Đối với người bình thường Ma Vương thật sự rất mạnh, nhưng đối với Lâm Thanh Phong so ra thì Ma Vương cũng không mạnh mẽ được bao nhiêu, cùng lắm thì Ma Vương chỉ mạnh ngang ngửa một tên Trúc Cơ kì mà thôi.
Nhưng bản thân Lâm Thanh Phong lại là một tên quá biến thái, ở Kim Đan Viên Mãn liền có thể so với Luyện Hư Kì Viên Mãn, hiện tại hắn lại là Nguyên Anh kì thì Ma Vương làm sao có thể đánh lại đây?
Suy cho cùng, khi đối mặt với Lâm Thanh Phong thì Ma Vương chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là chấp nhận thất bại, hai là liều mình ôm Lâm Anh Hào tự bạo mà thôi, nhưng với sự dẫn dụ của Lâm Thanh Phong, Ma Vương đã tự mình chặt đi con đường tự bạo cùng Lâm Anh Hào, dẫn đến việc hắn thất bại là chuyện nằm trong dự tính.
Nguyên Anh dừng tay, lúc này Ma Vương mới có được một cơ hội thở dốc, khuôn mặt mặc dù bị đánh nhiều lần, nhưng cả người hắn toàn bộ đều là ma khí tạo thành nên nhìn không ra thay đổi gì, nhưng hai mắt tràn đầy tơ máu vẫn có thể khiến người khác nhận ra là hắn thật sự đang rất tức giận.
Ma Vương lúc này mới có thể xem xét xung quanh, đây là một vùng không gian đen kịt, chỉ có một viên cầu màu đen đang tỏa ra ma khí, tên tiểu nhân màu vàng lúc trước, và một tên tiểu nhân khác màu trắng, cả hai đều đồng dạng đều là bản thu nhỏ của Lâm Thanh Phong bên ngoài.
“Ngươi muốn gì?” Hướng về tên tiểu nhân màu trắng, Ma Vương nghiến răng nghiến lợi hỏi, mặc dù hắn rất tức giận, nhưng hắn vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra một điều, với thực lực của mình thì Lâm Thanh Phong rất dễ dàng giết chết hắn, nhưng hiện tại hắn còn sống tức là phải có nguyên do gì đó.
“Đã đoán được sao?” Lâm Thanh Phong gật đầu mỉm cười, đường đường là một Ma Vương, hắn nghi ngờ cũng không có gì lạ, nếu hắn không nghi ngờ thì Lâm Thanh Phong mới cảm thấy vô lý đây.
Ma Vương hừ lạnh.
- Bớt làm trò, hiện tại ta nằm trong sự khống chế của ngươi, có chuyện gì mau nói ra.
Lâm Thanh Phong bộ dáng rất tùy ý nói.
- Cũng không có chuyện gì, ta chỉ muốn ngươi hợp tác một chút mà thôi.
Ma Vương nhíu mày một cái, hai mắt nghi ngờ nhìn về Lâm Thanh Phong, chỉ thấy hắn mỉm cười lắc đầu.
- Đừng lo lắng, chuyện này đối với ta và ngươi đều có lợi.
Sự nghi ngờ trong mắt Ma Vương ngày càng nặng hơn, phải biết hắn đang ở thế yếu, làm gì có ai cho kẻ thù lựa chọn cơ hội đâu? Trừ khi đó là kẻ ngu mà thôi.
Nhưng tình hình hiện tại cũng không phải do Ma Vương nắm quyền chủ động, Lâm Thanh Phong tùy thời có thể giết hắn, hắn cũng biết rõ điều này nên trầm giọng hỏi.
- Ngươi muốn gì? Nói cho ta nghe thử một chút.
Ma Vương đồng ý nghe điều kiện, lúc này Lâm Thanh Phong mới mỉm cười gật đầu, sau đó đưa hai tay ra sau lưng, bộ dáng cao thâm mạt trắc nói.
- Ngươi thấy thế giới này như thế nào?
Ma Vương bất ngờ khi nghe được câu hỏi này, nhưng hắn vẫn rất tỉnh táo trả lời.
- Thế giới này căn bản không rộng lớn bao nhiêu, mặc dù hiện tại nó rất tươi đẹp, nhưng nếu không có đám người các ngươi gây cản trở thì chúng ta đã chiếm lấy nó từ lâu rồi.
“Sau đó thì thế nào?” Lâm Thanh Phong mỉm cười.
“Sau đó sao?...” Ma Vương cau mày, bởi hắn cũng không biết sau khi chiếm lấy thế giới này xong thì bọn hắn sẽ làm gì tiếp theo.
Lúc này Lâm Thanh Phong tiếp lời.
- Để ta nói luôn, sau khi các ngươi chiếm thế giới này thì các ngươi sẽ tiếp tục ở đây xưng vương xưng bá, với thọ mệnh dài đăng đẳng của các ngươi, các ngươi không thể nào già chết được, các ngươi chỉ có thể tiếp tục như thế cho tới khi cái thế giới này lụi tàn mà thôi, ngoài ra các ngươi chẳng thể làm gì khác được nữa.
Ma Vương trầm mặc, bởi vì Lâm Thanh Phong nói điều này đúng như điều mà hắn đã nghĩ tới, cắn răng một cái hắn lại hỏi.
- Như vậy rốt cục ngươi muốn gì?
Lâm Thanh Phong mỉm cười.
- Ta có thể đưa ngươi tới một thế giới tốt hơn, rộng lớn hơn, có nhiều đối thủ mạnh mẽ hơn để ngươi có thể thoải mái đấu trí, đấu sức… làm toàn bộ những thứ mà ngươi muốn.
- Ta nghĩ rằng như vậy so với việc ở lại đây xưng vương xưng bá tại cái thế giới nhỏ bé này thì vui vẻ hơn không biết bao nhiêu lần.
Ma Vương trầm mặc, sau khi nghe những lời này của Lâm Thanh Phong thì trong lòng hắn cũng nổi lên một chút hứng thú, nhưng hắn vẫn đầy đủ tỉnh táo để hỏi.
- Như vậy ngươi rốt cục muốn ta làm gì?
Chỉ tay về phía Nguyên Anh, Lâm Thanh Phong dõng dạc nói.
- Giống như nó, trở thành Nguyên Anh của ta, khi đó ta sẽ mang ngươi đi tới một thế giới rộng lớn hơn.
“Mơ tưởng.” Ma Vương ngay lập tức từ chối, nói đùa cái gì? Như vậy chẳng phải ngay cả tự do của chính mình cũng mất sao? Khi đó còn nói gì tới chuyện đi tới thế giới rộng lớn?
Đối với việc Ma Vương từ chối lời đề nghị này, Lâm Thanh Phong đã có dự tính trước, hắn không bất ngờ mà chỉ mỉm cười nói.
- Ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy, ta là đang cho ngươi lựa chọn mà thôi.
- Nếu ngươi nguyện ý trở thành một phần thực lực của ta thì ngươi có thể giống như Nguyên Anh của ta, tự có được ý thức của chính mình, ngươi vẫn có thể làm bất cứ thứ gì mình mong muốn, chỉ là đổi một dạng tồn tại khác mà thôi.
- Còn bằng không thì hiện tại chúng ta liền trực tiếp giết ngươi, sau đó sử dụng Ma Khí của ngươi để tạo ra một tồn tại đồng dạng giống như nó, chỉ hơi phiền phức một chỗ là không biết lúc đó Nguyên Anh mới sinh ra còn có ý thức hay không mà thôi.
- Ngươi đừng nghĩ rằng ta sợ hãi việc ma khí nhập thể, bởi vì Nguyên Anh của ta có thể trực tiếp khống chế ma khí, không tin ngươi nhìn thử xem.
Lâm Thanh Phong dứt lời, Nguyên Anh cũng cùng lúc lấy ra một đoàn ma khí sau đó tung hứng trên tay, rồi dùng dó để nặn thành đủ hình dáng khác nhau.
Ma Vương chỉ biết im lặng trầm mặc.
Nhìn cảnh này Lâm Thanh Phong mỉm cười một cái rồi nói.
- Hiện tại ta không có nhiều thời gian lắm, nhưng ta sẽ cho ngươi một giờ đồng hồ để suy nghĩ.
Nhưng Lâm Thanh Phong chỉ vừa dứt lời, thì Ma Vương liền cười nói.
- Haha, tốt lắm, dám đánh chủ ý lên người ta, ngươi là người đầu tiên, thật sự khiến ta rất bội phục.
- Được, ta sẽ đồng ý với ngươi, nhưng ngươi phải hứa rằng, sau khi ta trở thành Nguyên Anh của ngươi thì ta vẫn giữ được ý thức.
Lâm Thanh Phong lắc đầu.
- Chuyện ngươi giữ được ý thức, xin lỗi ta không dám hứa chắc.
“Ngươi lừa ta?” Ma Vương nổi giận, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Phong, chỉ thấy hắn lắc đầu trả lời.
- Ta chưa từng nói “chắc chắn” sẽ đưa ngươi đi, ta chỉ nói là ta “có thể” đưa ngươi đi mà thôi.
- Bởi vì đây cũng là lần đầu tiên ta làm như thế này, việc thất bại là điều khó tránh khỏi, ta chỉ đưa ngươi quyền đánh cược mà thôi.
“Tốt, đừng nói nhiều nữa, hiện tại ngươi muốn ta phải làm gì?” Ma Vương khoát tay hừ một tiếng.
“Haha, không hổ danh Ma Vương, một khi đã quyết định liền làm, ngay cả suy nghĩ cũng không cần.” Lâm Thanh Phong bật cười vỗ tay.
Ma Vương hừ lạnh một cái.
- Nhưng ta nói trước, nếu ta còn có thể giữ được ý thức, thì ngươi không thể bắt buộc ta tuân theo mệnh lệnh của ngươi.
Lâm Thanh Phong trong lòng vui vẻ mỉm cười gật đầu.
- Tốt, thỏa thuận như vậy.
- Trước tiên ta sẽ giải thích đơn giản một chút về hệ thống tu luyện của ta, ta tu luyện bằng một loại khí khác được gọi là Linh Khí để tạo thành Linh Lực, Nguyên Anh hiện tại là do ta tích tụ từng chút Linh Lực lại tạo thành.
- Hiện tại ma khí nhập vào cơ thể ta đã được ta chuyển hóa khống chế hoàn toàn, ta có thể gọi nó là Ma Lực.
- Hiện tại ngươi hãy buông bỏ khống chế, sau đó Nguyên Anh sẽ từ từ giúp một thân ma khí của ngươi trở thành Ma Lực trong cơ thể ta, sau khi Ma Lực đạt đến đầy đủ điều kiện trở thành Nguyên Anh thì lúc đó chúng ta sẽ hoàn thành.
- Bình thường ma khí đều không có ý thức, nhưng hiện tại ngươi vốn có ý thức, vì thế theo suy nghĩ của ta, một khi trở thành Nguyên Anh ngươi vẫn sẽ có ý thức.
Ma Vương suy nghĩ một chút tính khả thi của kế hoạch này rồi gật đầu.
- Tốt, làm đi.
Ma Vương dứt lời thì liền ngồi xuống nhắm hai mắt, toàn thân thả lỏng tùy ý để Lâm Thanh Phong muốn làm gì thì làm.
Nhìn Ma Vương ngoan ngoãn như vậy, Lâm Thanh Phong mỉm cười một cái rồi gật đầu với Nguyên Anh.
Nguyên Anh lắc đầu thở dài một cái rồi tiến tới bên cạnh Ma Vương ngồi xuống, đồng thời nhắm mắt lại, hai tay đặt lên đùi.
…Một lúc sau, Nguyên Anh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thanh Phong rồi ngơ ngác hỏi.
- Ta phải làm thế nào để hấp thụ ma khí để chuyển chúng thành Ma Lực đây?
….Hết Chương 230…