Một người đau khổ không phải vì họ sống một cuộc sống như đống phân, vì đó là điều bất khả kháng, không thể xoay chuyển, mà la ngươi đã có chuẩn bị giấy hay chưa, có thể chùi sạch đít, kéo quần lên rồi tiếp tục làm lại!
Cũng như bây giờ, Lão Tôn không có, Vân Thăng cũng không.
“Ta có.” Sau bản mông trần truồng của hai người bỗng vang lên một giọng nói phụ nữ, đúng là khiến người ta khó xử! May mà ánh sáng quá mờ, ngoài xưởng cũng toàn mưa với mưa. Mà thời thế này cũng chẳng ai đi câu nệ việc này, Vân Thăng cũng không thể nói gì.
Đối phương không phải vứt giấy qua, mà vứt một cuộn vải bông sang, cầm trai tay tuy hơi ẩm ướt, nhưng cũng gọi là sạch sẽ.
Từ sau khi hắc ám giáng lâm, nền văn minh bị tiêu hủy, tất cả cái ăn cái mặt đều bị đánh về thời nguyên thủy, ăn sống uống nguội là chuyện bình thường, đi nặng không chùi cũng là chuyện hằng ngày, việc đánh răng rửa thì càng khỏi nói, sống được một ngày đã là tốt lắm rồi, còn ai đi nghĩ ngơi việc này kia.
Tuy nhiên, Vân Thăng thì còn ít cơ hội gặp phải. Có thể nhìn từ góc độ nào đấy hắn vẫn may mắn, trong vật nạp phù của hắn có cả đống đồ tất yếu phẩm của thời vân minh, đủ cho hắn “sa sỉ phung phí” , nếu có hơi sức và thời gian, thậm chí có thể nấu một nồi thịt bò hầm cải bẹ mà giờ chả ai được ăn. Còn nói về vệ sinh, mỗi ngày hắn cỏ thể sáng trưa chiều đánh răng ba bận, dùng xà phòng thơm tắm bảy tám lần, thậm chí có thể kéo dài thế trong nhiều năm.
Sau khi khôi phục thân người, trước khi đến khu rừng thực vật, hắn cứ như người mất hồn chỉ hành động theo bản năng sinh lý, thậm chí không nhớ bản thân mình đã tìm kiếm thức ăn như thế nào, và đã giải quyết vấn đề trước mắt này ra sao. Trong đầu hắn có một đoạn ký ức là trống rỗng, chỉ nhớ được ba tên kia vẫn hỗn chiến trong thể nội.
Sau khi đến rừng thực vật, đãi ngộ của đội trị an bình thường, nhưng hắn vẫn có thể dùng lượng thức ăn ít ỏi đổi lấy một số giấy nháp đi cầu. Hắn thực sự dùng không quen loại vải dơ mà bọn họ vẫn dùng chùi đít.
Nhưng giờ đã không còn lựa chọn, hắn đành thủ pháp lạ lẫm dùng mảnh vải ấy chùi,tiếp đến lại dùng nước mưa rửa sạch, đưa cho Lão Tôn.
Đúng là rất tởm, mà ai quan tâm? Bọn người sống sót trong một thế giới gần giống nguyên thủy khi nền văn minh sụp đổ, mặt chưa chắc đã sạch sẽ hơn mông bao nhiêu, ít ra cái bàn tọa còn được trốn tạm trong quần!
Có lẽ do hoa quả của rừng thực vật đã bị hư, cũng có thể do nước mưa không sạch sẽ, sau Vân Thăng và Lão Tôn, lại lần lượt có người bịt mông ôm bụng chay ra ngồi xỏm dưới góc tường.
Lúc đi về, Vân Thăng bỗng nhớ ra một việc, liền thuận miệng hỏi: “Lão Tôn, ngươi biết người phụ nữ bịt mặt kia lai lịch thế nào không?”
Lão Tôn lắc đầu, lão chỉ tay vào ả kim giáp vẫn đang đợi bọn họ ở một bờ từng nát nói khẽ: “Không rõ, kỳ thực ngươi có thể hỏi thẳng Mục đốc lĩnh.”
Vân Thăng nhìn nhìn người phụ nữ đó, cuộn vải đấy do ả đưa đến, giờ lại đứng chờ ở bờ tường, nhất định có việc cần tìm hắn. Dù ngốc, nhưng điểm này hắn vẫn có thể nhìn ra.
“Ả tên gì?” Vân Thăng cẩn thận hồi ức lại, hắn chợt phát hiện hình như mình chưa bao giờ hỏi tên của ngươi phụ nữ từ ngày đầu tiên vào rừng thực vật đã bắt gặp này.
“Mục Hi Quận, Mục thủy mộc…” Lão Tôn vừa nói vừa huơ tay tỷ nét bút, tên này họ này trong tiếng Hán cũng không phải dễ hiểu. Nếu lão không nói, sợ Vân Thăng còn không biết chữ Mục nào, Hi nào, và Quận nào.
Trong lúc Vân Thăng và lão bàn luận về ả, ả cũng suy ngẫm về Vân Thăng, chỉ là ả cũng hơi có chút mâu thuẫn. Ả vừa muốn dùng Thổ Vách để làm điều kiện cho Vân Thăng đánh về rừng thực vật, nhưng đồng thời ả lại không đủ tin tưởng vào Vân Thăng, lo lắng hắn biết ả có nửa Thổ Vách trong tay sẽ sinh ý tước đoạt.
“Tìm ta có việc?” Vân Thăng bước qua đoạn tường đổ vừa nói vừa đi về hướng lửa.
“Ta muốn bàn riêng với ngươi một việc được không?” Mục Hi Quận nhìn nhìn Lão Tôn bên cạnh thám thính hỏi. Dưới ánh lửa có thể thấy rõ mặt ả sạch sẽ hơn mặt nhiều ngươi, chí ít là nõn nà trắng trẻo hơn người khác.
Vân Thăng khẽ gật đầu rồi quay mình trở lại ngoài xưởng. Hắn dừng lại bên mái hiên với chiếc rèm hạt tí tí mưa. Trong lúc Cẩm Thạch ý đồ giết con người từng có một luồng sức mạnh tinh thần quái dị xâm nhập, chắc có liên quan đế người phụ nữ đeo mặt nạ dùng thân ra can kia. Bây giờ mọi người cùng đứng bên nhau, cần phải hiểu rõ lai lịch của đối phượng, cũng còn biết đường mà dè chừng.
Dọc theo bờ tường đổ nát bên ngoài không bao nhiêu bước mà sao Mục Hi Quận cảm giác như đã đi lâu lắm. Tự tin của cô sau vài lần bị Vân Thăng đả kích đã không còn phấn chấn như ban đầu, trên không mặt tái xanh của cô lại thêm vài phần tiều tụy, đã không còn vẻ khỏe khoắn ngày trước.
Trong lòng Mục Hi Quận biết rõ, nếu muốn Vân Thăng đánh ngược về rừng thực vật và giết Đông Vách chủ thì nhất thiết phải dùng nửa mặt nạ kia làm mồi nhử, nếu không, chỉ nối suông với một người được mệnh danh thiên hạ đệ nhất này có thể hắn ngó cũng chả thèm ngó, chỉ có khi để hắn thực sự cảm nhận được sức mạnh của nửa Thổ Vách mới có thể thật sự kích phát tham vọng của hắn với nó.
“Ngươi nhất định có nghe qua việc của Đông Tây Vách, ngươi muốn nhìn thử nó không?” Mục Hi Quận ngẩng đầu lên hạ quyết định.
Cô có thể dễ dàng tính toán lục giáp đốc lĩnh hãy hắc giáp đốc lĩnh, nhưng lại không cách nào tính gã đàn ông mệnh danh thiên hạ đệ nhất nhân này, không phải vì hắn thông minh nhường nào, thực tết gã đàn ông này căn bản không để tâm đến sự tồn tại của ả, và ả cũng không chút hiểu gã đàn ông này. Hắn cứ liên miên tạo ra các biến số mà người ta không tài nào dự kiến, và cũng khiến cô phải loác mắt nhìn.
Tuy nhiên, cô còn có một cách để giúp bản thân đạt được mục tiêu của mình, tìm một tên bù nhìn để đeo nửa chiếc mặt nạ mà chỉ có người bình thường hoặc người Thổ năng có thể đội được, sau đó tìm một khu rừng thực vật mới để đối kháng với vách chủ Đông Vách.
Nhưng việc đó xa quá, cô đợi không nổi nữa.
Vân Thăng đưa tay lên mặc cho nước mưa rửa sạch, và vừa trả lời ả không chút nghĩ suy: “Không muốn.”
Hắn vẫy vẫy tay rồi đưa lên áo quần chùi một lượt, xong thẳng thắng nói: “Ta biết trên người cô có một vật, ta đoán đấy chính là Thổ Vách mà cô nói, nhưng ta không có hứng thú, cũng không muốn bị cuốn vào việc của các ngươi.”
Sau khi đẩy Cẩm Thạch ra khỏi Phong Thú phù, hắn đã khôi phục độ nhạy cảm đối với nguyên khí thiên địa. Suốt chặn đường, trên người Mục Hi Quận đều toát ra sự dao động Thổ nguyên khí mãnh liệt, căn bản không cách gì che giấu.
Hắn quả thật không có hứng thú, cách nghĩ định dùng Thổ nguyên khí để can tam vật lại đã dần bị hắn lật đổ. Vật này càng nghe càng giống là di vật tên bá chủ để lại như tiền bối đã nói. Tam vật trong tay hắn cũng đủ làm hắn điên đầu, giờ nếu có thêm một tên nữa, chắc hắn chả sống nổi, cả ngày chắc chỉ dùng để canh chúng đánh nhau.
Tóm lại, hắn quyết định “cái gì không phải của mình tuyệt đối không được nhây vào”. Bao nhiêu mối nguy hiểm, đã nghiêm trọng trái lại với quy tắc sống ngày mạc thế của hắn.
Mục Hi Quận lại nghĩ do hắn chưa hiểu hết uy lực của Thổ Vách, mắt ả óng ánh đi lên phía trước cơ hồ vai kề vai với hắn, giọng cô đầy sức mạnh: “Nếu ngươi giết vách chủ Đông Vách, hợp hai nửa vách lại, đến lúc ấy…”
Vân Thăng lập tức cười cắt ngang cô: “Cô còn ngỡ ta là thiên hạ đệ nhất nhân thật sao? Có thể dễ dàng giết hắn thì lúc ở rừng thực vật ta đã động thủ.”
“Vì sao không thể? Ngươi có quái vật đe làm trợ thủ, bọn ta còn có thể chiêu thêm binh mã Tây Vách lúc trước, chúng ta liên thủ, hắn căn bản không phải đối thủ của chúng ta.” Mục Hi Quận ánh mắt long lanh.
Vân Thăng lắc lắc đầu thắc mắc: “Ta có việc, ta rõ hơn ngươi, việc này không cần phải nói nữa, đó là điều không thể, ta không hiểu vì sao ngươi nhất định phải giết vách chủ Đông Vách kỳ được? Nếu là muốn đoạt nửa Thổ Vách còn lại ta còn có thể hiểu được, đằng này ngươi lại giao nó cho ta, ngươi căn bản không được lợi, vì sao?”
Thần sắc ả ảm đạm, tiếp liền sau đó là sự thù hận, nghiến răng nói: “Sự việc đến đây ta cũng chả sợ nói ra. Vách chủ Tây Vách là chị họ ta, hắn hại chị ta tự sát, hơn nữa còn có ý muốn cưỡng hiếp ta, nếu không phải nhờ cô ấy…người đàn ông như thế, không lẽ không đáng chết ư?”
Vân Thăng nhìn hướng chỉ tay của ả nhìn về một góc bên nhóm lửa hỏi: “Là cô ta đã cứu ngươi? Cô ta là ai?”
Ả kim giáp bỗng nhiên lấy lại bình tĩnh, miệng nở một nụ cười nhạt: “Ngươi có vẻ rất hứng thú với cô ấy?”
Vân Thăng mím mím môi suy nghĩ một lúc nói: “Ngươi nói thế cũng được, nhưng đừng mong ta sẽ trả thù cho ngươi. Có điều, ngươi có thể nói rõ cho ta biết lai lịch của ả, còn ta có thể dạy ngươi một số phương pháp tu luyện, xem như cuộc đổi trách đơn giản.”
Cô ả bịt mặt kia là nhân loại duy nhất có thể xen vào sự liên hệ giữa hắn và vật Phong Ấn, chứ không phải Cẩm Thạch hay bất kỳ quái vật nào khác.
Hắn lo lắng nhất là ả chính là nhân thể ký sinh do Thương hoặc Cẩm Thạch khống chế. Nếu là như thế, tối nay hắn sẽ phải động thủ tiêu trừ mối nguy này.
Ả kim giáp lắc đầu nói: “Ta có thể nói điều ta biết cho ngươi hay, tuy không phải toàn bộ nhưng ta cũng chả hứng thú với phương pháp tu luyện của ngươi. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết ngươi rốt cuộc có phải là thiên hạ đệ nhất nhân mà Tất Phương Đạt Đông Vách nói không?”
Vân Thăng nhìn ả một hồi: “Ta là Sở Vân Thăng, nhưng không phải thiên hạ đệ nhất nhân. Trước không phải,giờ không phải, và vĩnh viễn không phải.”
Mục Hi Quận cười cười, bộ mặt trắng bệch dưới ánh lửa lung linh trong có phần hồng hòa, ả nhìn hắn nói: “Người có thể để Băng tộc nhắc bên miệng suốt không phải thiên hạ đệ nhất nhân thì cũng có can hệ chi? Ta sẽ nói những gì ta biết cho ngươi hay, ngươi nếu đã không có ý định giúp gã đàn ông kia, nhưng theo câu chuyện của Tất Phương Đạt, ngươi nhất định rất hứng thú với câu chuyện của dị tộc.”
Vân Thăng cũng cười cười, hắn không nói rõ với cô ả tóc ngắn này rằng, thật ra hắn chả hứng thú với bất kỳ ai.
Mục Hi Quận đại khái hiểu vì sao Vân Thăng trầm mặc, sau khi khôi phục một tia tự tin, ả không mấy chắc nói: “Cô ta từng là một người nổi tiếng ở Tinh Sa thành bọn ta. Trước khi hắc ám giá lâm một tuần cô mới từ Kinh Thành trở về. Sau này đại nạn bộc phát có người nói cô đã chết, có người nói cô biến mất, nhưng ngươi thấy đấy, cô ấy lại xuất hiện. Không ai biết vì sao cô ấy lại sống được, bọn họ phát hiện cô ấy ngoài rừng thực vật và mang cô về.”
“Chắc ngươi từng nghe tin đồn cô ấy là hồ ly tinh, kỳ thực những người đàn ông muốn động vào cô không phải là hóa điên thì hóa rồ, cô có khả năng đặc biệt này. Tuy so với ngươi không đáng là chi, nhưng bản lĩnh độc nhất vô nhị, hơn nữa không hiểu vì sao tri thức tương đối uyên bác, điều này thì ngươi không thể sánh bằng.”
“Trước đó, chị họ ta và gã đàn ông ấy định thông qua cô để hợp nhất Thổ Vách, nhưng lần nào cũng thất bại… sau đó, một tên tự xưng là sứ giả Hỏa tộc đã đến rừng thực vật muốn dùng vũ lực cưỡng chế chinh phục Tây vách chủ, nhưng cuối cùng cũng không thành công.”
“Vì thế, nó chỉ có thể để hai họ gia nhập vào Hỏa tộc và cung cấp một số phương pháp tà ác bảo là có thể giúp hai phần Vách, vì thế chị họ ta đã thường hay cãi nhau với gã đàn ông đó. Lúc này, sứ giả Băng tộc cũng xuất hiện, chúng đều tự xưng là vương giả đã tập hợp khu sống sót của nhân loại toàn cầu hùng mạnh liên hợp phản kích diệt trừ trùng tử, thậm chí là tước đoạt quyền thống trị của cả nhân loại. ”
“Còn cô ta, hồ li tinh trong miệng các ngươi hình như rất thất vọng và nói với chị ta, bọn họ đã chọn một lựa chọn ngu xuẩn và sai lầm…”
Vân Thăng nghe thấy choáng, cũng chả có được thông tin hữu ích gì từ miệng ả, còn Băng tộc, Hỏa tộc định làm gì, hắn căn bản không còn chút hứng thú. Trong ý thức của hắn, mấy tên dị tộc này không một câu nói thật, toàn lũ bịp bợm.
Cả đêm hắn không ngủ ngon được, không mơ đến cái này lại mơ đến cái khác, cứ mơ mơ hồ hồ, hư hư thật thật.
Mãi đến lúc trời gần hửng, hắn mới giật mình tỉnh giấc. Đương lúc hắn định ngủ tiếp lại bỗng nghe bên ngoài có tiếng rên rỉ, không nghe còn đỡ, mới nghe mà như sét đến bên tai!
“Lỗi lớn đã thành hề, lệ rơi ướt áo; …Thân tộc ai tang hề, sơn hà tan tác; …Dẫu vạn năm qua hề, thần linh bất diệt; ”
Vân Thăng nhảy dựng lên bay thẳng vào mưa bão đoạt lấy thương Sấm Chớp trên tay Cẩm Thạch chỉa thẳng vào cuốn họng người phụ nữ bịt mặt rung giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai!?!”