Thành Thôi Tuyết, phòng thành chủ
Cô nàng ẻo lả đang nghiêng mình đặt tấm thân uốn éo như nước của mình xuống sofa. Ả tùy ý đặt chân phải chồng lên chân trái; bàn tay trắng nõn nà khẽ nhấc lên nhẹ nhàng cầm ly, không ngừng lảo đảo rượu vang trong chiếc ly thủy tinh chân cao.
“Tìm thấy chưa?” Giọng nói uyển chuyển xen lẫn sức hút hớp hồn người. Ngũ đại thủ lĩnh trước mặt ả đã có bốn người không khỏi dâng lên từng làn sóng âm ỉ trong lòng trước cảnh tượng trước mặt.
“Những người trong danh sách bọn thuộc hạ đều đã truy xét, hình như đều không phải. Nhưng có hai người khả nghi nhất.” Hứa Tình Thư- người duy nhất vẫn bình tĩnh khẽ nhăn mày, hé môi trình bày.
“Ư? Nói ta nghe thử, xem điểm nào đáng hoài nghi?” Cô ả giả vờ hiếu kỳ hỏi lại. Cặp mắt đầy tham vọng của ả nhìn thẳng Hứa Tình Thư không một mảy may che giấu. Miệng ả dần nở một nụ cười mỉm đủ khiến bao kẻ ngẩn ngơ.
“Trước tiên là một tên đàn ông tự xưng họ Tăng hai hôm trước vào thành. Trước khi vào thành đã lập kỷ lục giết liền ba tên Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa. Một cao thủ Băng năng, hành động quái gở, nhưng hắn đã phủ nhận đã xuất sắc triệt sát tại vòng một. Sau đó thuộc hạ đã an bài tám Thiên Hành Giả Hỏa năng ngụy trang thành người thành Liệt Hỏa đều bị tên Tăng Khác Hấn này dễ dàng đẩy lùi. Thực lực cao siêu khó lường. ” Hứa Tình Thư tiếp tục báo cáo.
“Người ta không thích đàn ông, nói người tiếp theo đi. Đừng nói với ta cũng là đàn ông?” Ánh mắt phiêu nhiêu, cặp ngực đẫy đà khẽ rung rung, ả hé cặp môi hớp nhẹ một hớp rượu vang.
“E rằng sẽ khiến thành chủ thất vọng, người tiếp theo vẫn là một người đàn ông, hơn nữa lại là một người da đen!” Hứa Tình Thư đột nhiên cảm thấy một sự khoái trí trong lòng, nhưng ngoài mặt ả vẫn bình chân như vại tiếp tục nói.
“Trời! Da..đen?” Giọng cô ả kéo dài, tay bịt miệng khoa trương thốt lên, trông tựa cô bé ngây thơ trong sáng sững sờ trước các sự thể ngoài dự kiến.
“Vâng, thưa thành chủ, quả thật là tên da đen!” Hứa Tình Thư khẳng định.
“Hử? Quả thật? Tiểu Tình Tình, không lẽ ngươi đã thử rồi ư…hahahha!” Cô ả người thẳng người, nghiêm chỉnh nhìn Hứa Tình Thư, chỉ một chốc một tràn cười giòn giã vang lên.
Như cảm thấy có gì không ổn, ả bỗng nín cười, lẩm bẩm một mình: “Không được, nếu như thế, ta không phải sẽ bị lỗ ư?”
“Thành chủ!” Hứa Tình Thư lạnh lùng nhắc nhở.
“Nói tiếp đi, tiếp đi! Ta chỉ đùa thôi, ngươi đừng để bụng. Đúng là…” Trong mắt ả vẫn đầy sự phấn khởi.
“Hắn tên Edgar, nam, năm nay 35 tuổi, người Mỹ. Trước đây là nhà sinh vật học, biệt danh tiến sĩ. Tám ngày trước vào khu vực Hoàng Sơn đã gặp ngay đội cơ động thành Liệt Hỏa, chỉ một khẩu súng hắn đã chấn áp đội trưởng La Thời Bế của đối phương.” Hứa Tình Thư lại tiếp tục báo cáo một cách máy móc.
“Chỉ như vậy? Nhạt nhẽo!” Cô ả lại tiếp tục nằm ường vào ghế sofa, không hiểu ả đang chỉ Edgar hay đang nói chỉ Hứa Tình Thư.
“Trên là tình báo chính xác, còn phần dưới là tình báo có được do mua chuộc một tên Thiên Hành Giả vào thành cùng. Theo lời thuật lại, hắn từng một mình trong chốc mắt giết bốn tên Thiên Hành Giả. Ngoài ra, xin ngài xem lọ độc tố này. Theo kết quả thử nghiệm, loại độc này có thể khiến người thường bất tỉnh nhân sự trong tích tắc, còn Thiên Hành Giả thì toàn thân yếu ớt không còn sức lực. Nhưng theo lời người đã sáng chế ra nó, tên da đen kia chính là Thiên Hành Giả duy nhất không bị ảnh hưởng, hơn nữa hành vi giết bốn tên Thiên Hành Giả khác của hắn cũng được thực hiện sau khi trúng độc.Nếu những tình báo này là thật, thực lực của hắn vô cùng lớn mạnh, nhưng khi bọn thuộc hạ cũng sắp xếp tám người ngụy trang người thành Liệt Hỏa công kích, không ngờ hắn lại lặp tức bỏ chạy! Sau khi bị bắt, thậm chí quỳ lạy xin tha!” Hứa Tình Thư một mạch báo cáo, không hề dừng lại.
“Ồ! Còn có người như vậy ư? Tiểu Tình Tình, ngươi hãy nói thử suy nghĩ của ngươi xem, trong hai người họ ai khả nghi hơn?” các ngón tay trắng nõn của cô ả vẫn tiếp tục bỡn cợt với chiếc ly cao cổ trên tay, ánh mắt phóng đãng của ả bỗng trở nên sâu thẳm.
“Hồ sơ không đủ, không thể phân tích!” Hứa Tình Thư lắc đầu nói thẳng.
“Không, Trong lòng người đã có sẵn câu trả lời!” Nói xong, ả nốc cạn rượu trong ly.
Hứa Tình Thư sững sờ, cặp mày dài của cô bất chợt nhếch lên.
Thành chủ đặt ly xuống, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng, nhưng ả đã ngụy trang rất tốt, chỉ một chốc lại mỉm cười vui vẻ nói: “Tiểu Tình Tình, ngươi có thấy khi nói về tên Tăng Khác Hấn, ngươi phải vừa nhìn tài liệu vừa nói. Nhưng khi nói về tên Edgar, ngươi lại hoàn toàn không phải nhìn, một mạch nói ra.”
Hứa Tình Thư mồ hôi đã toát đầy mình. Cô theo thành chủ đã lâu, biết rõ sau bề ngoài phóng đãng hớp hồn của ngài là một trái tim lạnh lùng tuyệt tình thế nào, nhất là khi đối phó với kẻ không trung thành.
Chính cô đã tận mắt thấy người phụ nữ phản bội thành chủ bị lột sạch quần áo, lạnh chết trước cửa thành.
Người phụ nữ gây sóng gây gió này hỉ nộ thất thường, đáng sợ hơn nữa là thực lực của ngài, dù ngũ đại thủ lĩnh công lại vẫn không là đối thủ.
Trong phòng im lặng đến mức đáng sợ, bốn thủ lĩnh còn lại im re, cả thở cũng không dám quá dùng sức.
Cô ả ấy lại chầm chầm đứng dậy, lây chuyển vòng eo nhỏ bé của mình đi đến trước mặt Hứa Tình Thư đang đứng cứng đơ. Ả giơ ngón tay ngòi bút của mình vẹt nhẹ qua mặt Hứa Tình Thư, nâng nhẹ cằm cô lên, tắm tắc khen: “Xem, một khuôn mặt xinh đẹp đến thế, lần sau đừng có lừa dối tỷ tỷ nữa nhé.”
Tình Thư lùi về sau một bước tránh ngón tay ả. Cô vẫn lắc đầu phủ nhận: “Thuộc hạ chưa bao giờ lừa dối thành chủ. Và cũng không dám lừa dối.”
Ả nhìn chằm chằm cô một lúc, cười nguẩy: “Thật hết cách với ngươi, không lẽ gọi ‘tỷ tỷ’ không nghe hay hơn thành chủ sao? Cứ nghe ngươi gọi thế, ta lại thấy tức ngực…”
Tình Thư vẫn mồ hôi ròng ròng, không phải sợ mà là do không chịu nổi.
“Sở Vân Thăng có tin tức gì chưa?” Ả đột ngột nghiêm mặt hỏi, ánh mắt xẹt qua thủ lĩnh cạnh Tình Thư.
“Vẫn..vẫn chưa!” Nữ thủ lĩnh bị hỏi đến ấp úng trả lời.
“Bọn ngươi có từng nghĩ, chúng có thể cùng một là một người!” Tốc độ nói của người ả thành chủ ngày càng hỏa tốc.
“Từng, nhưng mà…” Nữ thủ lĩnh bổng trở nên lắp bắp.
“Không có nhưng mà! Ta đã ngửi thấy mùi của hắn, chỉ có hắn có thể triệt sát ngay từ vòng một! Lập tức tập trung lực lượng tiến hành rà sát! Gã đàn ông này nhất định trốn ở một xó nào đấy, hắn nhất định không thoát khỏi tay ta và ngài Băng Giá sứ giả.” Ả cao ngạo hạ lệnh.
“Tuân lệnh!” Ngũ thủ lĩnh cùng thừa lệnh. Lần đầu thấy sắc mặt thành chủ như vậy, bọn họ gần như không thể tin vào mắt mình.
“Tuân lệnh? Bọn ngươi biết phải làm gì? Tư Hạnh, thử nói xem ngươi dự định rà soát thế nào?” Ả chỉ vào một thủ lĩnh khác hỏi.
“Xuất động nhân lực đại đội, theo phương cuốn chiếu, không bỏ qua một ngõ ngách bất kỳ!” Tư Hạnh trả lời không một chút do dự.
Ả khẽ gật đầu, nhìn sang Hứa Tình Thư: “Còn ngươi?”
Tình Thư thất thần suy nghĩ một hồi, đáp: “dùng vật thể bay nhà Băng Giá sứ giả xuất trận truy nã, và nói rõ hắn hay ưu đơn độc hành động. Căn cứ theo thông tin nội bộ từ vật thể bay, IQ của gã đàn ông này rất thường, vì thế rất có khả năng trúng kế, không đơn độc hành động mà chuyển sang hợp tác vào người bình thường hoặc Thiên Hành Giả khác.”
“Theo dự đoán của thành chủ, Sở Vân Thăng và tên sát thủ kia có thể là một. Vậy thời gian hắn vào khu vực Hoàng Sơn không thể quá lâu, chỉ trong vòng tám ngày nay. Nếu không, hắn giờ chắc chắn không chỉ ở vòng một.”
“Vì thế, thuộc hạ sẽ tập trung toàn bộ nhân lực điều tra những người vào thành trong vòng tám ngày nay. Dù không tìm ra hắn, nhưng trong số những người này ắt có đồng bọn hắn, có thể giam lỏng bọn chúng, ép hắn hiện thân.”
Nụ cười xuất hiện trở lại trên khuôn mặt lạnh lùng của thành chủ. Trong lúc mở miệng lại khôi phục lại phong thái ỏng ẹo của ả. Ả lại thả mình vào ghế, “vui vẻ” tiếp tục: “Tiểu Tình Tình của ta vẫn là thông minh nhất! Việc này cứ giao cho ngươi. Bốn người bọn họ tạm thời tuân theo sự chỉ thị của ngươi. Ta và ngài Băng Giá sứ giả đều chờ tin ngươi!”
“Thuộc hạ nhất định không để ngài thất vọng.” Hứa Tình Thư thản nhiên nói.
“Được. Chính sự đã bàn xong, qua đây uống một ly với tỉ tỉ nào.”
Tình Thư nghe xong hoảng hốt bỏ chạy, để lại sau lưng tiếng cười khả ố của người phụ nữ bất cần ấy.
Nửa giờ đồng hồ sau, đại thống lĩnh Hứa Tình Thư thành Thôi Tuyết tuyên bố, toàn thành đi vào trạng thái giới nghiêm cấp một. Cả thành chỉ nhập bất xuất. Người vào thành trong tám ngày nay tập trung quản lý, giam lỏng tại trung tâm tòa thành.
Một giờ sau, đội cơ động, bộ binh và nữ kỵ binh bạch mã chỉnh trang đợi lệnh xuất phát!
Gián điệp thành Liệt Hỏa trên thành Thôi Tuyết nhanh chóng đưa tin quay về thành. Thành Liệt Hỏa cũng nhanh chóng lâm vào tình trạng nghinh chiến đại địch, điều động toàn thành, phòng bị công kích từ thành Thôi Tuyết.
Chỉ là cả người bên thành Thôi Tuyết cũng không biết rằng là thông tin Băng Giá sứ giả đưa về chỉ là một góc của Vân Thăng. Bọn chúng quá ư sài bái năng lực siêu đẳng của ngài! Những đối sách được đưa ra trong tình trạng thiếu sót thông tin, thường chỉ dẫn đến tai hại chết người…
Lúc này, Vân Thăng vừa đi “giải quyết” xong trở về tuyết động. Nếu không có Lục Giáp phù, trong thung lũng giá lạnh băng tuyết này e rằng cả bàn tọa cũng đóng băng.
Sau khi có được năng lượng dịch thể màu xanh, Vân Thăng tuân theo tư duy của tiền bối Cổ Thư, tiến hành mọi sự có hiệu quả nhất trong một khoảng thời gian có hạn.
Bây giờ, cái hắn thiếu thốn nhất là nguyên phù phòng thân. An toàn là trên hết, hắn tạm dừng tu luyện ba ngày, dốc toàn lực chuyển mọi năng lượng nguyên khí trong ống dẫn thành từng lá Nhiếp nguyên phù, rồi từ đấy chuyển thành nguyên phù công kích, Phong Thú phù, Khứ Độc phù…
Lượng năng lượng chứa đựng trong ống dẫn quả thật khiến hắn kinh ngạc. Từ kinh ngạc đến sững sốt!
Hắn bất chấp ngày đêm triện chế lượng lớn nguyên phù, tiêu hao một lượng nguyên khí khổng lồ, nhưng mới chỉ tốn có một vạch nhỏ năng lượng trong ống, còn những chín phần chưa cần động đến.
Hắn không khỏi kinh ngạc trong lòng. Tuy năng lượng trong ống khác với súng Lãnh Đông, nhưng có thể xem ra chúng có cùng thuộc tính. Lượng năng lượng tàn trữ khổng lồ như vậy, nếu dùng trong vũ khí, sẽ đạt một uy lực kinh người cỡ nào?
Nếu không phải vũ khí, dùng nó để khởi động những sự thể khác, hắn không dám tưởng tượng đó sẽ là thể năng lượng lớn mạnh thế nào!
Sau ba ngày chuẩn bị nguyên phù tác chiến, trang bị vũ trang đến tận răng; hắn bắt đầu đi tìm một chỗ náu mình an toàn, chuẩn bị ứng phó cho hành trình Thần Vực vào bốn ngày sau. Bỗng nhiên ngoài thung lũng xuất hiện tiếng người: “Các ngươi bên đây, còn các ngươi bên kia! Những người còn lại theo ta.”