[Dịch] Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 281 : Trận hải chiến đầu tiên trên biển San Hô (1)




Biển San Hô.

Biển San Hô sóng nước dập dờn, gió êm sóng lặng, nước biển thật trong, mặt biển thật là yên, gió biển thật nhẹ. Trong nước biển thấp thoáng có thể thấy được rặng san hô mỹ lệ, những sinh mệnh nhỏ bé ngoan cường đang dùng năm tháng để soạn nên kỳ tích của mình, nỗ lực muốn xông ra khoải sự bó buộc của nước biển, đem sự mỹ lệ của mình bày ra cho nhân loại, có một số san hô bất hạnh bị thân tàu đụng nát, trôi nổi trên mặt biển, sau đó từ từ chìm xuống, lúc vô tình nhìn thấy còn cho rằng là cá biển đang tự do bơi lượn trong nước.

Nguồn gốc của biển Sann Hô có hai loại truyền thuyết, một loại chính là bởi vì nơi này san hô sinh trưởng diện tích lớn ở đáy biển, thứ san hô yếu ớt mà lại kiên cường này dưới sự tích lũy của hết năm này sang tháng nọ, trải qua sự xâm thực của phong ba hải lãng, còn có sự tàn phá của thuyền bè qua lại, nhưng vẫn kiên cường hình thành nên vô số bãi san hô, khiến biển San Hô bề ngoài yên bình trong con mắt của nhà hàng hải cũng trở thành hải vực nguy hiểm nhất. Do san hô và đá san hô rất nhiều, nên mảnh hải vực này cũng tự nhiên mà được gọi là biển San Hô.

Nhưng càng có nhiều người tin vào cách giải thích thứ hai hơn, đó là địa phương nào đó ở hải vực này ẩn giấu quản lý tài phú khổng lồ của nữ thần San Hô, nàng nắm giữ những san hô đỏ giá trị liên thành, nếu như may mắn có được một nhánh, sẽ từ đó một bước lên trời, trở thành người phú quý người người ngưỡng mộ, trong giới quyền quý của đế quốc Đường Xuyên, thưởng thức san hô và thu chứa san hô đã thành phong tục, nhất là san hô đỏ trân quý vô cùng, thiên kiều bá mỹ, long lanh trong suốt, ôn nhuận mê người. Loại linh vật ngàn năm duy nhất có sinh mệnh trong loại châu báu không biết đã mê hoặc tâm linh bao nhiêu người.

Mặc dù các triều đại không biết có bao nhiêu ngự sử chính trực nhiều lần dâng thư yêu cầu hoàng đế bệ hạ thay đổi cái loại phong tục xa hoa lãng phí này, cấm chỉ khai thác và giao dịch san hô đỏ, nhưng đành chịu. San hô đỏ mỹ lệ tuyệt luân đích xác hấp dẫn quá nhiều ánh mắt các vị quyền quý, hoàng đế bệ hạ chẳng những không hạ lệnh mạnh mẽ đả kích, ngược lại chính bản thân cũng bị san hô đỏ mê người chinh phục, làm hoàng cung trở thành nơi cất chứa san hô lớn nhất, san hô đỏ cũng bởi vì thế mà trở thành cống phẩm, giá trị càng thêm đắt đỏ.

Vì khai thác san hô đỏ, con người đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp, một số nhà khai thác thậm chí vì thu thập san hô đỏ mà không tiếc lấy sinh mạng mình ra trả giá, tiềm nhập vào trong bãi san hô như mê cung tiến hành tìm tòi, ý đồ tìm những tinh linh mỹ lệ nhất kia. Mỗi năm vào tháng mười, chính là mùa tìm kiếm và khai thác san hổ đỏ tốt nhất, bởi vì mặt biển vào tháng này hết sức bình lặc, bình lặng tới mức cả mặt biển giống như một khối gương trong suốt trơn nhẵn, chỉ có thuyền bè khi đi qua mới vẽ ra những bông hoa sóng mỹ lệ trắng muốn, nước biển cũng trong xanh vô cùng, trong xanh tới mức trong nước biển mở mắt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng vật thể ngoài mười mét, đây là điều quan trọng, nếu không nhìn thấy cái gì sao còn có thể khai thác san hô?

Vũ Văn Phi Dương chính tại lúc mùa thu tháng mười tới biển San Hồ yên bình mỹ lệ, chuẩn bị dùng thuyền chắc pháo mạnh đem khối hải vực mỹ lệ này hoàn toàn biến thành biển lục địa của nước Mã Toa. Là đứa cháu thứ tư của hoàng đế nước Mã Toa, Vũ Văn Hận Thiên, là đại nhi tử của tổng tư lệnh hải quân nước Mã Toa Vũ Văn Hãn Hải, là quan chỉ huy của hạm đội Phi Dương thực lực hùng hậu nhất của nước Mã Toa, hắn tin chắc thắng lợi có được sẽ hoàn toàn không cần hao phi bất kỳ công phu gì, mà cái thắng lợi này, không chút nghi ngờ gì sẽ đem công lao của mình thêm nổi bật, thậm chí có khả năng làm quân hàm sáng rực rỡ của mình tăng thêm một ngôi sao vàng cũng chưa biết chừng.

Người thanh niên hai mươi tám tuổi được tất cả báo chí quân đội của nước Mã Toa tuyên dương rầm rĩ là “nhân tài mới xuất hiện của hải quân nước Mã Toa” một mình kiêu ngạo đứng trên mũi thuyền, mắt nhìn phía xa, dùng ánh mắt kẻ bề trên nhìn biển San Hô dưới chân, trên khuôn mặt cương nghị tuấn tú mang theo một vẻ hâm mộ kỳ vọng, hắn bị biển San Hô mỹ lệ trước mắt hấp dẫn sâu sắc, hắn trước nay chưa từng nhìn thấy qua mặt biển mỹ lệ như thế, nước biển trong xanh như thế. Bãi san hô trong nước đẹp như tranh vẽ, mỗi một thành viên của gia tộc Vũ Văn nước Mã Toa tựa hồ đối với sự hân thưởng cái đẹp đều có thiên phú độc đáo, hắn đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Ở bên trái hạm đội Phi Dương khổng lồ mà có trật tự đều đều tiến lên, hắn nhìn thấy rất nhiều những vòng tròn do bãi san hô tạo thành, chúng lấp ló nổi trên mặt biển, lẻ tẻ mà có trận tự vây thành một hình vòng tròn, giống như một vòng hoa tươi ném trên mặt biển xanh, lại giống như một chuỗi vòng cổ trân châu bạch ngọc rơi trên mặt biển, rực rỡ sắc màu, sóng biển đánh lên trên bãi san hô, bắn lên bọt nước tung tóe trắng muốt như ngọc, vẻ đẹp như thế, mặt biển phụ cận đảo Tát Đinh trước nay chưa từng có, sóng biển của biển Tát Đinh đủ để có thể phá hủy bất kỳ điều kiệu sinh trưởng nào của san hô.

Tiếng bước chân khe khe ở phía sau vang lên.

Vũ Văn Phi Dương cao ngạo ngẩng đầu lên, trên mặt không chút che dấu mang sự phẫn nộ mà kinh bỉ sâu sắc, hai tay chống nạnh, mắt nhìn đại hải, lớn giọng nói: “Đám mọi rợ ngoại lai kia thật sự không thể tin được, hải vực mỹ lệ như vậy lại có thể vô thanh vô tức bị bọn chúng chiếm cứ, cũng không thông báo cho ta một tiếng, ta hết sức khinh bỉ hành vi của bọn chúng, đợi đánh bại đế quốc Đường Xuyên rồi, ta sẽ bảo phụ thân đem bọn chúng về quê làm ruộng hết.

“Đây là chuyện có thể thấy được rõ ràng rồi, tư lệnh quan của tôi.” Giọng nói cung kính nịnh bợ vang lên sau lưng Vũ Văn Phi Dương, một tham mưu trưởng khuôn mặt tươi cười xuất hiện bên cạnh hắn, lão vốn là một ông già đã hơn năm mươi tuổi, nhưng lại cứ muốn làm ra vẻ vô cùng sùng bái Vũ Văn Phi Dương, cảm giác đó như sau khi ăn phải một con ruồi vậy, giống như tên nô bộc ti tiện nhất nhìn thấy chủ nhân tôn quý hận không thể phủ phục trên mặt đất liếm ngón chân của y.

“Bọn chúng không chịu nói với ta, nhưng ta còn chẳng phải vẫn tới sao? Ha ha, những tên gia hỏa này đáng phải tru di cửu tộc, bao lần phản đối hành vi của ta, nếu như chẳng phải là nể mặt gia gia của ta, ta sớm đã cho chúng biết mặt rồi! Tạ Tịch Á, ngươi thấy chúng ta lần này có thể đại công cáo thành không?” Khuôn mặt tuấn tú của Vũ Văn Phi Dương chuyển qua một tia sát ý âm lãnh, bóp chặt nắm đấm nói.

“Đây là chuyện hiển nhiên rồi, công tích của ngài sẽ hoàn toàn bao trùm bọn chúng! Ngài sẽ là tướng soái số một thực sự của hải quân nước Mã Toa! Chiến báo chúng ta thắng lợi đoạt được đảo Sùng Minh đã gửi đi rồi, nửa tháng sau nó sẽ tới được Đạt Mông Thái Kỳ, người đưa tin của bộ hải quân khẳng định sẽ ngựa không ngừng vó đem nó tới ngự thư phòng của hoàng đế bệ hạ, tới lúc đó hoàng đế bệ hạ nhất định vì tôn tử có tầm nhìn xa nhất của người mà cảm thấy kiêu ngạo, thậm chí nhỏ nước mắt vui mừng.” Tạ Tịch Á mặt đầy nụ cười nói, mỗi một chữ đều làm Vũ Văn Phi Dương lòng hoa nở rộ, con mắt nhỏ của lão mở ra nhìn khắp bốn phía, hạ thấp giọng thần bí nói: “Người nhất định sẽ tính lại vấn đề người kế thừa hoàng vị.”

Vũ Văn Phi Dương rõ ràng có chút kinh hãi, tựa hồ cảm thấy câu nói cuối cùng của Tạ Tịch Á quá cuồng vọng rồi, điều này nếu là ở trên lục địa, sẽ là chuyện hết sức kỵ húy, cho dù thân phận tôn quý của hắn cũng không thể làm hắn chạy thoát được vận mệnh ngũ mã phân thây, bất quá hắn chỉ nghĩ trong đầu như vậy thôi, rất nhanh liền thoải mái tiếp thụ điều này. Nơi đây lại chẳng phải là lục địa, mà là trên đại dương, vào lúc này, hắn tin tưởng trừ minh ra, các huynh đệ khác cũng đang có ý nghĩ giống như vậy, thậm chí có khả năng trong lòng nguyền rủa bốn chữ Vũ Văn Chấn Thiên, trách móc ông ta vì sao còn sống trên thế giới này, ông ta dù sao cũng đã sống trên chin mươi năm rồi, không nên cản trờ tiền đồ của người trẻ tuổi nữa, ông ta thậm chí phải nên đem hoàng vị truyền cho người kế thừa nào đó rồi, mà không phải tiếp tục ở lỳ trên vị trí cửu ngũ chí tôn.

Nhìn thấy Vũ Văn Phi Dương không đổi sắc mặt vui sướng tiếp thụ việc mình vỗ mông ngựa, Ta Tịch Á tức thì mặt mày hớn hở, biết tiền đồ của mình lại thêm một sự đảm bảo, vì thế cao giọng hưng phấn nói: “Đảo Sùng Minh là vị trí chiến lược quan trọng nhường nào, nó nói liền biển San Hô và biển Á Đinh, là yết hầu của hai biển, chỉ cần khống chế được nó, chúng ta liền có thể hoàn toàn cắt đứt tất cả liên hệ của đế quốc Đường Xuyên với bên ngoài, đem cả biển San Hô và Nam Hải biến thành biển lục địa của chúng ta, dựa vào đảo Sùng Minh, tiến có thể công, lùi có thể thủ. Đây là chuyện vinh diệu nhường nào, bọn mọi rợ ngoại lại kia căn bản không có nhãn quan như vậy, chỉ có thiên phủ không gì bì kịp của ngài mới có thể nhìn thấy tính trọng yếu của nó. Ngài vừa đề xuất kế hoạch đánh úp đảo Sùng Minh, ngay cả Khắc Mã Nạp Mạn đại nhân cũng đồng ý với kế hoạch đại nhân của ngài, lập tức cho ngài điều khiển hai vạn lục quân tinh nhuệ nhất làm lực lượng Thái Sơn áp đỉnh… đương nhiên rồi, kỳ thực chúng ta căn bản không cần lục quân tới giúp đỡ, chỉ cần hỏa pháo hủy thiên diệt địa của hạm đội Phi Dương chúng ta, là có thể đem mọi thứ trên đảo Sùng Minh san thành bình địa, gồm cả chuột gián trong đó. Bất quá bước chân tôn kinh của ngài không thể dẫm lên mảnh đất không sạch sẽ đó, chúng ta vẫn chỉ đành mời lục quân tới quét rọn một chút rác rưởi trên mặt đất, tránh để làm bẩn giày của ngài, cũng tránh cho sau này lục quân nói hạm đội Phi Dương vĩ đại tham công, quan tư lệnh tôn tính, ngài nói co phải không?”

Vũ Văn Phi Dương rất dễ chịu, khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn giãn ra giống như mùa xuân đã tới vậy, tâm tình vui sướng nói: “Hạm đội Phi Dương chúng ta đương nhiên sẽ không tham công, chúng ta là công bằng nhất, quan hệ của chúng ta và lục quân luôn luôn đều là tốt nhất, cho nên Mạch Khắc Mã Nạp Mạn mới ủy phái cho ta lục quân tinh nhuệ nhất, bọn họ vốn là chuẩn bị tiêu diệt quân đội còn sót lại của nước Lữ Tống, nhưng dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của ta, y tạm thời đem đệ nhất sư đoàn lục quân đế quốc đơn vị có lịch sử ba trăm năm giao cho ta sử dụng, ta đương nhiên phải cảm tạ ân tình của y.… ừm, ta cũng rất lâu không nhìn thấy thê tử mỹ lệ của y rồi, đó đúng là một quả ớt nhỏ mềm mại, mùi vị rất tuyệt….”

Tạ Tịch Á đảo con ngươi, hiểu ngầm trong lòng hạ thấp giọng cười, cúi đầu khom lưng nói: “Đây là phúc khí của Mạch Khắc Mã Nạp Mạn, không có điện hạ ngài ủng hộ, y có thể lên tới vị trí bộ quân vụ sao? Cho dù y muốn làm một cái vị trí trông cửa cũng không thể, thê tử y mỹ lệ, đó là phúc khí của y, có thể được điện hạ ngài nhiều lần sủng hạnh, cũng có thể có mang một vị điện hạ danh phù kỳ thực ấy chứ!”

Vũ Văn Phi Dương tay đặt lên mạn thuyền, cuồng vọng cười ha hả: “Đương nhiên! Ta ở trên giường nỗ lực trước nay đều có hiệu quả tuyệt vời, giống như hỏa pháo của hạm đội Phi Dương, bách phát bách trúng, quyết không thể trượt. Đợi khi hạm đội Phi Dương khải hoàn, mọi người sẽ phát hiện, nhi tử của quân vụ bộ Mạch Khắc Mã Nạp Mạn đại nhân sẽ trông giống ta mà không giống y… có chuyện gì khẩn cấp sao?”

Phó quan thông tin rảo bước đi tới đem theo một phần tình báo, hai tay đưa cho Tạ Tịch Á, sau đó lập tức xoay người rời đi.

Tạ Tịch Á cúi đầu nhìn tình báo, mày nhíu lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.