[Dịch] Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 434 : Rừng nhiệt đới (P1)




Phụ cận Áo Đặc Đế Ngõa, liên minh Nhã Ca, đại lục Y Vân.

Nơi này là khu rừng mưa nhiệt đới thực thụ, cây cối mọc um tùm, cành lá rậm rạp hoàn toàn che lấp ánh sáng mặt trời.

Ở nơi này ngẩng đầu lên vĩnh viễn không nhìn thấy được bầu trời, chiếu vào tầm mắt chỉ có tầng tầng lớp lớp tán lá xanh thẫm đan xen với nhau, mỗi một tia nắng đều bị chúng cản lại.

Cây cối ở nơi này vươn lên cao, mong vượt qua đồng loại, nếu không chúng không thể đón nhận được ánh nắng mặt trời.

Dù là những cây leo cây bụi cũng mọc vô cùng dữ dội, ở khu rừng bình thường, nếu cây to mọc quá dày, thì cỏ và dây leo thường thưa thớt, vì chúng không có đủ ánh sáng và nguồn nước, cũng không thể tranh giành chất dinh dưỡng của đất.

Nhưng ở rừng mưa nhiệt đới thì khác, chất dinh dưỡng của đất là vô cùng vô tận, bọn chúng vẫn có đủ nhu cầu cần thiết cho mình.

Nơi quân Lam Vũ đi qua cơ bản không nhìn thấy mặt đất, toàn bộ đều bị cỏ xanh hoặc lá rụng che lấp, không cẩn thận một chút thôi là dẫm phải những hố bùn, rồi sau đó bị đám côn trùng nhỏ tranh nhau chạy ra, tản khắp bốn phía.

Ngàn vạn lần đừng coi thường lũ sinh vật bé nhỏ này, từng dấu xanh xanh đỏ đỏ trên người của các chiến sĩ đều là kiệt tác của bọn chúng đó.

Đối với thứ to lớn như mãng xà hoặc độc xà thì quân Lam Vũ chỉ sợ những thứ nhỏ tí xíu đâu đâu cũng chui lọt này thật đáng sợ, một khi bị chúng chui vào người là nguy to, tuy không nguy hại tới tính mạng, nhưng thật là ngứa ngáy khó chịu, có chiến sĩ tự gãi tới bật cả máu.

-Còn bao xa?

Lăng Kiếm nhỏ giọng nói, một tay hắn chống gậy, một tay cầm dao găm cắt một sợi dây leo mở đường, sau đó mới tiếp tục tiến lên.

Rừng nhiệt đối có quá nhiều cạm bẫy, không có gậy chống rất dễ bị ngã, vì thế gần như mỗi một chiến sĩ cơ bản đều có 3 cái chân.

-Sắp tới rồi.

Khoa Á Tô Long nói, hắn là con trai nhỏ của A Đức Lý Á Đặc, là người dẫn đường cho bọn Lăng Kiếm, ngoài ra hắn còn dẫn theo 200 Lang chiến sĩ.

Tô Tát Lôi Lôi bất hạnh chết trong tay người người Aztec, làm hắn nóng lòng báo thù rửa hận, nhẫn nhịn ở Tháp Lợi Phật 4 tháng làm hắn như muốn phát bệnh.

Khác với bọn Lăng Kiếm, người Tháp Lợi Phật đi trong rừng nhiệt đới như về nhà của mình, ai nầy đều mạnh mẽ như hùm như beo.

Lăng Kiếm rất muốn nói đây là lần thứ N ngươi nói sắp tới rồi, nhưng kết quả mỗi lần đi tới cả tiếng đồng hồ cũng chẳng thấy Đặc Áo Đế Ngõa Khảm đâu.

Bất quá Lăng Kiếm không đem sự bất mãn nói ra, chẳng còn cách nào khác, ở nơi quỷ quái này không có người dẫn đường kinh nghiêm như Khoa Á Tô Long, nhất định sẽ có vấn đề.

Bọn Lăng Kiếm cuối năm ngoái ngồi phi dĩnh từ đại lục Y Lan tới đây, sau đó tiến hành huấn luyện thích ứng, chuẩn bị tác chiến trong rừng nhiệt đới.

Bất quá, nói thật huấn luyện chưa tới 3 tháng, không thể làm bọn họ nắm hết được các loại tri thức liên quan, càng không thể làm bọn họ thay da đổi thịt được, cho nên đa phần vẫn phải dựa vào sự hỗ trợ của người Tháp Lợi Phật.

Cái khác chưa nói, chỉ nói riêng rắn độc thôi đã, rừng nhiệt đới trừ loại quái vật khổng lồ ra như mãng xà ra thì nhiều nhất là các loại rắn lục, lại rắn độc không lớn lắm này có thể ẩn nấp dưới mặt đất, giữa không trung, thi thoảng còn rơi từ trên cây xuống, làm quân Lam Vũ không kịp đề phòng, quá nửa dính đòn.

Người bị rắn lục cắn phải đều nguy hiểm tới tính mạng, sắc mặt trắng lợt, cơ thịt co giật. Phương pháp của quân Lam Vũ là khoét độc ở vết thương, sau đó dùng thuốc giải, phương pháp này rất khoa học, nhưng trong thời gian ngắn làm các chiến sĩ mất đi sức chiến đấu.

Phương pháp của người Tháp Lợi Phật là dùng thảo dược đắp lên sau đó.... xong, chẳng cần dùng dao cũng chẳng cần uống thuốc, Lăng Kiếm không thể không thừa nhận, dược thảo của người Tháp Lợi Phật đúng là rất hữu hiệu.

Huống chi người Tháp Lợi Phật cũng thực lòng làm việc cho quân Lam Vũ, bọn họ cũng hận người Aztec, hiện giờ bọn họ khát vọng nhất là xé xác người Aztec, sau đó chi tất cả tài sản và lãnh thổ của bọn chúng.

Ngoài dự liệu là lần này Khoa Á Tô Long không nói dối, bọn họ đi chừng nửa tiếng đồng hồ, trèo lên một ngọn núi không cao, Khoa Á Tô Long đi trước ra hiệu:

--Xuỵt, tới nơi rồi.

Lăng Kiếm vội vàng đi tới, quả nhiên nhìn thấy thấp thoáng phía trước kiến trúc đặc sắc của người Aztec, Lăng Kiếm thầm thở phào, trải qua hơn 20 ngày vất vả buôn ba, cuối cùng cũng nhìn thấy Áo Đặc Đế Ngõa rồi.

Cho dù chỉ nhìn thấy ở khoảng cách rất xa, nhưng Lăng Kiếm đã rất thỏa mãn, quãng đường còn lại không nhiều nữa, dù bò cũng tới nơi được.

Mục tiêu đầu tiên của bọ họ chính là Áo Đặc Đế Ngõa, chỉ cần bọn họ nổ súng ở đây là ngày tàn của người Aztec đã tới.

Nhìn đồng hồ lúc này là 3h20p chiều ngày 23-3-1733 thiên nguyên.

-Đường ở phía trước không thể ẩn nấp tiến lên nữa, có rất nhiều trạm gác ngầm của người Aztec.

Tiếng Đường của Khoa Á Tô Long nói tương đối trúc trắc, nhưng ý tứ cơ bản Lăng Kiếm vẫn hiểu, vì thể liền gật đầu.

Lúc này những người khác cũng nối nhau leo lên núi, thay phiên nhau dùng kính viễn vọng nhìn mục tiêu đằng xa, mỗi một chiến sĩ quân Lam Vũ đều nở nụ cười như trút bỏ được gánh nặng, còn Lang chiến sĩ thì tựa hồ như chẳng có cảm giác gì cả.

Từ trong kính viễn vọng tìm kiếm cẩn thận khu rừng đối diện, Lăng Kiếm phát hiện ra bóng dánh của 2 lính gác người Aztec, bọn chúng nấp trong rừng cây rậm rạp, nếu bọn chúng mặc đồ ngụy tranh như quân Lam Vũ, Lăng Kiếm khẳng định hắn sẽ không phát hiện ra bọn chúng.

Nhưng vì bọn chúng cơ bản đều ở trần, làn da màu đồng hình thành sự đối lập rõ rệt với rừng cây xanh thẫm, kết quả bị Lăng Kiếm phát hiện ra, các tay súng bắn tỉa cũng khóa chặt lấy bọn chúng.

Trong khu rừng này rốt cuộc có bao nhiêu lính gác, Lăng Kiếm không tính ra được, Khoa Á Tô Long cũng không biết, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm của người Tháp Lợi Phật đoán có không ít.

Trong rừng giữa các bộ lạc không có biên giới chính xác, chỉ có người ở nơi đó mới có thể tuyên bố chủ quyền của mình, chắc chắn người Aztec cũng thế, cho dù bọn chúng rất cường đại, nhưng vẫn phải đề phòng bộ lạc khác tập kích.

Quãng đường còn lại chừng 4km này không thể âm thầm đi vào được rồi, bên mép thành trấn người Aztec khẳng định sẽ phòng vệ vô cùng nghiêm ngặt, Khoa Á Tô Long cũng không có bản lĩnh lữa qua được bọn chúng.

Vậy chỉ đành dùng vũ lực đột phá mà thôi, Lăng Kiếm suất lĩnh đại đội 2 hải quân lục chiến gồm 200 người, lang chiễn sĩ mà Khoa Á Tô Long suất lĩnh cũng có 200 người, tin rằng đột phá phòng tuyến của người Aztec không có vấn đề gì.

-Nghỉ ngơi một lát.

Lăng Kiếm mau chóng quyết định, bọn họ đã đi 15 tiếng liên tục, mọi người phải bổ xung nước và năng lượng, tranh thủ nghỉ ngơi, chuẩn bị chiến đấu, quan trọng nhất là trao đổi vũ khí trang bị.

KHi hành quân, rất nhiều chiến sĩ bị sốt rét, mặc dù sau khi uống thuốc dần khôi phục bình thường, nhưng trang bị của bọn họ được những người khác mang giúp, lúc này cần phải điều chỉnh lại.

Khi đó, Khoa Á Tô Long lấy bản đồ ra cùng Lăng Kiếm nghiên cứu, Khoa Á Tô Long nói:

-Theo tôi biết, Áo Đặc Đế Ngõa có 4 tòa tháp canh, sau đó lại xây thêm 3 cái nữa, chia ra mấy nơi, chủ yếu là xung quanh điện thờ thần Mặt trời, của bọn chúng, những tòa tháp này xếp thành hình tròn bảo vệ lẫn nhau, bởi thế tốt nhất là chúng ta phát động tấn công từ nhiều phía cùng một lúc.

Lăng Kiếm gật đầu, gọi lính thông tin tới, căn dặn:

-Báo với bọn họ chúng ta tới nơi rồi, hỏi xem bọn họ ở đâu? cần bao nhiêu thời gian mới tới được nơi chỉ định.

Lính thông tin tuân lệnh rời đi.

Kế hoạch diệt tộc của quân Lam Vũ lần này là hành động quân sự tương đối lớn, Lăng Kiếm và quân của hắn là đội tiên phong, phía sau còn rất nhiều đơn vị khác đang hành quân tiến đến.

Trong đó đội đột kích của hải quân lục chiến đối phó với người Maya, còn lục quân đặc chiến đối phó với người Aztec, đám Đao Vô Phong và Sở Thiên Nhai hẳn cách đó không xa.

Quả nhiên nơi này tín hiệu điện đài rất tốt, rất nhanh đã liên lạc được với bọn họ, bọn họ chưa tới được ngoại vi Áo Đặc Đế Ngõa nhưng cũng cách không xa nữa.

Tổng chỉ huy đội đặc chủng lần này là Đao Vô Phong, hắn chỉ thị bọn Lăng Kiếm tranh thủ thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức đợi lệnh.

Trong thời gian đó, Lăng Kiếm nghiên cứu tỉ mỉ phương án tấn công, nói chính xác Áo Đặc Đế Ngõa phải gọi là pháo đài, nó chủ yếu dùng gỗ và đất đắp lên, không thể nói là kiên cố cho lắm, đó là nói với quân Lam Vũ thôi, chứ với vũ khí thô sơ của các bộ lạc thì nó kiên cố lắm rồi.

Theo miêu tả của Khoa Á Tô Long, loại pháo đài này thường có rất nhều tầng, mỗi tầng có rất nhiều cung tiễn thủ người Aztec đóng bên trong, bảy tòa tháp cộng lại phải có chừng 3000 cung tiễn thủ.

So với người Maya, người Aztec không chú trọng cung tiễn thủ lắm, có lẽ bọn chúng coi trọng chiến đấu xáp lá cà hơn.

Áo Đặc Đế Ngõa là cứ điểm quan trọng của người Aztec, có ước chừng 10 vạn người Aztec cư trú lâu dài ở đây, nơi đây là tấm lá chắn phía tây bắc của đại bản doanh Đặc Nặc Kỳ Đế Á Lan, một khi bị mất nơi đây là có thể đánh thẳng vào đại bản doanh của bọn chúng.

Bởi thế, sau khi chọc vào quân Lam Vũ, người Aztec không rút khỏi Áo Đặc Đế Ngõa, ngược lại còn tăng cường phòng ngự ở nơi này, lực lượng vốn chỉ có 5 ngàn người không có cung tiễn thủ đã tăng lên tới chừng 1 vạn chiến sĩ và 5000 cung tiễn thủ

người Aztec còn tập trung rất nhiều vu sư ở nơi này, hi vọng có thể dùng sức mạnh của thần Mặt trời ngăn cản bước tiến của quân Lam Vũ.

Nghe nói vu sư của người Aztec có năng lực cải tử hoàn sinh, còn có thể làm các dũng sĩ người Aztec tăng uy lực lên nhiều lần, thậm chí còn có thể chuyển hóa kẻ địch của mình, bọn chúng thậm chí còn tự xưng là sứ giả của thần mặt trời, không gì không làm được.

Có điều quân Lam Vũ khong tin đám người tay không tấc sắt này phát huy được tác dụng gì trong chiến đấu.

- Nhất định phải khống chế được điện thờ thần mặt trời, vật tư của người Aztec chủ yếu nằm ở trong đó, chúng ta không thể để cho bọn chúng có cơ hội chuyển vật tư đi

Khoa Á Tô Long cũng thận trọng nói:

- Được.

Thứ mà bọn họ gọi là vật tư kỳ thực là từ thay thế, cho nói khỏi quá khó nghe, tránh làm quân Lam Vũ trở thành kẻ tham lam, chứ thực chất nó là hoàng kim và tài phú.

Giống như các bộ lạc thổ dân khác, người Aztec cũng thích tập trung tài phú trong điện thờ, mắt Dương Túc Phong sớm đã chiếu vào đống tài phú đó rồi.

Căn cứ vào tin tình báo trước đó cho thấy, lượng dự trữ hoàng kim của người Aztec phải tới 100 triệu kim tệ, nếu chiếm được hết đúng là làm dịu cho tài chính của đế quốc Lam Vũ không ít.

Có nhiều cách để nói về tài phú của người Aztec, có người nói trong điện thờ thần mặt trời ở Áo Đặc Đế Ngõa có phòng chuyên môn để hoàng kim châu báu.

Trong điện thờ thì hoàng kim là thứ không đáng tiền nhất, còn về bạc thì không có cơ hội tiến vào đây, trong điện thờ cơ bản đều giữ thứ quý giá nhất như dạ minh châu, phỉ thúy, trân châu, kim cương....

Vàng ở nơi này chất đống như lớp gạch, là một phần tường của điện thờ, đống kim cương, phỉ thúy kia thì xếp trên hoàng kim.

Còn cso cách nói khác về tài phủ của người Aztec đó là tài phú bên trong điện thờ chỉ là một bộ phận rất nhỏ, chỉ để tế lễ thôi, nghe nói sau khi tế lễ xong, người Aztec đều ném tất cả vào trong hồ thiêng bên cạnh đó . Lâu ngày tính lũy châu báu trong hồ thiêng còn nhiều hơn trong điện thờ.

Đương nhiên rất nhiều người nghi ngờ cách nói này, dù sao cũng chẳng có ai nhìn thấy số châu báu đó, mà mò lên từ trong hồ thiêng cũng không phải là chuyện dễ, nơi này mưa nhiều, dù có châu báu cũng khó mà mò lên được.

Theo tin tức phản hồi của một số nhà thám hiểm, tài phú của người Aztec tập trung ở trong nhà thủ lĩnh của bọn chúng và nhất là ở chỗ các trưởng lão, không thua kém gì so với ở trong điện thờ.

Nửa tiếng sau, Lăng Kiếm nhận được tin Đao Vô Phong tới được vị trí tiến công, đang quan sát động tĩnh của Áo Đặc Đế Ngõa, đội phản ứng nhanh Phong Bạo của Sở Thiên Nhai cũng đã tới nơi chỉ định.

Đao Vô Phong quyết định phát động tấn công vào 4h40p, lúc đó vừa vặn là bữa tối của người Aztec, tuyệt đại đa số bộ phận bọn chúng sẽ xuất hiện ở Áo Đặc Đế Ngõa, quân Lam Vũ có thể hốt trọn một mẻ.

Lăng Kiếm nhìn đồng hồ, hiện giờ còn chư tới 4h, tức là còn gần 1 tiếng nghỉ ngơi nữa, có thể điều động thêm nhiều bộ đội tham gia chiến đấu, nhất là Lang chiến sĩ, bọn họ chính là đao phủ chân chính.

Được Dương Túc Phong phê chuẩn, quân Lam Vũ đã chuyên môn phân phối một đợt vũ khí cho người Tháp Lợi Phật, chủ yếu là súng lục và súng tiểu liên, vũ trang cho chừng 4000 Lang chiến sĩ, làm thành lực lượng chủ yếu hiệp trợ quân Lam Vũ, các Lang chiến sĩ còn mặc quân phục của quân Lam Vũ.

quân Lam Vũ không hi vọng bọn họ cống hiến được nhiều trong chiến đấu, vì bọn họ còn chưa nắm vững cách phát huy uy lực của vũ khí, nhiệm vụ của bọn họ là giết chết tất cả những người Aztec nhìn thấy, ví dụ như những người tay không tấc sắt.

Quả nhiên Khoa Á Tô Long tỏ ra vô cùng hưng phấn, tựa hồ nếm được máu tươi, hắn không ngừng thúc giục thêm một đội Lang chiến sĩ chạy tới.

4h40p, công kích chuẩn bị phát động. Đạn tín hiệu bùng ra một đóa hoa mỹ lệ trên không trung, tuyên bố bắt đầu cuộc chiến, quân Lam Vũ cầm súng yểm hộ lẫn nhau tiến lên.

Trong rừng rậm như thế này, muốn đánh nhanh thắng nhanh là không thể, lính canh của người Aztec ẩn nấp khá tốt, không cẩn thận một chút thôi là trúng phi tiêu tẩm độc ngay.

Đoàng.

Tiếng súng giòn tan vang lên, một cung tiễn thủ người Aztec ngã xuống, các tay súng bắn tỉa liên tục bóp cò, đám lính gác ngã xuống liền mấy tên, màu da của bọn chúng tương phản quá lớn với màu xanh của rừng rậm, trở thành nhược điểm trí mạng của bọn chúng.

Tiếng súng kinh động cả Áo Đặc Đế Ngõa, nơi đó truyền tới tiếng chuông, cả khu rừng trở nên xáo động, chim chóc, sâu bọ chạy tán loạn khắp nơi, vô số người Aztec cũng bắt đầu tăng viện cho mép rừng.

Uỳnh....

Một quả lựu đạn phát nổ, làm 3-4 tên thợ săn người Aztec nổ tan xương nát thịt, đối với những nơi đáng khả nghi thì cách làm tiêu chuẩn nhất của quân Lam Vũ là ném luôn một quả lựu đạn vào đó.

Nhưng thỉnh thoảng cũng xảy ra chuyện như khi quả lựu đạn nổ uỷnh một cái, đột nhiên có một cây cổ thụ chọc trời đổ xuống, đè bẹp một khoảng hơn 100 m làm quân Lam Vũ và người Tháp Lợi Phật khốn đốn.

Hoặc có một số Lang chiến sĩ hơi nôn nóng ném lựu đạn quá sớm, kết quả là lựu đạn bị dây mây làm bật lại, khiến cho phe mình sợ chết khiếp, may mà mọi người phản ứng nhanh nhẹn, phát hiện ra bất ổn cái là nằm rạp cả xuống.

người Aztec chỉ có trường mâu và cung tiễn, đương nhiên không phải là đối thủ của quân Lam Vũ, bọn chúng mau chóng bị đánh lui, nhiều người Aztec thấy không có cơ hội phản kháng liền chạy luôn, trở về rồi mới tính.

Điều duy nhất quân Lam Vũ phải chú ý là cạm bẫy của bọn chúng, thổ dân ở liên minh Nhã Ca đều là cao thủ đặt bẫy, đó là cách săn bắt cơ bản, gọi là bản lĩnh giữ nhà của bọn họ cũng không quá, ở phương diện này người Aztec khá nổi trội.

Nhưng có Lang chiến sĩ đi trước mở đường, cạm bẫy của người Aztec không phát huy được nhiều tác dụng, tối đa chỉ thỉnh thoảng là mọi người sợ mà thôi.

Ví dụ như thình lình có một sợi dây treo ngược lên, hay một loạt chông nhọn cắm phập vào thân cây bên cạnh.....

quân Lam Vũ tấn công từ 3 hướng chiếm ưu thế tuyệt đối, sau nửa tiếng tấn công, Lăng Kiếm đã nhìn thấy nóc điện thờ thần mặt trời rồi.

Lúc này đại khái đã hơn 6h rồi, ánh tàn dương chiếu lên nóc điện thờ phát ra ánh sáng lấp lánh, Lăng Kiếm nghiên cứu tỉ mỉ cuối cùng xác định chóp điện thờ này được làm bằng vàng.

-Đúng là người có tiền mà....

Lăng Kiếm cảm khái nói, ngay cả nóc điện thờ cũng có vàng, đây đúng là nhà giàu nhất mà hắn nhìn thấy rồi, riêng điểm này thôi người Aztec không diệt vong cũng phí.

người Aztec hoảng loạn chạy khắp nơi tìm kiếm chỗ ẩn nấp, có một số tên hẳn là vu sư đứng trên vùng đất trống chỉ huy, nhìn dấu hiệu của bọn chúng hẳn là muốn bảo người Aztec không nên hoảng loạn, mau cầm vũ khí chiến đấu.

Dưới sự nỗ lực của đám vu sư, người Aztec dần trấn tĩnh lại. Chiến sĩ Hổ Châu Mỹ và quân đoàn vu sư hành động.

Lần trước ở Tháp Lợi Phật, người Aztec tựa hồ như còn chưa tiếp thu được bài học, bọn chúng vẫn xếp đội hình dày đặc, phát ra tiếng hô hào chỉnh tề, như để lấy dũng khí cho bản thân.

Đám vu sư xen lẫn bên trong, bọn chúng lầm bẩm liên tục, không biết là niệm chú ngữ gì, rồi cùng xông về phía quân Lam Vũ.

Tạch Tạch tạch....

Súng máy xả đạn ào ào, mục tiêu công kích là đám vu sư có thể cải tử hoàn sinh, đám vu sư ngã như ngả rạ nhưng không thấy một tên nào có thể đứng lên.

Đám vư sư còn lại giơ gậy lên xua đi xua lại trên đầu, như muốn thi triển phép thuật, thế nhưng bất kể là bọn chúng thi pháp thế nào, cũng không thể thay đổi được cục diện của chiến trường, cuối cùng chính bản thân mình cũng bị giết chết.

Bóng đêm dần buông xuống, bao phủ cả cánh rừng nguyên sinh trong bóng đêm, thỉnh thoảng có những đốm lửa trông hết sức quỷ dị, làm rừng cây như địa ngục trong truyền thuyết.

Đó chính là đuốc của người Aztec, dưới ánh sáng của ngọn lửa, sắc mặt bọn chúng lúc xanh lúc trắng, trông như ma quỷ từ địa ngục chui ra.

Lăng Kiếm cuối cùng cũng hiểu vì sao thổ dân không dám đánh vào buổi tối, thì ra là sợ cũng có thể làm chết người.

Tiếng súng quấy nhiễu bóng đêm tĩnh mịch, tốc độ tiến công của người Aztec chậm lại, bọn chúng không quen đánh nhau vào ban đêm, ngay cả quân Lam Vũ trốn ở đâu bọn chúng cũng không biết

Nhưng nếu như bọn chúng không đánh ra thì đạn của quân Lam Vũ sẽ bắn bào, bất kể là bọn chúng có nấp ở đâu cũng không an toàn, nên dù rất không muốn, bọn chúng vẫn phải tấn công.

Để có thể dễ dàng nhận ra quân mình và quân địch trong bóng tối, người Aztec quấn vải trắng trên người, như vậy dù trong khoảng cách vài chục mét cũng rất dễ nhận ra, cung tiễn thủ của bọn chúng không bắn nhầm vào phe mình.

Nhưng người Aztec quên mất một điều, dấu hiệu rõ ràng như thế thì quân Lam Vũ cũng thấy rất rõ ràng, các tay súng bắn tỉa thích nhất những đốm trắng đó.

quân Lam Vũ từ bên ngoài dần dần áp sát, bọn họ lập thành một tuyến hàng ngang rất rộng, thêm vào đó là sự phối hợp của Lang chiến sĩ, hình thành một vòng vây chặt chẽ.

Chỉ cần không phải là người Aztec liều mạng đột vây, thì bọn chúng không thể không lọt lưới được.

người Aztec đương nhiên không cam chịu bị chinh phục như thế, bọn chúng vẫn phản công với ý đồ ngăn chặn quân Lam Vũ áp sát, nhưng ánh lửa trong thành trấn làm bọn chúng hiện ra rõ ràng, mà quân Lam Vũ ở trong bóng đêm nên bọn chúng thành bia sống cho quân Lam Vũ.

Lúc này sướng nhất là các tay súng bắn tỉa, gần như mỗi một phát súng là một tên địch, chưa từng bắn trượt, từ năng lực phòng hộ mà nói, người Aztec có thể không cần nhắc tới, bọn chúng chưa từng có ý thức ở phương diện này.

quân Lam Vũ cũng không cần gấp, hiện giờ bọn họ tạm thời bao vây thôi, 10 vạn người người Aztec không chạy nổi, quân Lam Vũ cứ dần dần tiêu hao người Aztec, cố gắng tiết kiệm đạn dược.

Lần tác chiến này, mỗi một chiến sĩ được phát 300 viên đạn, nhưng nếu như cứ dùng như bình thường thì nhất định là không đủ.

7-8 trăm quân Lam Vũ phối hợp với người Tháp Lợi Phật cũng không tới 2000 người, cộng toàn bộ lại cũng không được tới 50 vạn viên đạn.

Bình thường quân Lam Vũ để tiêu diệt được 1 tên địch cần ít nhất 5 viên đạn, tỉ lệ tiêu hao như thế ở đây là không thể được.

Vì hành quân qua đồi núi rừng rậm rất khó khăn, các chiến sĩ không mang theo bách kích pháo hay Bazoka, mà súng máy cũng không có nhiều, mang 300 viên đạn cũng là chuyện khó khăn lắm rồi.

Bởi thế có chiến đấu cũng cần phải dựa vào vũ khí hạng nhẹ để giải quyết. Vốn quân Lam Vũ chuẩn bị dùng voi để vận chuyển vật tư, nhưng đám voi không chịu rời khỏi đảo Lữ Tống, dù dùng cách nào bọn chúng cũng không chịu lên thuyền.

Sự kiên trì của bọn chúng làm đế quốc Lam Vũ tin rằng, thì ra động vật cũng có lãnh địa thuộc về mình, bọn chúng tuyệt đối không rời khỏi quê hương tới một thế giớ xa lạ khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.