Đọa tiên mê lâm, chính là nơi ngũ cấm của lục giới, nơi này quanh năm âm hàn, trong rừng lộ vẻ thê lương tiếng quạ kêu cùng tiếng dã thú gầm gừ quanh quẩn trong trong khu rừng rậm yên tĩnh chết chóc, càng phát ra biến hoá dị thường. Trước kia Phất Dao từng nghe Lưu Diên nói qua, nơi này trước đây là địa bàn của Đọa tiên, người ngoại giới nếu đi vào phải thập phần cẩn thận, nếu không rất dễ bị Đọa tiên hút tinh hồn, xương cốt cũng không còn.
Không khí âm trầm thê lãnh tràn ngập bốn phía, đập vào mắt đều là lão thụ cực lớn, cảm giác rất áp lực tĩnh mịch. Phất Dao đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, đầu ngón tay vẽ mở ra Huyền Thiên kính trước mắt.”Sư muội, có nghe thấy tiếng tỷ không?”
“Phất Dao sư tỷ, tỷ ở đâu?” Giọng Tử Vi tràn ngập kinh hỉ.
“Sư muội đừng sợ, chúng ta nay đều ở bên trong Đọa tiên mê lâm, chút nữa tìm được muội sau thì sẽ bình an dẫn muội ra ngoài.” Phất Dao trấn an nàng nói.
Nhìn hình ảnh mơ hồ trong kính tối như mực, Phất Dao nhíu mày tiếp tục nói: “Tỷ bên này tạm thời không nhìn thấy vị trí của muội, muội có nhìn thấy tỷ không?”
“Nhìn không ra, mặc dù muội nghe được giọng của tỷ, nhưng trong kính cũng tối đen một màu.” Tử Vi có chút buồn rầu nói, “Sư tỷ, nơi này quả thật là Đọa tiên mê lâm sao? Thảo nào vừa mới liên lạc đại hộ pháp và Diệu Cốc, Huyền Thiên cảnh đều không phản ứng.”
“Ừ, nơi này là nơi ngũ cấm, bên ngoài không thể thu được Huyền Thiên kính là chuyện thường.” Phất Dao suy ngẫm một lát tiếp tục nói, “Nhưng hai chúng ta có thể theo Huyền Thiên kính bên trong cảm ứng được lẫn nhau, nói vậy khoảng cách của chúng ta cũng không xa. Trước tiên muội đứng yên tại chỗ đừng động, chờ sư tỷ tới tìm là được rồi.”
Tử Vi biết Phất Dao sư tỷ cũng đây, không như vừa nãy mới đến, tâm tình dần dần bình tĩnh trở lại, luôn miệng đồng ý.
“Trước hết muội nói cho tỷ biết xung quanh muội ra sao? Như vậy sư tỷ mới tìm tới đó được.”
Tử Vi thoáng nhìn quanh một chút đáp: “Xung quanh muội đều là lão thụ vạn năm rất lớn rất lớn, nhưng không cảm giác chúng có sinh mệnh hơi thở, không khí trầm lặng, à… Đúng rồi, có thể nghe được tiếng quạ đen cùng dã thú gầm nhẹ… Còn có thể ngửi được phảng phất một mùi tanh hôi và mùi thi thể khét… Chính là như thế .”
Phất Dao khóe miệng thoáng run rẩy, thầm nghĩ, xem ra nơi này cơ bản đều thảm cảnh, các nơi khaác cũng không có gì đặc biệt, muốn tìm sư muội… đành tìm cách khác. Nhưng…nếu có thể ngửi được mùi khét thi thể, gần đó chỉ sợ có đọa tiên! Phất Dao cảm thấy trầm xuống, vẫn nên mau chóng tìm được sư muội, bằng không rước đám đọa tiên đó thì thật phiền toái !
“Ừ, sư muội muội trăm vạn lần không nên cử động! Tỷ tức khắc nghĩ cách đến đó, nếu muội cảm thấy gì khác thường hoặc có đọa tiên tới gần muội, phải lập tức báo cho sư tỷ biết, nhớ kỹ chưa?”
“Được. Sư tỷ, tỷ cẩn thận trước.”
Phất Dao đi về trước đi nhìn xung quanh, khung cảnh xung quanh cơ bản đều như nhau , nơi đây tương đương như một rừng cây mê cung. Nàng hơi trầm tư, từ trong người lấy ra một túi hương, trước đó không lâu Tử Vi có đưa dư cho nàng, có mùi hương trên người Tử Vi, nếu mượn Mộ hoa kinh, có lẽ… rất nhanh tìm được nàng.
Phất Dao niệm Mộ hoa kinh, gọi ra ánh sáng chiếu lên túi hương, trước mắt bỗng dưng xuất hiện tia sang màu tím mỏng manh, Phất Dao đi nhanh theo tia màu tím, rốt cục sau nửa canh giờ nhìn thấy Tử Vi.
“Sư tỷ, cuối cùng đã gặp tỷ !” Tử Vi thấy Phất Dao, lập tức vui chạy đến trước mặt nàng.
“Muội có bị thương không?” Phất Dao quan sát nàng một lượt từ trên xuống dưới, ngoại trừ trên gười có mấy chỗ nhỏ trầy da, không bị nội thương gì mới yên lòng.
“Muội không ngại nhưng Phượng Khanh thật sự rất ác độc, nàng ta rõ ràng muốn đưa muội vào chỗ chết!” Tử Vi giậm chân, tức giận nói: “Muội mà lên được, nhất định phải tìm nàng ta báo thù rửa hận!”
“Muội còn không biết xấu hổ?” Phất Dao gõ trán nàng một cái, “Ai kêu bản lĩnh muội không bằng người ta ? Ngày thường kêu muội tu luyện cho tốt, tăng tu vi muội không nghe, giờ biết lợi hại chưa?”
“Ai biết thần long kia đột nhiên phát cuồng? Huống hồ muội không dốc hết toàn lực, bằng không đã sớm đánh con rồng ngốc thành…” Tử Vi vừa nói vừa lưu ý vẻ mặt Phất Dao. Cuối c cùng thức thời cười “Nói tóm lại, sư tỷ không nên tức giận. Muội thề về sau nhất định cố gắng tăng tu vi, sau đó sẽ tìm kia Phượng Khanh báo thù!”
“Ừ, muội hiểu là tốt rồi.” Phất Dao cười vỗ vỗ vai nàng, thoáng dừng một chút nói tiếp, “Nhưng… Chờ muội tu luyện xong rồi báo thù thì chẳng biết tới ngày tháng năm nào, bất quá không sao, sư tỷ ngày khác tất nhiên giúp muội đòi lại trước, chờ muội tu luyện xong lại đi tìm nàng ta từ từ tính sổ.”
Tử Vi tâm địa thuần lương, suy nghĩ một chút nói: “Nhưng sư tỷ, trả thù hai lần được chứ?”
Phất Dao liếc nàng một cái, không cho là đúng nói: “Hai lần đã tính là ít , nếu đổi thành Lưu Diên hoặc Huyền Túc, nàng ta cho dù chết một vạn lần còn không đủ.”
Nhớ năm đó nàng còn rất nhỏ, ngày nọ Huyền Túc đột nhiên hào hùng vạn trượng nói với nàng: “Sư muội này, nếu có người dám khi dễ muội, nhất định phải nói cho sư ca biết chưa? Sư ca tất nhiên sẽ báo thù tuyết hận cho muội!”
Lúc đó nàng đang nhắm mắt lười biếng phơi nắng, nghe không để ý lắm liền liên tục gật đầu đồng ý.
Huyền Túc hiển nhiên rất hài lòng lần này sư muội ngoan ngoãn nghe lời, hoàn toàn không làm trái lại, lập tức đưa cho nàng một trái Đào, tiếp tục dụ dỗ hỏi: “Thế nếu có người bắt nạt sư ca, muội sẽ làm thế nào?”
Phất Dao giờ phút này vô cùng chuyên chú cắn đào, miệng nói không rõ: “Người tiến một thước, ta hoàn một trượng, sư tỷ nhất định giúp ngươi đem hắn đánh ngã, yên tâm!”
Huyền Túc phút chốc tức giận nhiên lấy trái đào trên tay nàng, nhìn vẻ mặt Phất Dao lơ ngơ nói thấm thía: “Sư ca rất thất vọng về muội, xưa nay ta dạy muội thế nào. Người nếu phạm ta một thước, ta trả đối phương mười trượng!”
Lúc này Lưu Diên không biết từ chỗ nào nhảy ra. ‘Bốp’ đánh lên đầu Huyền Túc, khuôn mặt yêu diễm tràn đầy đau đớn tột cùng, ngón tay run rẩy nói: “Hai thằng nhóc các ngươi thật không có tiền đồ! Xưa nay thoạt nhìn rất thông minh, uổng phí đại hộ pháp ta nhiều năm qua đối với các ngươi lời nói và việc làm đều mẫu mực. Nay các ngươi nhớ kỹ cho ta, người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, diệt cỏ tận gốc biết chưa?”
Lúc đó, Lưu Diên rống lến mười sáu chữ chấn động khắc sâu vào tâm can của Huyền Túc và Phất Dao ngày ấy, thế cho nên mấy ngàn năm sau giờ này ngày này, Phất Dao vẫn tin chắc rằng Huyền Túc sư đệ sở dĩ có tính tình vặn vẹo quỷ dị là do bị Lưu Diên ảnh hưởng, đầu độc! Đồng thời càng cảm thấy may mắn định lực của mình cao, nếu không cùng bọn họ đi con đường không lối về kia vậy không phải thê thảm lắm sao!
“Ấy… Phất Dao sư tỷ, chúng ta nhanh nghĩ biện pháp ra khỏi đây đi, chỗ đây nguy hiểm phi thường!” Tử Vi giờ phút này hiển nhiên không biết Phất Dao suy nghĩ nơi nào, bằng không chắc chắn nhịn không được nói ra ba người bọn họ vốn là cá mè một lứa.
“Ừ, ” sắc mặt Phất Dao phút chốc nghiêm lại, “Vừa rồi tỷ có đánh dấu trên đường làm ký hiệu, nếu giờ chúng ta theo lối đường mòn sẽ trở về chỗ của chúng ta, tỷ nghĩ có thể đi ra khỏi Đọa tiên mê lâm này.”
“Tốt quá, chúng ta đi nhanh đi.”
Mới đi được không xa, Phất Dao chợt dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn phía sau thở dài: “Sư muội, xem ra chúng ta muốn đi ra ngoài không phải dễ dàng như vậy.”
Vừa dứt lời, tiếng chim kền kền kêu thê lương nháy mắt tới gần, một luồng khí mạnh mẽ như sét đánh không kịp bưng tai* đánh về phía các nàng.
*: tốc độ cực nhanh
“Chậc chậc, hai vị tiên hữu là khách xa xôi, vất vả lắm mới đến Đọa tiên mê lâm chúng ta một chuyến mà không lên tiếng lại vội đi, làm chủ nhân như chúng ta thật không có thể diện. Ha ha ha ha…” Một giọng âm lãnh biến hoá kỳ lạ giữa tiếng cười gian hỗn loạn truyền đến.
Phất Dao bình tĩnh đáp: “Các vị quả là khách khí! Chúng ta cũng chỉ là đi ngang qua mà thôi, nếu kinh động các vị lên tiếng vậy thỉnh các hạ hiện thân.”
Chướng khí hắc ám chậm rãi tan ra, trước mắt các nàng xuất hiện ba người áo đen, trong mắt người nam tử gầy gầy lóe lên sự tà ác.
“Không biết xưng hô với các vị thế nào?” Ngoài mặt Phất Dao điềm tĩnh như thường, trong lòng nhanh chóng cân nhắc, nếu trên người nàng nay chỉ còn tầng năm công lực, muốn xông ra Đọa tiên mê lâm chỉ sợ là khó như lên trời. Xem ra… Chỉ có thể tùy cơ ứng biến, mới quyết định!
“Chúng ta chỉ là nhân vật nhỏ không đáng nói, bất quá Phất Dao các chủ là ngũ sắc các chủ Linh Tiêu cung đại danh uy chấn lục giới chúng ta có biết rõ một ít, ha ha ha ha…”
Phất Dao chắp tay khiêm tốn: “À? Bạc danh** của bổn tọa ngay cả các vị cao thủ Đọa tiên mê lâm đều biết, thật là vinh hạnh, khách khí khách khí!”
**: tên mọn, ít tiếng tăm
“Phất Dao Các chủ không cần khiêm tốn, ngươi cùng Diêm yêu la diêm đấu một trận có thể nói làm khiếp sợ lục giới. Muốn chúng ta ngay cả đại danh của ngươi cũng không biết, chẳng phải uổng công đang trong vòng lục giới ư? Hơn nữa nghe đồn La Diêm muốn lấy mạng của ngươi, ngay cả La cữu thánh ma Tà Mạc mặc kệ thế sự mấy vạn năm đột nhiên hiện thân, chặn lấy một đao, không ngờ chúng ta đã lâu không ra khỏi Đọa tiên mê lâm, lục giới đã phấn khích đến trình độ như vậy, sao không làm người ta hưng phấn chứ? Ha ha ha ha…” Ba người lộ ra ánh mắt khát máu.
“Khách khí khách khí! Cho nên ba vị đây là…” Phất Dao tươi cười nhìn chằm chằm ba người trước mặt. Quả là phong thuỷ luân chuyển, trong lòng nàng thầm than, trước kia nói rõ ràng chỉ có nàng thôi, nay hổ lưu lạc đến đồng bằng bị chó khinh khi, nhưng giờ nàng không như thường ngày! Làm thế nào cho phải? trong lòng Phất Dao nhanh chóng cân nhắc kế sách đối phó.
Tên đầu lĩnh cười âm hiểm nói: “Cho nên chúng ta suy nghĩ, giờ bắt lấy ngươi rồi đến chỗ Diêm yêu La Diêm tranh công hay đem ngươi bầm thây vạn đoạn tốt hơn? Ha ha… Mặc kệ lựa chọn thế nào, cũng đều đủ làm chúng ta hãnh diện một phen ở lục giới! Dù sao ngay cả Diêm yêu La Diêm còn không giết được, chúng ta lại có thể lập tức giải quyết, còn sợ người lục giới sẽ không đối chúng ta vài phần kính trọng sao? Ha ha ha ha…”
Tên bên phải sắc mặt có chút không kiên nhẫn, hung tợn nhìn chằm chằm nàng: “Chúng ta đừng nhiều lời với ả, ta thấy cứ trực tiếp giải quyết, sau đó hút khô tinh hồn ả đi.”
“Ừ, tóm lại là trời giúp chúng ta, rốt cục có thể vẻ vang lục giới một phen ! Ha ha ha ha…”
Ba người vừa định động thủ, đột nhiên linh quang Phất Dao chợt lóe, trong lòng nghĩ kế! Mắt nàng sáng quắc ý cười, chậm rãi nói: “Ba vị chậm đã.”