[Dịch] Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 122 : Nguyệt Quang Lang Nha (trung)




Đùng đoàng đoàng, xạ thủ Hốt Kỵ Thi điều khiển thổ pháo đã bắt đầu tiến hành xạ kích, đạn pháo rơi vào đám phỉ đồ, từng trận từng trận khói đen bốc lên, có không ít phỉ đồ ngã xuống. Bất quá thổ pháo của họ sau khi nã đạn lại lập tức im lìm, khiến cho đám phỉ đồ có đủ thời gian tiếp tục tiến hành công tác của bọn chúng. Nguyên thổ pháo Hốt Kỵ Thi cần phải mất đến ba bốn phút mới nhồi đạn xong lần nữa, song chỉ cần thời gian như thế thì cũng đủ cho địch nhân đi một vòng giết sạch.

“Mọi người chú ý, chỉ được phép nổ súng, không được dùng lựu đạn.” Dương Túc Phong nhìn kỹ đám phỉ đồ đang từng bước tiến về trận địa của mình, tỉnh táo truyền đạt mệnh lệnh. Trước khi kỵ binh địch nhân xuất hiện, hắn hoàn toàn không muốn gây sự chú ý lớn đến địch nhân về nơi này.

Chiến sĩ Lam Vũ quân đã bắt đầu nổ súng rải rác, mặc dù chỉ có năm mươi người nhưng lực sát thương so với xạ thủ Hốt Kỵ Thi trên đỉnh núi phía Bắc lại mạnh mẽ hơn, các chiến sĩ lần này đến đây đều là xạ thủ tinh nhuệ, vì vậy, dưới tiếng súng vang lên không ngừng, đám phỉ đồ liên tục ngã xuống. Nhưng trong lúc chiến đấu loạn xạ, cũng không ai có thể phân biệt được tên phỉ đồ nào là bị Lam Vũ quân bắn chết, tên nào bị xạ thủ Hốt Kỵ Thi bắn chết, càng không có ai nhìn thấy được Dương Túc Phong cứ bắn một phát lại giết được một tên phỉ.

Phải trả giá đắt, xong cuối cùng vẫn có một bộ phận phỉ đồ vượt qua được miệng hồ lô, tiến vào đại viện Tằng gia, nhưng nhân số bọn chúng thật sự quá ít, chỉ chưa đến ba trăm người, rất nhanh chóng bị quân phòng thủ lũ lượt ùa ra vây lấy, song phương triển khai giáp lá cà.

Hiên Kiệt đột nhiên phát ra một thanh âm cổ quái, dường như là hạ lệnh phản kích, quả nhiên đã thấy chừng ba bốn trăm xạ thủ Hốt Kỵ Thi từ trong chiến hào tiến ra, ào ào từ trên cao xông về phía địch nhân, phản kích. Vũ khí trong tay bọn họ lúc này đã được thay đổi, trong tay là Miễn Thiết loan đao dài một thước, tựa như mãnh hổ hạ sơn xông vào đám phỉ, đao quang kiếm ảnh lần lượt nhoáng lên, nhất thời máu thịt tung bay. Công phu cận chiến của người Hốt Kỵ Thi so với thuật bắn súng còn lợi hại hơn, chưa đến mười phút thời gian, đám phỉ đồ còn lại đều bị tiêu diệt sạch sẽ.

Dương Túc Phong cau mày nhìn từ kính viễn vọng, quan sát thật kỹ động tĩnh của địch nhân. Hắn hiểu rằng, nhóm phỉ đầu tiên chịu chết chỉ là để dò đường, công kích chính thức của địch nhân vẫn còn ở phía sau, từ cách điều chỉnh binh lực của đám phỉ cũng cho thấy rõ điểm này, bộ binh bọn chúng đã bắt đầu tách ra, để lộ một con đường lớn ở chính giữa.

Dương Túc Phong thấp giọng nói: “Kỵ binh của địch nhân sẽ tiến lên, pháo binh chuẩn bị.”

Tang Cách gật đầu, hiểu ý, tự mình đi chỉ huy pháo binh xạ kích.

Quả nhiên, vài phút sau, mặt đất phía xa đã xuất hiện chấn động rất nhỏ, tiếp theo là một vạch màu đỏ xuất hiện, vạch đỏ càng lúc càng lớn, rốt cuộc phát triển tựa như một mặt biển đỏ tươi, như thủy triều cuốn đến. Đón ánh dương quang, hải dương màu đỏ và mã đao tỏa sáng hòa vào nhau tạo thành một cảnh tượng tử vong làm lạnh lẽo lòng người. Dương Túc Phong thử đánh giá qua lực lượng của địch nhân, ước chừng có ba ngàn kỵ binh tiến lên. Toán kỵ binh này mặc giáp màu đỏ, cả người như thấm đẫm máu tươi, bọn chúng giơ cao mã đao thật dài, lan nhanh từ phía chân trời lướt đến.

Mặt đất đã bắt đầu run rẩy, phảng phất như tử thần bắt đầu vũ khúc của mình.

Giống như kỵ binh các dân tộc du mục ở cao nguyên huyết sắc, chiến mã của kỵ binh phỉ đồ Nguyệt Quang Lang cũng không có phòng hộ, vó ngựa tung bay đạp đất như sét đánh mùa xuân, bọn chúng chỉ chú trọng vào tốc độ kinh người và lực trùng kích thật mạnh mẽ, chú trọng vào kỹ thuật cưỡi ngựa và đao pháp tàn độc chính xác, tựa như một mũi đao nhọn trong nháy mắt đã có thể mổ tung trái tim của địch nhân.

Dương Túc Phong đưa kính viễn vọng lên, tìm thân ảnh Sương Nguyệt Hoa. Từ miệng của Hiên Kiệt và đám người Tằng Củng, Dương Túc Phong biết được Sương Nguyệt Hoa sở dĩ có thể cùng Du Tiên Thi, Đông Phương Nhất Luyến kết hợp làm ác với nhau là vì ngoại trừ sự xinh đẹp của nàng ra còn là nhờ năng lực điều khiển kỵ binh gần như trời phú của nàng nữa, vì thế mà chỉ vài năm ngắn ngủi, Nguyệt Quang Lang đã trở thành một trong những bá chủ của Trinh Xuyên đạo.

Mấy giây sau, Dương Túc Phong đã phát hiện ra ở trung tâm đám kỵ binh màu đỏ thân ảnh của Sương Nguyệt Hoa, chỉ thấy tóc dài bay phấp phới, mình khoác trường bào màu tím có vẻ rất mạnh mẽ, thân hình thon dài trên lưng ngựa khẽ rung động, bộ ngực cao vút cũng theo vó ngựa mà nhấp nhô, tản ra mị lực mê người, chỉ tiếc là khuôn mặt vẫn bị che sau khăn che mặt, không nhìn được rõ ràng, bất quá như thế lại càng khiến cho người khác thấy thêm bí ẩn tò mò.

Ngẳn ngủi hơn mười giây, ba ngàn kỵ binh đã hoàn triển khai ra dáng vẻ thật của mình, bọn chúng như tinh linh trên mặt đất, di chuyển cực kỳ khéo léo nhanh nhẹn, nhưng bởi vì hạn chế về địa hình nên khi bọn chúng tiến vào miệng hồ lô thì không tránh được phải thu hẹp đội hình. Theo động tác tay của Sương Nguyệt Hoa, đại bộ phận kỵ binh giống như thủy triều, dũng mãnh xông lên đỉnh núi phía Bắc, ý đồ dùng tốc độ cực nhanh phá vỡ phòng tuyến của đối phương, một bộ phận khác ít hơn tiếp tục xông về phía trước, vượt qua miệng hồ lô, tiến vào đại viện Tằng gia, mang theo tâm ý hoàn toàn không sợ chết tiến vào miệng hùm.

Thân ảnh thon gọn mạnh mẽ của Sương Nguyệt Hoa theo đợt thủy triều tiến lên đỉnh núi phía Bắc, trường bào tím trong cơn lốc đỏ khiến cho người khác đặc biệt chú ý đến.

“Khai pháo!” Nhìn thấy địch nhân sắp tiến vào vị trí miệng hồ lô, Dương Túc Phong trầm giọng hạ lệnh.

Đợt đạn pháo đầu tiên bay lên không rơi vào đội ngũ kỵ binh, nổi lên một cụm khói, khói tan đi, mọi người đều thấy cảnh tượng người chết ngựa ngã thật thảm thiết, kỵ binh ngã xuống lại bị đồng bọn phía sau giẫm lên, biến thành nhục tương. Đợt đạn pháo thứ hai lại tiếp tục bay lên, rơi xuống vị trí nổ mạnh vừa rồi, nhất thời lại có một nhóm kỵ binh cắm đầu xuống, tiếp tục tái diễn vận mệnh như trước, ngựa ngã xuống đất cũng thế, không thể tránh được vận số bị giẫm đạp, số còn lại không bị đạn pháo đả thương thì rối loạn khắp nơi.

Mặc dù kỵ binh trùng kích với tốc độ rất nhanh, nhưng Dương Túc Phong phân chia thời gian bắn cho Bách Kích pháo, khiến cho đạn Bách Kích pháo phát ra gần như không gián đoán, rơi vào miệng hồ lô có độ rộng không đến một trăm thước, mỗi kỵ binh tiến qua miệng hồ lô đều gặp phải đạn pháo nổ mạnh. Theo cơn mưa đạn của Bách Kích pháo rơi xuống, kỵ binh của phỉ đạo Nguyệt Quang Loang ngày càng thưa thớt, kỵ binh chết đi càng ngày càng nhiều hơn.

“Súng trường tự do xạ kích, tự do ném lựu đạn.” Dương Túc Phong lạnh lùng hạ lệnh.

Đoàng đoàng đoàng, tiếng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ bắt đầu vang lên, pha lẫn với tiếng nổ mạnh của Bách Kích pháo, kỵ binh địch nhân rơi rụng càng nhiều hơn nữa, kỵ binh phỉ đồ gần miệng hồ lô cơ hồ bị rơi vào ác mộng, hoàn toàn không biết nên làm gì nữa, có tên theo bản năng tiếp tục xông đến trước, có tên chuyển ngựa xông lên đỉnh núi phía nam, có tên quay ngựa quay trở về đường cũ, tất cả càng khiến cho miệng hồ lô trở nên hỗn loạn, có không ít tên va chạm hẳn với đồng bọn của mình khiến cho người ngựa ngã liểng xiểng.

Đội kỵ binh xông lên đỉnh núi phía bắc cũng cảm giác được là không ổn, nhưng dưới tốc độ quá cao, bọn chúng cũng không kịp điều chỉnh đội ngũ đã như một trận gió lướt lên sườn núi, xông về phía phát ra đạn của xạ thủ Hốt Kỵ Thi. Nhưng chông tre và lưới sắt rất dày đặc đã gây ra rắc rối và thương vong rất lớn cho bọn chúng, ngựa của bọn chúng liên tiếp ngã xuống, người cũng theo đó bị quẳng rơi trên mặt đất, nếu không bị chông tre đâm chết, thì cũng bị đồng bọn giẫm đạp mà chết. Dưới sự chỉ huy của Hiên Kiệt, người Hốt Kỵ Thi đã thay vũ khí bằng trường mâu dài gần hai thước để chờ đợi.

“Oanh kích kỵ binh trên sườn núi phía bắc.” Nhìn thấy đám phỉ còn sót lại ở miệng hồ lô quá hỗn loạn, Dương Túc Phong quyết định hạ lệnh chuyển hướng tấn công.

Bách kích pháo lập tức điều chỉnh mục tiêu xạ kích, phát pháo đầu tiên đã rơi vào đất trống, nhưng chỉ cần điều chỉnh thêm một chút, đạn pháo dày đặc bắt đầu rơi xuống xung quanh Sương Nguyệt Hoa, khu vực đó đã sớm bị pháo binh đo đạc chính xác, phía trước năm mươi thước là kẽm gai dày đặc khiến cho bọn chúng không cách nào xông lên được, nghẽn lại một chỗ, làm mục tiêu ngon lành cho pháo binh, mỗi một phát pháo rơi xuống đều có một đám kỵ binh ngã nhào cả người lẫn ngựa, bao gồm cả Sương Nguyệt Hoa bên trong, có hàng rào thép phía trước, kỵ binh căn bản không cách nào vượt qua, thân ảnh của nàng trong nháy mắt đã bị đội hình kỵ binh phủ kín.

“Đáng tiếc, ngọc nát hoa tan.” Vũ Phi Phàm đưa kính viễn vọng lên, nói với vẻ tiếc nuối.

Lúc này, đám kỵ binh vọt qua miệng hồ lô đã đến trước đại viện Tằng gia, lập tức va phải quân phòng thủ ở đó. Những lô cốt không theo quy tắc nào đã cản trở chiến mã bọn chúng, mã đao của bọn phỉ lại không với được đến quân phòng thủ dưới sự bảo vệ của lô cốt, bọn chúng lập tức lâm vào cảnh cơn thủy triều ngấm vào mảnh đất khô, nhanh chóng biến mất.

Cùng lúc đó, đám kỵ binh của phỉ đồ rốt cuộc cũng đã có một ít vượt qua được chông tre và hàng rào dây thép, va chạm kịch liệt với người Hốt Kỵ Thi, chiến mã xông đến gặp phải trường mâu dài gần hai thước chờ sẵn, tạo thành một trận mưa máu. Từ kính viễn vọng, chỉ thấy Hiên Kiệt cũng cầm một thanh loan đao dài một thước chém vào chân ngựa, ngựa quỵ xướng, tên kỵ binh bị ném ra xa sáu bảy thước, còn chưa kịp định thần đã bị chiến sĩ Hốt Kỵ Thi chém rơi đầu.

“Không cần lo cho bọn họ nữa, tiếp tục công kích đám địch nhân phía sau, phong tỏa năm mươi thước phía trước hàng rào sắt.” Dương Túc Phong bình tĩnh hạ lệnh cho pháo binh.

Phỉ đồ Nguyệt Quang Lang ở phía xa cũng đã nhìn ra sự bất ổn, bọn chúng cũng đã bắt đầu rục rịch tiến tới.

Đạn pháo dày đặc mà chuẩn xác tiếp tục rơi xuống tiêu diệt kỵ binh. Chiến mã và thi thể đổ xuống sườn núi phía bắc rất nhanh chất dầy đặc trên khắp mặt đất, nhưng kỵ binh phía sau vẫn theo quán tính, tiếp tục vọt về phía trước, giẫm đạp lên thi thể trên mặt đất, cảnh tượng thê thảm thực không đành lòng.

Nhưng ở trong cảnh tượng như địa ngục A Tu La đó, một bóng người màu tím vẫn quật cường đứng lên, hiển nhiên là Sương Nguyệt Hoa, chỉ thấy nàng nhảy lên một chiến mã khác, tiếp tục xông đến, trường kiếm trong tay nàng nhanh chóng chém bay đầu một chiến sĩ Hốt Kỵ Thi, máu tươi phún thẳng lên trời. Một chiến sĩ Hốt Kỵ Thi khác không biết có phải là bị vẻ đẹp của nàng hấp dẫn hay là bị sự tàn độc của nàng uy hiếp mà đứng ngây người giơ loan đao, hoàn toàn không có phản ứng, kết quả là bị nàng một kiếm hất lên ném vào đám người mình, quán tính mạnh mẽ khiến vài người cũng phải ngã xuống.

Hiên Kiệt tức giận quát lên một tiếng, muốn xông về phía nàng, nhưng kỵ binh chung quanh đã liều chết vây hắn lại, Sương Nguyệt Hoa trong vài giây ngắn ngủi đã giết liên tục mấy người, trường kiếm trong tay nàng đã trở thành phát ngôn của tử thần, cơ hồ không có ai dám đến gần nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.