Thân thể của Kim Giáp Trùng rất lớn, chỉ riêng cái cầu to bè bao bọc bằng giáp xác vàng kim của nó, thì cũng đã to ngang với đầu của một chiếc xe buýt cỡ lớn, mà phần thân thể thường chôn dưới đất, thì có bề rộng lớn gần gấp hai lần đầu côn trùng!
Giáp xác trên thân người nó được chia làm ba đoạn, giữa mỗi đoạn đều có một số khe hở nhỏ, cái lũ Nhuyễn Trùng mà trước đây Sở Vân Thăng từng gặp qua chính là chui ra từ trong đó.
Không gian bên trong khe hở vừa hẹp vừa nhỏ, Sở Vân Thăng phải khoét một ít thịt của nó ra, mới có thể chứa cả thân thể hắn vào trong, nhưng cũng không thể khoét quá nhiều, bằng không Kim Giáp Trùng phong ấn cũng không thể sống nổi.
Trong một đại sảnh trống trải trên tầng ba một tòa nhà bên đường, Sở Vân Thăng vội lấy Phong Thú phù ra, kích hoạt phù thể, phóng ra con Kim Giáp Trùng đã được nuôi dưỡng một thời gian.
Khi Kim Giáp Trùng từ từ bắn ra từ trong phù quang, dần dần hiện ra cái thân thể khổng lồ của nó, thậm chí còn đâm xuyên một chút qua tường và sàn nhà nữa.
Cái loại liên hệ tinh thần kỳ diệu giữa Sở Vân Thăng và nó, đột phá qua không gian đa chiều nào đó mà hắn không hiểu, trong nháy mắt thành lập.
Theo cách nói của tiền bối sách cổ thì đây chính là lệnh phong ấn!
Mà quỷ dị là, khi hắn vừa thành lập liên hệ với Kim Giáp Trùng, liền có thể cảm giác được cũng có một sức mạnh kêu gọi thần bí từ một chỗ xa xôi truyền đến, điều khiển Kim Giáp Trùng theo bản năng muốn bò về phía khu trung tâm.
Trong lòng Sở Vân Thăng kinh hãi, đây là tình huống mà trước giờ hắn chưa bao giờ gặp qua. Hắn cũng đã có một ít kinh nghiệm khống chế quái vật phong ấn, lần đầu tiên là ở thành phố sương mù, khống chế con Nhục Trùng kia đối kháng với Hỏa Diễm Huyễn Điểu, lần thứ hai là trước khi gặp được Chu Đình Vận, phong ấn hai con Xích Giáp Trùng, nhưng chúng đều không hề xuất hiện một loại sức mạnh có thể điều khiển bản năng quái vật nào khác.
Có điều cái loại sức mạnh chen ngang vào này, nếu sánh với lệnh phong ấn của Sở Vân Thăng thì còn rất yếu ớt, không mạnh bao nhiêu, sau khi hắn phát hiện ra, lập tức tăng cường lực khống chế Kim Giáp Trùng phong ấn, thì ảnh hưởng của thứ sức mạnh này cũng lập tức chỉ còn như có như không.
Tiếp theo liền là khoét khe hở trên giáp xác phần lưng Kim Giáp Trùng ra, trong những khe hở này, tại thời điểm Kim Giáp Trùng di chuyển và chiến đấu đều khép kín, chỉ vào thời điểm khi phóng ra lũ Nhuyễn Trùng thì mới có thể mở ra.
Bởi vậy Sở Vân Thăng còn cần thay đổi hình dạng của giáp xác một chút, để cho mình có thể nhìn rõ đường đi phía trước, khống chế Kim Giáp Trùng, trà trộn vào trong hang ổ của bọn chúng!
Thời gian gấp gáp, Sở Vân Thăng hoàn toàn sử dụng thủ đoạn bạo lực, khoét ra một ít thịt trong khe hở ở đoạn giáp xác thứ hai của Kim Giáp Trùng, lại khéo léo nạy giáp xác ở đoạn thứ hai lên một chút, tạo thành một cái "cửa sổ" nhỏ tại vị trí tầm mắt thoáng nhất trên lưng Kim Giáp Trùng cho mình.
Nếu không phải con Kim Giáp Trùng này đã bị lệnh phong ấn của Sở Vân Thăng khống chế cứng, khi hắn bạo lực phá hoại như vậy, đã sớm phát ra tiếng rít gào đau đớn rồi. Nhưng bây giờ thì đến cả rên cũng không rên một tiếng.
Tất cả đã chuẩn bị xong, Sở Vân Thăng mặc chiến giáp, chui vào trong cái khe hở "nhân tạo" trên lưng Kim Giáp Trùng, bí mật nhắm họng súng tự động ra ngoài một cách cảnh giác, khống chế Kim Giáp Trùng phá vỡ hai tầng sàn nhà, trở lại trên con đường đầy tràn Xích Giáp Trùng.
Hắn có Lục Giáp phù che đậy mùi vị và hơi thở cả người, chỉ cần mình không gây ra động tĩnh gì quá lớn, có lẽ lũ Xích Giáp Trùng này tạm thời sẽ không có cách nào phát hiện ra trên người "đồng loại" này, có một người ẩn nấp!
Hơn nữa còn là một người muốn đi nổ bay Cự Phần của chúng nó!
Con Kim Giáp Trùng của Sở Vân Thăng len lỏi vào trong dòng côn trùng đang chen chúc hướng về Kim Lăng, mặc dù thân hình của Kim Giáp Trùng rất lớn, nhưng đối mặt với đàn côn trùng đông đúc cuồn cuộn như vậy, nếu muốn ngược dòng tiến tới thì cũng không phải là một chuyện dễ dàng, thường thường sẽ bị dòng thác lũ côn trùng bao bọc lấy, không thể nhúc nhích, thậm chí là bị đẩy lùi về sau nữa.
Kim Giáp Trùng có năng lực chui xuống đất, Sở Vân Thăng thử một chút, định chui xuống né tránh cái dòng nước lũ côn trùng trên mặt đất, nhưng lại phát hiện có làm sao cũng không thể chui xuống lòng đất thành Kim Lăng được, luôn luôn bị một tầng năng lượng mỏng manh kỳ lạ bắn ngược trở lại.
Đây có lẽ chính là nguyên nhân khiến cho đến nay cũng chưa từng có một con Kim Giáp Trùng nào có thể chui từ ngoài vào bên trong thành phố, Sở Vân Thăng ẩn mình trong giáp xác Kim Giáp Trùng thầm nghĩ.
Ở Trường Giang cũng không dễ chịu gì, trên những khối chất nhầy bồng bềnh trên mặt nước kia chen chúc chật ních Xích Giáp Trùng, cùng với một ít Kim Giáp Trùng, thường thường còn có vài con côn trùng bị chen ngã xuống sông!
Nếu muốn bò qua đỉnh đầu bọn chúng, độ khó chẳng khác nào như làm xiếc đi trên dây!
Nhưng dù có khó cỡ nào, thì Sở Vân Thăng cũng phải vượt qua, dù cho có rơi vào trong dòng sông, chỉ cần không bị nước sông cuốn đi, bản thân không bị nước sông nhấn chết, thì có bò cũng phải bò lên tới bờ bên kia!
Hắn vất vả lắm mới khống chế Kim Giáp Trùng bò tới được bờ sông, lúc này, cũng đã mất gần 20 phút, ước định thủ vững một tiếng đồng hồ giữa hắn và Đinh Nhan, sư đoàn chủ lực số chín chỉ còn không đến 40 phút!
Thời gian của hắn càng ngày càng ít, không thể lãng phí được.
Có cái gọi là nhà dột còn gặp mưa rào, khi hắn đang cẩn thận từng ly từng tí, thậm chí còn "cố ý" khống chế Kim Giáp Trùng đá bay mấy con Xích Giáp Trùng cản đường, leo lên trên đầu đàn côn trùng đông đúc qua được khoảng một phần ba quãng đường trên mặt sông.
Thì trên mặt sông bỗng nhiên bốc lên sương mù, sương mù màu đen ùn ùn phun lên từ dưới đáy sông, Sở Vân Thăng nghe mấy binh sĩ trú đóng ở khu tây từ sớm nói qua, khi mà trên sông Trường Giang phun ra khói mù màu đen, thường sẽ loáng thoáng thấy được mấy con thủy quái, có điều bởi vì sương mù màu đen che kín, rất khó thấy rõ.
Sở Vân Thăng cắn răng quyết tâm, đã đến tận đây rồi, trước sau đều là sông, tiến lùi như nhau, chỉ có thể liều mạng, tìm cách nhanh nhất xông qua màn sương đen này, thì cái lũ thủy quái gì kia, chưa chắc gì mình đã gặp phải.
Hắn khống chế Kim Giáp Trùng, liều mạng bò qua trên đầu đàn côn trùng, càng ngày càng nhiều Xích Giáp Trùng bị hắn trực tiếp chen rớt xuống sông.
Ngay tại lúc đã thấy bờ bắc gần ngay trước mắt.
Ào ào! Ào ào!
Từng đợt tiếng xé nước, vang lên từ phía sau lưng hắn.
Hắn không dám mà cũng không kịp quay đầu lại nhìn, dù cho có nhìn thì cũng không thấy rõ, tất cả xung quang đều là khí đen!
Nhưng hắn không nhìn mặc không nhìn, chắc gì đã tránh được tai họa, một con sóng lớn rất nhanh ập đến.
Con Kim Giáp Trùng của Sở Vân Thăng vốn đã lung la lung lay, vội vã khống chế nó ra sức vọt nhanh về phía trước, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tốc độ và sức mạnh của con sóng lớn, bị ném văng đi, đè lên đỉnh đầu của một đống Xích Giáp Trùng khác.
Lúc này, có một số con Kim Giáp Trùng khác cũng đang vượt sông bắt đầu phun lửa, phun về chỗ vừa mới vang lên tiếng xé nước vừa rồi.
Sở Vân Thăng ngã nhào trong Kim Giáp Trùng, trong ánh sáng yếu ớt từ những vòi lửa mà Kim Giáp Trùng phóng ra, mơ hồ thấy được một cái cổ cao dài đen nhánh lao lên khỏi mặt nước, trên đỉnh cái cổ là một cái đầu khổng lồ có rất nhiều gai ngược, tựa như một một quả cầu lông mà lông vũ đã bị tước sạch, chỉ còn dư lại mấy cây xương lông vậy!
Đây là thủy quái được đồn đại? Trong đầu Sở Vân Thăng lóe lên, vội vã thúc giục Kim Giáp Trùng phong ấn xoay người chạy trốn. Nếu đến cả bờ bắc mà còn không tới được, chết ngay tại trên mặt sông, thì hắn tuyệt không cam lòng!
Thế nhưng không còn kịp rồi, cái đầu đầy gai của con thủy quái đã cúi nhìn xuống, há mồm phun về phía đàn côn trùng chỗ Sở Vân Thăng một luồng khí lạnh như muốn đóng băng cả trời đất!
Trong nháy mắt một phạm vi đến hơn năm mươi mét trên mặt sông, liền lập tức đông cứng thành một khối băng, kéo dài tới tận sát bờ bắc.
Cuộc chiến giữa thủy quái và côn trùng trong nháy mắt nổ ra, Xích Giáp Trùng lúc nha lúc nhúc không ngừng nhảy đến cái cổ kia, dùng những cái chân sắc bén như đao của chúng đâm xuống.
Mà con Xích Giáp Trùng nào nhảy không tới, thì vây quanh thủy quái cùng nhau phun chất nhầy, phối hợp với ngọn lửa mà Kim Giáp Trùng tấn công, tạo nên một trận đại chiến băng hỏa giữa màn sương đen.
Sở Vân Thăng thiếu chút nữa đã bị đông đá, tuy rằng có Lục Giáp phù và chiến giáp bảo vệ, nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi lạnh thấu xương.
Kim Giáp Trùng phong ấn đã bị đóng băng hoàn toàn, nhưng hơi thở vẫn còn, nếu muốn dựa vào năng lượng nguyên khí hệ hỏa của bản thân nó loại bỏ băng giá thì phải tiêu tốn rất nhiều thời gian, Sở Vân Thăng bây giờ làm sao có thể chịu được.
Sở Vân Thăng chỉ có thể phóng ra một lượng lớn nguyên khí bản thể tẩm bổ cho nó, để nó nhanh chóng khôi phục, thừa dịp con thủy quái và côn trùng còn đang hỗn chiến, phá băng chạy khỏi nơi này.
Ầm!
Kim Giáp Trùng của Sở Vân Thăng phun ra một vòi lửa, đốt tan băng cứng, không quay đầu bò ra khỏi khối băng hướng về bờ bắc.
Cả vùng bờ bắc, tràn đầy chất nhầy đỏ như máu, đã không thể nhìn thấy đất đai ban đầu nữa.
Tòa Cự Phần đầu tiên, ngay tại ngoài một trăm mét trên bờ bắc, đó chính là mục tiêu đầu tiên của Sở Vân Thăng.
Hắn mang theo tổng cộng mười quả bom, nhiệm vụ là phá hủy ba tòa Cự Phần trước mắt, còn những Cự Phần xa xôi hơn ở phía sau, tạm thời cũng không quan tâm được.
Cự Phần có thể cắn nuốt bất cứ thứ vũ khí gì mà con người bắn vào không trung như đạn pháo hay thậm chí là tên lửa đạn đạo, nói rõ bên trong nó nhất định là có kết cấu nào đó mà con người không cách nào hiểu được, nếu muốn hủy diệt chúng, cũng chỉ có thể cho nổ từ bên ngoài, thậm chí không cần phải phá hủy hoàn toàn, chỉ cần làm cho nó tê liệt là được!
Sở Vân Thăng nhìn thời gian, chỉ còn lại hơn 20 phút, hết sức gấp gáp, hắn bây giờ không biết tình huống của tuyến phòng ngự ba mặt khác ra sao rồi, nhưng nhìn từ tình huống của sư đoàn chủ lực số chín, vào thời khắc mấu chốt, cũng vẫn đang chuẩn bị đội cảm tử đột kích nổ Phần, hẳn đều sẽ không từ bỏ, hay thậm chí là có người cũng đang liều chết tiến tới gần Cự Phần như hắn.
Hắn không biết bọn họ có thể nổ sụp hoặc nổ hư Cự Phần hay không, nhưng biện pháp duy nhất của hắn, là nổ tung cái Cự Phần trước mắt.
Chân Kim Giáp Trùng chỉ vừa bước lên chất nhầy ở bờ bắc, thì Sở Vân Thăng liền phát hiện, cái luồng sức mạnh kêu gọi ảnh hưởng tới Kim Giáp Trùng mà hắn đã chặn lại trước đó, đột nhiên trở nên mạnh gấp mấy lần, nếu không phải hắn khống chế vững khắc lệnh phong ấn, thì lúc này, con Kim Giáp Trùng này gần như sẽ theo bản năng xông về Kim Lăng.
10 mét, 20 mét, 50 mét....
Từng bước từng bước tiến tới gần Cự Phần!
Sở Vân Thăng tiêu hao lượng lớn nguyên khí bản thể, khống chế lệnh phong ấn, cưỡng chế trấn áp sự ảnh hưởng của cái luồng sức mạnh kêu gọi kia đến Kim Giáp Trùng.
Lượng lớn Xích Giáp Trùng, từ bên người hắn lướt qua, xông về Trường Giang.
Mấy phút sau, Sở Vân Thăng rốt cuộc đã đến gần được tòa Cự Phần đầu tiên.
Cái Cự Phần giăng đầy đường ống lởm chởm dày đặc này, khổng lồ như một quả núi nhỏ, trên mặt ngoài màu đỏ sẫm, nổi lên rất nhiều bọng nước, không biết là đang thai nghén cái gì.
Những đường ống to nhỏ khác nhau kia, có cái thì không ngừng phun chất nhầy, có cái gián đoạn phun ra một sinh vật dạng "kén" được bao bọc trong chất nhầy, bên trong có thứ gì đó không ngừng nhúc nhích.
Sở Vân Thăng cẩn thận khống chế Kim Giáp Trùng tiến tới gần đáy Cự Phần, hắn chuẩn bị dùng kiếm Thiên Ích rạch ra một lỗ hổng trên thân Cự Phần, nhét bom vào trong đó, khởi động thiết bị hẹn giờ, cài đặt 20 phút sau rồi nhanh chóng lắp đặt cho hai cái Cự Phần khác.
Con Kim Giáp Trùng được hắn khống chế dán sát vào dưới đáy Cự Phần, trong khe hở của giáp xác hắn rút ra kiếm Thiên Ích, quan sát xung quanh một chút, tất cả Xích Giáp Trùng đều sang cắm đầu lao về hướng bờ nam, tựa như không để ý thấy có hắn ở tại đây.
Xoạt!
Bên ngoài thân thể Cự Phần cũng không kiên cố như hắn tưởng, kiếm Thiên Ích cắm vào rất dễ dàng.
Nhưng ngay sau đó Sở Vân Thăng phải vội vàng thu kiếm Thiên Ích lại, không dám có bất cứ động tác gì khác, bởi vì, tại khời khắc khi hắn rạch phá thân thể Cự Phần, thì lũ côn trùng xung quanh đột nhiên đều ngừng lại, bao vây xung quanh con Kim Giáp Trùng của hắn!