“Lão Tất, ngươi có quen với hắn, vậy phiền ngươi chuẩn bị hòa đàm với hắn, bỏ Lý Thao…mà thôi, e rằng hắn đã chết rồi, điều kiện để đàm phán thì cứ dùng mấy kế hoạch Hỏa tộc định dùng để chiêu mộ chúng ta đặt cược, ta nhớ ngươi từng nói, hắn hận dị tộc thấu xương chắc sẽ có hứng thú.” Vách chủ Đông Vách đỡ Tất Phương Đình hai chân đã bủn rủn đứng dậy khẩu khí tiếc nuối nói, ngay lập tức hắn lại nghiêm mặt quay sang hạ lệnh cho bọn Đằng Nhân Thông Tin: “Lập tức truyền lệnh cho tất cả binh đoàn tập kết đợi lệnh, phòng khi hòa đàm thất bại.”
Lão Tất rất ư hối hận vì sao lão đã không đích thân đưa vị “tổ tông” này ra khỏi thành. Binh đoàn Độc Khí nắm trong tay một đường mật đạo của Tây Vách, nếu vừa rồi lão lẳng lặng đưa hắn ra khỏi thành, vậy còn đâu những việc kinh hoàng này xảy ra? Giờ đâu còn là “tổ tông” nữa, mà là Diêm Vương Gia đây còn gì!
Sau khi thân phận đại bạch ở Hoàng Sơn, ở Vu thành lão ngày ngày đều nghe không ít tin đồn về hắn. Bất cứ nơi nào vị tổ tông này đến không phải cũng rầm rang một dạo: thành Kim Lăng tuyệt (ý trong tận tuyệt), Vu Thành tuyệt, Hoàng Sơn tuyệt.
Không nhẽ giờ đến lượt rừng thực vật Tinh Sa thành ư? Lão chỉ nghĩ mà lạnh người da gà gai gốc đầy mình.
…
“Cẩm Thạch lập tức quay lại!” Vân Thăng miễn cưỡng sinh ra một ít nguyên khí bổn thể thông qua Phong Ấn lệnh hạ lệnh cho thân trùng tử.
Binh đoàn những năm trăm người thực vật đã bị nó đồ sát sạch sẽ, chỉ còn một vài tên người thực vật đang hấp hối giẫy giụa dưới dất, thế mà nó giờ lại chuẩn bị tấn công tiếp sang bọn nhân loại đi chung với Vân Thăng.
“…”
Không có phản ứng gì…
Nó vẫn tiếp tục xông về phía trước, mục tiêu đầu tiên của nó là người mặt nạ Mộc tính của Cao Tân, và cả Lão Hà cùng cô bé câm, tiếp đến còn có cả ả kim giáp và những người còn sống sót của đội chín.
Tất cả bọn họ đều hoảng quá hóa ngây, khi con quái vật này vừa xuất hiện quét sạch cả binh đoàn người thực vật, bọn họ còn đang mừng thầm không biết từ đâu rớt xuống vị cứu tinh này, và đang mừng thầm vì mình sắp sửa thoát nạn, không ngờ giờ vị cứu tinh này lại có thể chuyển sang tấn công mình.
Lúc ấy quá hỗn loạn, mà họ cũng không thể giống vách chủ và Tất Phương Đình có thể quan chiến toàn cục từ phía trên, chỉ biết trong một chốc, tất cả người thực vật biến mất sạch, sau đó không biết từ đâu xuất hiện tên quái vật này, chỉ một mình nó mà san bằng cả quan đoàn người thực vật ba.
Thực lực khủng hoảng này đừng nói là họ, dù vách chủ có xuất hiện cũng không thể nào chống đỡ nổi, trừ khi tất cả binh đoàn của Đông Tây Vách hợp nhất liều mạng, may ra…
“Ta hạ lệnh ngươi trở lại ngay!” Vân Thăng nhổ thanh kiếm của Lão Tôn lên chống chọi đứng lên hét lớn. Có điều chả có tác dụng gì, nó hầu như chả nghe thấy gì, vẫn tiếp tục không ngừng vung vẫy cây thương sấm chớp của mình, cao tốc phóng về trước, dẫn theo hơi hớm của chết chóc và sát khí ngày càng đến gần đám đông nhân loại.
Quái vật càng lúc càng gần, trên cây thương dài của nó bao bọc lớp điện màu đen, cứ chốc chốc lại phát ra tiếng tí tách bên tai, Cao Tân đã không điều khiển nổi chân mình, chết đứng như trời trồng, mà hắn biết, dù có động đi chăng nữa cũng chả tác dụng chi, căn bản không thắng nổi tốc độ kinh hoàng của nó.
Lúc này, người phụ nữ bịt mặt đột nhiên xông ra, ngẩng đầu mặt đối mặt với nó. Thân trùng đột ngột khựng lại tạm dừng vài giây. Đợi khi nó tiếp túc phát lực phóng lên, ả lập tức bị hất bay, máu me đầy miệng.
Vân Thăng chưa kịp ngẫm nghĩ về dị trạng vừa xâm nhập và sự liên hệ giữa hắn và thân trùng, lợi dụng vài giây này, hắn cắn răng vận dụng hết sức lực toàn thân bay vù đến, may thay vừa kịp dùng kiếm của Lão Tôn trong thời điểm chỉ mành treo chuông đỡ thế công lôi đình của thân trùng lại.
Thương quang xẹt qua, áo của hắn rách toẹt, mảnh vải bọc Tiểu Thảo cột trên người cũng bị cắt đứt, một người một cây bị đánh bay ra sau.
Trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng, chỉ thấy tên câm không biết lúc nào là trở lại đầy đầu tóc bạc này đang khó khăn ngượng dậy. Tay cần thanh kiếm đã gẫy, hắn hình như đang cầm vật gì đấy trên tay nghiêm giọng nói: “Ngươi dám kháng lại mệnh lệnh của ta? Ngươi đừng tưởng ta không dám giết ngươi!”
Tất cả mọi người nghe như sét đánh ngang tai, hắn đang nói gì thế này? Kháng lệnh? Giết tên quái vật này? Không lẽ nó do hắn gọi đến?
Bao nhiêu ngươi thương thương tật tật lê lết khắp mặt đất đều bị sốc mạnh! Một tên câm, một tên câm mà ngay cả đốc lĩnh kim giáp còn đánh không lại, bây giờ lại…
Chỉ có người phụ nữ bịt mặt kia giờ mới thật sự nghiêm chỉnh quan sát Vân Thăng, trong mắt ả dao dao như có gì đang thay đổi.
Cặp mắt đỏ ngầu tựa máu tươi của thân trùng hung hãn nhìn bọn nhân loại, chỉ có thân thề của nó bất động, toàn thân thoát ẩn thoát hiện ánh quang quanh bộ giáp đen tuyền óng ánh.
Dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, Vân Thăng cất bước từng bước đến gần con “quái vật”, hắn lạnh lùng nắm chặt Phong Thú phù, chỉ cần thêm một chút chút sức lực, nó sẽ tiêu tan trên thế gian này.
Crắc!
Thân trùng đau đớn rên rỉ, phảng phất như tất cả xương cốt trên người nó đều sắp tan nát, hai chiếc cẳng kiên cố dị thường tựa gang thép của nó liền quỳ sụp xuống. Tuy nhiên, ánh mắt của nó vẫn trừng trừng không cam.
“Nó đã quỳ xuống ư?”
Đám đông cùng binh đoàn bên Đông Vách thấy thế lại xôn xao một hồi, một tên quái vật như ma quỷ lại này có thể quỳ sụp trước một tên nhân loại?
Vân Thăng cắn răng dung2 kiếm ghì sát cổ nó. Hắn không biết thân trùng sẽ đối kháng đến lúc nào, nhưng cũng không muốn buộc phải giết nó lúc này. Hắn không muốn xóa sổ Cẩm Thạch như thế, nhưng nếu nó hoàn toàn không khống chế được, thì giết càng sớm càng tốt.
Thân trùng vẫn không phản hồi bất kỳ tín hiệu nào cho hắn, vẫn đằng đằng sát khí phảng phất như muốn hủy sạch cái thế giới trước mặt này.
“Trả lời ta!” Vân Thăng áp sắt kiếm hơn nữa, hắn thử thu hồi thân trùng, nhưng lại phát hiện đúng là đã hoàn toàn không điều khiển được, đã không thể thu nó về phù thể.
Thân trùng vẫn không nói không rằng, hình như nó đang câm nín phản kháng lại hắn. Tất cả xương khớp trên người nó đều đang kêu răng rắc, nhưng nó như có một ý chí bất khuất, chỉ một chốc nó lại đưa tay nắm chặt thương Sấm Chớp.
Crắc crắc!
Vân Thăng phảng phất lại như nghe thấy tiếng xương tan thịt nát từng nghe trong trận chiến Hoàng Sơn, nhưng lần này không phải là bản thân hắn, mà phát ra từ thân trùng đối diện.
Hắn ngoan cố ngượng dậy từng tí, toàn thân trên dưới hắc khí vây vùng, mỗi cử động của nó nhường như đều khó khắn vô cùng.
“Đừng ép ta!” Vân Thăng lại thét lên.
Tăng!
Một luồng khí đen phảng kháng lại thanh kiếm gẫy của hắn, nó gia mạnh khí lưu lại một lần hút bay hắn đi.
Biến cố đột ngột này khiến tất cả mọi người đều quên cả hô hấp. Bây giờ họ hiểu rằng Vân Thăng hình như mất đi quyền khống chế con quái vật này.
Quái vật lại bắt đầu từng bước áp sát, tuy tốc độ chậm chạp như sên không bằng vừa rồi, nhưng từng tiếng bước chân nặng chịch của nó lại kéo họ vào hố sâu tuyệt vọng hơn.
Có lẻ hôm nay ý trời là phải chết, không chết dưới tay bọn người thực vật thì cũng chết dưới tay hắn, cũng chả khác biệt gì, điều cần đến sẽ đến, sẽ không có kỳ tích, mọi người cũng không ai còn dám trông đợi nữa. Dù là tên câm kia, chắc cũng không thể làm gì hơn.
Crắc crắc!
Thân trùng đạp trên thi thể của bọn người thực vật từng bước tứng bước áp sát hơn.
Vân Thăng nằm chỏng chơ dưới đất, cả bò dậy cũng không kịp, hắn lập tức quyết định chú vào Phong Thú phù một luồng nguyên khí bổn thể chuẩn bị tiêu hủy Phong Thú phù, giết chết thân trùng.
Ung…
Trên tay hắn chấn động một hồi. Vào lúc cuối cùng này, Phong Thú phù trên tay hắn lại vững tựa gang tựa thép, dù hắn dùng bao nhiêu sức lực đi chăng nữa, nó vẫn không chút động tĩnh, cuối cùng còn truyền ngược trở lại nguyên khí ấy về hắn.
Thân trùng đã sắp đến gần chân hắn, chỉ cần cây thương trên tay nó đâm về trước sẽ có thể lập tức kết thúc sinh mạnh của hắn ngay.
Vào giờ phút này, hắn cũng không nghĩ ngợi gì được chỉ có một ý nghĩ trong đầu: Hắn vẫn chưa đến lúc phải chết.
“Đi ra!” Hắn lại thét lớn một tiếng dùng hết sức mình hất người ra sau.
Tiếng thét này đã không còn kinh động được lão Tất nữa, lão vẫn đắm chìm trong hối hận và kinh hoàng của bản thân, nhưng lại làm Đông Vách vách chủ lâu nay tự tin mạnh mẽ này sắp rớt cả tim can.
Xẹt!
Thiên địa bỗng chốc tối sầm lại, năng lượng đại loạn, gió nổi lốc xoáy, một đường cực quang tụ lại một điểm.
Đợi khi đám đông khôi phục lại tầm nhìn, trước mắt họ đã không còn tên câm quần áo be bét vừa rồi, thay vào đấy là một “thần tướng” khí thế oai phong lẫm liệt với bộ giáp óng ánh lưu quang.
Làn tóc trắng xóa đang tung bay phi vũ, hai chân vững đứng đạp đất, tay trái nắm một cây cung đang phát tiếng kêu inh ỏi, tay phải từ từ kéo dây cung. Đường cực quang đủ khiến con người ta phải hồn bay phách lạc ấy lập tức hóa thành dây cung chói sáng.
“Thiên hạ đệ nhất nhân!”
Không biết ai đã ngờ nguệch thốt lên câu này, một người, hai người ..rồi mọi người từ từ dìu nhau đứng dậy cùng dõi về Vân Thăng trong đóng đổ nát trước mặt.
Truyền thuyết từ khi Tất Phương Đình đến đây, có người xem nó như một thần thoại, có người nghĩ xem nó là đề tài mỗi câu chuyện, nhưng người thật sự tin có thật chỉ có một số ít, chủ yếu con người xem nó như một sức mạnh tinh thần hư không.
Thế nhưng hôm nay, bộ chiến giáp đã từng được đỉa bay của bọn Băng tộc chiếu 3D này, và hình tượng như Tất Phương Đình đã từng kể này, và cái khí thế này, trên thế gian này, ngoài hắn ra, còn ai vào đây?
Tiểu Thảo trợn tròn đôi mắt vẫn đang rom rớm, nó không thể tin rằng người đã cùng mình ngồi nói chuyện sau nhà tranh, vị đại thúc đã từng bị mình chê là lôi thôi này lại có thể là thiên hạ đệ nhất nhân mình mình súng bái bấy lâu nay…
Tiểu Xuyên cuối sầm mặt xuống, cô bé từng có ý tưởng tìm một người “thật thà” như thế để qua ngày, nhưng giờ khoảng cách to tát này, tất cả ảo tưởng đều bị xé nát.
…
Vách chủ Đông Vách trương trương miệng, hắn mắng khẽ chỉ đủ hắn và lão Tất nghe thấy: “Mẹ kiếp, rõ ràng là tên mãnh hổ, mà cứ giả vờ như thằng hèn…”
Hắn làm sao hiểu được khổ tâm của Vân Thăng, cung vừa kéo ra, bao nhiêu ý tưởng điên rồ của nó lập tức như muốn nhấn chìm ý thức của hắn.
Ở đấy, có tiếng gào thét của tướng quân trên chiến trường đẫm máu, có tham vọng quyền lực của một bậc đế vương sau khi thiên hạ bình định, có ước mơ trở thành thiên hạ đệ nhất của tên say mê võ thuật, có tấm lòng mưu phản tặc tử của loạn thần, có tất cả ý nghĩ cố chấp của đủ loại thân phận còn tồn đọng lại trong nó đang không ngừng trỗi dậy.
Dưới mũi tên sắc bén của nó, thân trùng buộc phải dừng lại,hắc khí xung quanh đang giẫy giụa dần bị hút vào thân cung….
Giọng rung rẫy yếu ớt của Cẩm Thạch cuối cùng cũng vọng đến: … Ta sợ lắm, bọn họ đã giết ngươi, ta sợ lắm…