Con đường yên ắng…
“Chị Lăng Điệp, nếu Chúc phó tổng chỉ huy cũng muốn lôi kéo Sở Vân Thiên, tại sao hôm đó còn để anh đưa Trịnh Vi đi khuyên anh ấy, người họ Trịnh chính là người của Phương Việt Hậu”. Tô Vân ngồi ở bên phải Lăng Điệp, hỏi một cách khó hiểu.
“Không có gì, vì Sở Vân Thiên vốn không đồng ý họ, tôi đã đi đến đó chỉ là muốn hiểu thêm điểm mấu chốt của anh ta ở đâu”. Chúc Lăng Điệp mỉm cười nói.
“Điểm mấu chốt ? Chị Lăng Điệp này, chị thấy anh ta sẽ ra nhập chỗ chúng ta sao?” Tô Vân nghi ngờ nói.
“Không biết, anh ta có lẽ sẽ chọn cái khác”. Chúc Lăng Điệp chậm rãi nói, chau mày, bí mật vừa nãy ở cuộc họp, cha giao nhiệm vụ cho mình, hình như là hơi khó. Mình thực sự không nghĩ ra cách gì, thuyết phục người mà có thể so với hai đại hắc võ sĩ, thêm vào chỗ họ là gió lốc kéo đến thành Kim Lăng.
“Anh ta thật là một người kì lạ, để một ngôi sao lớn nũng nịu không cần, ngược lại cảm thấy thích một củ khoai lang bỏng tay, nuôi người ở đại lầu như chưa bao giờ thiếu thức ăn, quan hệ với tổng bộ nghiên cứu thậm chí còn thân hơn cả chúng ta, không chỉ là giáo sư Tôn, đến giáo sư Phương nổi tiếng hiện giờ cũng rất phục anh ta, xem ra anh ta không phải một người thông minh, không ai có thể đoán ra anh ta rốt cuộc cần cái gì”. Tô Vân nhỏ giọng nói.
“Cảm giác an toàn. Anh ta cần một cảm giác an toàn kỳ lạ”. Chúc Lăng Điệp nói, cô vốn muốn dùng “Cảm giác an toàn biến thái” để miêu tả Sở Vân Thiên, nhưng lời nói chưa kịp nói, lại quay ngoắt sang nghĩa khác.
“Cảm giác an toàn? Thực là kì quái. Giờ thành Kim Lăng còn có ai có thể uy hiếp được sự an toàn của anh ta cơ chứ? Một ông vua hắc võ cũng không phải là đối thủ của anh ta”. Tô Vân bỗng im lặng, thở dài, hoài nghi nói: “Lẽ nào là người phía sau của Phương Việt Hậu?”
Lúc này, ngồi ở vị trí phó lái, một người con gái lạnh lùng bỗng nhiên nảy lên khỏi ghế, thò ám năng hình bộ thương lạnh lùng ra, đè thấp người Tô Vân xuống.
Bằng
Viên đạn hỏa năng lượng mãnh liệt, xuyên qua trần xe, tiếng hét lớn.
Nửa đường, một lượng hỏa năng mang theo viên đạn khác, kịch liệt đụng vào nhau, nổ pháo.
Cùng lúc đó, người con gái mặc áo gió, bắn liền hai phát đạn, thuốc súng lan tỏa ở một góc nào đó của tòa lầu đen kịt, tiếng hét thảm vọng ra.
Cũng lúc này, hai bên ngã tư có bốn năm người hỏa năng ám võ sĩ mặc đồ đen bổ nhào về phía xe con của Chúc Lăng Điệp.
Lái xe lập tức nhấn ga, tăng tốc chạy như bay. Người con gái mặc áo gió mặt lạnh lùng, mở cửa sổ, nhấc ám năng hình bộ thương. Bắn về phía hỏa năng hắc ám võ sĩ.
Căn nhà hắc ám võ sĩ khu tây.
Ngô Khắc Chiếu trong phòng, đi đi lại lại, vẻ mặt bất an, thuộc hạ là hơn mười anh em, ngồi ở một bên, chờ đợi sự quyết định của Lão Đại.
“Ra nhập họ hay là không ra nhập đây?” Ngô Vân Chiêu lẩm bẩm nói, anh ta không giỏi về suy nghĩ những vấn đề phức tạp, tiếc là thuộc hạ cũng không có một ai giống như “Sư gia”, người của hắn đều là đám thô kệch cao lớn.
“Lão Đại, em thấy hay là đợi xem xem, nghe nói bên Sở đại đội trưởng vừa mới từ chối tổng bộ chỉ huy. Nơi đầu sóng ngọn gió này, nguy hiểm tăng thêm”. Một thuộc hạ không nhịn được nói: “Mày không có kiến thức gì cả, Lão Đại, em thấy anh phải quyết định thật nhanh, Sở đội trưởng không phải là người tầm thường đâu, nghe nói một người có thể đấu được với hai hắc võ vương, thành Kim Lăng tổng cộng mới có mấy hắc võ vương?” Một âm thanh thô kệch nói.
“Lão Hắc nói có ý đúng, hôm nay em đi Tả Tự đại lầu, thấy bọn họ lập “Băng hỏa chiến đội”, người nào người nấy mặc chiến giáp đỏ đậm giống Sở đại đội trưởng, trông uy phong lắm”. Một tên bên cạnh Lão Hắc nói.
“Tôi thì thấy cứ nên đợi đi, tổng bộ chỉ huy không cần, không chừng là chỗ chết đấy”. Một tên liều lĩnh khác lại nói.
“Không đúng, Lão Đại, không thể nghe Nhị lăng tử được. Tôi thấy việc này không thể chờ đợi, giờ chúng ta giúp người khi gặp nạn, đợi qua thời cơ rồi thì có dệt hoa trên gấm, thậm chí đến lúc đó chẳng ai còn cần nữa ấy”.
“Sao mày biết tên họ Sở kia nhất định sẽ giành chiến thắng? Ngộ nhỡ bị tổng chỉ huy đè bẹp thì sao?”
“Lão Đại, nghe nói họ dựa vào năng lực hắc ám võ sĩ phân ra làm “Hỏa bộ” và “Băng bộ”, người chỉ huy còn trống đấy, anh xem xem kim năng hắc ám võ sĩ ba cấp, có Sở đại đội trưởng, tốt xấu thì cũng sẽ để vị trí đó cho anh”. Đây là thuộc hạ duy nhất nghĩ thay cho Lão Đại.
“Thôi đi”.
Ngô Khắc Chiếu không biết nghe ai, lời khuyên thì quá nhiều khiến hắn băn khoăn vô cùng.
Giờ sâu tuy rằng đã lui, nhưng thành Kim Lăng lại phong vân chợt khởi, mưa gió dội về, ai chả muốn củng cố lực lượng, bảo vệ an toàn tính mạng.
Nếu đội này làm sai thì phải chịu trách nhiệm.
“Đợi Lão Tử tối nay gặp tên họ Sở kia đã rồi tính sau”. Ngô Khắc Chiếu gằn giọng nói.
Cùng lúc đó, khu tây ngoài mấy thế lực nhỏ, đám người như Ngô Khắc Chiếu, đêm nay chắc chắn sẽ mất ngủ.
Khu tây, Tả Tự đại lầu.
“Tôi thấy đây là ý nghĩa của “Thục/cây”. Giáo sư Đường chắc chắn đưa ra một quyết định.
“Căn cứ vào suy đoán của tôi, nên là ý nghĩa của “Thảo/cỏ”. Một người khác đảo mắt nói.
“Mang lại cho tôi xem xem”. Sở Vân Thiên sau khi tạo xong tất cả chiến giáo vũ khí, mỗi ngày ngoài ngủ ăn và tu luyện dung nguyên thể, còn thi thoảng chạy đến chỗ văn tự nghiên cứu đốc thúc tốc độ.
Đám người giáo sư Đường lập tức đưa “Chiến hỏa” giao cho Sở Vân Thiên, và cuối cùng Sở Vân Thiên dùng cách gì để suy đoán, bọn họ cũng không hề hay biết. Nhưng không lâu sau đó, Sở Vân Thiên đã có thể đưa ra phán đoán chính xác trong đó. Họ đã từng thảo luận về những ký hiệu cổ quái này, nhất định bên trong nó chứa một bí mật lớn lao, nhưng không ai dám có ý đồ hỏi Sở Vân Thiên, thời đại này, cương thường hỗn loạn, pháp luật quét rác, cho dù có tò mò thì cũng chỉ có thể để trong lòng, biết càng nhiều, chết càng nhanh.
Sở Vân Thiên cầm lấy tài liệu, nghe thấy bên ngoài Tả Tự đại lầu có tiếng chém giết, và tiếng kêu thảm thiết, dựa vào việc phải cảnh giới nhị nguyên thiên nhị tầng dung nguyên thể, nên thính giác và thị lực hơn trước đây rất nhiều, chỉ cần lặng suy tư, có tiếng động nhỏ, thậm chí là tiếng gió cũng có thể nghe thấy được.
Từ khi Tả Tự đại lầu có chỗ đứng, dường như không ai dám luẩn quẩn gần nơi này, chứ nói gì đến việc tập kích chém giết.
Sở Vân Thiên chau mày, đảo mắt, nghe ngóng tiếng động dưới lầu, đóng tài liệu lại, bước xuống tầng năm “Phòng nghiên cứu”, gặp phải Diệp Kỳ Thắng, ôm một đứa trẻ người đầy vết máu.
“Dưới kia xảy ra chuyện gì vậy? Sở Vân Thiên nhìn đứa trẻ hỏi.
“Mấy tên đốn mạt hung ác đuổi giết đứa trẻ này, ồ, đúng rồi, đứa trẻ này cách đây không lâu, anh Đinh đã thu nhận hắc ám võ sĩ, nhưng hiếm tháy năng lực thuộc tính mộc”. Diệp Kỳ Thắng ngập ngừng rồi lại nói tiếp: “Chẳng qua nghe Đoạn Đại Niên nói, thể lực đứa trẻ rất yếu, chỉ có thể hồi phục lại mình, hơn nữa chưa bao giờ thấy lớn”.
“Năng lực mộc?” Sở Vân Thiên tò mò nhìn đứa trẻ, hắn thấy người nó dính đầy máu, cánh tay bị chém, đứa trẻ được ôm chặt, cúi đầu, không dám nhìn Sở Vân Thiên.
“Cậu đưa nó đi băng bó vết thương và uống thuốc đi”. Sở Vân Thiên lại hỏi một câu nữa: “Sao lại có người đuổi giết nó?”
“Bọn súc sinh, không nhân tính đó muốn cướp đứa em của nó”. Diệp Kỳ Thắng lạnh lùng nói.
“Các cậu có gì ăn được thì cho nó ăn tạm đi, đưa đứa trẻ này đi băng bó, tôi còn có chuyện muốn nói với anh Sở”. Đinh Nhan từ lầu dưới đi lên, bỗng nói.
Sở Vân Thiên giật mình, thức ăn thành Kim Lăng đã thiếu đến mức độ này ư? Lương thực mới của tổng bộ nghiên cứu cải tạo máy móc, thực không hiểu…
“Cháu, cháu không cần phí thuốc làm gì, đợi một lát nữa tự nhiên sẽ khỏi ngay thôi, thật đấy, chỉ cần có gì đó ăn là được ạ”. Mạc Vô Lạc cúi đầu nói nhỏ nhẹ.
Nó cuối cùng cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Sở Vân Thiên. Giáp nhân vừa rồi uy phong lẫm liệt, những người nhìn thấy người này đều rất cung kính, Mạc Vô Lạc đã từng trải qua rất nhiều bang phái, rất nhạy bén và ý thức được người này dù không phải là Lão Đại của Tả Tự đại lầu, thì cũng là người hơn bậc mấy người ở đây.
Mạc Vô Lạc lo lắng bị Sở Vân Thiên coi nó là đồ bỏ đi, ở thành Kim Lăng, thuốc và băng gạc còn quan trọng hơn cả đồ ăn, nó muốn có cái gì đó bỏ vào bụng, để nó có thể hồi phục được năng lượng mộc, thì nhanh chóng hồi phục lại ngay thôi.
Nhưng lúc này, mặt Sở Vân Thiên lại thay đổi, làm nó sợ hãi.
“Lão Đinh, lập tức mang tất cả mọi người xuống tầng hầm, tất cả mọi người. Diệp Kỳ Thắng, cậu lên trên lầu bảo vệ mọi người nhé, nhanh”. Sở Vân Thiên lạnh lùng nói. “Năng chiến giáp tạm thời mở ra, Mạc Vô Lạc sợ hãi lùi về phía sau.
“Không có tín hiệu của tôi, không ai được đi ra. Diêu Tường và Lục Vũ đều không cho phép ra”. Sở Vân Thiên nói câu cuối cùng rồi mất tích.
Lúc này anh vô ý nhìn qua cửa sổ, rõ ràng nhìn thấy bóng dáng màu trắng, lóe lên tren mái nhà Tả Tự đại lầu, cái bóng này anh vô cùng quen thuộc, chính là bạch y nữ tử mà anh đã gặp hai lần.