“Ngươi là Thiên Hành Giả tỉnh giác lần hai?” Vân Thăng vừa một bên hỏa tốc tránh đạn của tên Ninh Chí Đồng, vừa kinh ngạc thốt lên khi phát hiện năng lượng lão sử dụng lại là Băng năng lượng.
Trước đấy không lâu, hắn còn bắt gặp lão dùng Hỏa năng lượng đoạt xa tăng. Loại năng lượng nào lão sử dụng cũng xuất sắc vô cùng.
Ngược lại, lão Ninh cũng đã phát hiện mức độ nguy hiểm của Vân Thăng.
Một hồi lâu không thấy phản ứng, Vân Thăng đoán gã này không có ý định trả lời hắn. Mắt thấy là thực, cũng không cần ngôn từ thay thế. Hắn bắt đầu tích cực ngẫm nghĩ, nếu rat ay giải quyết mười mấy tên Thiên Hành Giả này.
Nếu có thể sử dụng nguyên phù công kích hoặc kiếm chiến kỹ tất nhiên không tốn mấy công sức, nhưng hắn hiện vẫn chưa đến lúc trở mặt với Băng tộc, thân phận vẫn chưa thể bại lộ, nhưng chỉ có thể dùng công pháp của Thần Vực và người áo choàng thay thế.
Súng Lãnh Đông cùng mươi tên Thiên Hành Giả kia cùng lúc phát tuyến công kích, tạo thành một tấm lưới hỏa đan xen với trung tâm là hắn đang luồn lách giữa các ô lưới, chốc chốc lại chịu một đòn công kích của Hỏa năng lượng.
Hắn không phải thần thánh, trước tình trạng không có chiến giáp bảo vệ, hắn vẫn chưa thể đạt đến trình độ của tên áo choàng. Để tránh sự công kích của cường độ của súng Lãnh Đông, hắn không thể không chịu chấp nhận hứng lấy các đòn công kích từ bọn Thiên Hành Giả hỏa năng còn lại. Nhiều bộ phận trên cơ thể chẳng mấy chốc đã rách toạt vì sự công kích của Hỏa năng lượng.
Những vết thương cũ do tên áo choàng để lại chưa kịp lành, nay lại thêm vết mới. Từng vết máu loan đã thẩm ướt cả áo quần. Máu cứ thế ven theo cánh tay, từng giọt từng giọt giỏ xuống.
Công sức nghỉ ngơi hồi phục sức khỏi hai ngày nay xem như công cóc, sự đau đớn của các vết thương cũ được cầm cự trên hai hôm nay, đan xen với các vết thương mới, nội ngoại công kích cùng ập đến, khiến hắn từng cơn từng cơn tê hết cả da đầu như từng đàn kiến cắn dày vò. Hắn cắn chặt răng chịu đựng đau đớn. Đồng thời, sự phẫn nộ trong lòng cũng bắt đầu ùn ụt tăng cao.
“La Hằng Thâm, đao!” Lúc này bức tường đá băng giá đằng sau đã thành tường băng, Vân Thăng nhảy dựng dậy, phóng thẳng về phía La Hằng Thâm.
“La Hằng Thân, nếu ngươi vẫn còn là người thì đừng giao hắn!” Ninh Chí Đồng nhận ra đấy chính là đao của tên sứ giả. Uy lực của nó lão biết rõ.
Nhìn Vân Thăng đang lao tới với tốc độ thần sầu, công thêm tiếng gào thét của lão Ninh, trong lòng gã Nhị tướng quân này chưa từng lại có lúc mâu thuẫn đến thế.
Trước đây, gã tin vào đại ca của mình, dù đại ca có làm gì, gã cũng chỉ thấy đúng, cũng thấy tất cả đều chỉ vì sự sinh tồn của tất cả họ, để sống tốt hơn. Hắn có thể mắt nhắm mắt mở, lấy cớ vì muốn sinh tồn mà trốn tránh thế giới nội tâm của mình.
Tuy nhiên, khi đại ca vì sự “sinh tồn”có thể dùng gã làm vật tế thần, gã lại bắt đầu hoang mang. Tất cả lòng tin trước đây bỗng chốc đổ vỡ. Ngoài việc bảo vệ cho những người nhà họ, gã không tìm được nguyên nhân để tiếp tục sống.
Cũng ngay lúc này đây, Tào Chánh Nghĩa trong kho lương bỗng chốc la to: “La Hằng Thâm, ngươi đừng có hồ đồ, cả nhà người đều trong thành cả…”
Tào Chánh Nghĩa kỳ không phải lo lắng cho Vân Thăng hoặc nghĩ thay cho La Hằng Thâm, gã chỉ vì bản thâ. Lúc này, ai cũng biết rõ, chỉ cần Vân Thăng chết hoặc bại, Ninh Chí Đồng tuyệt đối không tha cho gã, và chỉ có con đường chết đang chờ sẵn.
Nhưng lời này của gã đã cắm sâu vào lòng La Hằng Thâm, khiến gã chợt bừng tĩnh. Gã không có được lòng tin giống Ninh Chí Đồng, gã chỉ biết rằng, sau khi tất cả lòng tin sụp đổ, điều duy nhất còn giúp gã cầm cự nổi, chính là sự an toàn của người nhà.
Điều quan trọng hơn, gã là người duy nhất trong đây hiểu rõ thực lực Sở Vân Thăng nhất. Dù có trong tay cái vũ khí biến thái kia, nhưng điều ấy vẫn chưa đủ. Trong lòng gã có một tiếng nói nho nhỏ rằng, kẻ chiến thắng hôm nay tuyệt đối không thể là Ninh Chí Đồng!
La Hằng Thăng nghiễm nhiên đưa đao ra chỉ chờ Vân Thăng đến đoạt lấy.
Mặt Ninh Chí Đồng đại biến xanh ngắt. Lão quay nòng súng chỉ ngược về La Hằng Thâm. Lão không định giết gã, vì sau lưng gã là cả một nguồn vật tự quan trọng trong kế hoạch của lão, nhưng giờ đây lại tất yếu phải giết đi, thanh đao của tên sứ giả tuyệt đối không thể để rơi vào tay lão Viên Hồng Tuyết này.
Lão đợi cơ hội này đã quá lâu, tên sử giả trọng thương, Lôi Minh chết, thành trì bạo loạn, thêm thanh đao tên sứ giả lại vào tay La Hằng Thâm.. thiên thời địa lợi nhân hòa đến thế, hoàn mỹ vô khuyết đều như điềm báo trước cho sự đại thắng của lão hôm nay.
Không còn bất kỳ sự chần chừ, lão cắn răng bóp cò…
Cái Vân Thăng chờ đợi chính là cơ hội này, hắn căn bản không cần đao. Điều hắn cần là một vũ có uy lực công kích cường độ cực ly xa, chứ không phải Hỏa Diệm đao. Cố ý đòi đao, chỉ là hắn học chiêu kinh đông kích tây của Ninh Hồi Nhan trong trận chiến trong thành Thôi Tuyết để làm mồi nhử lừa lão, tạo cơ hội cho hắn rút súng Liệt Hỏa bắn tỉa mười một tên này.
Súng pháp của hắn không tốt, không có bản lĩnh trăm phát trăm thắng trong lúc chuyển động nhanh, lại công thêm súng Lãnh Đông thúc ép, nên chỉ còn cách dùng La Hằng Thâm làm mồi nhử để tranh thủ thời gian cho mình.
Nhưng hắn vẫn không phải Ninh Hồi Nhan, càng không phải Lôi Minh, hắn không làm được việc dùng mạng sống của người khác làm canh bài. Đồng thời với lúc lão Ninh chuyển nòng súng, Vân Thăng đã thương tích đầy mình vẫn cố gắng chấn tỉnh tinh thần, tập trung vào chiến trận. Gặp thời cơ liền nhanh chóng chớp lấy, vừa rút súng vừa vun đấm, vận dụng chiến pháp của Thần Vực kết hợp với quy tắc nguyên khí , tung ra một pha nguyên khí tuy chưa đủ mạnh nhưng vừa đủ để hất bay La Hằng Thâm đi.
Tút…
Súng nổ
La Hằng Thâm bay chéo ra ngoài, một tia sáng màu trắng sữa xẹt qua vị trí gã vừa đứng, mạnh mẽ cắm thẳng đến bức tường đằng sau, hóa đá trong chớp mắt.
Đùng …
Tiếp liền đấy, súng lại nổ.
Hỏa diệm nồng nặc do đạn Hỏa nguyên khí mang đến đã kéo thành một tia bắn đỏ rực vạch ra trên không, nóng bổng như điện xẹt, một đạn bắn thẳng vào giữa mười tên phản tặc.
Một Thiên Hành Giả trong số ấy thét lên một tiếng thảm thiết, hắn bị năng lượng Hỏa nguyên khí tung hoành ấy hất bay lên, toàn thân tẩm lửa. Một tay hắn máu me vẫn tung tóe đứt ngay tại chỗ, bay lên giữa không.
Một bước sai, bại cả bàn. Câu nói này đã miêu tả sát thật tình hình Ninh Chí Đồng lúc này. Dư âm của Hỏa nguyên khí đạn kéo theo là các Thiên Hành Giả bị lực xông kích của nó hất bay tứ tung như đại hồng thủy đập vào người Ninh Chí Đồng. Trận đồ nghiêm ngặt của chúng đổ như chẽ cũi.
Nếu chỉ như thế, lão Ninh vẫn còn cơ hội phất lên, nhưng Vân Thăng thân trải chiến sự trăm lần này sao lại có thể để lão có cơ hội kịp ngáp.
Từng phát từng phát đạn Hỏa nguyên khí không ngừng bắn thẳng bọn chúng như không mất tiền mua. Không ngừng, không nghỉ, liên tục và liên tục.
Vân Thăng nguyên không muốn giết chúng, nhưng chúng lại cứ muốn giết hắn, đến nỗi vết thương tái phát. Cứ sống qua chết lại thế này, thỏ hoảng lên còn biết cắn người nữa là! Tà ý trong lòng vừa trỗi dậy, không thể thu thập, đợi Vân Thăng bình tĩnh lại buông súng, bọn người này đã tả tơi xác thịt, không một miệng sống. Tứ phía nồng nặc mùi thịt cháy, sốc mũi vô cùng.
Đây là lần đầu tiên hắn giết “người tốt”, hắn không tin được rằng mình lại có thể giết một nhóm người có lòng tin mạnh mẽ như Triệu Sơn Hà.
Bất giác thụt lùi vài bước, hắn ngồi bệch xuống một tảng đá ta sụp đổ sau trận đại chiến, trông đơn côi vô cùng.
Hắn từng giết rất nhiều người, rất nhiều rất nhiều, đến nỗi bản thân còn không nhớ hết, nhưng hắn vẫn nghĩ việc giết người này có nguyên tắc, vẫn tự nói với bản thân rằng những người này đáng chết, chúng đều là bọn vô nhân tính, đáng chết!
Tuy nhiên, hôm nay hắn lại vừa giết đi một nhóm người có nhân tính, có lòng tin, một nhóm người không đáng chết. Hắn rung lẩy bẩy, vụn về đưa tay rờ khắp người tìm thuốc lá. Hắn không ngừng thôi miên mình rằng những người này muốn giết hắn trước, mình không sai, mình chỉ đang tự vệ, là do họ động thủ trước…
Hắn không biết vì sao mình lại thế. Hắn cứ ngỡ mình đã đủ mạnh mẽ, đã đủ máu lạnh để đối diện tất cả. Trong các thời đại ăn thịt người này, bất kỳ sự thương hại cũng có thể dẫn đến tai hại giết chết bản thân. Máu lạnh là tất yếu.Nhưng, sao lại mâu thuẫn đến thế!
Kỳ thật, bản thân hắn biết rõ vô cùng, đó là vì nguyên tắc làm người của hắn đã sụp đổ từ lúc nào, chỉ là hắn sống chết không muốn thừa nhận.
……
La Hằng Thâm ninh đinh đoán chắc Vân Thăng sẽ chiến thắng, nhưng không ngờ tình hình lại thảm khốc đến thế. Dưới đất, không có một thi thể là toàn vẹn, tất cả cháy đen thành than, không phân rõ ai với ai.
Hắn bây giờ mới biết được uy lực thực sự của “khẩu súng thần” này. Lúc nó nằm trên tay tam đệ thậm chí không đạt đến một phần mười hiệu quả của lão Viên Hồng Tuyết này.
Lão già này quá đáng sợ. Gã không ngờ lão lại có thể mạnh đến mức này. Lão chờ cả buổi không đáp trả, đến lúc đáp trả sẽ không để đối phương có cơ hội trở tay kịp, thẳng tay diệt trừ.
Nhưng gã vẫn không hiểu, vì sao sau đại thắng, gã lại tỏ ra yếu đuối đến thế…
Đồng thời, cũng giống gã, Tào Chánh Nghĩa trong kho lương tuy chưa chứng kiến tận mắt trận chiến giết Lôi Minh Phù Hán Bưu,nhưng trận chiến kinh hồn động phách hôm nay chỉ để lại trong lòng gã bốn chỉ: bất khả chiến bại!
La Hằng Thâm tay cầm đao dâng đến trước mặt Văn Thăng, nhìn điếu thuốc đang cháy nói: “Ngài quản sự, đao!”
Vân Thăng liếc một mắt về thanh đao, lại thấy Tào Chánh Nghĩa trong kho cũng đang chạy ra, hắn cầm đao cấm thẳng xuống đất nói: “Dùng nó đào cái hố, chôn bọn chúng đi.”
Vân Thăng đã rất ít khi chủ động chôn ai đấy. Người được hắn chôn cũng là người hắn cho là đáng để chôn.
Tào Chánh Nghĩa và La Hằng Thâm làm sao biết được tật này của hắn, chỉ nghĩ chắc hắn nhìn thấy mấy cái xác này chương nên vùi đi cho khuất mắt, liền nhanh chóng gật đầu hành sự.
“Thưa cụ, còn một việc gấp, tên Ninh Chí Đồng đã đưa người nhà ra khỏi thành, có nên phái người đuổi theo lập tức? Con trai lão trọng thương, chắc không chạy được xa.” Tào Chánh Nghĩa quay lại nói.