[Dịch]Hai Người Hai Thế Giới

Chương 5 : Quán Trà Sữa Kỉ Niệm




Hai tuần ở trong tiểu thuyết cũng đủ để Minh Giao bắt nhịp với cuộc sống mới,ở một nơi hoàn toàn không có thực. Tuy những thứ mới lạ làm cô vui thật đấy,nhưng nỗi bất an và lo sợ luôn bám theo cô mỗi ngày. Cô sợ nếu mình không thoát khỏi cuốn tiểu thuyết ma quỷ ấy thì sẽ thế nào? Còn ba mẹ,anh trai nữa,họ sẽ ra sao nếu cô bỗng dưng mất tích? Hiện giờ một chút manh mối cũng không có,làm sao cô có thể tìm ra cách nhanh chóng rời khỏi đây khi chỉ mới cầm qua cuốn tiểu thuyết có một lần? Ngày nào cô cũng đau đầu với chuyện này,không đêm nào có thể yên giấc. Nhiều đêm tỉnh dậy với cái trán đầy mồ hôi,xung quanh chỉ là bóng đêm mịt mùng,cô chỉ biết chìm trong nỗi cô đơn vô vọng. Cô thực sự nhớ thế giới của cô,cô nhớ nhà,nhớ những người bạn,và nhớ người cô yêu đơn phương.Minh Giao mệt mỏi trở mình,đối diện với cửa sổ sát đất. Ánh trăng yếu ớt chiếu vào phòng,hắt một ít lên khuôn mặt cô. Cả căn phòng tĩnh mịch đến cô độc. Minh Giao im lặng nhìn lơ đãng vào khoảng không,cô lại mất ngủ. Không biết giờ này ba mẹ và anh trai có yên giấc không,hay là lại thức trắng đêm lo lắng cho cô. Minh Giao thở dài tiếp tục trở mình. Bỗng nhiên trong đầu cô vụt qua một ý nghĩ : Sao mình không đến thành phố X nhỉ ? Đến đó có thể gặp được ba mẹ và anh trai thì sao? Hoặc có thể gặp được "cô" thứ hai. Minh Giao bật cười vì ý nghĩ đó,làm sao có thể tồn tại thêm một Hoàng Minh Giao nữa chứ. Ngày mai là ngày đầu tiên của kì nghỉ hè,cô sẽ đến thành phố X thử xem.

Minh Giao thức dậy từ rất sớm,sau khi chạy bộ thể dục thì cô đã đóng gói lên đường và không kịp ăn sáng. Dì Bình đành nhét vội một ổ bánh mì vào ba lô cho cô rồi dặn dò nhớ gọi điện thoại cho dì. Cô chỉ ậm ừ qua loa rồi leo lên taxi.

Thành phố A cách thành phố X không xa lắm,chỉ đi mất có hai tiếng đồng hồ. Minh Giao ngắm nghía thành phố ba năm trước một lát rồi mới đi bộ về khu phố quen thuộc. So với ba năm sau thì ba năm trước cũng không có gì khác,chỉ có ba năm sau mọc thêm mấy cửa hàng tạp hóa. Thường ngày cô bận rộn với việc học tập,không thì lao vào mấy câu lạc bộ âm nhạc hay chụp ảnh nên cũng chẳng để ý nhiều đến sự thay đổi của nơi mình sinh ra. Tuy đã đặt chân vào khu phố nhà mình nhưng cô chưa từng gặp người nào quen biết,nhìn ai cũng hoàn toàn xa lạ. Bây giờ cô mới biết nỗi lo sợ của mình là đúng,trong tiểu thuyết không hề giống bên ngoài,bởi vì tác giả đâu thể biết hết mặt từng người mà viết ra được. Vậy nên cô sẽ không thể gặp được ba mẹ hay anh trai. Nghĩ đến đây Minh Giao khẽ thở dài. Cô thất vọng vô cùng khi chẳng tìm được nhà của mình.

Minh Giao loanh quanh mấy nơi cô thường xuyên lui tới,nhìn dòng người qua lại nườm nượp mà lòng nặng như chì. Tốn công tốn tiền đến đây chả thu được kết quả gì,chỉ tổ thêm mỏi chân. Cô tạt vào một quán trà sữa khi nhận ra cổ họng đã khát khô và chân tay kêu gào đòi nghỉ ngơi. Chỗ ngồi quen thuộc của cô là cạnh cửa sổ,nơi có giàn hoa giấy rất đẹp,và đây cũng là nơi lần đầu tiên cô gặp người đó,người mà cô yêu thầm mà không ai hay biết. Lúc đó anh mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay đơn giản cùng chiếc quần vải đen hết sức bình thường,thế nhưng cô lại thấy anh nổi bật hơn hẳn những người khác,hơn hẳn đám bạn vây quanh anh. Anh sở hữu một khuôn mặt trắng trẻo,góc cạnh. Đôi mắt màu nâu sậm của anh luôn mang lại cho người khác một cảm giác ấm áp kì lạ cùng nụ cười ôn hòa,nhã nhặn luôn ở trên môi. Lúc đó cô nhìn anh đến ngẩn ngơ. Lần đầu tiên tim cô rung động vì một người, lần đầu tiên cô biết nhớ thương một người. Sau đó cô điều tra về anh. Anh học giỏi ,ngoại hình không tồi nên chẳng khó để tra hỏi thông tin. Tên anh đã khắc sâu vào trí nhớ của cô lúc nào không hay: Đỗ Quốc Bảo. Được biết anh thường xuyên lui tới quán trà sữa Hoa Hồng này nên cô cũng tạo cho mình một thói quen tạt qua đây vào mỗi buổi chiều tan học. Nhiều khi thấy anh chỉ ngồi một mình đọc sách,cô muốn xông lại bắt chuyện nhưng không dám,sự tự tin vốn có của cô đều bị anh nhấn chìm. Cứ thế thời gian lặng lẽ trôi qua,cô giật mình khi nhận ra mình đã yêu thầm anh những năm năm rồi. Trong năm năm đó cô chẳng làm được gì,thậm chí một câu chào hỏi cũng không. Cô yêu anh nên đã lén chụp ảnh anh ở trong thư viện,sau đó in ra một tấm nhỏ rồi nhét vào một sợi dây chuyền,như thế hàng ngày,hàng giờ đều có thể thấy anh. Thế nhưng khi cô nhìn thấy anh với người con gái khác,tay trong tay với ai kia,cô mới cảm nhận được nỗi đau của tình yêu đơn phương. Cô ước giá như mình tự tin hơn một chút để có thể bắt chuyện với anh trước khi xuất hiện cô gái ấy,có lẽ quan hệ của cô và anh sẽ khá hơn một bậc thì sao? Hoặc chi ít anh biết đến sự tồn tại của cô. Nhưng tất cả đã quá muộn rồi,giờ hối hận còn chẳng kịp nữa.

Minh Giao thở dài thườn thượt nằm bò ra bàn,gối lên hai cánh tay và ngoảnh ra ngoài cửa sổ. Tâm trạng của cô bây giờ tệ quá,cô muốn thấy trời đổ mưa.

-E hèm! Xin chào mọi người.

Trên sân khấu nhỏ của quán trà sữa bỗng xuất hiện một giọng nói ấm áp. Minh Giao giật mình,giọng nói này sao lại giống Quốc Bảo như vậy ?

- Có thể cho tôi khuấy động chút không gian yên tĩnh của mọi người được không?

Cô ngẩng đầu,sự vui mừng trong đôi mắt chợt vụt tắt khi nhận ra người trên sân khấu không phải người cô ngày đêm thương nhớ,mà là một anh chàng rất đẹp trai với chiếc ghi ta trong tay. Cô nhíu mày.hình như cô đã gặp anh ta ở đâu đó rồi. Khi đôi mắt đen láy và quyến rũ của anh chàng đẹp trai quét qua Minh Giao,cô mới sực nhớ ra anh ta là một trong hai người anh em sinh đôi cô đã gặp ở sân bóng,nói cho ngắn gọn là anh của Nguyên An. Hình như anh ta cũng nhận ra cô và tặng cô một nụ cười đẹp như những tia nắng.

- Tôi sẽ tặng cho những người ở đây có tâm trạng giống tôi bây giờ,một bài hát rất quen thuộc với mọi người,đó là " Âm thầm bên em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.