[Dịch] Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 425 : Nguy cơ của mậu dịch trên biển.




Cảng Liên Vân, Kim Xuyên đạo, đế quốc Lam Vũ.

Mặt trời vào buổi trưa vô cùng mãnh liệt, tựa hồ đây chẳng phải là mùa thu vậy, ánh mặt trời làm nước biển khá ấm, giữa các thương thuyền có một số thuyền viên và thủy thủ lợi dụng thời gian dùng khoảng thời gian ngắn ngủi tắm rửa cho thoải mái, tiếng cười đùa hoàn trộn tiếng sóng, mang tới cho cảng Liên Vân một chút sức sống.

Độ mặn của biển San Hô vốn tương đối thấp, ở nơi gần bờ biển thế này, nước sông Hàn Thủy từ Kim Xuyên đạo đổ vào biển San Hô, mỗi năm mang lại cho nó vô số nước ngọt.

Có con số nghiên cứu cho thấy, độ mặn của biển San Hô đang dần giảm đi, nếu như không có gì bất ngờ, vài nghìn năm sau, nước biển của biển San Hô sẽ giống như nước ngọt trong nội địa.

Hiện giờ vừa vặn là lúc thương thuyền neo đậu nhiểu nhất, trên 60 cầu tàu, toàn bộ đã chật kín thương thuyền tới từ các nơi trên thế giới, toàn bộ đều treo cờ của quân Lam Vũ.

Những chiếc thương thuyền này cái lớn nhất trên 3000 tấn, nhìn giống như tòa thành nổi trên biển, cái nhỏ nhất cũng trên 500 tấn, nhưng xem ra giữa những con thuyền khổng lồ kia trông chả khác gì con cún nhỏ ngoan ngoãn, không dám ngó ngoáy chút nào.

Trên mỗi chiếc thuyền đều trở đầy hàng hóa nặng nề, có một số chiếc mức ăn nước đã gần tới mép thuyền, cơn sóng nhẹ cũng có thể nhấn chìm mép boong thuyền,lúc này mà có cơn sóng lớn là sẽ đưa nó vào đáy biển.

May mắn là biển San Hô luôn hiền lành nhất, tuyệt đối không có chuyện này. Sau 5 tiếng xếp hàng, một chiếc thương thuyền trọng tải chừng 800 tấn chầm chậm cập bến, dừng ở chỗ neo đậu số 46, chiếc thương thuyền này treo phù hiệu cổ quái, bên mép thương thuyền có bốn chữ “Thái Không Bảo Lũy”

Khi sợi thừng lớn cố định chặt lấy thuyền, ván tàu mau chóng được đặt lên, chủ thương thuyền mệt mỏi đi xuống, vội vàng đàm phán giá cả với những thương nhân bán buôn trên cầu tàu.

Có thương nhân kinh nghiệm nhìn một cái là biết nó từ Mỹ Ni Tư tới, ít nhất đã phiêu bạt trên biển 1 tháng rồi.

Trên bến tàu đã có thương nhân đợi sẵn, kiếm mối làm ăn, thấy chủ thương thuyền đi xuống, lập tức tiến tới.

Chiếc thuyền này chở đầy bia tới từ La Ni Tây Á, so với bia sản xuất trong nội địa đế quốc Lam Vũ, bia tới từ La Ni Tây Á giá thấp hơn, chất lượng tốt hơn, hợp khẩu vị hơn, càng được nhiều người dùng hoan nghênh.

Chủ thương thuyền và thương buôn không có nhiều ý kiến lắm về vụ làm ăn này, nhưng về giá cả thủy chung không hợp nhau.

-Lão Vương, lần này các vị ra giá phải hợp lý một chút chứ?

Người nói là chủ thương thuyền khá trẻ, đại khái chừng trên 25 tuổi, nói chuyện lộ ra hàm răng trắng muốt, hắn vốn là người rất trắng, nhưng mấy năm nay đều bôn ba trên biển, nên bi mặt trời xấy đen rồi.

Bất quá mức độ đen này khác với những thuyền viên quanh năm sinh sống trên biển, đám thương nhân ánh mắt sắc bén, liếc một cái là biết ngay ông chủ nhỏ này là tay ngang, làm ăn trên biển có lẽ chưa được 2 năm.

-Mỗi thùng 450 kim tệ

Thương nhân mặt vô cảm kiên trì giá của mình, mặt của hắn làm cho đối phương cảm tưởng như lúc này có sét đánh xuống thì hắn cũng không tăng thêm một kim tê.

Mặt thiện tim đen, chính là khắc họa rõ ràng nhất cho loại thương nhân này, ở cảng Liên Vân thương buôn quá nhiều.

-Ít thế sao?

Một chủ thương thuyền khác tuổi lớn hơn cau mày nói, hắn trông qua chừng hơn 30, da dẻ toàn thân bị mặt trời và gió biển làm đen kìn kịt, giống như người da đen từ phía nam đại lúc Y Vân di cư tới, nước biển nhỏ lên người hắn không có cơ hội dừng lại, thoáng cái đã bị làn da trơn bóng đẩy xuống đất.

Bất quá hắn lại có mái tóc trắng rất bắt mắt, da đen tóc trắng nổi bật lẫn nhau, làm người ta chú ý.

-Lão Tôn, anh cũng đâu phải không biết, hiện giờ làm ăn khó khăn lắm

Thương buôn cảm khái nói, thậm chí giả cả cũng không nhắc tới nữa.

-Nhưng tháng trước còn có thể bán 500 kim tệ cơ mà?

Chủ thuyền trẻ tuổi hơi gấp rồi, nếu như bán với giá 450 kim tệ, chuyến này bọn họ làm không công rồi, nếu như tính lương cho mấy thủy thủ thậm chí còn có thể lỗ vốn, có chuyện gì tệ hơn thế nữa không?

Thương buôn chỉ những thương thuyền xung quanh nói:

-Cậu còn nói được, đó là chuyện tháng trước rồi, nếu tháng trước nữa còn bán được 510 kim tệ nữa cơ, Mấy hôm trước đã có vô số bia tới nơi, riêng thuyền vận tải siêu cấp trên 2000 tấn có 20 chiếc, thị trường đã sớm bão hòa rồi…. mọi người xem đi, trên bến tàu có nhiều thương thuyền như vậy, toàn là chở bia đấy, người ta thậm chí còn chỉ bán 440 kim tệ nữa đó.

Hai chủ thuyền đáng thương nhìn xung quanh, đúng là ở cầu tàu gần đó có những thương thuyền siêu kích cỡ neo đậu, trên đó tuyệt đại đa số là bia, công nhân vận chuyển và cần cẩu đều bận tíu tít.

Những chiếc thương thuyền quá lớn, đại bộ phận vượt tải trọng quá mực, mỗi chiếc đều chở hơn 10000 thùng bia, hơn bọn ho bảy tám lần.

-Lão Vương, ông xem chúng tôi chỉ buôn bán nhỏ, có thể ưu đãi cho chúng tôi một chút không? Cái giá 450 kim tệ này chúng tôi tới tiền công cho thủy thủ cũng không trả nổi.

Chủ thuyền lớn tuổi hơi khó khăn nói, cảm thấy trong lòng thật khó diễn tả, vất vả bao nhiêu mới đi được 1 chuyến, sao lại bị lỗ vốn? Gần như mỗi tháng báo cáo đều lỗ vốn, thống soái tối cao khẳng định sẽ cười cho gẫy răng.

- Lão Tôn, tôi cũng là người có vợ có con cả, thế nào cũng không thể để cho họ uống nước suông chứ? Thế này nhé, tôi vẫn giữ giá 450 kim tệ, các anh có thể đi xung quanh xem, nếu người khác mua với giá cao hơn, thì anh bán cho bọn họ là được.

Thương buôn nói xong quay người đi, tới chào hỏi những chủ thuyền khác.

Lúc này thương thuyền cập bờ rất nhiều, vận chuyển đa số là bia, hiển nhiên bia là nguồn thị trường tiêu thụ rất tốt.

Đế quốc Lam Vũ đã chiếm lĩnh được Minh Na Tư Đặc Lai, đang tung hoành bắc bộ Mã Toa, tin rằng thành Quang Minh và Vũ Thắng Quan sẽ mau chóng rơi vào trong tay quân Lam Vũ.

Rất nhiều thương nhân có tầm nhìn xa rộng dự liệu đế quốc Lam Vũ sẽ tổ chức một lễ mừng công, tới khi đó khẳng định cả nước sẽ chung vui, thị trường tiêu thụ bia tuyệt đối không có vấn đề.

Nhưng khi đại bộ phận thương nhân đều có suy nghĩ như thế thì có chút gay to rồi, nếu tất cả suy nghĩ như thế thì thật là tệ hại.

Thật bất hạnh, tuyệt đại bộ phận thương nhân của Đế quốc Lam Vũ đều không chịu bỏ qua cơ hội này, bọn họ thúc hết mã lực sản xuất bia, tập trung tất cả mọi chiếc thuyền có thể vận chuyển bia.

Kết quả bia cứ cuồn cuộn đổ vận chuyển tới Kim Xuyên đạo, giá liên tục sụt giảm, hiện giờ đã phá vỡ giới hạn 450 kim tệ rồi, thậm chí vẫn tiếp tục hạ.

Chủ thuyền “Thái KHông Bảo Lũy” rất khó xử, cái giá 450 kim tệ từ góc độ cá nhân bọn họ mà nói, là tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Bọn họ ở địa khu Mĩ Ni Tư nhập vào mỗi thùng bia là 440 kim tệ rồi, thế là mỗi thùng kiếm được 10 kim tệ, cả chiếc thuyền có 2000 thùng, kiếm được chưa tới 20000 kim tệ.

Nếu như tính lương thủy thủ và chi phí giao dịch, thì không kiếm được xu nào,nói không chừng 1 phần thuế phải móc tiền túi ra, chưa nói tới phí duy tu thương thuyền nữa.

Cuối cùng, 2 chủ thuyền tội nghiệp chạy khắp bến tàu, phát hiện ra giá bia căn bản không bán quá giá 450 kim tệ, thậm chí một số thương nhân kiên trì giá 440 kim tệ.

Không còn cách nào khác, bọn họ đành phải bán hết số bia với giá 450 kim tệ, nếu như còn kiên trì không bán, hậu quả sẽ còn tệ hại hơn.

-Làm sao lại như thế được? Mấy tên trùm thương nghiệp quá lợi hại….

Chủ thuyền trẻ tuổi cảm khái nói, khi công nhân vận chuyển mang bia đi, hắn đứng ở trên boong tàu, nhìn thương thuyền chi chit xung quanh tới ngây ngốc.

Quanh cảng Liên Vân, đã neo đậu vô số thương thuyền lớn nhỏ, cái nào cũng đầy hàng, công nhân vận chuyển bận rộn như đàn kiến, trông vô cùng phồn vinh, nhưng thương nhân thực sự thu được lợi nhuận có được bao nhiêu người.

Từ dấu hiệu thương thuyền mà xét, bọn họ có thể nhận ra rõ ràng, những thương đoàn mậu dịch lớn trên biển đều có mặt.

Những thương đoàn này có vốn liếng hùng hậu, thương thuyền quá nhiều, bọn họ tham dự mua bán bất kì loại hàng hóa nào, đều làm các loại hàng đó thụt xuống, gián tiếp hại chết những chủ thuyền nhỏ như bọn họ.

Chủ thuyền lớn tuổi hơn dựa vào lan can nói đầy cảm xúc:

- Phải, Làm ăn nhỏ hóa ra căn bản không có đường sống.

Trước kia khi bọn họ đứng trên chiến hạm hải quân lam Vũ, nhìn thương thuyền chở đầy hàng hóa qua lại như mắc cửi, luôn cho rằng bọn họ khẳng định sẽ kiếm khẳm, cho rằng thương thuyền mỗi lần cập bến sẽ thu được vô số kim tệ, chừng đều là người tắm trong vàng.

Cho tới bây giờ bọn họ thử làm ăn mới cảm nhận sâu sắc, làm một thương nhân thành công cũng không dễ dàng gì, ít nhất bọn họ không phải là thương nhân thành công.

Từ phương diện mậu dịch mà nói, bọn họ thất bại rồi. Trong những thương thuyền xung quanh, trừ thương đoàn mậu dịch lớn ra, thì những chủ thương thuyền nhỏ có thể kiếm được lơi nhuận quá ít.

-Ài, không biết bên trên nhìn thấy những ghi chép tháng này của chúng ta sẽ cảm khái thế nào, có lẽ người ta nói, các ngươi không phải là làm ăn, cứ trở về làm hải quân đi. À, vậy thì cảm ơn trời đất rồi.

Chủ thuyền trẻ tuổi từ trên cột buồn trượt xuống, thuận tay chém xuống, cảm giác mình rất lâu khôg tới quân hạm huấn luyện, động tác đã hoàn toàn lạ lẫm rồi, phải nỗ lực lặp lại mấy lần mới miễn cưỡng hài lòng.

Trong lòng hắn không khỏi có chút kỳ vọng, khi nào Phong lĩnh mới để bọn họ trở về đội ngũ hải quân đây?

-Đó không phải là vẫn đề chúng ta cần biết, dù sao nhiệm vụ của chúng ta là nhìn thấy gì, hiểu được gì, rồi phản ảnh đúng sự thực là được rồi.

Người lớn tuổi hơn bình tĩnh nói, ngửa mặt nhìn từng đám mây trắng trôi qua, thời khắc đó, hắn không phải là thương nhân thất bại, sắp bị tuyệt vọng phá sản, mà là một nhà quan sát bình tĩnh, đang dùng ánh mắt vô cùng lạnh lùng theo dõi cảng Liên Vân.

2 ông chủ nhỏ này chính là thượng tá tham mưu hải quân Lam Vũ, Tôn Phục Vũ và Minh Duệ, bọn họ tạm thời cởi bỏ đồng phục hải quân, dùng thân phận chủ thuyền phổ thông đi trải nghiệm mậu dịch trên biển của đế quốc Lam Vũ.

Đã hơn 1 năm rồi, từ lúc đầu vui sướng, tới quá trình vùng vẫy cầm cự, rồi hiện giờ là bi ai bất lực, chua chát trong lòng, bọn họ đã thưởng thức đủ rồi.

Từ khi Dương Túc Phong thành cháu của Đường Lãng, những người bộ hạ cũ của Đường Lãng bọn họ đều tích cực tham gia hải quân Lam Vũ, hi vọng tiếp tục ra sức cho hậu duệ của Đường Lãng.

Minh Duệ và Tôn Phục Vũ là những đại biểu xuất sắc trong đó, ông cha bọn họ đều là đại tướng thuộc hạ của Đường Lãng, hai người bọn họ theo Dương Túc Phong đã được 2 năm rồi, quân hàm thăng từ trung tá tới thượng tá, bọn họ cũng muốn noi theo thế hệ trước, làm ra sự nghiệp lẫy lừng.

Nhưng quá trình đó tựa hồ xuất hiện chút bất ngờ, Dương Túc Phong không để bọn họ tiếp tục đảm nhận quân chức, mà muốn bọn họ đi chấp hành một nhiệm vụ bình thường nhưng vĩ đại.

Nhiệm vụ này là muốn bọn họ giả trang thành chủ thương thuyền bình thường, tham gia vào mậu dịch trên biển của đế quốc Lam Vũ, từ đó tổng kết kinh nghiệm chân thực.

-Ta cho các ngươi một món tiền, các ngươi đi làm ăn trên biển, nhớ kĩ phải che dấu thân phận của các ngươi, cải trang thành người thường, đem những gì thấy được, hiểu được, bất kể tốt xấu gì đều ghi lại, rồi dùng hình thức nhật ký phản ánh lại cho ta.

Khi tiếp kiến Minh Duệ và Tôn Phục Vũ, Dương Túc Phong nói, vẻ mặt y làm 2 người bọn họ cảm thấy thống soái tối cao khẳng định không đơn giản là muốn bọn họ đi làm ăn.

Bất quá 2 người bọn họ không biết Dương Túc Phong có mục đích gì, vì sao chọn trúng 2 người bọn họ, vì bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc với việc làm ăn trên biển, nên đâu có hiểu gì?

Xuất phát từ sự trung thành với Đường Lãng, tín nhiệm với Dương Túc Phong, bọn họ chiếu theo lời y đi làm, đem chuyện nghe thấy, nhìn thấy ghi lại vào trong nhật ký, sau đó giao cho nhân viên hữu quan để trình lên cho Dương Túc Phong đọc.

Khi mới bước chân vào đường làm ăn, 2 người còn cho rằng Dương Túc Phong muốn bọn họ bí mật điều tra gì đó, sau này mới dần phát giác ra không phải như vậy, Dương Túc Phong muốn đúng như y đã nói, là đem tình hình thực tế nhất nhất báo lên là được.

Báo cáo mỗi tháng cục hải vận đều chuyên môn che đậy khuyết điểm, chỉ báo tin lành, cho nên Dương Túc Phong cần thông qua con đường khác thu thập được tình huống chân thật hơn.

Sau này bọn họ mới dần hiểu ra, cơ sở hỗ trợ quân Lam Vũ trung thực nhất, trừ những nô lệ và nông dân chiếm được lợi ích lớn ra, còn có tỉ lệ lớn của giai cấp tư sản mới nổi, như thương nhân và chủ xí nghiệp.

Nếu như nói từ góc độ lãnh đạo, những thương nhân và chủ xí nghiệp đó, là giai cấp lãnh đạo của đế quốc Lam Vũ, đế quốc Lam Vũ cần có được sự ủng hộ lớn của bọn họ, vì bọn họ mà giành lợi ích, mới có thể cường thịnh mãi mãi.

Đương nhiên không phải ai tin rằng một đế quốc có thể vạn thọ vô cương được, nhưng là người thống trị họ phải nỗ lực lớn nhất vì điều đó, Dương Túc Phong cũng vậy.

Nhìn tấm bản đồ đế quốc Lam Vũ hiện nay, hải dương chiếm cứ bộ phận vô cùng quan trọng, toàn bộ Nam Đại dương đã biến thành biển nội địa của đế quốc Lam Vũ, biển Caribe cơ bản cũng vậy, vận chuyển đường biển thành âm luật chính của đế quốc Lam Vũ.

Cho nên hiểu được tình huống cơ bản nhất chuyện buôn bán trên biển, là mục tiêu lớn nhất của Dương Túc Phong, y phải hiểu tình hình sinh hoạt cơ bản nhất của những thương nhân.

Mậu dịch số ít được lợi, đa phần bị lỗ sẽ mang tới nguy hại cực lớn cho đế quốc Lam Vũ, chỉ có đa số được lợi, số ít lỗ mới có thể tiếp tục duy trì địa vị thống trị của quân Lam Vũ.

Là một người chủ nhỏ bình thường không có bối cảnh gì, tham gia vào làn sóng mậu dịch trên biển, trải nghiệm của bàn thân, những điều mắt thấy tai nghe, chính là tư liệu tốt nhất, là mục đích của Dương Túc Phong >

Để đạt được mục đích này, Dương Túc Phong đã móc tiền túi ra cho bọn họ 3 vạn kim tệ, dùng thân phận thương nhân bình thường để đi làm ăn.

Để có được tư liệu chân thực nhất, Dương Túc Phong yêu cầu rõ ràng, hai người không được sử dụng bất kỳ quan hệ gì của hải quân để can thiệp vào trật tự mậu dịch.

Minh Duệ và Tôn Phục Vũ đều cảm thấy cái nhiệm vụ này cứ kỳ quái làm sao ấy, ông cha bọn họ xuất thân là hải quân, nhưng sau khi Đường Lãng chết đi, bọn họ không tiếp xúc với chuyện làm ăn trên biển, song đúng là có mấy người khác thường xuyên ra biển.

Vậy mà Dương Túc Phong lại không tìm những người kia, lại đi kiếm hai người không có chút kinh nghiệm nào như bọn họ, chẳng lẽ có ý để bọn họ bắt đầu như một tờ giấy trắng? Vậy đúng là bêu xấu rồi.

Mang theo tâm lý ngờ vực, 2 người sau khi lấy được tiền, liền lập tức tới cảng Liên Vân mua thuyền, bọn họ chọn một chiếc thương thuyền chừng 800 tấn, năng lực vận tải ước chừng 350 tấn.

Theo ý của Dương Túc Phong, bọn họ lấy tên là “Thái KHông Bảo Lũy” sau đó đăng ký ở cục hải vận, thành lập một công ty hữu hạn mậu dịch liên hợp Vũ Trụ, rồi chạy ra biển làm ăn.

Biển rộng bao la bọn họ chẳng xa lạ gì, nhưng với buôn bán, bọn họ tuyệt đối xa lạ. Một năm qua,2 người bọn họ không thể không thừa nhận thời buổi này làm ăn quá khó, hoặc là bọn họ không biết làm ăn.

Tới giờ, 3 vạn kim tệ vốn Dương Túc Phong cấp cho bọn họ chỉ còn lại chưa tới 3000, nếu như trả tiền lương cho thủy thủ rồi đóng thuế hàng tháng xong, là bọn họ phá sản hoàn toàn.

-Chúng ta phá sản rồi.

Minh Duệ cười khổ nói, mặt hắn dài ra, cảm thấy không được thoải mái lắm.

Không biết Dương Túc Phong nhìn thấy kết quả của bọn họ sẽ phản ứng như thế nào? Có lẽ y sẽ cho rằng,ôi 2 cái tên gia hỏa này thực quá tệ hại, không kiếm được tiền thì thôi, lại còn làm tới mức phá sản, đúng là…. Không biết năm xưa Đường Lãng chiêu mộ những ai mà chút thiên phú kiếm tiền cũng không có.

Thực tế, năm xưa theo Đường Lãng đánh đông dẹp bắc, ông cha của bọn họ cũng được coi là trợ thủ đắc lực, nhưng bọn họ không được kế thừa thiên phú đó.

Khi tới Y Lôi Nạp ẩn cư, bọn họ không tiếp tục làm ăn trên biển nữa, hiện giờ làm ăn nhỏ lại khiên kết cục thảm bại như vậy, đúng là không còn mặt mũi gặp ai nữa.

-ĐÚng thế, chúng ta phá sản rồi.

Tôn Phục Vũ cũng cười khổ, mặt đầy chua chát, may mắt là mặt của hắn đen xì nên không ai nhìn ra. Phụ nhân của hắn, năm nưa cũng là một trong số những tâm phúc của Đường Lãng, vô cùng nổi tiếng, Tôn Phục Vũ đánh giá bản thân cũng khá cao, từ đầu tới cuối hắn không ngờ mình lại làm ăn tồi tệ tới mức phá sản,đúng là hổ thẹn vô cùng.

Nói thế nào thì hoàn cảnh kinh tế của đế quốc Lam Vũ cũng tốt hơn đế quốc Đường Xuyên nhiều, vì sao lại không kiếm được tiền chứ?

Hai người bọn họ nghĩ sao cũng không ra được, cho dù trước đó ở trong hải quân, bọn họ không được tiếp xúc với việc làm ăn, nhưng với nguyên lý cơ bản thì vẫn hiểu được, là mua ở cửa càng này bán ở cửa cảng khác, mua giá thấp bán với giá cao thôi.

-Tiền chênh lệch giữa mua và bán chính là lợi nhuận của các ngươi.

Lão sư bọn họ tới dạy bọn họ kiếm tiền nói thế, kỳ thực đạo lý đơn giản như vậy bọn họ hiểu rất rõ, nhưng khi nghiêm túc thực thi lại không dễ dàng, nhân tố chi phối giá cả quá nhiều, bị thiệt vài vố bọn họ mới dần hiểu ra.

Bình thường mà nói, 2 cửa cảng càng cách xa nhau, giá cả càng chênh lệch, nhu cầu của cư dân đương địa cũng khác nhau.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ, như 2 khu vực đều có sản phẩm tương đồng, hoặc là có sản phẩm thay thế, hoặc là nhu cầu của cư dân đương địa cơ bản giống nhau,như vậy dù 2 cửa cảng có cách xa nhau cũng không kiếm được tiền.

Ví dụ đơn giản, cửa cảng giữa đại lúc Y Vân và Y Lan, hàng hóa cơ bản là không giống nhau, nếu mua ở nơi này chuyển sang bên kia bán bình thường đều kiếm được lợi.

2 người liền dựa theo đạo lý này mà tiến hành, qua mưu tính và nghiên cứu tỉ mỉ, bọn họ nghiên cứu rất nhiều tư liệu thị trường, cuối cùng tiến bước quan trọng đầu tiên.

Mới ban đầu, bọn họ mua một số lông cừu từ cảng Liên Vân mang tới địa khu Mĩ Ni Tư, khi đó mua với giá 1100kim tệ mỗi thùng, tới địa khu Mĩ Ni Tư thấy lông cừu được ưa chuộng, thừa cơ tăng giá lên 1800 kim tệ, đúng là kiếm được món lợi nho nhỏ.

-Xem ra cũng không khó lắm nhỉ.

Khi ấy Minh Duệ nói, đầy tin tưởng vào tương lai, khởi đầu thuận lợi đã kích lệ bọn họ cực lớn, thậm chí 2 người cho rằng, làm chủ thuyền kiếm tiền quá ngon, thuế giao dịch ở các cảng phải tăng lên 5 lần mới đúng.

-Đương nhiên.

Tôn Phục Vũ nói đầy tự tin, khai trương may mắn, làm hắn cũng vô cùng hưng phấn, đúng là trước kim tệ sáng loáng trước mắt, rất ít người có thể khống chế được bản thân.

Thậm chí 2 người còn cho rằng ngày nào đó bọn họ không phục vụ cho hải quân nữa, đi làm ăn cũng không tệ, chạy bừa một chuyến cũng kiếm được mấy vạn kim tệ, đúng là quá hạnh phúc rồi.

Nhưng bọn họ mau chóng ý thức được mình đã sai, lại còn sai rất lớn. Lần đầu bán lông cừu kiếm tiền, bọn họ hưng phấn tranh thủ thời cơ, chở đầy một chuyến đồ gốm từ địa khu Mĩ Ni Tư trở về cảng Liên Vân, chuẩn bị làm tài chính tăng thêm gấp đôi.

Bọn họ cho rằng, đồ gốm Bích Giang phủ làm ra vô cùng đẹp đẽ, nhất là những món đồ gốm tinh xảo, nghe nói luôn là món hàng ưa chuộng trên thị trường, cả một thuyền đầy thế này, khẳng định là bọn họ sẽ kiếm khẳm, nói không chừng ngay cả tiền lương hưu cũng kiếm đủ luôn.

Nhưng khi mang giấc mộng phát tài trở về cảng Liên Vân, phát hiện ra sản phẩm đồ gốm ở Kim Xuyên đạo sớm đã bão hòa rồi, riêng ở bên tàu đã chất hơn 1nghin thùng đồ gốm mà chẳng ai mua.

Thì ra trước khi đế quốc Lam Vũ được thành lập, đế quốc Đường Xuyên rất nhiều tham quan nên đám này có tiền, có trình độ tiêu pha xa xỉ, mua vô số đồ gốm về trang trí nhà cửa, lúc đó xưởng gốm đúng là kiếm tiền tới cười méo cả miệng.Đáng tiếc, cảnh đẹp thường không được lâu, quân Lam Vũ được thành lập, những kẻ này bị trấn áp, chính phủ đề xướng cuộc sống tiết kiệm, nghiêm cấp tiêu pha xa xỉ, quan viên bình thường cũng không mua được đồ gốm sứ cao cấp này, các quan viên cao cấp cũng phải làm gương, cho dù mua được cũng không dám, vì thế đồ gốm không có nhiều thị trường nữa.

Không còn cách nào khác, bọn họ đành kéo chiếc thuyền đầy đồ gốm tới cảng Ninh Ba, kết quả phát hiện thị trường đồ gốm nơi đó cũng không tốt, chỉ bán đi được một chút.

Cuối cùng kéo tới cảng Lữ Tống, lừa bán cho vương tộc và thủ lĩnh bộ lạc nơi đó, cuối cùng mới bán hết được.

Một chuyến hàng đó, chút tiền kiếm được do bán lông cừu đã hết sạch, tiền vốn còn phải bù vào một phần, làm cho bọn họ lập tức rơi vào cảnh gian khó. Chuyến này đúng là lỗ lớn rồi.

Nhìn thấy giá thấp như thế, Minh Duệ và Tôn Phục Vũ đều đau lòng, thế nào cũng không nỡ bán đồ đi, nhưng cứ chất trên thuyền cũng không được, thủy thủ còn phải trả công, vật tư trên thuyền cũng phải bổ sung, thi thoảng còn phải tu bổ thuyền nữa.

Nếu không bán hàng đi, ngay cả chút tài chính lưu động cơ bản cũng chẳng còn, công ty hữu hạn mậu dịch Vũ Trụ khai trường chưa tới 3 tháng đã phải tuyên bố phá sản.

Hết cách, bọn họ chỉ đành nhịn đau bán hết hàng ra, sau đó bấm bụng tổng kết kinh nghiệm đau thương.

-Xem ra thông tin vô cùng quan trọng.

Minh Duệ dù sao cũng trẻ tuổi, đầu óc linh hoạt, lập tức tổng kết ra giáo huấn đầu tiên.

-Đúng thế, chúng ta phải lập tức gia nhập hiệp hội ngành nghiệp thôi.

Tôn Phục Vũ cũng biểu thị tán đồng sâu sắc, lập tức đưa ra phản ứng.

Lần này bọn họ sở dĩ làm một đám ngốc, mua bàn thứ hàng không có thị trường tiêu thụ, bởi vì không kịp hiểu được thị trường đã bão hòa, cảng Liên Vân đã tích trữ vô số đồ gốm, nếu bọn họ biết được tin tức này, đã không ngốc nghếch đi mua đồ gốm.

Chẳng trách trước đó bọn họ tới Bích Giang phủ mua hàng, thái độ của chủ xưởng gốm với bọn họ tốt như thế, tranh nhau mời khách, thậm chí chủ động giảm giá, hóa ra có 2 thằng ngốc tới.

Để kịp tời có được tin tức, Minh Duệ và Tôn Phục Vũ lập tức gia nhập liên minh ngành nghiệp của cảng Liên Vân, như vậy là có được tin tức chuẩn xác rồi.

Thế là biết được cửa cảng nào tiêu thụ tốt nhất, hàng ở cửa cảng nào đã đầy, sẽ không còn xảy ra vụ đồ gốm nữa, có vô tuyến điện báo làm con đường truyền tin, cũng không làm nỡ thời gian.

Cùng với việc vô tuyến điện báo dần được phổ cập, vận chuyển thương nghiệp của đế quốc Lam Vũ bắt đầu dùng nó để liên hệ, cơ bản mỗi cửa cảng đều có mấy bộ vô tuyến điện đài cung cấp cho thương nhân sử dụng.

Thao tác và quản lý vô tuyến điện đài tạm thời vẫn do quân đội quản lý chung, mục đích là để tránh tiết lộ bí mật, bất quá thương nhân phải trả một phí nhất định là có thể sử dụng vô hạn.

Có liên minh ngành nghiệp chi viện, hai người cảm giác tin tức thông suốt rất nhiều, có thể kịp thời tìm hiểu tình huống tiêu thụ hàng hóa ở các cửa cảng, đồng thời phát hiện cơ hội làm ăn trong đó, rồi bố trí tương ứng.

Bọn họ căn cứ vào tin tức của hiệp hội, làm mấy cuộc làm ăn nhỏ tạm thời bù đắp tổn thất, không còn ủ rũ tuyệt vọng sau khi bị lỗ nữa.

Bất quá mỗi tháng cũng phải trả cho hiệp hội một mói tiền không ít, mỗi lần nộp tiền là Minh Duệ lại cảm thấy đau lòng, cảm giác trả số tiền này chỉ bất quá là đem lỗ lớn thành lỗ nhỏ mà thôi.

Đại khái vào tháng 10 năm ngoái, tin tức về đại hôn lễ của Dương Túc Phong lan ra, gây xôn xao lớn trong giới thương nhân, mỗi người bọn họ đều biết cuộc hôn lễ này tuyệt đối là chưa từng có, chẳng những tân nương nhiều, thế lực đằng sau tân nương càng nhiều hơn, tới khi đó khách tiến kinh dự hôn lễ nghe nói phải hơn trăm vạn.

Đối diện với quần thể tiêu phí lớn như vậy, rượu vang và bia khẳng định là không thể thiếu được.

Các thương nhân ra sức rống lên:

-Bia và rượu vang.

Chủ thương thuyền cũng gào to kích động:

-Rượu vang và bia.

Minh Duệ và Tôn Phục Vũ lập tức ngửi được cơ hội làm ăn, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới La Ni Tây Á chuẩn bị mua bia và rượu vang bù đắp tổn thất.

Song những cơ sở bán rượu vang và bia ở đây đều đã uyển chuyển bày tỏ, bọn họ không thể làm ăn với công ty hữu hạn mậu dịch Vũ Trụ.

-Xin lỗi, chúng tôi không có hàng.

Có người bán bia nói thẳng thừng sau đó xoay người đi luôn.

-Xin lỗi, hàng của chúng tôi đã được đặt hết rồi.

Có thương nhân bán rượu bất lực nhún vai, tựa hồ thương hại bọn họ.

Bất kể hai người nói khô cổ họng ra sao, cuối cùng vẫn không được cung cấp chút hàng nào, hết cách bọn họ chỉ đành tới cảng Ni Tư trơ mắt nhìn những thương thuyền siêu cấp đem từng thùng bia và rượu vận chuyển lên thuyền.

Tới khi không còn chứa nổi nữa mới giương buồm, khi mức ăn nước đã tới mép thuyền rồi mới chịu rời đi. Hai người khi đó đều mang lòng độc ác, hi vọng cho mấy cái thuyền to lớn đó gặp bão lật hết đi, để hàng không thể tới được cửa cảng Kim Xuyên đạo.

CHỉ tiếc rằng bọn họ không điều khiển được ông trời, năm ngoái biển Á Đinh yên tĩnh khác thường, thậm chí không có lấy một chút sóng gió nho nhỏ, tất cả thuyền bè qua đó đều bình yên vô sự.

Cuối cùng sự thực không khác nhiều suy đoán của bọn họ, hôn lễ của Dương Túc PHong rất long trọng, quan viên, thương nhân, VIP… tham dự rất nhiều, người buôn rượu vang và bia đều kiếm đủ, giá rượu bia cũng bắt đầu từ đó liên tục tăng lên, tới tận bây giờ mới bị áp xuống, rất nhiều ông trùm vận chuyển cười típ mắt.

Nghe nói Tằng gia buôn đồ gốm chuyển sang làm vận chuyển, chuyến ra khơi đầu tiên đã lãi lớn, Tiết gia cũng không ngoại lệ.

-Xem ra đặt hàng trước rất quan trọng.

Minh Duệ bất lực nói, tổng kết ra bài học thứ hai, trơ mắt nhìn cơ hội trôi qua trước mắt, cảm giác đó thật không sao tả nổi.

Cho dù bọn họ không phải là chủ thương thuyền chân chính, chỉ tạm thời trải nghiệm cuộc sống làm ăn, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy mình thật thất bại.

-Phải quan hệ tốt với chủ xưởng.

Tôn Phục Vũ suy nghĩ rồi nói, đưa ra biện pháp giải quyết vấn đề, lần này sở dĩ bỏ lỡ cơ hội là vì không có hàng, nếu như bọn họ có quan hệ tốt với các chủ xưởng trước, thậm chí là ký hợp đồng để bọn họ bảo đảm cung cấp hàng hóa, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra.

Sau đó bọn họ lại tham khảo ý kiến của các thương nhân có kinh nghiệm, thì đúng là quan hệ tốt với các chủ xưởng vô cùng quan trọng, những ông trùm vận chuyển sở dĩ có thể có hàng hóa cung cấp bất kỳ lúc nào, là bọn họ ký hợp đồng mua hàng dài hạn, chủ xưởng phải đảm bảo hàng hóa cho bọn họ mọi lúc.

Nhưng địa khu Mỹ Ni Tư và La NI Tây Á có bao nhiêu chủ xưởng như vậy, bọn họ lại không có nhiều tiền, sao có thể quan hệ tốt với tất cả được.

Không còn cách nào khác, qua cân nhắc cẩn thận, bọn họ quyết định trọng điểm kinh doanh vải, bia và đồ sắt, 3 thứ này lượng cung cấp và tiêu dùng đều tương đối lớn, chỉ cần không có gì ngoài ý muốn, ít nhất có thể duy trì chút lợi nhuận nhỏ bé.

2 người đúng là đã làm tốt quan hệ với mấy chủ xưởng được bọn họ tỏ ý, chỉ cần có hàng, bọn họ sẽ được ưu tiên cung cấp cho hai người.

Cuối cùng cũng có hàng rồi, nhưng có cung ứng thì phải có thị trường tiêu thụ mới được. Nếu không hàng hóa chất đống trên thuyền không bán đi, bọn họ sẽ lập tức phá sản.

Qua thông tin của hiệp hội cung cấp, Minh Duệ và Tôn Phục Vũ biết, 3 món hàng trọng điểm bọn họ buôn bán có thị trường tiêu thụ chủ yếu ở đại lục Y Lan.

Công tác trọng điểm của đế quốc Lam Vũ cần rất nhiều sản phẩm sắt, một số cư dân vừa thoát nghèo cũng rất cần thưởng thức qua tư vị thứ mới mẻ như bia.

Khai thông được tuyến đường săt cố định từ cảng Liên Vân tới cảng Tư Đa Khắc, 2 người liền tập trung toàn bộ tinh lực vào tuyến đường này, mỗi ngày sáng sớm tinh mơ thức dậy làm việc tới tối khuya, chuẩn bị xoay chuyển tình thế, bù đắp lại tổn thất trong quá khứ.

Đúng là lần này cả nguồn hàng và thị trường của bọn họ đều được đảm bảo, không còn xuất hiện tình huống dang dở như trên nữa. Vấn đề chỉ có một, đó là lợi nhuận quá thấp.

Khi lên thuyền ở Tư Đa Khắc, giá mỗi thùng bia cơ bản là 440 kim tệ, đó còn là giá ưu đãi, theo tình huống thông thường, tới cảng Liên Vân bán được mỗi thùng 480 kim tệ, mới miễn cưỡng duy trì được thương thuyền vận hành.

Song lúc mới đầu thì đúng là duy trì mức độ như vậy, nhưng về sau đợi bọn họ vượt qua hơn ngàn hải lý vận chuyển hàng tới cảng Liên Vân, phát hiện ra giá cả đang không ngừng hạ xuống, thậm chỉ tới mức làm người ta suy sụp.

Trước kia một thùng bia còn kiếm được 50 kim tệ, hiện giờ cơ bản lợi nhuận mỗi thùng chưa tới 20, trừ đi tiền lương cho thủy thủ là hết sạch, nếu như tính phí duy tu thuyền bè thì đúng là phá sản rồi.

Minh Duệ và Tôn Phục Vũ tự nhận mình cũng là người có năng lực, không thể nào tiếp thụ được kết quả như thế này, chẳng lẽ buôn bán trên biển của đế quốc Lam Vũ khó khăn như vậy sao?

-Sao mấy cái thuyền lớn này không chạy đi làm mậu dịch viễn dương chứa?

Minh Duệ buồn bực nói, nếu như không có bọn khổng lồ đó cạnh tranh, Thái Không Bảo Lũy của họ cũng không tới mức phá sản.

Thứ khổng lồ đó quá khủng bố, cả một thuyền chất đầy hàng, khẳng định sẽ tạo thành chấn động cực lớn cho giá thương phẩm đương địa, giá bia của cảng Liên Vân chính bị bọn chúng liên tục áp giá xuống.

Tôn Phục Vũ quay đầu lại nhìn những thương thuyền khổng lồ chi chít trên bến cảng, chúng có ít nhất 200 cái. Trong rất nhiều cửa cảng toàn quốc, lượng tiêu thụ của cảng Liên Vân thực sự rất nhỏ, so với cảng Kim Lăng đúng là một trời một vực.

Hiện giờ cảng Kim Lăng đã mở rộng lên tới hơn 150 cầu tàu, tựa hồ còn chưa thỏa mãn nhu cầu, thường xuyên xuất hiện tắc nghẽn.

Nhiều cảng như thế, nhiều thuyền như thế, mỗi ngày rồi mỗi năm rốt cuộc vận chuyển bao nhiêu vật tư, hai người nghĩ thôi cũng đã muốn hoa mày chóng mặt rồi.

Bọn họ vốn thuộc về loại người dũng mãnh xung phong hãm trận, đối với số học, tính toán phân tích tin tức không am tường cho lắm, đứng ở góc độ mậu dịch mà nói, bọn họ đúng là loại thương nhân ngốc.

So với những chiếc thuyền siêu kích cỡ này, cái thương thuyền của hai người trông qua như cái thuyền tam bản, bị những chiếc thuyền lớn đó kẹp vào giữa, thật nhỏ nhoi, đáng thương, tựa hồ chỉ cần một cơn sóng ập tới, những chiếc thuyền hai bên sẽ đè bẹp nó.

Hiện giờ mặt trời hơi ngả về phía tây, vậy mà ánh nắng đã không thể chiếu lên người nó nữa rồi. Những chiếc thuyền lớn này, mỗi chuyến chở lượng bia gấp 6-7 lần bọn họ.

Thực tế những chiếc thuyền đó cơ bản đều quá tải nghiêm trọng, nhưng những thương thuyền này đều có bối cảnh nên không sợ, khi cảnh sát đường thủy đi qua cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, căn bản không lên thuyền kiểm tra xem có quá tải hay không.

Những chiếc thuyền nhỏ như của 2 người bọn họ thì cảnh sát đường thủy kiển tra tới kiểm tra lui mấy lần, tựa hồ trong số bao nhiêu chiếc thuyền, chỉ có con thuyền nhỏ chở quá tải vậy.

Xem ra những chiếc thương thuyền cỡ lớn kia không đi làm mậu dịch viễn dương thực quá thiệt, thiết kế ban đầu của chúng là để vận tải đường dài, chúng có sống thuyền bằng sát kiên cố, có thân thuyền vững trãi, có cột buồm làm bằng sắt, một số vị trí yếu hại còn được lắp thêm tấm thép.

Kết cấu như vậy cho dù có đối kháng với sóng gió ác liệt nhất, cá mập trắng hung hãn nhất, cho dù có gặp phải thời tiết ác liệt nhất, chỉ cần thao tác đúng sẽ không bị đắm thuyền.

Thực tế hiện này những chiếc thuyền vận chuyển đường dài của quân Lam Vũ toàn bộ là thuyền buồm siêu kích cỡ, bất kể là đội thuyền của Đông Hải Đường trước kia hay là của Tô Khắc La hiện nay đều có hơn 300 thương thuyền cỡ lớn.

Những chiếc thuyền này thích ứng với những tuyến đường dài, khi thuận gió tốc độ rất nhanh, dù ngược gió cũng không chậm, thời gian và chi phí duy tu thấp, chở hàng mức độ cao nhất, có thể nói là tập trung được tất cả những ưu điểm của thuyền bè.

Đương nhiên khuyết điểm của nó cũng rất rõ, đó là giá thành đóng thuyền cao, phí đầu tư lớn, tiền công cho thủy thủ nhiều, kỹ thuật duy tu cần yêu cầu cao. Chúng định sẵn thuộc về quyền sở hữu của những thương đoàn lớn, thương nhân nhỏ như bọn họ thì khỏi mơ.

Cho dù tặng cho hai người một cái, thì bọn họ cũng chẳng nuôi nổi nó, đối với họ mà nói, 3 vạn kim tệ có lẽ trả tiền cho thủy thủ và duy tu còn chưa đủ.

Dựa vào lý mà nói, những thương thuyền siêu cấp này phải vận chuyển đường dài mới đúng, sao lại tranh giành việc làm ăn với những thương nhân bọn họ?

Đạo lý rất đơn giản, vận chuyển càng ngắn, kiếm tiền càng nhanh, nếu như tính toán cẩn thận phát hiện ra, vận chuyển đường dài thu hoạch trông qua rất lớn, hàng hóa mỗi chiếc thuyền bán đi ít nhất phải có thu nhập cả chục vạn kim tệ.

Nhưng tính toán trên thời gian, lương thủy thủ, thêm vào phí duy tu thì lợi nhuận không nhiều lắm.

Nếu như tính toán kỹ thêm một chút nữa sẽ phát hiện, trong đơn vị thời gian đó, chạy đường ngắn còn kiếm được tiền hơn, nguyên nhân chủ yếu là thời gian dài sẽ bị ảnh hưởng của nguyên nhân bất khả kháng.

Trừ vận chuyển những đồ đạc giá trị cực cao như hương liệu, vàng bạc, đồ mỹ ký, rất ít đội thuyền dùng nó chạy đường dài, trừ phi nó là đội thuyền của ban ngành liên quan của đế quốc Lam Vũ đặc biệt chỉ định, ví như đội thuyền của ĐÔng Hải Đường hay Tô Khắc La.

Thị trường tự động điều tiết, thường thường sẽ xuất hiện chênh lệch, ở trên biển càng lâu, nguy cơ càng lớn, đây là nguyên nhân chủ yếu làm thương nhân không muốn chạy đường dài.

Có lẽ khi ngươi vữa xuất phát, nơi đến giá thương phẩm còn cao, tựa hồ còn có rất nhiều lợi nhuận, nhưng đợi 1, thậm chí là 2 tháng sau tới nơi, có lẽ giá đã rơi xuống đáy rồi, nếu như còn có lợi thì ngươi có phúc, nếu như không có lợi thì chỉ khóc một mình thôi.

Ví dụ rõ ràng nhất, trước kia hải cảng Oanh Ca Hải xuất khẩu vô số muối,vừa vặn Liên Minh Nhã Ca cần nhiều muối, thổ dân nơi đó tựa hồ tới giờ mới phát hiện ra trên thế giới còn có thứ ngon như vậy, thậm chí còn sẵn sàng đổi vàng lấy muối.

Các thương nhân khi đó hưng phấn vô cùng, kiếm được không phải là kim tệ bình thường, mà là thỏi vàng nặng trịch, ai chả thèm?

Thế là trong thời gian ngắn, hơn nghìn chiếc thuyền cỡ lớn tập trung ở chợ muối Oanh Ca Hải, gần như vét sạch muối nơi đây, mang theo mộng đẹp phát tài, phấn khích chạy tới Liên Minh Nhã Ca.

Một bầy ùa tới, kết quả đương nhiên là tai họa, thổ dân nơi đó sao dùng hết bao nhiêu muối như vậy? Chưa tới 100 thuyền muối đã làm thị trường bão hòa rồi, giá cả không ngừng hạ xuống,

Giá cả từ 100 kim tệ ban đầu hạ thẳng tới chưa đầy 30 kim tệ, những thương thuyền siêu kích cỡ vẫn cuồn cuộn đổ tới bờ biển Liên Minh Nhã Ca.

Kết quả các thương nhân đau đớn phát hiện ra, căn bản không ai cần muối nữa, giấc mộng hoàng kim đã tan vỡ, các thương nhân chỉ đành đổ hết muối xuống biển, một số không chịu nổi đả kích tức thì nhảy xuống biển tự vẫn, bọn họ căn bản không tiếp thụ được hiện thực tàn nhẫn như thế.

Kết quả theo thống kê của cục hải vận, sự cố buôn muối này tạo thành tổn thất 2 ngàn vạn kim tệ, cơ chế điều tiết thị trường tự do lần đầu tiên xuất hiện hậu quả mang tính tai nạn.

Lại trải qua điều tra tỉ mỉ, cục hải vận phát hiện thì ra tin tức Liên Minh Nhã Ca thiếu muối là một cái bẫy, không biết là do chủ thương thuyền nào mưu đồ xấu phát ra, mục đích là để thuyền của người khác đều chạy tới Liên Minh Nhã Ca, để mình có nhiều không gian sinh tồn hơn.

Trong sự cố này, một số chủ thương thuyền biểu hiện còn giảo hoạt hơn cả thần tướng trên chiến trường, những chủ thuyền bị lừa gặp tổn thất lớn, bản thân cũng vô cùng kinh nghiệm, nhưng do lợi nhuận quá mức hấp dẫn, từ đầu tới cuối đều không nhận ra cái bẫy này.

Từ đó có thể thấy theo đuổi lợi nhuận đã làm một số thương nhân mất đi bình tĩnh và cơ trí.

Nhưng có thương nhân nào mà không theo đuổi lợi nhuận chứ? Hai người Minh Duệ và Tôn Phục Vũ kỳ thực không phải thương nhân chân chính, nhưng mức độ coi trọng lợi nhuận của bọn họ tới mức quên ăn quên ngủ, ai dám đảm bảo có lời đồn giống như vụ muối này còn không xảy ra nữa?

Điều này là không thể.

-Sao chúng không đi vận chuyển những vật tư như thóc lúa nhỉ? Thật là quá lãng phí mà.

Tôn Phục Vũ đột nhiên cảm khái nói, di chuyển cái đề tài là người ta khó chịu kia, trong lời nói của thương nhân thì thương nhân không kiếm được lợi đáng khinh bỉ nhất, ngay cả bọn họ cũng khinh bỉ bản thân mình.

-Đúng thế, đế quốc tốt nhất phải quy định bọn chúng phải định kỳ đi chở gỗ, sắt, lương thực...

Minh Duệ không biết nghĩ tới điều gì mà ngôn từ kịch liệt, thương thuyền của mình quá nhỏ, nhìn thấy những thương thuyền của người khác lớn như thế, càng nghĩ càng nổi giận, biết rõ đây không phải là một tâm lý lành mạnh, nhưng vẫn không thể kiềm chế được mà nói ra.

Những siêu thương thuyền này năng lực vận chuyển rất mạnh, 3 tâng khoang thuyền làm nó chở được tối đa là 1-2 ngàn tấn hàng hóa, đối diện với dung lượng lớn như thế, bất kể loại hàng hóa nào cũng có thể chở được.

Hiện giờ đế quốc Lam Vũ cần nhiều nhất là lương thực, còn có những nguyên liệu như gỗ, kỳ thực những thứ hàng này lợi nhuận cơ bản được bảo đảm, nhưng mọi người không buôn, chủ yếu là bởi vì không lãi nhiều.

Từ góc độ thương nhân mà nói, làm cái thứ hàng hóa này không có tiền đồ.

Đế quốc Lam Vũ hiện giờ mỗi tháng đều phải nhập khẩu từ đại lục Y Vân tới mấy trăm vạn tấn lương thực, còn cần rất nhiều gỗ, song làm người ta lấy làm lạ là trừ thuyền đội chính phủ tổ chức ra, rất ít đội thuyền mua bán thứ này.

Cái này liên quan tới vấn đề lợi nhuận. nếu như dựa theo thùng mà tính, mỗi đơn vị thùng vải giá trị trên 3000 kim tệ, không gian chiếm cứ lại không lớn, nhưng mỗi một chuyến gạo giá trị tới 1200kim tệ, lại phải chứa trong 10 cái thùng, tốn rất nhiều không gian.

Không gian trên thuyền là cố định, vận chuyển thương phẩm giá trị càng cao, tổng giá trị càng cao, lợi nhuận thu được càng lớn.

Lương thực, sắt, gỗ những thứ nguyên liệu chiếm diện tích lớn này cơ bản không có thương nhân nào muốn buôn bán quy mô lớn, thường ở dưới tình huống không có lựa chọn nào khác, tránh để trống thuyền trở về, mới miễn cưỡng chở lấy một ít.

Ví dụ như đem công cụ hiện đại bán tới Liên Minh Nhã Ca, nếu trở về không mua đủ hương liệu, mới đem gỗ lên, bớt chút chi phí.

Hiện giờ đế quốc lam Vũ rất cần những vật liệu này, nhưng lực lượng vận chuyển dân gian không muốn làm, cho dù cục hải vận đã nhiều lần phát thư triệu tập, nhưng số thương nhân nể mặt không nhiều.

Bất luận là giúp chính phủ nhiều hơn nữa, cũng không quan trọng bằng lợi nhuận thực tế. Nếu như việc làm ăn không có lợi, dù Dương Túc Phong có cầm súng dí đít, đại khái cũng không có ai làm.

Ví dụ như Thái Không Bảo Lũy của hai người chẳng hạn, vận tải chỉ được chừng 2-3 trăm tấn, nếu nư mỗi lần vận chuyển lương thực, mỗi chuyến thu được không tới 2000 kim tệ, trừ đi tiền công, phí giao dịch, thì ngay cả tiền ăn cơm cũng không còn.

Hai người đương nhiên không làm, những thương nhân khác cũng không làm, trừ phi bọn họ được chính phủ chuyên môn bù lỗ vận chuyển.

-Con đường cho người mới rốt cuộc là ở đâu?

Đây là vấn đề hai người suy nghĩ nhiều nhất, cũng là suy nghĩ ghi nhiều nhất trên nhật ký, mậu dịch trên biển của đế quốc Lam Vũ phải có dòng máu mới đổ vào, mới có thể duy trì được cục diện thịnh vượng.

Nếu không vĩnh viễn bị những thương nhân giàu có trước đó khống chế, quy mô vận chuyển trên biển dần dần bị thu hẹp.

Nhưng tiếc là từ tình hình trước mắt mà xét, hai người cho rằng người mới tham gia là vô cùng khó khăn, ít nhất là đế quốc Lam Vũ hiện giờ không có phương sách chuyên môn giúp đỡ người mới có được lợi ích cần thiết.

Rất nhiều thương nhân có ý tiến vào ngành nghề này, có lẽ sẽ từ bỏ khi gặp phải thất bại đầu tiên, lâu dài như thế, sự nghiệp hải vận sẽ bị đình trệ, bọn họ cho rằng chính phủ cần phải làm gì đó.

chính đang buồn chán, đột nhiên trên bến tàu trở nên xôn xao, rất nhiều thùy thủ đang lớn tiếng bàn luận gì đó, giọng nói đầy kinh ngạc và đồng tình, rất nhiều người đang thương lượng làm ăn cũng ngừng lại.

Tuyệt đại đa số mọi người đổ dồn chú ý vào đó, 2 người họ cũng nhìn về phía cửa cảng, thì ra một chiếc long nha chiến hạm đang hộ tống một chiếc thương thuyền siêu cấp cập bến.

Từ xa xa bọn họ nhìn thấy chiếc thương thuyền đó mang đầy thương tích, cánh buồm bị xé tan tành, hai bên mạn thuyền có vết tích trúng đạn rất mới, dù không bị xuyên qua nhưng nhìn cũng rất thê thảm.

Toàn bộ chiếc thương thuyền vốn màu trắng bạc, lúc này đã biến thành màu xám đen, rất nhiều nơi có dấu vết giao chiến.

Tình huống đặc thù, bến tàu chỉ đành khẩn cấp dọn ra một bến đậu, cho chiếc thương thuyền bị thương kia mau chóng cập bến.

Kết quả thuyền của 2 người họ không may bị dọn đi, số bia vẫn chưa vận chuyển xong lúc này phải dừng lại, 2 người bày tỏ kháng nghị, cuối cùng phát hiện cả bến tàu chỉ có thương thuyền của họ nhỏ nhất, không dọn bọn họ đi chẳng lẽ dọn người khác.

Không còn cách nào khác, 2 người đành điều khiển thuyền chầm chậm rời cửa cảng, để chiếc thuyền kia cập bến.

Cảnh sát đồn trú ở bến tàu cũng đươc điều tới duy trì trật tự, tiếp đó lên thuyền điều tra nguyên nhân. Kỳ thực nhìn thấy tình trạng của nó là biết bọn họ bị hải tặc cướp rồi, nhưng không biết chi tiết cụ thể mà thôi.

Quả nhiên một lúc sau, có mấy quan quân hải quân dẫn mầy binh sĩ xuống kể lại tình hình cho cảnh sát.

Tiếp đó, phương diện bên bến tàu lại dọn một chỗ trống để chiếc Long Nha cập bến, một lúc sau mười mấy binh sĩ hải quân võ trang toàn vẹn áp giải hơn 20 tên hải tặc xuống, xếp hàng thành hàng dọc trên quảng trường, rất nhiều thương nhân vây tới xem đám hải tặc đáng ghét này rốt cuộc là kẻ nào.

Minh Duệ và Tôn Phục Vũ từ xa nhìn thấy rõ, quan quân hải quân kia là Tân Huy, hạm trưởng Long nha chiến hạm thuộc hạm đội thứ tư, quan tư lệnh hạm đội là thượng tướng Khắc Lai Ô Địch Mã.

Nghe nói thượng tướng Khắc Lai Ô Địch Mã sắp nghỉ hưu rồi, nhân tuyển ông ta tiến cử làm quan tư lệnh là Tân Huy, Tân Huy vốn là hạm trưởng của khu trục hạm Dương Xuyên, nhưng vì để tiếp nhận vị trí chỉ huy tư lệnh hạm đội, nên về Long Nha chiến hạm chiến đấu.

Nhưng chuyện này còn chưa được xác định cuối cùng, cần phải đợi chính Dương Túc Phong phê chuẩn.

Tân Huy đương nhiên không nhận ra 2 người, khi đi qua bên cạnh hắn cũng không hề lưu ý. Minh Duệ và Tôn Phục Vũ vốn là tham mưu bộ tư lệnh hải quân, thông qua ảnh mới nhận ra.

Đương nhiên đợi khi Tân Huy chính thức nhận chức, bọn họ muốn nhận biết nhau cũng không thể rồi. Căn cứ vào tình huống sơ bộ phán đoán, hẳn là thương thuyền chở hương liệu từ Liên Minh Nhã Ca trở về, nửa đường gặp phải hải tặc, mới có cảnh bi thảm này. Bất quá bọn họ còn may là gặp chiến hạm hải quân đi qua, nếu không toàn bộ nhân viên và hàng hóa đã nguy to rồi, hải tặc cướp hàng chưa bao giờ để lại nhân chứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.