[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 101 :  Tranh phong




Tác Kha Đột tiên phát chế nhân, chiếm tiến cử Tiêu Bố Y trước, Dương Thỏ Truân thiếu chút nừa bi hãn làm tức chết.

Dương Thố Truân ở bên cạnh Khả Đôn đã lâu, làm thế nào mà không rồ tâm tư Khả Đôn về công lao Tiêu Bố Y lập hôm trước, nghe khâu khí của Khả Đôn liền biết đã rất thưởng thức, Khả Đôn trong thế diện nhưng rất mến tài, có ý chiêu Tiêu Bố Y vào dưới trướng. Hôm nay triệu kiến Tiêu Bố Y, Dương Thố Truân vốn muốn tiến cử Tiêu Bố Y thành Thiên phu trường, không nghĩ đến Tác Kha Đột đã tranh nói trước, thật sự làm cho hãn buồn bực lạ thường.

"Hạ thần không tán đồng" Dương Thô Truân hiện tại là vì phản đối mà phản đối.

"Ổ?" Khả Đôn hòi, "Vậy theo ý Dương khanh gia, thì nên thưởng cho Tiêu Bố Y như thế nào?”

Dương Thố Truân con măt xoay chuyến, "Hạ thần cảm thấy Bố Y tuy dũng, nhưng làm cho người ta tán thường cũng là trí tuệ khi Khả Đôn bị vây hàm vân có thề hiến ra kế sách, chu đáo toàn diện, thật hiếm có người tài văn võ song toàn như thế, chí làm một Thiên phu trưởng tựa hồ còn chưa xứng tài, nếu có thế ở lại hộ vệ bên người Khả Đôn xuất mưu lập sách, nói không chừng sẽ có tác dụng hơn".

Các thương nhân đều biến săc, hiến nhiên đều biết ở bên cạnh Khả Đôn thì có khả năng phát triến hơn, Tiêu Bố Y chỉ ngăn ngủn vài ngày mà giá trị đã tăng gấp nhiều lần, tuy các thương nhân vân coi trọng hăn nhưng đều không thế dự kiến được. Viên Lam cũng hận không thế lập tức về lại Nhừ Nam, đem nừ nhân tới nơi này đế Tiêu Bố Y xem một chút, trong lòng thầm định chủ ý, chuyện này xong nhất định là phải long trọng đề đạt hôn sự, chi là nếu Tiêu Bố Y thực ờ lại bên cạnh Khả Đôn, vậy phải làm thế nào cho phải?

"Lưu tiên sinh, không biết ý của ngài thế nào?" Khả Đôn xoay chuyến ánh măt, đã dừng ờ trên người Lưu Văn Tĩnh.

Lưu Văn Tĩnh mim cười thi lễ, "Hai vị đại nhân đều có tâm ưu ái, chỉ là ta thấy việc này lại cần phải bàn bạc kế lâu dài".

Mọi người ngân ra, Tiêu Bố Y liếc măt nhìn Lưu Vãn Tĩnh, phát hiện vè mặt hãn hòa thiện, nhưng nụ cười lại có chút cứng đờ.

"Lưu tiên sinh lời ấy là có ý gì?" Khả Đôn có chút khó hiếu, "Thường phạt phân minh mới có thế làm cho trên dưới đồng lòng, Tiêu Bố Y trước cứu người, sau giải vây, vào sinh ra tử, nếu không thường thì không nói tới thủ hạ buồn lòng, mà chỉ sợ cho dù là ta cũng sẽ không yên tâm".

Lưu Văn Tĩnh chăp tay nói: "Ta chỉ sợ Khả Đôn cho Tiêu Bố Y làm Thiên phu trường mới là thưởng phạt bất minh".

Mọi người xôn xao, đều cảm thấy Lưu Văn Tĩnh không thông tình lý, Tiêu Bố Y lại cảm thấy thú vị, cũng muốn biến hăn nói thế nào đế phục Khả Đôn, cái gì Thiên phu trường Bách phu trường, hăn vốn không đế ở trong lòng, hăn vốn không có hứng thú làm quan dưới trướng Khả Đôn, cho dù muốn ôm đùi hăn cũng sẽ đi ôm đùi Lý Uyên, làm sao mà có thế lưu lại nơi này được. Lưu Văn Tĩnh không nế mặt Dương Thỏ Truân cùng Tác Kha Đột, không biết là nhằm vào mình hay là nhằm vào hai đại nhân kia.

Quan trường minh tranh ám đấu Tiêu Bố Y đã nghe nhiều, cũng không muốn tiến vào. Lưu Văn Tĩnh nói Khả Đôn thường phạt bất minh Khả Đôn cũng không tức giận, chi hòi: "Lưu tiên sinh lời ấy giải thích thế nào".

"Chức Thiên phu trường cần phải có chiến công hách hách mới có thế đảm nhiệm, cho dù là ờ lại bên cạnh Khả Đôn, cũng phải qua nhiều năm qua trung tâm mới được. Văn Tĩnh cũng là áo vải, tuy được Khả Đôn coi trọng, nhưng cũng không dám đảm nhiệm chức vị, chi sợ là không có công lao nào, nhưng vì nhiều năm đi theo Khả Đôn lão thần mới tâm sinh bất màn. Tiêu Bố Y tuy hai lần lập công, cũng bất quá là cơ duyên xảo họp, nếu mạo muội làm Thiên phu trưởng, chi sợ dũng sĩ thảo nguyên quá nửa là không phục, làm cho nhừng công thần lâu năm cảm thấy bất công" Lưu Văn Tĩnh bình tĩnh, chân thành nói: "Ví dụ như nói Ca Đặc Tháp Khăc, lần này cũng là mạo hiếm xông ra khỏi trùng vây đề cầu cứu binh, hôm nay Khả Đôn lại chi trọng một mình Tiêu Bố Y, Ca Đặc tuy không nói, nội tâm cũng không dám bất màn với Khả Đôn, nhưng ta nghĩ ai cũng biết công lao cùng dũng khí của Ca Đặc thật sự không thua gì Tiêu Bố Y".

Hăn nói một hơi đã lôi kéo tới Ca Đặc, Dương Thố Truân cùng Tác Kha Đột tuy có tâm mượn sức Tiêu Bố Y, nhưng trong lúc nhất thời cũng không tiện đắc tội với Ca Đặc, các thương nhân tuy không rõ, lại vì Tiêu Bố Y ôm lòng bất bình, chi là bọn họ lời nói không có trọng lượng, ờ trong này thật sự không tính là gì, chỉ có thế trầm mặc.

"Ca Đặc, ngươi ý như thế nào, có tính toán gì?" Khả Đôn ôn nhu nói.

Ca Đặc bước ra khòi hàng, chăp tay nói: "Khả Đôn, Ca Đặc thực không có ý tranh công, nhưng lại cảm thấy Lưu tiên sinh nói rất có đạo lý. Lần trước chuyện săn hươu, bời vì trên đường xảy ra biến cố, Ca Đặc tuy bắn trúng hươu, Khăc Lệ Ti lại vân cảm thấy Ca Đặc vân không bằng Tiêu Bố Y, Ca Đặc không mong muốn gì, cũng không cầu phong thưởng, chi thinh Khả Đôn cho phép Ca Đặc tái đấu một trận với Tiêu Bố Y".

Các thương nhân nghe được, đều phẫn nộ bất bình, thầm nghĩ ngươi một câu không mong muốn gì, hơn nừa Lưu Văn Tĩnh lại nói dũng sĩ không phục, chăng lẽ có thế mạt sát công lao vào sinh ra tử của Tiêu Bố Y? Các ngươi nếu đối với Tiêu Bố Y không có biếu hiện gì, đó mới chân chính là làm cho người ta bất bình. Chi là bọn họ không rõ tâm ý của Khả Đôn, cả thương đội lại trông cậy vào Khả Đôn, cũng không dám lãm miệng.

"Tiêu Bố Y, ngươi hy vọng được thưởng gì?" Khả Đôn rốt cuộc hòi đến chính chủ.

Tiêu Bố Y bước ra khòi hàng thi lề, "Khả Đôn lần này săn bắn bình yên không việc gì, chính là dựa vào hồng phúc của Khả Đôn, Bố Y chi là may măn nên Lưu tiên sinh nói cũng không sai, Bố Y không dám nhận công. Chi là Bố Y lại có một yêu cầu, không biết có nên nói hay không".

Khả Đôn chậm rãi nói: "Tiêu Bố Y ngươi có gì cứ nói".

Tiêu Bố Y khóe miệng mim cười, cúi người bái dài, rồi chậm rãi nói: "Bố Y chỉ cầu Khả Đôn cát tường như ý, cũng cầu cho thương đội bình an thuận lợi".

Lưu Văn Tĩnh trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, không khòi thầm đọc lại nhừng lời này của Tiêu Bố Y.

Dương Thố Truân cùng Tác Kha Đột liếc măt nhìn nhau, cũng đều rất kinh ngạc, hai người đều thầm nghĩ, người này vô mông ngựa cực kỳ chu đáo, đối với phía nào cũng không đăc tội, thật là nhân tài khó được chốn quan trường. Chi là kế từ đó, ý tưởng cầu công danh của hăn xem ra chi có thế bò qua.

Các thương nhân tuy tuy đều vì lợi ích, nghe được lời này của Tiêu Bố Y, không biết là hăn quyết ý không muốn tranh đua, chi nghĩ đến hăn vì mọi người mà buông tha tất cả, trong lòng cảm động, nước mắt thiếu chút nừa là tràn ra. Lâm Sĩ Trực cùng vài thương nhân liếc măt nhìn nhau, khom người bước ra khòi hàng, cùng kêu lên nói: "Tâm nguyện của Bố Y cũng là tâm nguyện của chúng ta, chúng ta chí cầu Khả Đôn cát tường như ý, Tháp Khăc đại hôn thuận lợi".

Khả Đôn cao cao tại thượng, trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Các ngươi đều thành tâm, nhất định có thế như nguyện".

Các thương nhân đều mừng rờ, biết một câu này của Khả Đôn đã xác định các thương nhân chuyến này tuyệt đối sẽ không tay không mà quay về. Cho nên Tiêu Bố Y, hãn đích xác là tốn thất một ít, chăng qua nếu trờ về, mọi người nhất định sẽ bồi thường thật tốt, cũng không phải là nói chơi.

"Cho nên việc của Ca Đặc Tháp Khăc..." Khả Đôn đang do dự thì Ca Đặc đã trầm giọng nói: "Thinh Khả Đôn ân chuẩn".

"Tiêu Bố Y ý ngươi như thế nào?" Khả Đôn dò hòi.

Tiêu Bố Y trong lòng thầm tức giận, thầm nghĩ tiểu tử ngươi thực không biết tốt xấu, lào từ đă nế mặt Khả Đôn cho ngươi thăng một trận. Ngươi lại thà hủy mười tòa miếu chứ không chịu hủy một hôn lê, ta có ý tốt, ngươi lại nghĩ lao tư sợ ngươi. Đạo lý tha cho người được thì cứ tha chăng lẽ cha ngươi không có dạy cho ngươi, ngươi làm chức lang quân của ngươi, ta làm kẻ làm ăn của ta, hà tất nhất định phải phân thăng thua? Thế diện là do người khác cấp, nhưng mặt chính là của mình, ngươi thực muốn mất mặt, ta cũng có thế cho ngươi thỏa nguyện!

Nhìn thấy Tiêu Bố Y trầm ngâm không nói, Khả Đôn nhẹ giọng nói: "Bố Y nếu không muốn, vậy sẽ không tính".

Mọi người trong lòng lại động, thầm nghĩ Khả Đôn vốn vần uy nghiêm, nhưng khâu khí như thế cũng là hiếm thấy, phòng chừng cũng bởi vì thấy công thần như thế không được thưởng bao nhiêu trong lòng cũng thấy áy náy.

Với lại, lai lịch của Lưu Văn Tĩnh này, cũng làm cho người ta cảm thấy tò mò.

Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Một khi đã như vậy, tại hạ cung kính không bằng tòng mệnh, không biết Tháp Khăc muốn so cái gì? Không biết là thuật băn tên hay là kỵ mã?"

Tháp Khăc ngạc nhiên, lăc đầu nói: "Hai cái này đă so qua roi, không cần phải thử lại nừa".

Nhìn thấy hào quang trong măt Tiêu Bố Y chóp động, Ca Đặc trong lòng cũng lo lăng. Hăn chính măt thấy Tiêu Bố Y phi ngựa như bav, biết cho dù Thanh Tiêu đã chết, mình cùng hăn tỷ thí cũng không năm chăc phần thăng, hăn ở trong ngàn quân băt sống Mạc cố Đức, cho dù Lưu Văn Tĩnh hạ thấp như thế nào, Tiêu Bố Y tự khiêm tốn như thế nào, chỉ cần đầu không bị kẹp vào cửa, cũng biết cũng không có phần may măn thăng được nào. Băng vào võ công chân chính như vậy, hăn tuy vồ công không kém, nhưng cùng với Tiêu Bố Y luận vồ trong lòng cũng không dám.

Tiêu Bố Y chủ động nhắc tới thuật bắn tên cùng cười ngựa, chỉ bởi vì hai thứ này là am hiếu nhất, vốn định dùng phép khích tướng làm cho Tháp Khăc vào trong, không nghĩ đến hăn vân bất động, cũng có chút ngoài ý muốn.

"Thảo nguyên trọng nhất anh hùng, không so thuật băn tên, không so cười ngựa, vậy Ca Đặc ngươi muốn so cái gì?" Khả Đôn có chút kỳ quái hòi.

Ca Đặc sớm có ý định, trầm giọng nói: "Ca Đặc nghe nói Tiêu Bố Y băt sống Mạc cố Đức, võ công cao không cần nói cũng biết, chỉ là hai hố tương tranh, tất một bị thương, phải phân cao thấp, không khòi tốn thương đến hòa khí".

Các thương nhân đều khinh bi, tâm đều nghĩ mấy man nhân nàv lại tự so với mành hô, không chút khiêm tốn. Ngươi nếu thực sợ tốn thương hòa khí, lại còn so cái răm gì? Trong đại trướng Khả Đôn đa số đều là nhân sĩ Trung Nguyên, Ca Đặc nói tiếng Trung Nguyên cũng không kém, chăc là bời vì Khăc Lệ Ti, nhưng hăn học tiếng Trung Nguyên, vận dụng nhiều ít lại không đúng trường họp.

"Vậy ngươi muốn so cái gì, cứ nói thẳng ra đi" Khả Đôn trầm giọng nói.

"Ta muốn cùng Tiêu Bố Y tỷ thí, ai có thế thuần phục ngựa hoang lợi hại nhất" Ca Đặc ngưng trọng nói.

Hăn lời vừa nói ra, các thương nhân đã nhìn nhau, ánh măt dò hòi nhìn về phía Tiêu Bố Y, bọn họ đều biết Tiêu Bố Y thuật cời ngựa tinh thông, nhưng thuật cời ngựa cùng thuần phục ngựa chứng dù sao cũng là hai chuyện khác nhau, hơn nừa cũng cực kỳ nguy hiếm, mất mạng cũng là có thế. Ca Đặc này không đề xuất gì, lại đề xuất thuần phục ngựa chứng, đương nhiên bởi vì có chút thủ đoạn.

Tiêu Bố Y không chút do dự, "Tốt lăm, cứ so thuần phục ngựa hoang đi. Chăng qua Bố Y có một chuyện muốn thỉnh cầu Khả Đôn".

Khả Đôn chậm rãi gật đầu, "Ngươi nói đi".

"Tại hạ thầm nghĩ sau trận so tài này, vô luận thăng thua, cũng không cần so nừa" Tiêu Bố Y cười khô nói: "Bố Y vốn là người làm ăn, cũng không muốn làm anh hùng gì".

Khả Đôn gật đầu, "Như thế thì quá tốt, chăng qua ta cũng có một câu muốn nói" Trong đại trướng đều tĩnh lặng, Khả Đôn nhìn bốn phía, chậm rãi nói: "Người thăng cuộc thuần ngựa có thế đề xuất một thỉnh cầu, ta có khả năng thi sẽ đáp ứng, ngay cả cầu hôn với Khăc Lệ Ti, ta

cũng sẽ không cự tuyệt!"

Khăc Lệ Ti nghe được mặt đă biến săc, Hàn Tuyết cùng nàng đều đứng ờ phía sau Khả Đôn, nghe nói như thế, săc mặt khẽ biến, khẽ cúi đầu, một khăc này nàng chi nghĩ, Khả Đôn không nói gì khác lại đề cập đến hôn sự của Khăc Lệ Ti, chăng lẽ đã nghĩ Tiêu Bố Y mới có thế, thậm chí còn muốn mời về làm con ré?

Tiêu Bố Y cùng Ca Đặc sóng vai đứng ở thảo nguyên, nhìn trời xanh mây trăng, cò xanh như sóng, tâm tình lại hoàn toàn khác nhau.

Ca Đặc chi nghĩ có chút lộng xảo thành chuyên, chuyến này chi có thế thăng không thế bại. Mình nếu bại, Tiêu Bố Y có tâm trả thù, sẽ trực tiếp hướng tới Khăc Lệ Ti cầu hôn, mình cũng không có mặt mũi nào sống ờ trên đời này. Tâm tư của con người thường thường dế thay đối, lúc trước Tiêu Bố Y vì hăn dụ địch, hăn cũng có chút cảm tạ, thậm chí sinh ra ý niệm cùng hăn kết giao bằng hừu. Nói tới con người khi chết, lời nói cũng chân thật, cho nên con người khi săp chết, người khác đối với hăn cũng khoan dung hơn. Ca Đặc chí nghĩ Tiêu Bố Y sẽ chết, cho nên một lòng nghĩ tốt cho hăn, nhưng khi phát hiện Tiêu Bố Y còn sống, thì trong lòng cũng khó tránh cảm giác ghen tỵ.

Hăn gọi cứu binh coi như là có công, chăng qua so với Tiêu Bố Y, thì chi xem như là gà đất so với phượng hoàng vậy, không nói tới không thế chịu được Khăc Lệ Ti cả ngày khen ngợi Tiêu Bố Y, mà cũng không chịu được người khác cho rằng Tiêu Bố Y so với hăn cao hơn một cái đầu. Hăn là Tháp Khăc, nếu là vương công quý tộc trong tộc thì hãn cũng không tính là gì, nhưng so với hãn lại là một áo vải, hăn cảm thấy nhất định phải đường đường chính chính đánh bại Tiêu Bố Y một lần, cho nên mới kiên trì tỷ thí, chỉ là hiện tại ngâm lại, nhiều ít cũng có chút hối hận.

Tiêu Bố Y lại suy nghĩ về câu nói cuối cùng của Khả Đôn, cũng đã quyết định xuất ra toàn lực ứng phó, hăn cho dù không thích làm thì hăn cũng nên vì người khác.

Gió lạnh lất phất, ở phương xa mặt trời đã ngả về tây, dánh vàng đã chuyến hồng, nhừng đám mây ở phía chân trời xem ra cũng có chút lạnh lẽo.

Bốn phía không một tiếng động nhưng người xem lại rất đông, ngoài khinh kỵ binh của Khả Đôn, còn có các thương nhân cùng các mục dân biết tin tức này, cũng đều tập trung trâu dê cùng ngựa lại mà đến đây xem, náo nhiệt như vậy cũng là bình thường.

Trâu dê thành bầy ngựa hí vang, nhừng mục dàn cũng rất hưng phấn chỉ trò, nhận ra người nào là Khả Đôn, người nào là Tháp Khăc cùng Tháp Cách. Khả Đôn tuy uy nghiêm, nhưng luôn luôn công bình, xử lý chuyện trên thảo nguyên rất tốt. Khi nàng ở tại doanh trại cũng không ai dám tiến vào, chăng qua một khi đã ra khòi doanh trại, nói thế nào cũng là thị sát tình hình, nhìn thấy một lão mục dân, râu tóc bạc phơ, lại còn có thế ân cần thăm hòi một tiếng, tự nhiên làm cho các mục dân yêu quý mà tung hô.

Khi mục dân hoan hô, đối với Tiêu Bố Y cùng Tháp Khăc sóng vai cũng có nghi hoặc, cũng không hiếu hăn là ai, làm sao có thế đứng cùng một chô với Tháp Khăc tôn quý.

Người tụ tập càng ngày càng nhiều, nhưng cũng chỉ tụ tập một phía mà chừa ra một khoảng không. Các mục nhân trẻ tuôi nghe nói là thuần ngựa, đều mong chờ muốn thử, nhưng nghe nói Ca Đặc Tháp Khăc thuần ngựa, lại đều xìu xuống.

Đám người Lâm Sĩ Trực, Viên nhìn thấy loại thanh thế này, đều rất lo lăng, thầm nghĩ đây là địa bàn Phó cốt, nhừng người này hiến nhiên sẽ ủng hộ cho Ca Đặc, Tiêu Bố Y khí thế đã kém một bậc, vốn bọn họ làm ăn đều là hòa khí sinh tài, cho rằng có thế nhân được thì nhân, lại bởi

vì có giao tình khá sâu với Tiêu Bố Y, cho nên đều muốn Tiêu Bố Y thăng trận này.

Mấy huynh đệ cũng nghe thấy mà chạy tới, bọn họ đều không có tư cách tiến vào đại trướng của Khả Đôn, sau khi nghe nói Ca Đặc cùng Tiêu Bố Y so thuần ngựa, thì thiếu chút nừa là cười ra tiếng, Mạc Phong đang cố nín cười thì bị Lâm Sĩ Trực kéo lấy, "Mạc Phong, ngươi cười cái gì?"

Mạc Phong là bộ thở dài một hơi, "Ta vì Ca Đặc mà cười".

Lâm Sĩ Trực khó hiếu hòi, "Ngươi cười cái gì Tháp Khăc?"

"Ta cười vì hăn thật sự co chút ngu xuân," Mạc Phong làm ra vẻ tiếc hận nói: "Hăn so cái gì không so, lại nhất muốn so bơi lội với cá, so bay lượn với chim?"

Lâm Sĩ Trực không có sự tự tin như hãn, lăc đầu nói: "Người trẻ tuối, ngươi không có thấy qua nhiều trong cuộc đời, làm sao hiếu được người thảo nguyên giỏi nhất là cười ngựa băn cung, Tháp Khăc võ công cao cường, thuần phục ngựa cũng là nhắt lưu, ngươi không có nghe được các mục dân nàv đều xem trọng Tháp Khăc sao".

Mạc Phong không chút đả kích, thấp giọng nói: "Vậy Lâm chưởng quầy có muốn cùng ta đánh cuộc một ván không?"

"Đánh cuộc gì?" Lâm Sĩ Trực hòi.

"Bố Y nếu thắng, Lâm chưởng quầv ngươi sẽ thua ta một điếu tiền. Neu Bố Y thua, ta sẽ giừ ngựa cho Lâm chưởng quầy một tháng?" Mạc Phong trong lòng buồn cười.

Lâm Sĩ Trực vồ ba cái, không nói tới việc hắn cùng Mạc Phong đánh cuộc, trong nội tâm hắn vân hy vọng mình thua trận này.

Hắn làm ăn rất rõ ràng không có chuyện lồ được, cầu thua như thế cũng xem như là lần đầu tiên.

Tiếng kèn vang lên, mọi người trên thảo nguyên đều yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù, tiếng trâu dê, có mấy hán tử đứng ở ba góc, trong tay đều cầm mã can đế săn sàng khống chế ngựa, chỉ sợ ngựa làm bị thương đến Khả Đôn.

Ca Đặc lại chạy tới trước mặt Khả Đôn, thi lề nói cái gì đó, mọi người đều xôn xao, ánh mắt có chứa vẻ hâm mộ cùng khâm phục, cho dù là Khả Đôn cũng có chút biến săc. Tiêu Bố Y nghe hãn nói bằng tiếng Đột Quyết, trong lòng đang thăc măc, cũng may Dương Đăc Chí đã kịp thời phiên dịch, "Bố Y, hăn nói hăn thuần ngựa không cần mã can".

"Ổ?" Tiêu Bố Y chậm rãi gật đầu, cũng biết mã can là cái gì.

Hăn trước kia cũng từng xông pha nam băc, đi qua thảo nguyên Mông cố biết mã can là một cây gậy răn chăc mà có tính đàn hồi, ở đầu có buộc dây thừng, dùng đế tròng qua cố ngựa. Đương nhiên còn có một số mục dân cao minh, chi cần một sợi dây thừng là được. Ngựa chưa từng được người cười qua, bình thường đều tính cách dừ dãn, nếu nhìn thấy người đến gần, đều sẽ đá cùng căn liên tục. Phương pháp thuần ngựa bình thường đều là phải cần một người dũng cảm mà có kỹ thuật thuần thục cười lên trên, cầm trong tay mã can này đế thuần phục ngựa. Ca Đặc không cần mã can, thoát ly khòi quv định thông thường của mục dân cũng trách không được mục nhân phải giật mình.

Dương Đăc Chí nhìn thấy bộ dáng không chút động lòng của Tiêu Bố Y thì nói, "Vậy xem ra ngươi cũng không dùng mã can này".

Tiêu Bố Y cười rộ lên, "Cả đời này cũng chưa từng sờ qua".

Khả Đôn đã gọi Tiêu Bố Y tiến lên nói Ca Đặc thinh cầu không cần mã can, Tiêu Bố Y giả ngốc nói: "Thuần ngựa thì dùng mã can đế làm gì?"

Mọi người đều 0 lên, cũng không biết là ngu ngốc hay là thiên tài.

Khả Đôn cau mày hỏi, "Tiêu Bố Y, nói như vậy ngươi thuần ngựa cũng không cần mã can?"

Tiêu Bố Y cười nói: "Chi mình ta là đủ, chăng lẽ Ca Đặc muốn dùng nó?"

Ca Đặc mũi đang nở ra lại lộ vẻ dao động, không nghĩ đến ngược lại thành ra lý do đế Tiêu Bố Y trên chọc.

Mọi người đều thầm thì, hiến nhiên là đều không tin, Lâm Sĩ Trực cũng dậm chân nói: "Bố Y lần này lại cậy mạnh, Ca Đặc cậy mạnh không cần mã can, đúng là cơ hội đế hãn thủ thăng. Hăn sao lại khinh thường như vậy, không cần mă can, lần này bọn họ đã không có gì khác biệt. Ta chi sợ Bố Y chăng nhừng không thăng được trận này, mà còn có thế thua cả tính mạng".

Viên Lam đă đi tới, trầm giọng nói: "Lâm huynh, ngươi đã từng thấy Bố Y khinh thường lần nào chưa?"

Lâm Sĩ Trực ngân ra "Vậy thì cũng không có".

Viên Lam cười rộ lên, "Vốn trong lòng ta cũng không yên, chỉ là thấy Bố Y lại trấn tĩnh như vậy, cũng cảm thấy trận này cơ hội hãn của hãn rất lớn".

Lâm Sĩ Trực suy nghĩ một hồi rồi mới nói: "Viên huvnh nói cũng có chút đạo lý".

Tiếng kèn lại vang lên, chỉ nghe thấy ở phương xa có tiếng hô quát liên tục, mấy hán tử cũng lập tức vung roi lên, liên tục hò hét tiến lên.

Đằng trước có hai con ngựa hoang đang căm đầu chạy như điên, cuống quít hí lớn liên tục. Nhưng bị nhừng hán tử kia hò hét nên cũng không thế quav đầu lại mà hướng tới chô này mà phi tới.

Hai ngựa một Thanh mã một Hồng mã, Thanh mã như núi, Hồng mã như mây, Tiêu Bố Y nhìn thấy Thanh mã, trong lòng khẽ chua xót, không khòi nhớ tới Thanh Tiêu, có chút thất

thần.

Trên thảo nguyên không thiếu ngựa, lại càng không thiếu ngựa hoang chưa từng được người cười bị xua vào chuồng, trước hết trừ đi dã tính, sau đó mới đế cho người ta thuần phục sử dụng. Nhưng trước măt xem ra hai thót ngựa này đều chưa từng trải qua quá trình trừ đi dã tính, tuần phục cũng không hề dê dàng.

"Bố Y cân thận" Dương Đăc Chí thấp giọng hô một tiếng, Tiêu Bố Y phục hồi tinh thần lại, phát hiện Ca Đặc đã xông lên đón đầu thớt Thanh mã kia.

Mọi người đều xôn xao, nhừng nừ nhân nhát gan che hai măt lại, mục nhân tín nhiệm Ca Đặc cũng đều ầm ầm kêu hay, thuần ngựa như vậy mới đúng là kích thích.

Tiêu Bố Y vốn cũng muốn chọn Thanh mã kia, nhìn thấy Ca Đặc đă chọn trước thớt ngựa này, trong lòng ngân ra, trong giây lát hiếu được Ca Đặc biết hăn trước kia cười Thanh Tiêu, lựa chọn Thanh mã trước là đế triệt đi nhuệ khí của hăn, hai là cũng sợ hắn đối phó với Thanh mã cũng có chút môn đạo.

Nghĩ như vậy Tiêu Bố Y không giận mà còn vui, hăn cho tới bây giờ không sợ người khác miệt thị, ngược lại, cái này đối với hăn mà nói là cơ hội đế hãn thủ thăng. Bốn chừ kiêu binh tất bại đã nói ra tâm tính của trận đấu, Ca Đặc muốn chọc giận Tiêu Bố Y hăn, chi sợ bản thân hăn cũng đã dao động.

Ca Đặc lựa chọn thanh mã, Tiêu Bố Y đã không có lựa chọn nào khác, chậm rãi đi về phía thớt hồng mã kia. Hán tử đuòi hai thớt ngựa hoang tới khu đất trống cũng đã tản đi, hai thót ngựa hoang thấy bốn phía tràn đầy mục nhân, nhiều ít cũng có chút bất an, trong một khăc đã thu liêm sự táo bạo, kinh hãi nhìn đám đông.

Ca Đặc bức bách muốn chem lấy ngựa, dĩ nhiên thân pháp xem ra cũng tốt, chi là người vừa xông tới, thanh mã đã bị kinh sợ, hí dài một tiếng, cất vó đá tới. Ca Đặc lúc này mới biếu hiện ra thân thủ cực kỳ cao minh, không lùi mà tiến tới luồn dưới vó ngựa, vỏ ngựa cơ hồ chi chạm được vào vạt áo cảu hăn, lại bị hăn linh xảo vọt lên, đưa tay chộp lấy bờm ngựa.

Con ngựa giận dừ, vừa hí loạn vừa chạy như điên, Ca Đặc cũng thuận thủy thôi chu trở người lên ngựa, tư thế anh tuấn, mục dàn bốn phía nhất tề kêu lên một tiếng hay, cho dù Khả Đôn cũng chậm rãi gật đầu, biết chiêu này cực kỳ tiêu sái cùng khỏ khăn. Khăc Lệ Ti lại càng hưng phấn hô lên: "Mâu hậu, Ca Đặc lần này nhất định thăng".

Khăc Lệ Ti cũng không phải là nói mà không đế ý tới người, đối với Tiêu Bố Y cũng có sự bội phục, ít nhất hãn không giết Mã Cách Ba Tư, đánh bại ba người bên nàng, cứu Ca Đặc, băt sống Mạc cố Đức nhưng chuyện này đều làm cho người ta kính ngưỡng. Chi đáng tiếc là anh hùng này cũng không phải là người yêu của nàng, cũng làm cho nàng nhiều ít cũng có chút không được tự nhiên, mông Trần Tuvết ở tại Tây Kinh rất lâu, Khăc Lệ Ti từ thuở nhò đã lớn lên tại thảo nguyên, cho đến nay tình cảm đối với Ca Đặc cũng rất tốt, thật không muốn bị chia cách, chỉ hy vọng Ca Đặc đánh bại được Tiêu Bố Y mà vinh quang cưới nàng, vậy mới là tốt nhất, chứ cũng không phải là thật lòng chán ghét Tiêu Bố Y.

Khả Đôn lăc đầu nói: "Không đến cuối cùng, thì sao mà biết người nào thăng thua?"

Ca Đặc thuần ngựa cực kỳ nguv hiếm kích khích, con ngựa không ngừng vùng vầy, Ca Đặc vân vừng như thái sơn mà áp chế nỏ. Thuần ngựa quan trọng nhất là sự kiên nhân, so bì thế lực với nó cho đến khi nó hoàn toàn kiệt sức thì mới có thế chế phục được nó!

Khi Ca Đặc mạo hiếm thuần ngựa, thì Tiêu Bố Y rốt cuộc đã đi đến trước mặt hồng mã. Hăn cũng không chậm, so với rùa thì cũng còn nhanh hơn một chút, vừa đi trong miệng vừa lấm bám cái gì đó. Người khác chi chú ý tới bước chân của hăn, cũng không phát hiện đôi măt của hăn thủy chung vân nhìn chằm chằm vào hồng mã hai tròng măt không chóp.

Thanh âm của hăn không thấp nhưng cũng tuyệt đối không cao, với lại Ca Đặc ờ bên cạnh liên tục gầm lên cùng với tiếng hí vang của thanh mã, cơ hồ có thế quên mất đi hăn. Hồng mã trước mặt hăn vốn đã chuân bị phát tác, nhưng nhìn phải hai măt của Tiêu Bố Y, thì từ từ không giận nừa, thậm chí có thế nói là có chút mê man.

Tiêu Bố Y chậm rãi tiếp cận con ngựa, tận lực làm cho bản thân hoàn toàn không chút địch ý, rất nhiều người cũng rốt cuộc phát hiện sự khác lạ, đều chuyến ánh măt, đều cảm thấy bên này

có chút quỷ dị.

"Sư phụ, Tiêu gia lại nói chuyện với ngựa kìa" Quý Tử cùng Tiết Dần Giai không biết từ khi nào thì cũng đã len vào trong thương đội xem náo nhiệt, Quv Tử vừa ôm cái đầu bị sư phụ gõ, vừa xo cái mông còn đau nhức vì mấy con la đá, có chút khó hiếu nói: "Vì cái gì hăn nói lại có hiệu quả, chúng ta nói lại không có hiệu quả? Nghe không được hăn nói cái gì, bằng không cũng cỏ thế thử lại một lần".

"Ngu xuấn, ngươi không nói không ai nói ngươi câm đâu".

Tiết Dần Giai cũng rất kỳ quái, chú ý quan sát động tác của Tiêu Bố Y, chi hy vọng có thế học tập được hồi lâu thì rốt cuộc tỉnh ngộ, "Quý Tử, ta hiếu rồi, hăn thuần chính là ngựa, chúng ta đối mặt lại là la. Đeu nói môi la không thế so với miệng ngựa, khăng định cũng là do môi la khác với miệng ngựa, ngươi nói đúng không?"

Nhìn thấy Quv Tử không có phản ứng, Tiết Dần Giai lại gõ cho một cái, "Ta nói chuyện với ngươi, ngươi chăng lẽ không có nghe thấy?"

"Nghe thấy, nhưng thầy không cho con nói chuyện mà" Quý Tử hết sức ủy khuất nói.

Tiết Dần Giai cũng cảm thấy chán nản.

Mà bên kia lại 0 lên, trong thanh âm lại mang theo sự khó hiếu cùng khó có thế tin được. Hai thầy trò quav đầu lại nhìn, thì thấy Tiêu Bố Y đã trờ người lên ngựa, nhưng hồng mã lại ngoan ngoãn đứng ờ đó, cũng không nối giận, lại còn hí dài một tiếng, có vẻ rất vui sướng.

Tất cả mọi người đều không dám tin vào măt mình, Khăc Lệ Ti thiếu chút nừa nhảy đến Khăc Lô Luân Hà đế hòi sơn thần rốt cuộc sao lại thế này?

"Mầu hậu, cái này xem như bắt đầu hay là chấm dứt?"

Khả Đôn cũng có chút sừng sờ, sau hồi lâu mới nói: "Chăng lẽ Tiêu Bố Y đã thuần ngựa xong?"

"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng" Khăc Lệ Ti thật sự nhảy dựng lên, "Đây ngựa hoang, sao lại không căn hăn?"

Nàng mới nói xong, con ngựa không có căn Tiêu Bố Y, mà nàng đã thiếu chút nừa căn trúng lười mình. Tiêu Bố Y nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngựa, con ngựa lại ôn thuận đi quanh một vòng, ôn thuận như là cừu vậy.

Mạc Phong cười ha hả, đưa tay đến trước mặt Lâm Sĩ Trực, "Lâm chường quầy, ta thăng".

Các thương nhân vừa mừng vừa sợ, Lâm Sĩ Trực đưa tay kéo lấy Mạc Phong hòi, "Mạc Phong, chuyện gì đã xảy ra?"

Mục nhân nhìn thấy Tiêu Bố Y không có trải qua khúc chiết, đã băt đầu chậm rãi phóng ngựa, hoàn toàn không có nhừng bước thuần ngựa như bình thường, trong măt đều lộ ra vẻ kinh hãi, sợ hãi lui về phía sau, trong miệng liên tục lâm bâm, "Đường Đe Ma Ni, Đường Đe Ma Ni..

Tiễn Đầu nghe được mục nhân nói gì đó không hiếu, thấp giọng hòi: "Đắc Chí, bọn họ đang nói cái con mẹ gì vậy?"

"Là Đường Đe Ma Ni" Dương Đăc Chí thần săc nghiêm túc, áp thấp thanh âm nói, "Đường Đe Ma Ni trong tiếng Đột Quyết có nghĩa là Chân chủ, người thảo nguyên tín phụng các lực lượng thần bí, ví dụ như nói Tát Màn Giáo tín phụng thanh sơn, cũng có tín phụng Mã thần, Bố Y không cần dùng vũ lực mà chí bằng ngôn ngừ đã chinh phục được ngựa hoang, đă làm cho bọn họ sinh ra sợ hãi, cảm thấy Bố Y có năng lực như thần".

Anh măt của hăn cũng có chút cố quái, Mạc Phong không có lưu V, chi hòi, "Đăc Chí, Bố Y làm sao mà không tốn một chút sức đã chinh phục được ngựa hoang vậy?"

Dương Đăc Chí lăc đầu, trả lời rất gọn gàng, "Không biết".

Tiêu Bố Y người ờ trên ngựa, cũng không đăc ý, nhiều ít cũng chi có chút thích thú. Không ai biết hãn làm thế nào mà chinh phục được ngựa hoang, bản thân hăn cũng rất tinh táo, biết hãn sử dụng chính là tuyệt chiêu, một loại thuật thôi miên của mình, thuật thôi miên vào thời đại của hăn cũng rất phô biến, nhưng sử sụng thuật áp dụng vào ngựa như hăn cũng rất là đặc biệt.

Thật thôi miên tuy rất cao thâm, trong măt Tiêu Bố Y cũng không tính là phức tạp, mấu chốt chính là ý chí cùng ý niệm của bản thân phài hết sức mạnh mẽ. Loại phương pháp này vào thời cố đại có thế xem như là yêu thuật, nhưng ờ khoa học hiện đại thì cũng có nhừng sự giải thích cũng không quá khoa học, ứng dụng cụ thé thì có, nhưng do cơ thế con người quá ảo diệu nên cũng không ai có thế rõ ràng được. Tiêu Bố Y đem Thuật thôi miên áp dụng lên ngựa trước kia cũng đã làm rồi, chăng qua cũng không tính là thành công. Lần này thành công cũng là lần đầu tiên làm cho chính hăn cũng có chút ngoài ý muốn.

Trong giây lát lại nghĩ đến, bản thân tu luvện Dịch Cân kinh, nói không chừng cũng có tác dụng tăng cường lực lượng tinh thần, cho nên mới thu được hiệu quả như vậy.

Lại thấy Ca Đặc vẫn còn đang như trong đoàn tạp kỹ mà nhảy nhót trên lưng ngựa, mọi người đều không có cảm giác tiêu sái nừa, chỉ cảm thấy hăn có chút đáng thương gặp vận răm chỏ, có hai thớt ngựa cho hãn lựa chọn, hăn cố tình lại chọn trúng con dừ dằn, lại làm cho Tiêu Bố Y thoải mái thủ thăng.

Ca Đặc người còn đang nhảy nhót trên lưng ngựa nhưng trong lòng lại rung động không thôi, muốn làm rõ tất cả mọi phát sinh rốt cuộc là thế nào, mà con ngựa này lại không kềm chế được cơ hồ như muốn phát điên lên. Tiêu Bố Y lại thúc ngựa đi tới, khẽ cười nói: "Tháp Khăc co chut vất vả, có muốn ta giúp khuyên con ngựa này vài lời không?"

Ca Đặc nôi giận gầm lên một tiếng, đã vọt lên ôm lấy cố thanh mã, hai tay xiết lại, người đă lãng không dựng lên vật con ngựa ngã lăn ra đất.

Mọi người khẽ hô lên một tiếng, đều lui ra phía sau một bước, nhìn thấy gương mặt như thiên

thần tái nhợt đi của Ca Đặc, đều sợ hãi.

Thanh mã bị hăn vật xuống hí lên một tiếng, giãy dựa muốn đứng lên thì Ca Đặc lại vọt lên, hét lớn một tiếng đạp xuống, con ngựa chịu không được sức mạnh của hăn, lại ngã lãn ra trên mặt đất.

Tiêu Bố Y có chút không đành lòng, biết hăn lúc này đã không phải là thuần ngựa, mà là giết ngựa, con ngựa chịu sự giày vò của hãn, về sau có muốn chạy nhanh cũng khó, liền thả người nhảy xuống, lăc đầu nói: "Ca Đặc, không cần so nừa, trận thuần ngựa này ta tính là ngươi thắng".

Ca Đặc giận không thế át, hai tay cũng có chút run rây, trước măt bao nhiêu người, hăn cho tới bây giờ cũng không có nghĩ đến mình sẽ dùng cách thức này đế thăng cuộc thuần ngựa, "Cái gì tính ta thắng, thua là thua, thăng là thăng, Ca Đặc ta thừa nhận..

Hăn lời còn chưa dứt, Khăc Lệ Ti đă xông tới, lớn tiếng nói: "Trận thuần ngựa này không tính, Tiêu Bố Y chiếm tiện nghi, ngựa của hăn như là dê vậy, làm sao có thê tính là thuần phục?"

Hồng mã đột nhiên hí dài một tiếng, móng đã nhăm vào Khắc Lệ Ti mà đá tới, Khăc Lệ Ti không giận mà ngược lại còn vui, đưa tay chỉ, "Các ngươi xem, ngựa của Tiêu Bố Y vân chưa được thuần phục!"

Hồng mã hí dài một tiếng, thanh mã cũng đã hí theo, ngay sau đó ngựa của mục dân đều nhất tề hí lên không thôi. Mọi người cả kinh, đột nhiên nhìn thấy xa xa bạch quang chợt lóe, trong giây lát đạo bạch quang kia đã tiến tới bầy ngựa phụ cận, bầy ngựa đều xao động lên, đã tản ra bốn phía mà chạy. Nhừng mục dân quản bầy ngựa hô quát liên tục, cũng không thế ước thúc được.

Đạo bạch quang kia tiến tới bầy ngựa, trong giây lát lại lao ra, đứng ở trước đám đông chừng mấy chục trượng, Tiêu Bố Y trông thấy trong lòng chấn động, hăn rõ ràng lại nhìn thấy Nguyệt Quang!

Nguyệt Quang vẫn lông trắng như tuyết, khi phóng đi như một ánh trắng tràn ngập trên đường, thần thái bay bống nhìn về phía này, như là đế vương đang ngạo thị mọi người.

Một lão mục dân đột nhiên quv xuống, như là hướng tới Nguyệt Quang mà lễ bái, trong miệng lam bầm tự nói.

Nguyệt Quang lại chạy ào vào một bầy trâu, vừa đá vừa căn, bầy trâu lại một trận xao động, tựa hồ đối với nó rất là kính sợ. Chỉ là nỏ đến đi như gió, mấy thanh niên mục dân cầm mã can vây lại, nhưng ngay cả sợi lông của nỏ cũng không động vào được. Tiêu Bố Y vừa tò mò vừa buồn cười, không rõ rốt cuộc là sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.