[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại - Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 372 : SAO LẠI CÓ THỂ NHƯ THẾ




“Ngươi muốn đối địch với ta ư?”

Tất Phương Đình thật chất không nghe rõ câu thứ hai, lão vừa bắt đầu đã kinh ngạc vì ở đây lại có người biết tên mình. Từ thành Thôi Tuyết đến nay lão đã mai ẩn tên thật, chỉ giữ lại họ tổ tông. Nhưng khi cửa hầm vừa hé mở, Sở Vân Thăng đầu chụp mũ, tay cầm kiếm bước ra xuất hiện rõ trong tầm mắt lão, lòng lão co thắt lại đập thình một phát, lão như bỗng chốc thất thần vô chủ, trong đầu hoãn loạn.

Thân hình ấy, chiếc mũ chụp quen thuộc ấy, nhất là ánh mắt lúc nào cũng chức đầy tâm tư, quá giống! Chỉ một chốc, lão cảm giác khó thở.

Hắn từng vô vàn lần bốc phục trận đại chiến động trời mà lão từng được chứng kiến với lũ “ếch đáy giếng” này, từng lần sinh động miêu tả lại bóng hình ấy, ánh mắt ấy, và cả thanh kiếm sắc bén ấy với chúng, nhất là cái câu “thà chết không hàng”, đến bây giờ lão vẫn bị tình cảnh ấy khiến nhiều đêm giật mình tỉnh giấc.

Trong trận đại chiến ấy, cái chết từng cách lão chưa đến vài chục mét, hai nữ Thiên Hành Giả thành Thôi Tuyết ngay trước mắt lão đã bị chém cho tan tành mây khói, cả ruột cả máu thịt…be bét bay khắp trời, vấy đầy người lão, hàng ngàn Thiên Hành Giả chỉ trong chốc lát sụp đổ chạy tan tác.

Chỉ có bọn Tưởng Thiên Thấm và những người trên xe biết tên thật của lão, nhưng giờ ả cũng ở tít tận Vu Thành, thế người trước mặt lão bây giờ còn có thể là ai.

“Không, không, không thể nào, tuyệt đối không thể! Hắn đã chết rồi, ta đã tận mắt nhìn thấy…” Mặt hắn tái mét lùi dần ra sau, lão không ngừng đưa tui dụi mặt dụi đầu như gặp ma, cử chỉ rất ư thất thường.

“Đốc lĩnh?” Thuộc hạ của lão ngơ ngác nhìn nhau, chúng chưa lần nào bắt gặp vị đốc lĩnh độc khí này thất thần đến thế, dù trong một trận tử chiến giữa rừng thực vật và trùng tử, vị đốc lĩnh này vẫn tự tin ung dung, thậm chí không thèm đếm xỉa. Như đốc lĩnh đã từng nói, trận đại chiến thảm khốc hơn, bi tráng hơn, bất khả tin hơn lão cũng chứng kiến, như thiên hạ vẫn nói: “đã qua bể thẳm khôn còn nước, Ngoài chốn non Vu chẳng có mây” !

Thế mà bây giờ, vị thượng khách này của vách chủ, cao thủ đệ nhất trong lĩnh vực độc khí này lại bị một ả áo quần rách rưới , đầu chụp mũ trông rất ư buồn cười trốn chui trốn nhủi trong hầm tị nạn này làm cho xanh mặt, đứng cũng đứng chả vững.

Lãnh tụ của đội là linh hòn toàn quân, lãnh tụ bất động như sơn, đội quân của người mới có thể kiên cố bất khuất, còn khi lãnh tụ đã bị dao động, toàn đội cũng sẽ lỏng lẻo theo. Nhất cử nhất động của Tất Phương Đình đều làm căng sợi dây thần kinh của toàn quân, dẫu sao trận chiến Đông Tây Vách này vẫn chưa kết thúc.

Đối đầu với mâu trường của chúng, người đàn ông cầm kiếm kia từng bước áp sát, còn chúng lại chỉ có nước liền liền lùi về sau, tất cả cùng nhìn Tất Phương Đình, vị đốc lĩnh độc khí khiến mọi người e sợ thứ hai ngoài vách chủ ra. Ai cũng không hiểu đã xảy ra việc gì, trong thời đại người mạnh liên tục xuất hiện này, không ai dám manh động. Mạng mình chứ chả chơi!

Lúng túng không chỉ có quân đoàn độc khí Đông Vách, cả bọn Hà lão đầu theo sau Vân Thăng, từ ả kim giáp cho đến những kẻ thừa cơ theo sát sau hắn hòng thoát thân đều động loạt bị lâm vào sự chấn động khó hiểu.

Một người có thể áp đảo được cả binh đoàn, ở đây tuy cũng có người từng gặp tình huống thế trên chiến trường, nhưng đấy đều phải trả giá bằng cái chết và máu của không biết bao nhiêu người,nhưng với gã câm này, một súng chưa nổ, một kiếm chưa xuất, chỉ một câu: “Ngươi muốn đối đầu với ta ư?” đã khiến đốc lãnh của binh đoàn khét tiếng số một những năm gần đây của Đông Vách biến sắc.

Rốt cuộc hắn là ai?

Những ánh mắt cùng tâm tư khác nhau, nhìn bóng hình rách rưới khổ sở của “gã câm” này sao mà khác xa với “cường giả” trong lòng họ thế cơ chứ, thậm chí trên đầu hắn còn chụp cái chụp đầu như của tên cướp nhà băng, vừa kỳ quặc vừa nham nhở…

Tay Vân Thăng đã ướm đầy mồ hôi, bề ngoài bình tĩnh cùng mạnh mẽ này không đủ để bù dắp cho sự căng thẳng trong lòng. Lúc này, chỉ cần Tất Phương Đình không nhận ra hắn, quân đoàn độc khí này sẽ đủ xé xác hắn cùng đoàn người đằng sau.

Từng mũi mâu sắc bén lùi dần trong mắt hắn, giả vờ đúng là chả phải việc dễ, thay vào đó, việc có thể thoát chết trong gang tấc này khó khăn vô cùng, chỉ cần một chi tiết nhỏ cũng đủ bại lộ bản chất sự thật. Hắn dùng hết sự mình kiềm nén nội tâm mình lại. Hắn không phải là một cao thủ bịp bẩm sinh, nhưng hắn hiểu một điều, cảnh giới cao nhất của trò bịp này là không chỉ lừa được người khác, còn phải lừa được cả bản thân mình.

Dù thế nào cũng không được đánh, điều này hắn rõ; chỉ cần rat ay thế nào cũng lộ tướng. Dù Tất Phương Đình biết thân phận mình đi chăng nữa, cũng chả ai tin người có thực lực tồi tệ này lại là “thiên hạ đệ nhất nhân”.

Có điều, cũng không thể tiếp xúc nhiều với ánh mắt lão Tất, dẫu sao thiên hạ đệ nhất nhân đâu thể là kẻ phải cầu cạnh người khác để xin xỏ được ra đi?

Hắn không thân với lão Tất này, thậm chí vài lần thành địch, căn bản không hiểu kẻ này, cũng không biết lão có khôn ngoan nhìn ra sự thật rồi có cử động nguy hiểm gì.

Hắn vốn không tin tưởng những người mình không hiểu, huống chi ở đây không chỉ có lão ấy, còn cả một binh đoàn xa lạ, cùng cả khu rừng thực vật, mà mạng hắn lại vô cùng đáng tiền với bọn dị tộc. Chỉ một câu nói đủ để nhắc nhở lão Tất nhận ra mình là ai.

Đầu hắn toàn nghĩ nếu lúc này đang lời thời khắc đỉnh điểm thực lực, gặp tình huống này sẽ là cử chỉ thế nào, thần thái ra sao. Trong ký ức của hắn, khí thế nhất không ngoài lần dưới chân Hoàng Sơn, quần trùng nhường lối, nhấn chìm trong muôn ngàn người mà vẫn ung dung dẫn Đàm Ngưng ra đi, nhưng lần ấy lòng hắn vẫn hồi hộp, không phù hợp lúc này.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn nhớ có một lần khác, phù hợp với tâm trạng này nhất, đó là lần ở thành phố sương mù, cả một đám chiến sĩ thức tỉnh vì hoài nghi hắn liệu có cầm cự nổi một phút mà tinh thần kích phẫn, hắn cũng hoàn toàn mặc kệ, không đáp ứng chi, vì lúc ây hắn quả thực có thực lực uy hiếp được đám người ấy.

Chỉ có thể mặc kệ!

Hắn cất cả kiếm vào, cứ cầm mãi nó trên tay chỉ tỏ ra kỳ quặc và thấy rõ hắn đang căng thẳng phòng ngự, tác dụng nhắc nhở Tất Phương Đình của nó đã đạt được, giờ không cần dùng đến nữa. Bọn người mặt nạ đang định xông lên, một thanh kiếm sắt bình thường e rằng một đòn cũng không đỡ nổi.

Nhìn Vân Thăng dẹp cả kiếm vào, lão Tôn cùng ả kim giáp trợn tròn cả mắt: quá ngông cuồng, trong mắt hắn còn ai?

“Đốc lĩnh? Nếu không hạ lệnh, bọn chúng đều bỏ đi, vách chủ trách tội thì làm sao đây?” Một người mặt nạ màu nâu sẫm thấy Vân Thăng đang dẫn theo đoàn người càng ngày càng đi xa vội vàng hỏi, nhưng chỉ thấy lão Tất nhìn chằm chằm Vân Thăng nhưng muốn nghiệm ra điều chi. Lão cắn răng tự giơ mâu lên: “Người Tây Vách nghe rõ, lập tức dừng lại không được tiến về phía trước, ai phản kháng, giết!”

“Hây!”

Được lệnh cấp trên, năm trăm tên người mặt nạ không dám lùi sau nữa, lập tức áp đầu mâu về trước bao vây người Tây Vách dưới một rừng mâu lạnh toát.

Chỉ một tiếng uy hiếp của chúng, mà đám đông sau lưng Vân Thăng lập tức đại loạn, đội chín dưới sự áp chế của Lão Tôn còn đỡ, còn đám người bình thường ở sau giờ đã hoản loạn vô cùng, có người muốn quay về hầm, có người xông lên, có người ngồi phịch xuống cam chịu…trong lúc hỗn loạn đẩy xô khó trách có người đâm vào mũi mâu của bọn Đông Vách đang bao vây, chỉ một chốc lại máu đổ người chết.

Trong cơn loạn, một người phụ nữ mắt đầy thù hận đang nhanh chóng áp sát Lão Lục đứng sau cùng để hậu thuẫn, dưới sự che mắt của cơn loạn,chỉ một động tác nhỏ, Lão Động cứng đơ cả người, quay đầu lại nhìn, ả đã cười nhạo ẩn vào đám đông…

Vân Thăng cũng đã dừng bước, quay đầu lại nhìn và cấm thẳng kiếm xuống đất. Hai tay hắn đặt lên cáng kiếm nhìn thẳng lão Tất. Hắn không tin lão có gan to đến thế.

Khi tiếp xúc được ánh mắt đờ đẫn của lão, hắn cũng yên tâm phần nào. Hắn lại đảo mắt nhìn đám đông hỗn loạn, hắn lại dẹp kiếm vào tiếp tục đi thẳng, như tất cả đều chả liên can gì mình.

Tim Lão Tôn nãy giờ như sắp nhảy cẩn ra khỏi lồng ngực, lão không biết Vân Thăng đang giở trò gì mà dám ngông đến nhường này? Phải chăng hôm qua hắn ấm đầu giờ thành bại não?

Ả kim giáp và cả người phụ nữ bị mặt kia đều dùng ánh mắt kì dị nhìn Vân Thăng, sao hắn dám xem quân đoàn độc khí này chả ra cái đinh gì? Trong kế hoạch của các ả thì phải có một trận huyết chiến diễn ra, phương án trốn khỏi rừng thực vật cũng đã vạch sẵn, mà sao giờ lại ngày càng ngược nhau thế này!

Từng làn mâu sắc nhọn của người mặt nạ đã áp sát mặt Vân Thăng, chỉ thấy hắn huơ huơ kiếm vạch ra một đường cong trên không. Đây là liều thuốc mạnh nhất hắn cho lão Tất, và cũng là thủ đoạn sau cùng nhất của hắn rồi!

Hà lão đầu, cô bé Thảo Đinh, Lão Tôn và cả đội chín, ả kim giáp, người Hỏa năng…đều phập phồng lo lắng theo mũi kiếm của hắn.

“Rút lui!” Một tiếng thét lớn từ đâu vọng đến, tất cả người mặt nạ ngỡ ngàng như không thể tin vào tai mình đồng loạt nhìn về đốc lĩnh của chúng.

“Tất cả lui ra, ai trái lệnh xử quyết!” Trên trán lão Tất chảy đầy mồ hôi hạt.

Vừa rồi lão đại kinh, chỉ trong một chốc không định thần mà xém đánh nhau. Điều này khiến lão Tất sợ bay cả vía, nhất là khi hắn giơ kiếm lên, lão nhìn mà thấy thế giới sắp sụp đổ. Năm xưa chỉ một kiếm của hắn mà lấy bao nhiêu mạng người, hủy bao nhiêu người máy của Thần Vực? Chỉ chừng này người của lão, e là chả đủ cho hắn xỉa răng!

“Đốc...đốc lĩnh?” Người mặt nạ nâu thắc mắc hỏi.

“Ngươi câm mồm cho ta!” Lão giận dữ trừng mắt nhìn gã, quay đầu lại nhìn đại quân vẫn đang thất thần, lão vội hét ầm lên: “Các ngươi còn thừ người ra làm gì? Lập tức lùi về đây cho ta, lập tức!”

Thần sắc vừa rồi của lão thật khác xa với hình ảnh sợ sệt vay lày năm xưa trong trí nhớ Vân Thăng, lão như đã thành một người khác, mà cũng có lẽ đây mới là bộ mặt thật của lão chăng.

Xoach..xoạch!

Bọn người mặt nạ lùi ra sau liên tục, các dây mây thực vật độc khí trải dài cũng dần thu hồi về.

Vân Thăng ngang nhiên thu kiếm vào, đầu cũng chả thèm ngoảnh lại, cứ thất đi thẳng, ngông cuồng và bất cần.

Tất Phương Đình khạt một ngụm nước bọt mà thở phào, vừa rồi chỉ cần một cái búng tay của hắn, chắc cái mạng nhỏ của lão đã toi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.