cũng gật gù, một người để đạt tới trình độ này chắc chắn phải là kết quả của thiên phú kết hợp sự cần cù khổ luyện và một ít kì ngộ, xem ra trận này rất đáng theo dõi đây.

- Có vẻ lần này ngươi tới cũng không hoàn toàn vô ích rồi.

Hai vị quân chủ hài lòng nhìn nhau cười ha hả.

- Ha ha, bạn Ceasar vớ phải khúc xương cứng rồi.

Rodman vừa nhai kẹo bòn bon vừa hả hê reo lên, câu của hắn cũng nói thay tiếng lòng của rất nhiều người xung quanh, đám Potter Tibat đưa mắt nhìn nhau, kẻ nào cũng khoái trá ra mặt.

Kinh nghiệm dày dạn hơn, có đấu khí, lại còn là cao thủ kiếm thuật hiếm thấy của Hải tộc, he he, quả này Ceasar ăn hành roài.

Ceasar cũng thấy ngạc nhiên, kiếm thuật này rõ ràng là được cao nhân chỉ điểm, loại cao nhân ấy ở Hải Tộc cực hiếm hoi, là con người thì hợp lý hơn.

Nhưng gã này định thị uy hay đang biểu diễn một loại nghi lễ đặc biệt trước khi đấu?

Đột nhiên Schindler lại thực hiện thêm một hành động bất ngờ, hắn đưa kiếm đến trước mặt Ceasar, nói:

- Ngươi phải làm tốt hơn ta!

Ặc...

Gã quái này định làm cái của khỉ gì, chắc trừ hắn ra thì những người xung quanh đều thấy ù ù cạc cạc sạch.

Ceasar cũng choáng váng, đánh thì đánh luôn đi cho rồi, diễn mãi, chẳng lẽ đây là thể hiện sự tôn trọng đối thủ sao? Khác người thật! Đáng tiếc hắn không tinh thông kiếm thuật cho lắm, ngoại trừ mấy chiêu thức trên cuốn bí kíp nọ, mà mấy chiêu đó có tác dụng làm tăng tuần hoàn đấu khí là chính.

- Ta biết các hạ tuy không hiểu nhiều về kiếm thuật nhưng với năng lực của ngươi đó không phải là vấn đề lớn, chuyện này rất quan trọng với ta.

Mấy câu của Schindler chẳng đâu vào đâu nhưng trong mắt khán giả, màn khiêu chiến đã bắt đầu rồi, rất độc đáo mới lạ là đằng khác, vừa vào trận liền đòi chơi solo kiếm, nhưng hình như từ đầu tới giờ tuyển thủ Ceasar chưa từng dùng kiếm mà?

Chơi khó nhau rồi, nếu không biểu diễn một tý như đối thủ nghĩa là tỏ ra khiếp nhược, trong lòng sẽ lưu lại bóng ma, còn nếu cũng bắt chước vẽ vài đóa hoa kiếm, nói thật chứ con mẹ nó, dù là người có thiên phú khổ luyện cả đời chắc gì đã đâm nổi năm đóa, rõ ràng đang chơi gác nhau.

- Thằng này nhìn mặt mũi ngu ngu mà gian thật đấy, đòi dùng sở trường của mình đấu với sở đoản của người ta, quá bẩn bựa!

Tiểu Yêu không nhịn được thốt lên, tiếc là quan điểm rất thực tế của nàng không được ai đồng ý, đánh võ cũng như đánh nhau, người ta xuất chiêu ngươi đương nhiên phải tiếp chiêu.

Ceasar nhận lấy kiếm, đưa lên xem xét, quả nhiên là một thanh kiếm tốt, mặc dù không có linh tính như thần binh có thể khiến người sử dụng tạo ra sức mạnh vượt qua sức mạnh vốn có bản thân, nhưng khả năng truyền dẫn đấu khí của nó đạt đến mức độ tận cùng, những hoa văn trên chuôi kiếm cũng khiến người cầm cảm thấy hết sức thoải mái, đúng là một thứ vũ khí giết người lợi hại.

Hắn cũng là một kẻ điển hình không chịu thua kém bố con thằng nào, hoa kiếm à, anh đây cũng vẽ thử vài cái xem sao, nhân tiện làm quen luôn với em kiếm này. Ờ, cảm giác này sướng thật, Ceasar đã muốn có một thanh kiếm từ lâu lắm rồi, tiếc là vẫn chưa toại nguyện, trực giác mách bảo hắn em này còn chưa đạt yêu cầu (Lê: chắc một số chỗ lép quá, kiếm mà lị, thẳng đuột từ đầu đến chân, chẳng lồi lõm lắm đường cong như đao, chán ) nhưng dù sao dùng tạm cũng được, tấm đồ án hiện lên trong đầu, Hải đấu khí trong cơ thể liền chuyển động theo ào ào, chưa phun ra là chưa đã sướng. (Lê: ặc ặc thằng xương khô viết đoạn này làm mình cứ tưởng ku main đang xxoo với cây kiếm cơ )

Cây kiếm đột nhiên kêu lên dữ dội, mũi kiếm không ngừng lập lòe như lưỡi rắn, kẻ nào không may nhìn vào một hồi cũng thấy đầu váng mắt hoa.

Chuyện gì thế này?

Rất nhiều người không hiểu nhưng vẫn có vài người hiểu, Rafael và Alex mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, không thể tin nổi trước sự thật.

Sao có thể thế được?

Chất giọng của gã thi sĩ rong lại cất lên eo éo:

- Kính thưa quý vị, xin hãy chú ý, hãy chú ý đến thanh kiếm trong tay tuyển thủ Ceasar, thân kiếm bất động nhưng mũi kiếm lại rung động theo quy luật, đây chính là hiện tượng xảy ra khi kiếm thuật của một người đạt đến trình độ đăng phong tạo cực, vốn trong Hải tộc chúng ta chỉ có duy nhất Carazo bệ hạ đạt tới cảnh giới đó, nhưng giờ đã thêm một người nữa góp mặt.

Lời vừa thốt ra, toàn trường khiếp sợ, Hải Thần trên cao, đúng là nói giỡn, Hải Long vương Carazo? Chẳng phải là đệ nhất cao thủ của hải tộc sao?

Rafael và Alex lại giật mình tập hai, lần này thủ phạm là gã thi sĩ rong chứ không phải Ceasar, phải biết rằng không nhiều người nhìn kiếm rung đoán được chính xác trình độ của người làm kiếm rung, nhất là trong đám thanh niên trẻ tuổi.

Chuyện nho nhỏ này cũng làm một vài người nào đó cảm thấy bị đả kích nghiêm trọng. Là niềm hy vọng mới của Hải Long tộc, Roger cũng từng có may mắn được thấy tận mắt cảnh Carazo bệ hạ biểu diễn kiếm thuật, đúng là tuyệt học kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, bất kể loại kiếm nào khi vào tay lão đều phát cộng hưởng, thức tỉnh linh hồn, đẩy sức mạnh lên tới đỉnh phong.

“Xoạt! Xoạt! Xoạt! Xoạt!”

Có lẽ do bị hoa kiếm của đối phương kích thích, Ceasar ra tay, hoàn toàn do cảm giác điều khiển, khi kiếm rung đến một mức độ nhất định tự nhiên phải đâm ra.

Một kiếm xuất, thiên hạ kinh!

Tám đóa hoa kiếm!

Hải Thần trên cao, tám đóa hoa kiếm, đây là kẻ thứ hai trong Hải tộc làm được điều đó, tính cả Maya cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, Ceasar đã làm được!

À, mà nhân vật chính Ceasar của chúng ta có vẻ vẫn tỉnh queo, nét mặt anh ấy dường như đang muốn nói: tại thằng kia nó ép nên anh đây đành lộ tý hàng thôi!

Kiếm khí tung hoành, toàn bộ xẹt qua bên người Schindler, tám đóa hoa kiếm, cao thủ kiếm thuật nào nhìn thấy cũng phải cảm động nước mắt nước mũi tùm lum mới đúng đạo.

Nhưng Schindler chẳng tỏ ra kinh ngạc tý nào, thậm chí còn cho đấy là đương nhiên. (Lê: thằng vô đạo )

“Keng!”

Thanh kiếm này dù sao cũng không phải thần binh, nó có thể chịu nổi đấu khí của Schindler không có nghĩa sẽ chịu nổi đấu khí của Ceasar, rung kiếm tuy giúp một binh khí bình thường biến thành hàng cực phẩm trong nháy mắt nhưng kết quả cuối cùng nó nhận cũng là hủy diệt, nửa phút huy hoàng rồi phải vụt tắt thôi.

Một thanh kiếm tốt biến thành sắt vụn, vụn đúng nghĩa đen.

Trong khoảnh khắc đó, Ceasar bỗng thấy buồn bã, đó là tình cảm thanh kiếm truyền lại, một cảm giác rất diệu kì.

Trong một tình huống chính hắn cũng không định trước, Ceasar đã tiến vào một cảnh giới mới, giống như gặp phải kích thích đặc biệt bỗng bay vọt lên, chuyện này xét ra phải cảm ơn Schindler, nhưng gã ngốc này lại không biết, hắn coi trình độ này của Ceasar là đương nhiên phải có, đồng thời càng củng cố ý nghĩ trong lòng.

Bởi vì một người ma vũ song tu như Đại mạo hiểm sư Thâm Uyên có chuyện gì mà không làm được!

Bất ngời nối tiếp bất ngờ, sau khi Ceasar biểu diễn đòn một kiếm tám hoa, trận đấu trong mắt người xem vốn đang cân bằng lại sắp biến thành màn độc diễn. Gã Ceasar này thật là đáng sợ, nếu không có người ép thì hắn chẳng bao giờ chịu lộ ra khả năng thực sự, hỏa hệ ma pháp, thủy hệ ma pháp, đấu khí, kiếm thuật... đúng là không gì không làm được!

Schindler lại làm một trò khiến người ta phải kinh ngạc nữa, hắn đột nhiên quỳ sụp xuống, thực hiện một đại lễ của Hải tộc đối với Ceasar, một đại lễ vốn chỉ dành cho tổ tiên và người có ơn rất lớn với gia tộc mình.

- Thưa Đại mạo hiểm sư Thâm Uyên vô cùng vĩ đại, xin hãy tha thứ cho sự đường đột của kẻ hèn này, cảm ơn ngài đã tiêu diệt đội hải tặc Mussolini, báo mối thù sâu tựa biển cho tám mươi chín mạng người trong gia tộc ta, Schindler nguyện bỏ qua mọi thứ để đi theo ngài!

Tiếng của Schindler rất nhỏ, ngoại trừ Ceasar không ai nghe được, dù sao sân đấu cũng rất lớn mà người nói lại cố tình giảm âm lượng. Schindler biết Đại mạo hiểm sư Thâm Uyên hoàn toàn không muốn thân phận bị bại lộ, chính hắn đã phải bỏ không biết bao nhiêu công sức mới kiếm được một ít tin tức từ Mạo Hiểm Giả công hội, trên thế giới này vốn không có bức tường nào không thể đâm thủng, vấn đề là ngươi có đủ lòng kiên trì hay không thôi (Lê: ặc ), rồi sau đó hắn không ngừng xác minh mới đi đến quyết định của ngày hôm nay, từ thứ hạng trong bảng đánh giá của Mạo Hiểm Giả công hội đến khả năng sử dụng ma pháp đấu khí. Hắn dám khẳng định vì che mắt thiên hạ nên Đại mạo hiểm sư đã giấu đi phần lớn sức mạnh thực thụ của mình, còn về phần tại sao đường đường một người như ngài lại muốn tham gia vào dạng giải đấu thế này thì đương nhiên hành động của bậc cao nhân luôn sâu xa khó lường, không phải là thứ mà hắn có thể phỏng đoán.

Ceasar choáng, người khác không biết chứ hắn có thể khẳng định vài trăm phần trăm người tiêu diệt nhóm hải tặc kia không phải hắn, hơn nữa hắn cũng chưa từng mắc bệnh mộng du. (Lê: mộng khác thì có )

- Tuyển thủ Schindler, ngài nhầm lẫn gì chăng, Đại mạo hiểm sư Thâm Uyên sao có thể là một người trẻ như ta được?

- Với ngài thì bất cứ chuyện gì cũng đều có thể, xin đừng giấu ta nữa, thù lớn đã báo, nguyện vọng duy nhất trong đời ta cũng được làm xong, nếu không thể báo đáp ân nhân thì cha mẹ anh em dưới suối vàng chắc chắn không tha thứ cho ta đâu. Nếu ngài quyết ý không thừa nhận, vậy ta đành lấy cái chết để bày tỏ lòng cảm tạ.

Hộc máu..., còn có cả loại ý nghĩ này nữa cơ à? Ceasar nhất thời cũng không biết đáp sao cho thỏa đáng, mặc dù không tiêu diệt nhóm hải tặc Mussolini nhưng Ceasar dám chắc mười phần chuyện đó do lão già làm, nếu tính lên cho hắn nghe cũng có lý, có điều hắn cũng không muốn bại lộ thân phận, huống chi hắn vốn đâu có mạnh như trong truyền thuyết? Ài, nhưng tình cảnh trước mắt đúng là nan giải quá, thằng ngốc đang quỳ này không chừng dám liều mạng tự sát thật thì toi, trông gã cũng kiên quyết lắm chứ chẳng chơi, đau đầu thật.

- Chuyện này..., thôi được, ta thừa nhận, nhưng ngươi mau đứng lên đi, đấu xong lát ra ngoài có chuyện gì hãy nói tiếp!

- Xin tuân theo ý nguyện của ngài.

Schindler cung kính đứng dậy, hắn nhận thua luôn, thật ra trận đấu đã chẳng còn gì đáng chờ đợi sau khi Ceasar sử chiêu một kiếm tám hoa, nhưng hai người nói gì với nhau chẳng ai nghe được, chỉ thấy Schindler quỳ xuống rồi đứng lên, đứng lên rồi xin thua, xong trận.

Mặc dù khán giả ai cũng thấy khó hiểu nhưng trận đấu kết thúc thì đã kết thúc rồi, một trận đấu được chờ đợi nhất từ đầu giải đến giờ lại kết thúc chóng vánh và chưng hửng đến vậy đúng là ngoài dự đoán của thiên hạ, cũng may là có hai pha biểu diễn kiếm thuật đáng đồng tiền bát gạo kéo lại một ít, đó cũng xem như là một loại so đấu đi, nói chung ấn tượng để lại cũng không đến nỗi tồi.

Song rất nhiều người cảm thấy hết sức tò mò về sự thực đằng sau việc này, gã kia quỳ lạy chắc chắn không phải để bái sư học nghệ, Hải Tộc có những lễ tiết riêng cho từng chuyện, nhìn động tác của hắn hẳn là muốn cảm tạ ơn nghĩa gì đó, là ơn to, hơn nữa vai vế của Ceasar còn rất cao.

Khó hiểu, thật là khó hiểu.

Vui mừng nhất vẫn là những cổ động viên của Ceasar, không chiến mà thắng cũng là một loại truyền thuyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.