Nhìn Hàn Tuyết thương cảm đứng lên cũng có một ý vị riêng. Nàng vốn là một mỹ nhân, chỉ cần nhíu mày, hoảng sợ cũng khiến người khác sinh lòng luyến ái, chứ nếu như là Đông Thi ôm ngực, sợ rằng đã sớm có người vác gậy tiến đến rồi.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Tiêu Bố Y muốn nói gì lại thôi.
Hàn Tuyết lộ ra vẻ mặt bi phẫn, "Khải Dân khả hãn khi còn sống xử sự rất nhu hòa, tuy rằng phải cống nạp xưng thần với thiên tử Đại Tùy nhưng nội bộ người Đột Quyết lại rất hòa thuận, không có chuyện gì xảy ra..."
"Nhưng từ vài năm trước đây, Khải Dân khả hãn qua đời. Con ông ấy là Thủy Tất khả hãn lên ngôi đã dần dần bộc lộ dã tâm. Thủy Tất khả hãn vốn là người đầy hùng tâm, hắn muốn thống nhất Đột Quyết, lại thêm Thánh thượng hảo đại hỉ công, hiếu chiến. Mà Thánh thượng ba lần chinh phạt Cao Ly không thành, khiến cho dân chúng lầm than sinh ra nhiều oán hận lại càng khiến hắn khinh thường..."
"Thủy Tất khả hãn bời vì khinh thị Đại Tùy nên giờ khắc nào cũng muốn xâm phạm xuống phía nam. Các bộ lạc Đột Quyết vốn đang sống yên ổn với nhau, hắn lại dung túng cho các bộ lạc xâm phạm lẫn nhau. Tộc nhân của ta từ trước tới giờ vốn yếu nhược, đến nay lại càng thoi thóp hơi tàn! Chúng ta đang ở Tây kinh nhưng vì lo lắng cho tộc nhân nên lúc này mới dự định quay về trong tộc, thật không ngờ mới ra khỏi Mã ấp không xa đã gặp người Đột Quyết. Ta bởi vì mặc trang phục của nữ tử Trung Nguyên nên bị bọn chúng bắt đi. Trước đây đi theo ta còn một lão nô, thế nhưng chưa kịp phân trần đã bị bọn chúng giết chết..."
"Đến lúc ta bị bọn chúng bắt được, may là biết tiếng Đột Quyết nên ta đã nói dối là biết tù trưởng một bộ lạc cho nên bọn chúng mới do dự, quyết định mang ta đi chứng thực. Nếu như không gặp các ngươi, ta sợ rằng đã trở thành thê thiếp hoặc đầy tớ của bọn chúng rồi..."
Tiêu Bố Y thấy chuyện này quá rắc rối, phức tạp, rất là đau đầu. Hắn chỉ biết là trước đây người đứng đầu Đột Quyết có quan hệ hữu hảo với Đại Tùy còn hiện nay người kế nhiệm khinh thường Dương Quảng. Còn các bộ lạc Đột Quyết lại không ngừng nội đấu. Hàn Tuyết này đúng là không biết sợ mới dám quay về cứu vớt tộc nhân.
Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Tiêu Bố Y nhịn không được hỏi: "Nàng bất quá chỉ là một nữ nhân trói gà không chặt, còn chưa về tới bộ lạc đã hai lần bị bắt. Nàng có bản lĩnh gì để cứu vớt tộc nhân chứ?"
Mặt Hàn Tuyết bỗng đỏ ửng lên, cúi đầu xuống không nói gì.
Tiêu Bố Y thấy nàng mãi không nói gì, chợt hiểu ra lẩm bẩm nói: "Bản lĩnh lợi hại nhất của nữ nhân chính là thân thể của họ. Nàng xinh đẹp như hoa, dáng điệu đoan trang, nói vậy chắc hẳn đã chuẩn bị lấy thân để mua chuộc, dựa vào một cây đại thụ, sau đó liên hợp với cây đại thụ đó để chấn hưng bộ lạc?"
Người Hàn Tuyết khẽ run, ngẩng đầu lên, đầy vẻ khó có thể tin được, "đều nói Trung Nguyên địa linh nhân kiệt, quyền mưu vượt xa người nước khác, ta khi còn ở Tây kinh cũng rất là tán thán thế nhưng thực không nghĩ tới..."
Nàng vốn muốn nói cái gì cuối cùng lại nhịn xuống nhưng Tiêu Bố Y đã tiếp lời, "nàng không ngờ là một tên thổ phỉ ở vùng biên cương cũng có đầu óc?"
Hàn Tuyết đúng là muốn nói như thế, thấy Tiêu Bố Y văn huyền cầm tri nhã ý (nghe tiếng đàn mà hiểu lòng người đánh đàn) cũng không khỏi phải liếc mắt nhìn hắn, cảm thấy vô cũng kinh ngạc.
"Không phải là có đầu óc mà là thông minh hơn người." Hàn Tuyết thành tâm nói" "Ta biết ở đâu cũng có người tốt kẻ xấu, lúc đó ta bị bọn chúng bắt được, vốn chỉ muốn chết. Tiêu gia, ta thế nào cũng không ngờ là lại gặp được ngài. Khi bị các ngài cưỡng ép đến sơn trại, ta thực sự thấp thỏm không yên, thế nhưng tối qua ngài..." nói đến đây sắc mặt Hàn Tuyết đã ửng hồng, "ta biết ngài là người tốt, ta cũng không dám hy vọng quá nhiều là ngài cứ như vậy mà thả ta đi. Ta chỉ xin ngài muốn ta xong xin hãy thả ta trở về cứu vớt tộc nhân."
Tiêu Bố Y nghe khẩu khí của Hàn Tuyết, cho rằng nàng hẳn là có chút uy vọng trong tộc, trong lòng khẽ động, "nàng giống như có chút uy vọng trong tộc?"
Trong lòng Hàn Tuyết cảm thấy run lên, nhận thấy mình đã nói hơi nhiều.
Họa hổ, họa bì nan họa cốt. Tri nhân, tri diện, bất tri tâm. Nếu như trước mặt là một tên tiểu tặc tầm thường, Hàn Tuyết tuyệt đối sẽ không để lộ thân phận của mình. Nhưng dựa vào trực giác của nữ nhân cùng với thời gian ở chung một ngày, nàng cho rằng Tiêu Bố Y hẳn không phải là thường nhân.
Nguy cơ trong tộc nàng tầng tầng lớp lớp, nàng vốn nóng lòng quay về nên lúc này mới được ăn cả ngã về không, nói ra tình hình thực tế hy vọng chiếm được sự đồng tình của Tiêu Bố Y, nhưng khi thấy thần sắc của hắn như vậy lại khiến cho nàng thấy có chút hối hận đã tiết lộ chân tướng.
Nếu mà Tiêu Bố Y cho rằng nàng chính là một món béo bở, thi triển công phu sư tử ngoạm thì chỉ sợ nàng chẳng những không thể quay về trong tộc mà e rằng còn có thể có thêm phiền phức.
"Bộ lạc của nàng tên là gì?"
Tiêu Bố Y kỳ thực không nghĩ giống như Hàn Tuyết, hắn chẳng qua chỉ nghĩ tới sơn trại vốn đang như người mù hai mắt sờ soạng tìm đường. Tuy Tiêu Đại Bằng cùng Tiết Bố Nhân nói là đi đả thông nguồn ngựa nhưng mà từ nhãn thần do dự của họ mà xem thì hẳn là bọn họ cũng không dám chắc.
Trước mắt có một người sinh trưởng ở Đột Quyết mà không biết sự dụng thì quả thật ngu ngốc.
Thấy ánh mắt do dự, hoài nghi của Hàn Tuyết lại không thấy nàng trả lời, Tiêu Bố Y chợt hiểu, mỉm cười nói: "Nàng chắc cũng biết, nàng là chiến lợi phẩm của ta. Nếu như gặp tình huống này ở thảo nguyên, chắc hẳn cũng sẽ không tự nhiên buông tay chứ?"
Hàn Tuyết khẽ cắn hàm răng, sắc mặt tái nhợt, "vậy ý của thiếu đương gia chính là?"
"Chúng ta gần đây muốn đi buôn ngựa," Tiêu Bố Y trực tiếp nói rõ dụng ý, "nếu như các ngươi ở thảo nguyên giúp đỡ chúng ta về nguồn ngựa, ta có thể cùng cha ta nói một tiếng, có khả năng cho phép ngươi quay về trong tộc."
Hàn Tuyết hai mắt trở nên sáng ngời, "đương nhiên là có thể."
"Bất quá cũng không cần vội, sốt ruột cũng không ăn được đậu hủ nóng." Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Nàng nếu như muốn quay về thuận lợi, trước hết phải cùng ta diễn trò đã."
"Diễn trò gì?" Hàn Tuyết có phần mờ mịt.
"Tối qua quá im lặng." Tiêu Bố Y nhìn mỹ nhân trước mắt sẽ rời đi, nếu không thể giao lưu tình cảm thì quả là có chút tiếc nuối.
Nhưng mà hắn nói như thế nào cũng là một người hiện đại, biết rõ tầm quan trọng của việc người tình ta nguyện, cưỡng ép người khác trên giường cũng giống cưỡng ép gái nhà lành làm kỹ nữ, hắn không làm được.
"Cha ta cho rằng nàng không chịu nghe lời, cho nên đối với nàng có tâm lý đề phòng. Nếu như nàng muốn theo ta đi đến thảo nguyên rồi mượn cơ hội quay về trong tộc thì trước hết phải thỏa mãn hai điệu kiện."
"Hai điều kiện gì?" Hàn Tuyết sắc mặt ửng hồng.
"Thứ nhất là nàng phải chứng tỏ nàng có chỗ hữu dụng, có thể giúp đỡ một tay. Thứ hai ta muốn nàng phải minh bạch một chuyện."
"Minh bạch chuyện gì?" Hàn Tuyết mặt đỏ lên, mơ hồ nghĩ tới cái gì đó. >
Tiêu Bố Y sắc mặt không đổi, đưa tay xuống chân nàng bóp một cái, Hàn Tuyết bất ngờ không kịp đề phòng, hét to một tiếng.
Cái bóp này của Tiêu Bố Y cũng không tính là đau, chỉ là quá mức đột nhiên và trực tiếp khiến cho Hàn Tuyết cảm thấy hoảng sợ, cho rằng hắn muốn xâm phạm nàng.
"Thế này là được rồi." Tiêu Bố Y nở nụ cười, "nàng phải nhớ kỹ, gà mái không đẻ trứng cũng như gà trống không gáy. Nếu như nàng muốn sớm quay về thì nhất định phải có năng lực đó."
Hàn Tuyết không ngờ còn có loại chuyện này, không khỏi thấp thỏm trong lòng, dở khóc dở cười.
Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Bố Y mang theo Hòe béo cũng Mạc Phong, còn có mấy huynh đệ xuất phát tới bốn phía tìm bãi chăn nuôi thích hợp.
Kỳ thực ở nơi này, chỗ có bãi cỏ cùng nguồn nước đâu đâu cũng có, thế nhưng muốn tìm một nơi dễ thủ khó công thì lại không phải chuyện dễ dàng.
Dù vậy Tiêu Bố Y cũng không buông bỏ hay hạ thấp điều kiện.
Hắn biết lựa chọn bãi cỏ tuy không tính là chuyện cả đời nhưng cũng cực kỳ quan trọng. Hiện nay đang lúc loạn lạc, hắn không muốn phí hết tâm huyết phát triển bãi chăn nuôi để kẻ khác tới cướp mất.
Hòe béo cùng Mạc Phong đều ở phía sau hắn, khe khẽ rỉ tai nhau, cười xấu xa.
Tiêu Bố Y đã phóng ngựa về phía tây suốt một ngày đêm, nơi này cũng xem như khu vực người Đột Quyết thường xuyên lui tới, tranh chấp nổ ra liên miên. Vì thế cho nên nơi này rất hoang vu, dù là du mục cũng hiếm thấy.
Ngựa hắn cưỡi vốn không phải là tuyệt phẩm, trong mắt hắn thậm chí cũng không được xem là lương phẩm, thế nhưng trải qua sự chăm sóc huấn luyện của hắn, cũng đã trở nên không tệ.
Mạc Phong và Hòe béo đều chọn ngựa cướp được để cưỡi, mã lực vốn không kém ngựa của Tiêu Bố Y, thế nhưng chỉ cần Tiêu Bố Y phóng ngựa chạy đi thì cả hai người phải rất vất vả mới đuổi kịp.
Tiêu Bố Y cưỡi ngựa có nhanh có chậm, tiết kiệm sức ngựa, từ sáng sớm đến chiều tối đã chạy theo hướng tây được hai trăm dặm vậy mà vẫn nhíu mày, hiển nhiên là không thu hoạch được gì.