[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại - Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 187 : TẾ ĐÀN




“Hả!” Edgar như sét đánh ngang tai. Hắn biết sớm muộn có ngày này, chỉ là không ngờ nó đến nhanh như vậy. Những ngày gần đây là tháng ngày bình yên nhất trong thời gian này. Tuy hắn không biết Vân Thăng thường hay ra ra vào vào chuẩn bị cho việc gì. Nhưng hắn vẫn cảm nhận được dịp độ ngày càng gấp rút của Vân Thăng.

“Ngài Lennon, tôi…tôi có thể đi cùng ngài không?” Hồi hộp chờ đợi câu trả lời. Quả thật hắn sợ đáp án của Vân Thăng sẽ là No. Chờ mãi không thấy Vân Thăng có động tĩnh gì, hắn liền bổ sung thêm: “ Tôi sẽ không làm vướng chân ngài, chỉ cần cho tôi đi theo sau ngài thôi.”

“Ngươi đi cùng ta chắc chắn sẽ chết.” Giọng hắn lạnh tanh. Hắn không phải dọa Edgar, ngay cả bản thân hắn cũng khó chắc chắc có thể an toàn rời khu dịch thể, thì nói chi một người bình thường. “Ở lại đây, ta sẽ cho ngươi một ít thịt trùng tử, may ra ngươi còn có thể sống thêm một thời gian.”

Vân Thăng ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm bên ngoài. Tuy nói là một thời gian nữa, có thể chỉ cần một tuần, hay hai ba ngày nữa. Một khi nơi này trở thành vùng đất dịch thể, trùng tử sẽ phát hiện ra và tiêu diệt hắn. Edgar không bỏ cuộc, hắn vẫn tiếp tục nhỏ giọng năn nỉ “ Ngài Lennon, xin..xin ngài hãy cho phép tôi được đi theo. Tôi biết nếu lưu lại đây sớm muộn gì cũng chỉ làm mồi cho bọn trùng tử.”

“Ngươi thật sự muốn đi theo ta? Ngươi có biết nếu đã vào vùng đất dịch thể sẽ hiểm nguy vô cùng. Ta sẽ không thể bào vệ ngươi, Ngươi đi theo ta chỉ có con đường chết.” Hắn lắc đầu đáp. Thật ra hắn không cần tốn nhiều lời với tên da đen này. Ngày mai trời vừa hửng sáng hắn đã có thể tự lên đường. Edgar có muốn theo cũng không được, đấy là việc riêng của tên này. Hắn sẽ không vì một người không thân không quen tốn chút công sức nào.

“Vâng thưa ngài. Tôi đã quyết định rồi. Dù thế nào tôi cũng phải thử! Xin ngài hãy cho tôi được tháp tùng ngài. Tôi có thể nướng thịt, canh gác hay làm bất cứ việc gì cho ngài. Ngài cũng không phải cố tình chăm sóc cho tôi. Tôi sẽ tự dùng súng bảo vệ bản thân. Dù cho cuối cùng không thoát khỏi cái chết, tôi cũng sẽ không tiếc nuối gì nữa.” Hắn thành thật nói.

“Ngươi biết bắn súng?” Vân Thăng hơi ngạc nhiên. Tên Edgar này là một người da đen, việc hắn vào được đội nghiên cứ đã đủ hắn kinh ngạc. Dẫu sao rất khó làm người ta liên tưởng một tên da đen và hình ảnh nhà khoa học với nhau. Phần lớn điện ảnh Mỹ hắn được xem thời đại Dương Quang, bọn này đúng là có nhiều cảnh về việc cầm súng.

“Ngài Lennon đáng kính, ở Mỹ tôi là một công dân tuân thủ pháp luật. Do có sở thích bắn súng, tôi có giấy phép và có khẩu súng của chính mình. Loại súng ngắn này tôi cũng sẽ có thể sự dụng thành thạo. Xin ngài đừng lo.” Hắn đưa khẩu súng tự động trên tay lên, trả lời tự tin.

Vân Thăng quên rằng cái đất nước bên kia đại dương ấy khác xa nhà nước của hắn. Cả bá tánh bình thường cũng có thể tiếp xúc với súng ống. Nếu thật sự Edgar thành thạo bắn súng, thì đúng là vẫn còn dùng được.

Trong Vật Nạp phù vẫn còn một khẩu súng Ám Năng. Khi hắn sở hữu khẩu Ám Năng đời hai rồi gần như chả chạm đến nó. Tổng bộ có bổ sung cho hắn một ít đạn đặc chế cũng chưa chạm đến. Bản thân hắn chỉ dùng loại đạn nguyên khí thuần hỏa.

Các khẩu súng của hắn đều được hắn dùng Hỏa Binh phù phong ấn, uy lực của chúng ăn đứt những khẩu Ám Năng bình thường.

Hắn nghĩ có thể trang bị vũ trang cho Edgar, và cho hắn trốn trong thân thể trùng Kim Giáp bắn tỉa bọn trùng tử. Tác dụng của một khẩu súng Ám Năng hơn hẳn mười con Xích Giáp trùng. Tuy không nhiều, nhưng vẫn dùng được. Với hắn bây giờ, có thể thêm một ít sức lực đóng góp cũng đều tốt cả.

“Ok, Edgar, mỗi con người đều có giá trị tồn tại riêng. Trước 7 giờ sáng mai, ngươi phải làm quen với khẩu súng mới này. Hơn nữa, ngươi chỉ có 82 phát đạn, một viên đạn cũng không được lãng phí!” Hắn thò tay vào áo choàng rộng thùng thình của mình “rút” súng Ám Năng ra nghiêm mặt đưa Edgar.

“Súng Ám Năng!?” Edgar kinh ngạc la lên. Với tư cách là nhân viên nghiên cứu tổng bộ, hắn tuy không có quyền hành để biết về súng Ám Năng đời hai mới nhất, nhưng loại đời một đã phát minh một thời gian này hắn vẫn có nghe nói đến.

Đối với những con người bình thường chưa thức tỉnh, súng Ám Năng này có một ý nghĩa cực kỳ quan trọng. Hắc Ám võ sĩ như Vân Thăng chắc không lấy gì làm kỳ lạ, nhưng với tên da đen nhút nhát này, súng Ám Năng chính là loại vũ khí giúp người bình thường như hắn vẫn có khả năng chiến đấu như một Hắc Ám võ sĩ. Đây là ước mơ của biết bao người bình thường khác.

“Ngài Lennon, ngài thật khiến người khác kinh ngạc. Xin ngài hãy yên tâm, tôi sẽ học cách sử dụng thuần thục nó trong thời gian sớm nhất.” Bàn tay hắn nâng niu vuốt ve thân súng. Với tư cách một người nước ngoài, hắn lúc trước đã không được phép tham gia vào đội ngũ nghiên chế vũ khí tiên tiến tinh anh nhất của thành Kim Lăng, huống chi là được sử dụng nó.

“Nhưng ta vẫn phải nói trước với ngươi. Khi đã vào vùng đất dịch thể, sống chết do trời định. Nếu ngươi không thể phát huy được tác dụng của súng, khi ngươi gặp nạn chưa chắc ta có sức lực để chăm lo cho ngươi. Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”Vân Thăng bình thản nói.

“Tôi hiểu thưa ngài. Tôi biết vị trí của tôi ở đâu.” Edgar trân trọng gật đầu. Đây là cơ hội duy nhất của hắn, cơ hội duy nhất để hắn có thể theo Vân Thăng rời khỏi nơi này. Hắn không muốn từ bỏ đường sống này.

“Hiểu được thì tốt.Sau khi tìm hiểu kỹ nó, nghỉ ngơi sớm. 7 giờ sáng mai, chúng ta sẽ xuất phát!” Hắn chằm chằm nhìn vào mắt Edgar tuyên bố. Đặng, hắn cũng bắt đầu chợp mắt để dưỡng sức cho cuộc chiến ngày mai. Từ khi thành Kim Lăng gặp đến giờ, nhất là hai tháng gần đây, hắn phải tìm cách chuẩn bị nguyên khí mỗi ngày ngủ không quá bốn tiếng. Đúng là mất ngủ trầm trọng.

Ngày mai, không tính tên Edgar vào, chỉ một mình hắn chiến đấu với trùng tộc. Tình hình cuộc chiến khốc liệt thế nào, hắn không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra.

Hắn cần phải ngủ nghỉ, để có tinh thần tốt nhất để thoát khỏi chốn này.

Nửa đêm, hắn giật mình tỉnh giấc. Edgar vẫn đang ngồi dưới ánh lửa hồng yếu ớt, hắn vẫn chưa ngủ mà thất thần nhìn chằm chằm vào tấm hình trên tay. Miệng hắn bất chợt nở một nụ nhẹ, miệng lẩm nhẩm một loại ngôn ngữ nào đấy mà hắn nghe không hiểu. Cuối cùng, hắn còn nhè nhẹ hôn lên bức ảnh.

Vân Thăng co mình lại. hắn bỏ thêm mảnh gỗ nhỏ vào lửa và quay sang hỏi tên da đen: “Edgar, ngươi là người Mỹ à?”

“Sorry ngài Lennon, đã làm ngài thức giấc, xin lỗi.” Edgar hoảng hốt liên hồi xin lỗi.

“Người nhà ngươi?” Vân Thăng vẫn tiếp tục nói. Nhìn thấy Edgar thế, hắn lại nhớ đến bố mẹ, cô mẫu; giờ lại không muốn ngủ nữa.

“Vâng thưa ngài. Tôi có một người vợ rất xinh đẹp và hai đứa con bé bỏng như thiên thần. Bây giờ họ đều ở Mỹ.” Khi nói về vợ mình, mặt hắn đầy vẻ tự hào và dịu dàng.

“Mấy ngày đầu sau khi mặt trời biến mất, tôi còn điện thoại về nhà. Sau đó là hoàn toàn mất liên lạc. Nhưng…tôi đã hứa..nhất định phải sống xót trở về với họ.” Hắn cúi đầu ỉu xìu.

“Nên ngươi không tự sát như người khác?” Hắn vẫn không quên khi bước chân vào tầng 15 này, cả phòng đều là người chết. Cái cảm giác xung quanh đậm đặc mùi tuyệt vọng này hắn biết. Có điều, giờ hắn đã mạnh mẽ hơn.

“Những người tự sát sẽ không được lên thiên đàng. Ngài Lennon, lỡ như tôi không về được, ít nhất tôi có thể hi vọng gặp họ trên thiên đàng. Nếu tự sát, ngay cả hi vọng này cũng không còn nữa.” Edgar vừa nói vừa vuốt nhẹ vào tấm ảnh trên tay.

“Họ chưa chắc sẽ chết, nhà nước các người nắm trong tay lực lượng vũ trang và vũ khí mạnh nhất thế giới. Hơn nữa còn có được năng lực kỹ thuật và nhân tài mạnh nhất trái đất, có thể tình hình của họ sẽ khác chúng ta.”

Vân Thăng không phải chỉ nói xuông, quả thật cái đất nước bên kia đại dương kia có thực lực kỷ thuật quân sự kinh người. Trong những người cuối thời đại Dương Quang, hắn còn nghe nói đất nước này đang nghiên cứu vũ khí phản vật chất.

“Vô ích thôi thưa ngài. Ngài thứ lỗi, tôi không phải cố ý muốn phản bác ý kiến của ngài. Nhưng tôi cũng là một thành viên đội nghiên cứu thành Kim Lăng. Chúng tôi đã quan sát thấy tất cả mọi quy tắc thể hệ khoa học đều thay đổi, everything… ” Edgar lắc đầu.

“Bà ngoại vợ tôi đến từ một dân tộc thiểu số nước Mêhico. Bà tin rằng bà có trong người dòng máu hậu duệ người Maya. Người phụ nữ đáng thương ấy là một người rất đôn hậu, hiền từ. Lúc trẻ bà thương hay bị ông ngoại vợ nát rượu đánh đập. Bà thường khuyên tôi và vợ rằng cuối năm 2012 mặt trời lặn rồi sẽ không mọc lên nữa. Bà hi vọng tôi có thể ở lại Mỹ chăm sóc vợ con.”

“Người Maya, ý người là bà đang nói về lời tiên tri của người Maya?” Trước khi mặt trời biến mất, để xác minh thực hư của sách cổ, hắn cũng đã từng nghiên cứ truyền thuyết của người Maya.

Nhưng cuối cùng ngày tháng Hắc Ám giáng lâm cũng có phần xê xích. Việc mặt trời từ từ biến mất cũng không giống với lời tiên tri của họ lắm. So với nó, sách cổ miêu tả có phần chính xác hơn. Không chỉ thời gian, ngay cả lối thông Thiên quỹ cũng không sai một ly.

Vì thế sau này hắn cũng không còn hứng thú với lời tiên tri của người Maya. Tiền bối cổ thư trong lòng hắn mới thật sự là “chuyên gia”.

“Đúng. Lúc ấy tôi thấy thật là hoang tưởng. Tôi cho rằng đây là lý do bà muốn tôi ở lại Mỹ cùng vợ. Tôi hiểu tâm trạng của bà. Tuy tôi là một người da đen, nhưng tôi đã được đào tạo bởi nền giáo dục chính quy. Tôi không những việc này, và thế là tôi đã lên đường đến đây.” Nói đến đây, mắt hắn sáng bừng lên, như không chịu được nữa, hắn dùng tay bịt miệng lại.

“Oh, My God! Tôi thật là ngốc. Đã quên mất, khi chúng tôi nhìn bà, bà đã từng nói, khi tai họa xảy ra, chỉ cần vuợt qua những bãi đất hoang tàn, đi đến vùng tế đàn sẽ được thành cứu rỗi. God! Bóng tối ập nói như bà nói đã xảy ra, vậy tế đàn cũng sẽ là sự thật! Bà nhất định sẽ dẫn Tina và bọn trẻ đến đấy. Nhất định là thế phải không, ngài Lennon?”

Vân Thăng trả lời ngắn ngọn và chắc chắn “Chắc chắn!”

Nhìn Edgar đang tràn trề hi vọng, hắn bỗng dưng nghĩ đến một điều. Cả cổ thư hay người Maya và cả thực tế, thời điểm bóng tối ập đến lại cùng vào năm 2012. Trùng hợp sao? Không phải là 2011 hay 2013, mà là 2012?

Vì sao? Không lẽ đã được sắp đặt sẵn? Vậy ai là người đã sắp đặt? Và tại sao lại vào thời điểm này


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.