Từng hạt mưa giá rét ào ạt rơi lên thân họ, nước mưa cứ thế men theo gò má, góc áo và cả trường thương sấm sét màu đen tuyền tí tách rơi dấy lên từng đóa thủy hoa, thời gian xung quanh cũng như lắng đọng lại.
Ánh mắt của người phụ nữ đeo che mặt dấy lên một nỗi kinh ngạc, nhưng chỉ một chốc đã dịu xuống. Cô nhè nhẹ đưa tay trái lên kéo vải che mặt lên để lộ một bộ mặt già nua mà Vân Thăng không thể nào ngờ đến.Đây làm sao là nhan sắt tuyệt thế của một hồ li tinh nên có? Làn da héo úa nhăn nheo như từng cái ly xếp vào nhau, cả người ả như một bà lão sắp gần đất xa trời.
“Rất kinh ngạc ư? Đây chính là cái giá phải trả khi dùng cấm thuật!” Cô hoàn toàn không chút hoảng hốt vì bị lưỡi thương áp sát cuống họng mả chỉ khe khẽ nói.
Vân Thăng quả thật kinh ngạc, điều này hoàn toàn trái ngược với tin đồn hắn từng nghe về ả, nhưng cũng chỉ hơi kinh ngạc, bản chất sự việc cũng không có thay đổi gì.
Hắn hất hất thân thương, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc cô là ai?”
Cô ả nghe xong lại cười phá lên, nhìn thẳng hắn nói: “Nếu ngươi đã có thể nghe hiểu ta đang hát gì, vậy ta là ai quan trọng ư? Kỳ thực điều ngươi muốn hỏi không phải ta là ai, mà là chính bản thân ngươi là ai, đúng không?”
Vân Thăng nghe mà chấn động trong lòng, hắn phẫn uất nói: “Nói bừa! Có mau nói ngươi là ai không thì bảo? Nếu không ngươi sẽ không thể sống thêm quá mười giây!”
Không ngờ ả nghe xong không những không sợ, mà còn chìa cổ mình ra cười giễu: “Thế ư? Giết một đồng tộc thì bản lĩnh lắm ư?”
Vân Thăng không chút do dự dùng lưỡi thương đâm vào da thịt cô, máu tươi bắt đầu ứa ra, hắn vẫn lạnh lùng nói: “Có ma là đồng tộc với các ngươi! Nếu còn không nói thì chịu chết đi!”
Cô ả bỗng nhiên lui ra sau một bước tránh xa lưỡi thương của hắn, ả nhăn mày nói: “Hóa ra ngươi cái gì cũng không biết? Nhưng vì sao ngươi lại nghe hiểu được? Không nhẽ…”
Ả không tiếp tục nói mà nhìn lại nhìn hắn một hồi lâu như thể không nguyện ý tiếp tục nói.
Sắc mặt Vân Thăng lạnh lại, hắn vốn chưa bao giờ thích giết người bừa bãi, nhưng sự ghét cay ghét đắng đối với bọn dị tộc đã cắm sâu vào lòng, chưa gì hắn đã giơ thương định tấn công.
“Hay ta sẽ nói cho ngươi hay Hắc Ám đã giáng lâm như thế nào!” Ả vẫn nhất động bất động đột nhiên mở miệng nói. Ánh mắt ả nhìn mới long lanh làm sao.
Thương Sấm Sét lập tức dần tấn công lại.
“Nói!” Vân Thăng thu hồi thương để ra sau lưng, nước mưa dọc theo thân thương từng dãy dọc rơi xuống mặt đất.
Hắc Ám giáng lâm như thế nào Cổ Thư tiền bối có giải thích qua, theo cách gọi của tiền bối là “Thiên Quỹ phong tỏa”, đừng nói là nhưng quy tắc và hình thù người đưa ra Vân Thăng căn bản xem không hiểu, mà ngay cả giải thích của người cũng cực ngắn ngọn vẻ như không muốn tốn thêm giấy mực trong cuốn Cổ Thư xúc tích kia.
Thật lòng mà nói, bí mật của những sự việc như Hắc Ám giáng lâm như thế nào? Vì sao người mạt thế giáng lâm này, hắn đã không còn hứng thú như trước. Từ khi Hắc Ám đến, đến nay bao nhiêu việc kỳ kỳ quái quái cứ lần lượt nối tiếp nhau khiến hắn dần hiểu ra một lẽ: Nếu Thiên Quỹ bị phong tỏa thì nhất định phải có người phong tỏa nó, và nhất định cũng có sẽ nguyên nhân phong tỏa, nhất là cái lần “ngang qua” mộ chiến hạm kia, và cả mối hạn ngàn vạn năm của Viêm càng khiến hắn cảm thấy có một bóng dáng hùng vĩ của lịch sử ẩn mình sau dòng thời gian vô tận kia.
Những sự việc này không hề liên quan đến tiền bối Cổ Thư. Căm cứ theo ghi chép trong thư của tiền bối, năm xưa khi vừa đặt chân đến địa cầu, tình thế của người cực cấp bách, và hơn nữa chẳng bao lâu đã mất, nên căn bản không có thời gian đi điều tra ai đã phong tỏa Thiên Quỹ, Hơn nữa, người căn bản không mấy có hứng đi tìm hiểu. Đừng nói chi Thiên Quỹ, cả bá chủ, văn minh siêu cấp kia trong mắt người cũng chả là cái thá chi chi.
Người chỉ chấn động vô cùng trước Bia Đá (Thạch Bi), thậm chí còn từng xuất hiện “giao lưu” với nó như Vân Thăng đã từng trải nghiệm, điều khác ở đây là cái Vân Thăng nhìn thấy là tổ tiên đời đời của mình, còn tiền bối lại “nhìn thấy” một “truyền thuyết” cổ xưa xa vời bị vứt vào sọt rác không biết bao nhiêu năm về trước mà ngẫu nhiên thỉnh thoảng cũng nhìn thấy được trong các bức họa hành tinh chết xa xưa.
Sở dĩ tiền bối viết Cổ Thư mục đích chỉ vì nhận loại bộ lạc nguyên thủy địa phương lúc bấy giờ đã chăm sóc người cái giai đoạn cuối trong cuộc đời, chứ từng câu chữ trong Cổ Thư của người đều cho thấy rõ người hoàn toàn không muốn cao thiệp vao việc đại loại như Thiên Quỹ bị phong ấn, nhưng sau khi phát hiện Bia Đá, người đã lập tức đưa ra nguyện vọng cho người thừa kế nó phải cực chú trọng truyền thuyết này, và hi vọng người đó sẽ giúp mình tìm ra đồng tộc để cuối cùng tìm ra Bia Đá đề phòng các tà ma bên ngoài xâm nhập!
Là người thừa kế tiền bối, Sở Vân Thăng vốn vẫn đi theo cách tư duy của người, và cảm thấy cảm thấy hệ thống này và việc Thiên Quỹ bị phong ấn không liên quan chi, tiền bối có thể nói hoàn toàn là một người ngoài cuộc, còn hắn chỉ là người thừa kế của người ngoài cuộc này, Một người vốn dĩ không nên xuất hiện và bóng hình lịch sử đồ sộ này không có liên quan gì.
Không hiểu tiền bối do không nghĩ đến hoặc do cố ý bỏ qua, người là kẻ ngoài cuộc không sai, nhưng người kế thừa Cổ Thư bây giờ - Sở Vân Thăng lại không thể là một người ngoài cuộc! Hắn là một nhân loại thổsinh thổ dưỡng trên địa cầu.
Nên khi là người duy nhất trong đội thất trùng nghe được bi ca và tiếng gọi trong mộ chiến hạm, hắn kỳ thật rất hoảng loạn. Vì hắn vẫn cảm thấy những bóng dáng lịch sử khổng lồ đó không liên quan gì mình, hắn chỉ là một kẻ trung gian vô tình đoạt được di vật của một kẻ ngoài cuộc.
Điều khiến hắn sợ hãi hơn cả, hắn sợ mình sẽ bị chứng minh là một kẻ dị tộc, là một dị tộc thể nội có gien của chủng tộc khác như Thần Vực đã nói. Tâm trạng này của hắn cũng y như của một đứa trẻ lo lắng bố mẹ không phải bố mẹ ruột thịt của mình. Hắn rất để quan trọng việc mình là một “nhân loại” chứ không là một quái vật bất kỳ, là do bố mẹ sinh ra! Dù lúc trước từng làm trùng tử, hắn cũng chỉ một lòng mong sớm khôi phục thân người.
Khúc bi ca của cô ả che mặt đã trầm trọng kích thích đến khu vực nhạy cảm của hắn. Hắn giờ chỉ muốn chủ động hơn trong việc này, một là ép ả nói rõ hơn để làm rõ sự việc, còn không nếu ả kiên quyết không chịu nói, hắn sẽ lập tức giết ả, để tuyệt hậu hoạn. Trong ý thức của hắn, tất cả dị tộc đều chả ai tốt lành!
Trên thực tế, hắn vẫn tin tưởng rằng sở dĩ mình nghe hiểu được những thứ ấy mà lại không biết rõ sự việc như người phụ nữ bịt mặt này đã nói chỉ đơn giản do hắn đã tu luyện Cổ Thư của tiền bối, chứ tuyệt không phải do trong thể nội vẫn tàn dư gien gì đấy, chí ít trong não hắn hoàn toàn không có chút gì của cổ quái, hắn vẫn là hắn. Tuy cả đời hắn chưa có gì nổi bật, nhưng đấy thuộc về ký ức và cuộc đời hắn. Đối với hắn, đấy là một trong những thứ quý báu nhất.
Hắn tuyệt không thể nào dung thứ người khác tước đoạt cái tôi của mình như Thần Vực đã làm với Thiên Đạo Nhân, hoặc hay bị kẻ khác cấy ghép thêm đoạn ký ức nào không thuộc về bản thân vào mình. Hắn chính là hắn, độc nhất vô nhị, không thể thay thế cũng không thể dung nạp thêm bất cứ cái gì!
“Ngươi không cần căng thẳng thế!” Ả trông bộ mặt cứng đơ của Vân Thăng khẽ nói: “Nếu ngươi từng nghe qua ‘Ai vẫn’ mà chả nhớ ra gì cùng lắm chỉ là một nhân viên chiến đấu bình thường. ”
“Ai vẫn?” Trong đầu hắn bỗng hiện ra khúc bi ca ai oán đầy hối hận thậm chí còn khiến hắn muốn rơi lệ bất giác lên tiếng hỏi.
“Không sai, tên nó là Ai vẫn, Ai thiên chi vẫn!” Ả gật gật đầu thừa nhận, thần sắc nhợt nhạt. Một chốc sao, ả bỗng nhiên lên tiếng: “Ngươi nghe nói qua vòng Mobius chưa?”
Vân Thăng lắc đầu không hiểu ả muốn nói gì.
Ả cười cười lấy chiếc khăn bịt mặt đã ướt nhuề nước mưa xuống xếp thành một dãi dài, một đầu xoay 180 độ rồi nối lại với đầu còn lại đưa ra cho Vân Thăng xem: “Đây là một vòng Mobius, nó chỉ có một mặt, dù ngươi xuất phát từ đâu đi chăng nữa cuối cùng ngươi cũng sẽ quay về điểm xuất phát, đường đi chỉ ở một mặt và hoàn toàn kín.”
“Ngươi muốn nói gì?” Vân Thăng lắc đầu không hiểu, không biết ả muốn gì.
Ả vẫn mặt kệ hắn, tiếp tục nói: “Ngươi có thể phát huy trí tưởng tượng của mình, xem mặt phẳng này như một không gian hai chiều rộng lớn, như vậy ngươi sẽ phát hiện, ta chỉ nhè nhẹ xoay chuyển sẽ lập tức phong tỏa nó lại, chặn kín nó với bên ngoài.”
Vân Thăng vẫn chưa hiểu được, nhưng phen này hắn không còn lên tiếng, chỉ trừng trừng nhìn ả xem rốt cuộc ả muốn nói chi.
“Vòng Mobius là một phát minh thế kỷ mười chín của con người, sở dĩ nói đến nó là ta muốn mượn nó để giải thích, như thế ngươi mới có thể dễ dàng hiểu sự tình ở sau hơn. Tuy cách giải thích này có phần đơn giản và ấu trĩ, nhưng đây là cách duy nhất để ngươi hiểu.”
Ả tháo sợi dây ra lại quấng thành một hình ống dài vừa xoay qua xoay lại, nói như đang giải thích.
Vân Thăng hiểu ý ả đang che hắn không đủ IQ, chỉ có thể nghe hiểu những điều đơn giản này, nhưng hắn mặc xác, hắn cũng vốn chưa từng nghĩ mình thông minh.
Ả ngẩng đầu lên nhìn hắn, có vẻ như rất vừa lòng với thái độ “khiêm tốn” của hắn, tiếp tục nói: “Nếu xem thời gian là một trục độc lập, chứ không là một chiều, và ngươi bỏ qua điều kiện là trục này có co giãn dưới sự vận động của không gian, chúng ta chỉ đơn thuần xét về vấn đề không gian. Như ngươi đã thấy, trong không gian ba chiều chúng ta có thể dư ra một chiều, thông qua việc hình thành tựa vòng Mobius, tất nhiên thực tế thì đó là một phương pháp và kỹ thuật phức tạp hơn vòng Mobius nhiều để tạo một không gian hai chiều và triệt để phong tỏa nó. Nó sẽ trở thành một hệ hoàn toàn kín, trở thành một thế giới vĩnh viễn không có chiều thứ ba.” Vân Thăng cũng không đến nỗi ngốc, chẳng mấy chốc hắn đã phát hiện ra điểm mâu thuẫn: “Nhưng vừa rồi ngươi nói phong tỏa chỉ là phong tỏa một vòng, chứ không phải là một mặt phẳng bằng phẳng.”
Ả đầu cũng không thèm ngước, vẫn tiếp tục với mô hình phức tạp của mình nói: “Không sai, nhưng chỉ vì bây giờ ngươi vẫn đứng trên góc độ của một không gian ba chiều, trên thực tế, nếu ngươi là một sinh vật sống trong một không gian hai chiều phong tỏa sẽ vĩnh viễn không bao giờ phát hiện đây là một vòng tròn, ngươi sẽ chỉ thấy được cái thế giới ngươi sống chỉ là một mặt phẳng.”
“Có điều, cũng chỉ vì nó tồn tại trong không gian ba chiều nên thực tế nó vẫn là một vòng kín, vì thế những sinh vật sống trong không gian hai chiều này, sau khi tìm hiểu và khám phá trọn vẹn thế giới mà họ sinh sống, một số sinh vật thông minh sẽ nảy sinh ra những ý nghĩ mà bản thân chúng còn không hiểu nổi. Chúng sẽ cảm thấy ít nhất vẫn còn một chiều khác, có như thế mới có thể đảm bảo được thế giới hai chiều của chúng tồn tại và ổn định. Và chiều này chính là chiều thứ ba, nhưng chúng lại chưa từng được thấy chiều thứ ba, và vĩnh viễn không biết chiều thứ ba rốt cuộc mặt mũi ra sao, chỉ có thể đoán mò theo trí tưởng tượng của mình.”