[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 85 : Chém sói




Tiêu Bố Y án binh bất động, một mặt là bởi vì sợ bất kính với Bì Già, nguyên nhân quan trọng nhất cũng không có nói với Hàn Tuyết, hắn không muốn tranh công với Lục An Hữu.

Lần này Lục An Hữu thân là Lĩnh đội, chủ động hộ tống Bì Già đi Phó Cốt, đương nhiên là vì muốn tạo nên ấn tượng tận tâm hết sức với các thương nhân, Tiêu Bố Y mạo muội ra tay, chuyện không thành thì bị người nhạo báng còn chưa nói tới, sự thành nói không chừng cũng không phải là chuyện tốt.

Các thương nhân như bầy kiến lo lắng chạy tới chạy lui, không lâu lại chạy đến tìm Tiêu Bố Y. Vô luận tình huống gì, Tiêu Bố Y xem ra đều trấn tĩnh như thường, không loạn chừng mực, điều này làm cho mọi người nhìn thấy hắn trong lòng đều rất trấn định.

Trận chém giết trong đêm mưa lúc trước, người khác cách họ quá xa nhìn không ra, nhưng Tiêu Bố Y vì bảo hộ thương đội đổ máu liều mạng, mọi người đều thấy rõ.

Cho dù đêm đó Tiêu Bố Y rất chật vật, nhưng chỉ có vài huynh đệ mà giết được mười mấy người, đem Lịch Sơn Phi đánh lui, điều này trong mắt các thương nhân là cực kỳ có năng lực, tẫn tâm tẫn trách. Đương nhiên đánh lui Lịch Sơn Phi là ba người hợp lực, trừ Tiêu Bố Y ra, còn có Bối Bồi cùng Lục An Hữu, nhưng các thương nhân lại dễ dàng đem công lao tính lên đầu Tiêu Bố Y, bọn họ đều cho rằng, bản thân đã hiểu được Cao gia vì cái gì mà phái Tiêu Bố Y làm Phó lĩnh đội, người này làm việc bình tĩnh, sâu không lường được.

Thương đội bất động hai ngày, có thương nhân đã rất bất mãn, cũng có người đã nén giận không được. Đương nhiên vô luận co tức giận như thế nào, bọn họ cũng không dám đi tố khổ với Bối Bồi, cho nên đối tượng tố khổ đương nhiên là Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y vô luận tố khổ như thế nào, thần sắc đều nhẫn nại, phi thường kiên nhẫn, lại hết sức đồng tình. Các thương nhân sau khi tố khổ, tâm tình cũng thoải mái hơn, sự hảo cảm đối với Tiêu Bố Y lại càng tăng thêm một tầng.

Đồng tình không cần tốn tiền, nhưng lại có thể kiếm được tiền, Tiêu Bố Y một phen đồng tình, túi tiền của các huynh đệ lại sung túc thêm không ít, bởi vì các thương nhân yêu thì yêu cả đường đi lối về, không có việc gì cũng cấp cho mấy huynh đệ này chút tiền, tuy không phải là tiền thù lao, nhưng các huynh đệ đều biết, so với tiền thù lao thì còn quý trọng hơn rất nhiều.

Các huynh đệ đều lén nghị luận, thì ra còn có cách kiếm tiền nhanh hơn, đó là sự đồng tình của Thiếu đương gia.

Đã qua ba ngày, cũng đã qua rằm, các thương nhân đều rất nôn nóng, uể oải tới lui. Bởi vì căn cứ theo tin tức của Bối Bồi, Khả Đôn giá nữ có thể đã rời đi, vậy có đi Phó Cốt hay không thì còn ý nghĩa gì nữa?

Tiêu Bố Y mấy ngày nay buổi tối thì luyện đao, ban ngày thì ngẫm nghĩ chiêu thức, nhưng đại hán trọng đồng cũng không có xuất hiện, làm cho hắn chỉ cảm thấy hai người thực không có duyên phận. Có một số thương nhân nhận nại không nổi, tìm Bối Bồi hỏi cho rõ, nhưng cũng không có đáp án chính xác nào, không cần hỏi ta, ta cũng không biết trả lời.

Các thương nhân từ kỳ vọng đến tuyệt vọng, lại càng bất mãn với Lục An Hữu. Cảm tình của con người đích xác là kỳ quái, nếu xem một người thuận mắt, cho dù mặt hắn có rỗ chằng rỗ chịt cũng xem như là tuấn tú, nhưng nếu đã xem không vừa mắt, thì có thể nào cũng là khó coi. Mọi người cuối cùng thầm nghĩ đợi Lục An Hữu dẫn Bì Già trở về, sau đó khởi hành đi Bạt Dã Cổ sớm một chút, nói không chừng còn có thể làm ăn được.

Lục An Hữu không có trở về, thủ hạ mà hắn dẫn đi trở về, mang theo hai tin tức, một tốt một xấu. Tốt đương nhiên là Khả Đôn tuy vẫn ở tại Phó Cốt, không biết vì nguyên nhân gì, con gái của Khả Đôn vẫn không xuất giá. Xấu chính là, bởi vì Tù trưởng Niết Đồ ngăn cản, nên Bì Già vẫn không gặp được Khả Đôn, cho nên Lục An Hữu vẫn ở đó, chờ đợi thời cơ gặp Khả Đôn.

Các thương nhân trước vui sau buồn, Tù trưởng Phó Cốt Niết Đồ đã ra mặt, chuyện này xem ra cũng không đơn giản.

Tiêu Bố Y lúc này mới phát giác Hàn Tuyết rất thông minh, nhìn thấy các thương nhân đều nhìn mình, rốt cuộc cũng phải hắng giọng, chậm rãi đi đến bên cạnh Bối Bồi.

"Không cần hỏi ta biện pháp, ta cũng không có" Bối Bồi ánh mắt nhìn trời thu hồi lại, dừng ở trên mặt Tiêu Bố Y.

Bên cạnh Tiêu Bố Y là tứ đại thương nhân, gần đây cũng đã thành bằng hữu, nghe được Bối Bồi vẫn lãnh đạm nưh dự kiến, đều nhìn nhau cười khổ.

"Bối huynh tuy không có biện pháp, ta cũng có biện pháp của ta, không biết có nên nói hay không?" Tiêu Bố Y lại cười nói.

Các thương nhân tinh thần phấn chấn, có chút ngoài ý muốn, Bối Bồi vẻ mặt cũng ngạc nhiên, "Ngươi có biện pháp gì, ở đây chờ sao?"

"Ở đây chờ đương nhiên không phải là biện pháp" Tiêu Bố Y cười nói: "Chẳng qua bên cạnh ta có bằng hữu quen biết với một tỳ nữ của Khắc Lệ Ti Tháp Cách, nếu thông qua quan hệ này, dùng một chút tiền tài, nói cho Khắc Lệ Ti Tháp Cách về tình hình của thương đội, nói không chừng sự tình sẽ có chuyển biến".

Các thương nhân đều ngẩn ra, bởi vì theo biểu hiện của Tiêu Bố Y, hắn đối với nơi này không chút quen biết, không nghĩ đến mây trên trời nói không chừng đám nào cũng có thể có mưa, bằng hữu của Tiêu Bố Y lại quen biết với tỳ nữ của Tháp Cách? Nghe hắn nói cũng rất khả thi, các thương nhân đều cảm thấy đáng thử một lần.

Tiêu Bố Y nói nửa thật nửa giả, mang tính chất mua chuộc nhờ vả, một nguyên nhân bởi vì người khác sẽ không tin bằng hữu củ hắn lại quen với Tháp Cách, nếu truy cứu ra, chẳng khác nào là vạch trần thân phận của Hàn Tuyết, một nguyên nhân khác đương nhiên là, cho dù thất bại, cũng có thang để rút lui, lực lượng của tỳ nữ dù sao cũng nhỏ bé. Hiện tại thấy các thương nhân đều nóng như lửa đốt, Tiêu Bố Y cũng phải bất chấp mặt mũi của Lục An Hữu.

"Thật ra đề nghị của Bố Y cũng rất đáng để thử một lần" Viên Lam lấy tư thế cùng áp lực như Thái Sơn tận lực ủng hộ.

Vốn tưởng rằng Bối Bồi sẽ cười nhạt mà bỏ qua, không nghĩ tới hắn lại không chút do dự, phất tay nói: "Tốt lắm, ngươi cùng bằng hữu của ngươi vào lúc mặt trời mọc xuất phát, chuyện của thương đội có thể giao cho ta, cho ngươi thời hạn năm ngày, vô luận có được hay không cũng phải trở về thông báo".

Tiêu Bố Y ngẩn ra, ôm quyền nói: "Vậy thương đội nhọc công Bối huynh rồi".

Bối Bồi thản nhiên nói: "Chức trách nơi thân, không dám không ra sức".

Các thương nhân thầm nghĩ, ở cùng với người này lâu như vậy, giờ mới nghe những câu giống tiếng người.

Tiêu Bố Y không nghĩ đến sự tình lại thuận lợi như thế, lập tức báo cho Hàn Tuyết, đương nhiên đối với bên ngoài vẫn là Tiết Hàn, bởi vì Hàn Tuyết quen với tỳ nữ của Tháp Cách, trong mắt các thương nhân giá trị cũng tăng rất nhiều. Các thương nhân không nói hai lời, liền cấp cho Tiêu Bố Y mười lượng vàng, một gói to ngân đậu, xem như là chuẩn bị cho tỳ nữ kia.

Tiêu Bố Y biết bọn họ không thiếu nhất chính là tiền, cũng không từ chối, huống chi đi làm việc công thì phải có công phí. Cho nên mang theo vàng, ngân đậu, cùng sự kỳ vọng cùng Hàn Tuyết lên đường, trong lòng thật ra cũng lo lắng, nhưng biểu hiện vẫn là bất động thanh sắc.

Cách xa thương đội chừng mười dặm, Hàn Tuyết không nói hai lời, trước tiên là nói đi hướng bắc, tuy không phải là trở lại đường cũ, Tiêu Bố Y cũng không nghi ngờ, thúc ngựa theo sau.

Hai người sáng sớm xuất phát, một hơi đi đến trưa, phía trước đã có núi non trập trùng, liên miên không dứt.

Hàn Tuyết lúc này mới chỉ roi ngựa, "Ta biết trong này có đường nhỏ, tuy gập ghềnh khó đi, chẳng qua có thể tới được bên trong Phó Cốt. Ta nghĩ từ nơi này vào Phó Cốt, sẽ không bị người Phó Cốt ngăn trở. Chúng ta đến đó có thể mua quần áo lẫn vào, chúng ta đều là người lạ, không giống như Bì Già nên dễ gây chú ý, chỉ cần có thể gặp được Khắc Lệ Ti, ta nghĩ nhưng chuyện khác cũng sẽ không thành vấn đề".

Tiêu Bố Y gật đầu, đây là lần đầu tiên hắn nghe chú ý của Hàn Tuyết, đột nhiên phát hiện suy nghĩ của Hàn Tuyết cũng rất rõ ràng, làm việc đều có kế hoạch.

Hai người tùy tiện ăn chút lương khô, nghỉ ngơi một chút rồi giục ngựa nhập sơn, Hàn Tuyết vẫn cưỡi ngựa đi trước, thuật cưỡi ngựa cũng không tệ. Đường nhỏ gập ghềnh, rất nhiều chỗ đều là cỏ cây um tùm, loạn thạch đầy đường, Hàn Tuyết thật cẩn thận điều khiển ngựa, lại thầm muốn sớm đến Phó Cốt, giúp Tiêu Bố Y làm chút chuyện này.

Trời đã về chiều, bóng nói ngả xuống như tâm sự của Hàn Tuyết, nàng thầm nghĩ lần này Tiêu Bố Y nếu có thể lập công lớn, khi về lại Mã ấp quá nửa là sự nghiệp có thể thành, càng được Bùi tiểu thư coi trọng, hai người trai tài gái sắc, cùng chắp cánh tung bay là tốt nhất.

Bản thân mình nhận được ân đức của hắn, vốn nghĩ không thể báo đáp được, thầm nghĩ tận tâm vì hắn làm thành việc này, nhưng mất đi Tiêu Bố Y, đời này của mình phỏng chừng cũng khó mà tìm được nam nhân tốt như vậy, chỉ sợ chung thân sẽ tiếc nuối, khi nghĩ như vậy, trong lòng cũng khẽ chua xót.

Hàn Tuyết trầm tư suy nghĩ, nhiều ít cũng có chút thất thần, đột nhiên ngựa sợ hãi hí lên một tiếng, vó trước giơ cao người dựng lên. Hàn Tuyết cả kinh, không kịp chụp lấy dây cương nên ngã từ trên lưng ngựa xuống đất.

Đừng núi không bằng phẳng, đầy những đá vụn, khi rơi xuống đất nàng lấy tay chống xuống đất, lại cảm thấy tay đau xót, đau đến thấu tận trong lòng, mờ mịt thất thố. Đột nhiên thấy tiếng gió nổi lên, Hàn Tuyết tập trung nhìn thì thấy một ác lang đang hung hăng xông tới, không khỏi hiểu ra.

Ngựa thì sợ sói, cho nên mới nhảy dựng lên, chỉ là mình đã trải qua muôn ngàn khó nhọc, mắt thấy đã có thể trở về bộ lạc, cũng không muốn dễ dàng táng thân vào miệng sói? Hàn Tuyết trong lòng mờ mịt, muốn giãy dụa thì thấy chân cũng đau nhức, lúc này mới phát hiện chân đã bị trật.

‘Băng’ một tiếng vang lên, ác lang đột nhiên quay cuồng ngã xuống đất, cổ họng cắm một mũi tên, từ trên triền núi mà lăn xuống. Tiêu Bố Y lập tức vọt xuống ngựa, chạy nhanh tới muốn đỡ Hàn Tuyết dậy.

Hắn để cho Hàn Tuyết đi trước dẫn đường, bản thân cũng không dám bất cẩn chút nào, trường cung trên vai, lúc nào cũng có thể ra tay, nhìn thấy ác lang bỗng nhiên từ trong bụi cỏ xuất hiện, trước tiên là bắn tên, sau đó mới chạy tới.

Hàn Tuyết ánh mắt chợt lóe, đột nhiên thất thanh hét lên: "Cẩn thận phía sau".

Tiêu Bố Y trong lòng rùng mình, không thể né tránh, bởi vì hắn đang ở phía trước Hàn Tuyết. Cả người đột nhiên lui ra phía sau một bước, tổng thẳng ra sau. Phía sau vang lên một tiếng rít trầm thấp, trong giây lát huyết vũ đầy trời. Tiêu Bố Y khi lui về phía sau, đơn đao đã sớm ra khỏi vỏ, vô thanh vô tức đâm ra từ dưới nách.

Chiêu này sử ra, không nói tới sói đói, cho dù là người cũng rất khó phòng bị. Tiêu Bố Y một đao sau khi đâm trúng, không chút do dự huy đao xóc lên trên, thân đao chợt nhẹ thì biết đao thế đã hết, khẽ xoay người đột nhiên xấn đao tới.

Một chiêu ba thức này, tuy so ra kém hơn đao chiêu phức tạp ghi trong đao phổ, nhưng cũng là thủ đoạn cực kỳ thực dụng.

Một đầu sói bay lên trời, thân đã bị rạch tung, huyết vũ đầy trời, Tiêu Bố Y khẽ khép mắt lại quan sát bốn phía còn có con nào nữa hay không, lúc này mới xoay người đi tới quan tâm hỏi: "Nàng có sao không?"

Hàn Tuyết chỉ vào trên người hắn, kinh hoàng nói: "Chàng bị thương?"

Tiêu Bố Y khẽ hoạt động, ngoại trừ cảm thấy sau lưng hơi đau một chút, thì cũng không có đáng ngại, lắc lắn đầu nói: "Là máu sói".

Ánh mắt chợt lóe, phát hiện tay của Hàn Tuyết máu tươi ròng ròng, vội bước nhanh tới trước ngựa, đưa tay lấy túi nước, khi trở lại, trên tay còn có thêm một bao thuốc trị thương cầm máu. Cái này là hắn lấy của Bối Bồi, Bối Bồi thật ra cũng không cự tuyệt.

Nhìn thấy chân của Hàn Tuyết cũng bị trật, Tiêu Bố Y lập tức ngồi xuống, lấy nước rửa vết thương trên tay của Hàn Tuyết, phát hiện vết thương chỉ dài chừng ngón tay, cũng không tính là sâu, mới thả lỏng tâm sự mà đắp thuốc trị thương.

Khi tay của Hàn Tuyết cùng tay hắn vừa tiếp xúc nhau, không biết là đau hay sao mà run lên nhè nhẹ, ánh mắt mơ hồ thoáng hiện nhu tình. Tiêu Bố Y cả người đầy máu, trên mặt cũng thế nhưng cũng không lau đi, xem ra có chút dữ tợn, nhưng trong mắt của Hàn Tuyết, lại rất là anh tuấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.