[Dịch] Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 44 : CHỢ NÔ LỆ (Hạ)




Chủ tiệm dương dương đắc ý nói:

- Ánh mắt của cụ thật là lợi hại, nữ nhân khỏa thân trong tranh chính là mỹ nữ nổi danh trên Giang Sơn Tuyệt Sắc bảng - hoàng hậu thần thánh bất khả xâm phạm của Y Lệ Nạp – Phượng Lam Vũ. Đây là chủ đề nóng bỏng nhất đang được lưu hành trong các câu chuyện của nam nhân hiện nay. Không nghĩ ra tuyệt đại mỹ sắc Phượng Lam Vũ cũng phải khuất phục dưới dâm uy của Bạch Lệnh, chấp nhận cởi bỏ tất cả quần áo trên người ra để kẻ khác thưởng thức thân thể nguyên thủy của mình, chỉ riêng ẩn ý phía sau câu chuyện này cũng đã thực sự khiến người khác sôi sục tâm can.

Dương Cơ Duệ lộ vẻ tiếc hận, buồn bã nói:

- Thật đáng thương cho nàng, không nghĩ đến hoàng hậu ở trên cao cũng rơi vào bước đường cùng, xem ra thế lực của Bạch Lệnh tại Y Lệ Nạp đã hình thành thế một tay che trời, y ngang nhiên có thể khiến cho Phượng Lam Vũ tự tay thoát y, bản lĩnh thật đáng sợ, vì so với việc dùng bạo lực cưỡng đoạt nàng thì đây là chuyện khó thực hiện hơn nhiều.

Chủ tiệm cười cười, nói một cách ám muội:

- Nếu không có y, thì những người như chúng ta làm sao có thể được thưởng thức mỹ nữ trên Giang Sơn Tuyệt Sắc bảng khỏa thân? Hiện nay nhu cầu muốn mua bức họa này rất cao, nếu mua loại sao chép thì cũng phải 300 kim tệ, nếu mua nguyên bản thì ít nhất cũng phải 5000 kim tệ, tuy nhiên không phải muốn mua là có đâu.

Dương Cơ Duệ cảm thấy tò mò, hỏi luôn:

- Như thế nào là nguyên bản?

Chủ tiệm thần bí cười khà khà nói:

- Tôi cũng chỉ nghe người ta nói mà thôi, nghe nói nguyên bản chỉ có mười hai bức. Nghe nói Phượng Lam Vũ không mặc quần áo trong một ngày để người ta vẽ, mỗi bức đều khác nhau về tư thế và phong tình, nam nhân mà thấy thì hai mắt đỏ bừng, nhiệt huyết sôi trào, đêm không cách nào ngủ được…

Dương Cơ Duệ mắt đầy mong mỏi hỏi:

- Còn có tấm khác không? Có thể cho mở ra xem được không?

Chủ tiệm lắc đầu:

- Không có, tôi chỉ có một bức này từ một thương nhân ở Y Lệ Nạp, nhưng cũng không phải là mua, y không chịu bán đâu. Tôi phải mua quân nô của y thì y mới cho tôi bức họa này. Bây giờ hai vị mua quân nô của tôi, tôi cũng tặng lại các vị bức họa này.

Dương Cơ Duệ tiếc đứt ruột nói:

- Ôi, thật là tiếc quá, nếu có nguyên bản thì cho dù phải tốn năm ngàn kim tệ ta cũng mua.

Quách lão bản chỉ biết tiếc nuối, nhún nhún vai mỉm cười.

Dương Cơ Duệ đột nhiên cảm thấy Dương Túc Phong dường như không bình thường chút nào, quay sang đã thấy ánh mắt hắn nhìn đăm đăm vào bức họa, không hề nhúc nhích, khuôn mặt dần trở nên đỏ bừng như muốn xuất huyết, gân máu trong mắt cũng vằn vện nổi lên rõ rệt.

- Phong, ngươi thấy thế nào? – Dương Cơ Duệ hỏi liên tiếp nhiều lần, ngay cả lay lắc đôi vai của hắn một lúc cũng không thấy hắn có phản ứng gì, mãi cho đến khi Dương Cơ Duệ cuộn tròn bức họa lại thì hắn mới từ từ thanh tỉnh, bất quá vẻ mặt rất kỳ quái, phảng phất như vẫn đắm chìm trong mộng, chưa tỉnh lại.

Ngay lúc này đây thì một tên tiểu nhị chạy về, liến thoắng nói:

- Tìm được rồi, tìm được rồi, đang ở chỗ Phương lão bản, ông ta đang buồn rầu muốn chết đây, nói quan phủ hại ông ta nên mới đưa quân nô tàn phế đến, làm sao mà bán được. Tôi đã nói sẽ trả cho ông ta hai mươi kim tệ một người, ông ta không nghĩ ngợi gì đồng ý ngay.

Tảng đá lớn trong đầu Dương Túc Phong bỗng chốc trở nên nhẹ tênh, cả người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, khuôn mặt cũng đã khôi phục lại vẻ bình thường, nhìn chủ tiệm, xấu hổ nói:

- Ông yên tâm, chúng tôi đã nói một trăm kim tệ một người thì chắc chắn sẽ đưa ông một trăm kim tệ một người, bất kể ông phải mua lại với giá bao nhiêu. Đây, đây là tiền của ông. Ta còn có việc, không thể ở đây trực tiếp gặp mặt bọn họ, ông giúp ta đưa bọn họ trực tiếp đến khách sạn ta ở, ta sẽ ở đó chờ bọn họ.

Lão bản tiếp nhận kim tệ nặng trĩu, nhất thời mặt mày hớn hở, cảm tạ đại ân đại đức, đưa tiễn hai người đi ra. Sau đó quay lại phát cho mỗi tên tiểu nhị năm kim tệ, lớn tiếng phân phó:

- Đóng cửa đóng cửa, hôm nay nghỉ một bữa, trưa nay mọi người đến Hạnh Vận lâu dùng cơm, ta đãi!

Im lặng một đoạn đường, Dương Cơ Duệ rốt cuộc nhịn không được, lên tiếng hỏi:

- Phong, sao ngươi vì đám quân nô tàn phế này mà tổn hao nhiều tư kim như vậy, có đáng giá không? Ngươi không đắn đo chút nào sao?

Dương Túc Phong không cần nghĩ ngợi, đáp ngay:

- Đương nhiên là đáng giá, không cần phải suy nghĩ gì cả.

Dương Cơ Duệ cau mày nói:

- Ta nghĩ mãi vẫn không ra vì lý do gì mà ngươi lại phải mua bọn họ? Bọn họ đã không còn tay phải, không cách nào lao động, cho dù ngươi có muốn bồi dưỡng họ thành quân pháo binh đầu tiên của Lam Vũ quân cũng không thể, bọn họ không thể nào thao tác với hỏa pháo được nữa.

Dương Túc Phong lúc này lại có vẻ mừng rỡ, cước bộ cũng nhanh nhẹn hẳn lên, đáp:

- Con không cần bọn họ tự mình thao tác với hỏa pháo, con chỉ cần bọn họ dạy người khác là được. Nhưng quan trọng nhất là con cần thứ tinh thần kiên cường bất khuất của họ. Quân đội, cho dù là trang bị tốt đến mức nào song thiếu đi tinh thần quả cảm thì cũng chỉ có thể hù dọa dân chúng, không thể nào chiến thắng được địch nhân trên chiến trường. Con muốn đem tinh thần của sư đoàn Hỏa Liệt Điểu dẫn nhập vào Lam Vũ quân, thấm đậm vào máu huyết của mỗi binh lính trong Lam Vũ quân. Chỉ như vậy thì sau này chúng ta mới có thể giành được thắng lợi trong chiến đấu.

truyenonline.vn

Dương Cơ Duệ vẫn bán tín bán nghi như trước:

- Cho dù là thế nhưng tác dụng của bọn họ thực sự là có ảnh hưởng lớn như vậy sao?

Dương Túc Phong kiên định nói:

- Trong quân đội, trọng yếu nhất vẫn chính là tinh thần. Chúng ta sơ kiến Lam Vũ quân nhất định là khó khăn vô cùng, trong khi địch nhân chúng ta lại nhiều như mây. Một mai khi chiến đấu, chúng ta không có loại tinh thần liều chết không lui này để chống địch mà vạn nhất lại thất trận thì khi đó sẽ biến thành một đám cát vụn, không cách nào có thể ngưng tụ lại được nữa. Quân đội như vậy không thể nào thực hiện được trọng trách thu phục Mỹ Ni Tư được. Lam Vũ quân phải là đội quân thắng không kiêu, bại không nản.

Dương Cơ Duệ thở dài, yếu ớt nói:

- Phong, có đôi khi ta cảm thấy suy nghĩ và lời nói của ngươi khác ta rất xa. Ta không cách nào đoán biết được, ta cũng không biết ngươi nói đúng hay sai, nhưng ta sẽ kiên quyết nghe theo chỉ thị của ngươi. Ta sẽ nhanh chóng an bài thuyền đưa bọn họ về Mỹ Ni Tư. Ta nghĩ A Lao có thể sẽ hiểu được ý của ta.

Dương Túc Phong gật đầu:

- Như thế là tốt nhất, nhưng trên thuyền phải chuẩn bị sẵn một ít cam hoặc chanh. Vạn nhất căn bệnh ma quỷ dưới đáy biển phát tác thì bọn họ chỉ cần ăn một hai trái cam hoặc chanh thì sẽ đỡ rất nhiều.

Dương Cơ Duệ bán tín bán nghi hỏi:

- Thật sao?

Dương Túc Phong gật đầu:

- Tin con đi, không sai đâu.

Dương Cơ Duệ dường như vẫn còn chút nghi ngờ, nói:

- Được rồi, ta sẽ lập tức cho người đi mua cam và chanh, chỉ mong là chúng thật sự hữu hiệu.

Dương Túc Phong mỉm cười, tự nhủ rằng cách phòng ngừa bệnh Scurvy này ở thế hai mốt đã có thể xem là một kiến thức thông dụng trong xã hội, đương nhiên là phải có hiệu quả. Nếu không hiệu quả thì nhất định sẽ là một phát hiện mới của các nhà khoa học, khi đó, một là tri thức khoa học ở thế kỷ 21 sai, hai là bệnh đó không phải là bệnh Scurvy. Đang miên man suy nghĩ thì hắn chợt cảm thấy một bàn tay mềm mại ấm áp khoác lên vai mình, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Ngu Mạn Viện cười tươi như hoa đang đứng bên cạnh hắn.

- Ồ, là cô… - Dương Túc Phong đang không biết nên chào hỏi đối phương như thế nào thì ánh mắt đã đập thẳng vào phần ngực trên, nơi chiếc áo da kéo thấp xuống, lộ ra da ngực phấn trắng mềm mại, khuôn mặt đột nhiên nóng bừng, thân thể cũng lúng ta lúng túng, từ đáy lòng trỗi dậy dục vọng không thể át chế. Bất thình lình bức tranh dắt nơi hông lại vô ý vô tứ rớt thẳng xuống đất, hơn nữa còn ngẫu nhiên rơi trên chân Ngu Mạn Viện. Nàng tiện tay khom lưng nhặt lấy, thản nhiên mở ra xem. Dương Túc Phong nhất thời xấu hổ vô cùng, vội vàng nói:

- Không, đừng xem, cô xem không được.

Ngu Mạn Viện phớt lờ đi, tựa như không hề nghe thấy, mở bức họa ra nhìn, cặp mắt trong veo thâm thúy bỗng trở nên chớp sáng, nhưng khuôn mặt vẫn bình thản như cũ. Dương Túc Phong lúc này chỉ hận không có kẽ nứt nào trên mặt đất cho hắn chui tọt xuống, mang theo Xuân Cung họa bên người chính là chuyện mất hết thể diện! Hắn lén liếc nhìn xéo qua, đã thấy Dương Cơ Duệ mặt dày như thớt cũng đã lặng lẽ trốn đi, cảm thấy xấu hổ lắm, may là Đường Băng Na không có ở đây, nếu không sau này sẽ khó ăn nói lắm.

Ai ngờ Ngu Mạn Viện cũng không tỏ vẻ gì không ổn, chỉ trả lại cho hắn, thản nhiên nói:

- Nếu ngươi mua bức họa này với giá cao hơn ba trăm kim tệ thì đã bị lừa, bức tranh này không phải là nguyên bản mà do người khác chép lại, tuy nhiên kỹ thuật chép tranh lại không cao. Ánh mắt Phượng Lam Vũ đã mất thần, mơ hồ không rõ, ánh mắt trên nguyên bản hiện rõ sự nhục nhã và phẫn nộ, bức của ngươi thì hoàn toàn không có điều đó…

Dương Túc Phong bối rối nhận lại bức tranh, lúng ba lúng búng nói:

- Bức tranh này do người khác tặng ta….

Ngu Mạn Viện nhìn hắn, kinh ngạc hỏi:

- Sắc mặt của ngươi sao lại kỳ quái, đỏ bừng như thế? À, ngươi cảm thấy xấu hổ đây mà, không cần quan trọng, tàng trữ Xuân Cung đồ cũng không phải là quá xấu xa, huống chi đây lại là bức họa của Phượng Lam Vũ. Phượng Lam Vũ nổi danh mỹ nữ trên Giang Sơn Tuyệt Sắc bảng, có không biết bao nhiêu nam nhân mơ ước được nhìn thấy thân thể mỹ miều đó, ngươi bất quá cũng chỉ là một trong số đó mà thôi, cần gì phải bối rối như thế? Thậm chí như thế còn có thể chứng minh ngươi là một nam nhân có sinh lý bình thường nữa!

Dương Túc Phong ấp a ấp úng nói:

- Ta không phải là…cố tình xem, thực sự là người khác tặng ta….

Đột nhiên Ngu Mạn Viện nghiêm mặt hỏi:

- Ngươi từ bức họa này thấy được những gì? Nói cách khác, ngươi chú ý nhất chỗ nào trong bức họa?

Dương Túc Phong xấu hổ đến mức muốn độn thổ, làm sao có can đảm trả lời?

Ngu Mạn Viện phì cười, cố nghiêm mặt nói:

- Ngươi hiểu lầm rồi, ta không nói đến các bộ vị trên thân thể của Phượng Lam Vũ, tuyệt đại đa số nam nhân đều chỉ chú ý đến các bộ phận bí ẩn trên thân thể phụ nữ, đó đã là bản tính, ngươi cũng thế, chẳng có gì là quá đáng. Nhưng, nếu ngươi muốn thu phục được Mỹ Ni Tư thì ngươi không thể chỉ biết giống như những nam nhân khác. Người phải biết thông qua bức tranh này nhìn thấy được những thứ nằm đằng sau nó kia…..

Dương Túc Phong chỉ cảm thấy mặt mũi nóng sôi, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống chân mình, không dám ngẩng đầu lên.

Ngu Mạn Viện thở dài nói:

- Có lẽ ta diễn đạt không tốt cho nên ngươi không lĩnh hội được ý của ta. Kỳ thật trong bức họa này nói lên hai việc rất quan trọng. Thứ nhất, Bạch Lệnh đã hoàn toàn kiểm soát được thế cục Y Lệ Nạp, thậm chí y còn được người khác hỗ trợ giúp thế lực phát triển rất nhanh, cho nên y mạo phạm một chút quyền uy của đế quốc Đường Xuyên, thăm dò xem đế quốc phản ứng thế nào. Bởi vì gia tộc Phượng Lam Vũ và đế quốc Đường Xuyên có quan hệ hết sức mật thiết, y vẫn chưa thực sự dám công khai trở mặt với đế quốc cho nên y hy vọng thông qua bức họa này sẽ thăm dò được sức chịu đựng của đế quốc Đường Xuyên, căn cứ vào phản ứng của đế quốc mà tiến hành từng bước kế hoạch của y. Thứ hai, Bạch Lệnh chưa hoàn toàn khuất phục được hết các thế lực trong cảnh nội Y Lệ Nạp…

Dương Túc Phong ngạc nhiên, ngẩng mặt lên nói:

- Hai việc này không phải tự mâu thuẫn với nhau sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.