[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 5 : Muốn ta xong xin hãy thả ta




Hàn Tuyết trong lòng thấp thỏm không yên, lúc trước nàng vẫn cho rằng, khi đi vào phòng thì chuyện thứ nhất Tiêu Bố Y làm chính là lập tức chiếm lấy nàng.

Nàng sớm biết số phận của mình đã định rồi, nhưng không ngờ Tiêu Bố Y lại không hề háo sắc như nàng nghĩ, ngược lại hắn lại đẩy cửa đi ra ngoài, tuy vẫn khiến nàng càng thấy bất an nhưng tạm thời cũng thả lỏng tâm sự.

Nhịn không được đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mắt Hàn Tuyết đã nhu hòa đi rất nhiều, người này thoạt nhìn tuy không phải người tốt nhưng ít nhất cũng giống một nam nhân.

Sau khi đóng cửa sổ lại và ngồi xuống, Hàn Tuyết móc từ trong ngực ra nửa khối ngọc, nhìn ngơ ngẩn, rồi hai mắt nhắm lại, nước mắt theo đó rơi xuống gương mặt như bạch ngọc.

Đến lúc mở mắt ra thì trên mặt Hàn Tuyết đã kiên nghị trở lại, lẩm bẩm: "Dù thế nào ta nhất định phải rời khỏi nơi này."

Nàng đợi không lâu thì cửa phong lại kêu lên, Tiêu Bố Y đã đẩy cửa bước vào.

Hàn Tuyết vội vàng đem nửa khối ngọc giấu đi, còn Tiêu Bố Y tiêu sái tiến đến, trong tay cầm theo một cái giỏ, mỉm cười nói: "Xem ra vận khí của ta và nàng không tệ, nhà bếp dưới chân núi vẫn còn thức ăn."

Tiêu Bố Y lấy tay xốc cái giỏ một cái, một cổ hương khí xông lên mũi, Hàn Tuyết tạm thời quên đi việc đào tẩu, ngón tay bắt đầu đại động.

Thức ăn của sơn trại xem ra cũng không tệ.

Nàng mấy hôm nay đúng là long đong lận đận, ra khỏi miệng hùm lại vào hang sói, cơm cũng không được ăn một miếng, nên đã sớm đói không chịu được rồi. Nàng bị cướp lên sơn trại, lại không dám đi ra ngoài, chỉ có thể lo sợ chờ đợi một số phận không thể đoán trước được. Mặt mũi những người ở đây tuy khác nhau nhưng ai nấy đều có dáng vẻ dữ tợn, chỉ có người trước mặt này là còn khiến nàng an tâm một chút.

Chỉ là chứng kiến hắn dũng mãnh cưỡi ngựa lao nhanh đến, trường cung trên tay lại hung hãn, Hàn Tuyết nằm mơ cũng không nghĩ tới người này lúc không có cung tên lại tao nhã như người đọc sách vậy.

Tiêu Bố Y rút từ ống giày ra một cây đoản đao, lại lấy từ trong giỏ một cái đùi heo nướng vẫn còn hơi nóng, mang theo mùi thơm ngào ngạt.

Tự tay cắt một miếng thịt đưa cho Hàn Tuyết, lại từ trong giỏ lấy ra một đía muối đưa cho nàng, nói: "Chấm thêm chút muối ăn mới ngon."

Hàn Tuyết cũng hơi cảm động, nàng từ trước đến nay chỉ thấy nam nhân hô quát, nóng nảy, chứ quan tâm, chu đáo như Tiêu Bố Y thế này lại rất là hiếm thấy. Tiếp nhận đĩa muối cùng miếng thịt, ăn vài miếng thấy mùi vị thật thơm ngon, hương thơm lan tỏa khắp miệng. Hàn Tuyết vốn rất đói nên chẳng mấy chốc đã ăn hết một miếng thịt.

Không đợi nàng nói, Tiêu Bố Y đã cắt them một miếng thịt đưa đến: "Ăn từ từ thôi, không cần vội."

Hàn Tuyết trong long cảm thấy ấm áp, chợt nhớ tới một chuyện, "Ta còn chưa biết tên đại gia."

"Đại gia?" Tiêu Bố Y sửng sốt, "Mọi người đều gọi ta là Tiêu Bố Y hoặc là Thiếu đương gia."

"Tiêu Bố Y?" Hàn Tuyết không biết thâm ý của Tiêu Bố Y, lẩm nhẩm đọc mấy lần rồi lại lặng lẽ ăn thịt.

Hai người đều không nói gì, Tiêu Bố Y nhìn một bên mặt Hàn Tuyết, cảm thấy đẹp không sao tả xiết, nàng tuy đói nhưng cũng không ăn nhiều lắm.

Hàn Tuyết ăn hết hai miếng thịt thì ngừng lại không ăn nữa, chỉ ngồi ở một bên chiếu, đợi đến khi Tiêu Bố Y ăn xong thì chủ động đứng dậy thu dọn mọi thứ.

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, xem ra nữ nhân thời xưa chịu khó hơn nhiều so với nữ nhân ở thời đại của hắn. Hàn Tuyết thu dọn rất nhanh, nhìn thấy Tiêu Bố Y cởi giày, trong lòng run lên, đứng dậy lấy một chậu nước đi tới đặt ở dưới chân Tiêu Bố Y, khom lưng xuống rồi hạ thấp giọng: "Thiếu đương gia, cả ngày mệt mỏi rồi, để ta hầu hạ ngươi rửa chân."

Tiêu Bố Y lại có chút không quen, rửa chân thì trước đây hắn đã từng làm, thế nhưng được một nữ nhân xinh đẹp thế này rửa chân cho thì lại khiến hắn có loại cảm giác được yêu mà sợ.

Thời xưa mặc dù còn nhiều chỗ bất tiện nhưng vẫn có chỗ tốt, Tiêu Bố Y trong lòng thở dài, trước kia bận bịu công việc, hối hả ngược xuôi, khi nào nghĩ đến đời người còn có thời khắc yên tĩnh thế này.

Hai chân nhúng vào trong nước vốn đã rất thoải mái rồi, đến lúc Hàn Tuyết khẽ chuyển động cổ tay như ngọc, cẩn thận, chậm rãi giúp Tiêu Bố Y rửa chân thì hắn quả thực là thoải mái đến muốn hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Bố Y không biết nữ nhân thời đại này có phải người nào cũng như thế không, chỉ nghĩ bàn tay chạm vào chân hắn thật trắng, thật dịu dàng. Mặc dù không sảng khoái như xoa bóp nhưng cũng tuyệt không thể tả.

Một mùi hương con gái thoang thoảng truyền tới chóp mũi, Tiêu Bố Y khẽ thở dài một tiếng, cảm thấy nhân sinh được thế này đã không còn gì để cầu xin nữa. Nhưng lại thấy mình không có chí lớn, Tiêu Bố Y liền lắc lắc đầu, vừa mở mắt ra bỗng hắn nhìn thấy hai giọt nước rơi vào trong chậu tạo thành những rung động.

Tiêu Bố Y trong lòng run lên, biết đó là nước mắt Hàn Tuyết nhưng lại không hiểu vì sao mà nàng khóc, nếu như nàng cảm thấy ủy khuất thì vì sao còn chủ động rửa chân cho nam nhân?

Đợi đến khi Hàn Tuyết ngẩng đầu lên, trên mặt đã không còn chút dấu tích nước mắt nào, sau khi đi ra ngoài đổ nước, Hàn Tuyết hạ thấp thanh âm nói: "Tiêu gia, chúng ta đi nghỉ thôi?"

Tiêu Bố Y chưa từng nghĩ đến hai người lại tiến triển nhanh đến mức này, dựa theo suy nghĩ của hắn thì Hàn Tuyết quá nửa sẽ chống cự lại, nếu không cũng sẽ ỡm ờ, giả bộ chối từ. Thật không ngờ nữ nhân thời xưa lại thẳng thắn, phóng khoáng như vậy.

"Nghỉ ngơi ư?" Tiêu Bố Y ngược lại lại hơi do dự.

Hàn Tuyết kéo nhẹ dải yếm, nhưng vẫn chưa cởi ra mà chỉ làm lộ ra một mảng ngực trắng như ngọc. Khiến cho hai mắt Tiêu Bố Y tuy còn chưa lồi ra nhưng cũng không thể dời ánh mắt đi chỗ khác.

Trông thấy ánh mắt của Tiêu Bố Y, Hàn Tuyết cắn răng, tay nắm lấy dải yếm quỳ xuống.

Tiêu Bố Y sửng sốt, "Nàng muốn làm gì?"

"Ta chỉ xin Tiêu gia muốn ta xong xin hãy thả ta, nếu không ta thà chết cũng không thuận theo." Hàn Tuyết nói như đinh đóng cột, không hề do dự.

Hào hứngcủa Tiêu Bố Y mới dâng lên đã ngay lập tức bị dập tắt, không sao hiểu được ý tứ của nữ nhân này.

"Cầu xin Tiêu gia thành toàn." Hàn Tuyết khẽ cắn hàm răng, bất kỳ ai cũng có thể nhận ra sự dứt khoát của nàng.

"Vì sao?" Tiêu Bố Y hoàn toàn hồ đồ.

"Bởi vì tộc nhân của ta đang chờ ta đến cứu mạng" Hàn Tuyết nước mắt lại chảy xuống, "Tiêu gia, van cầu ngươi thương ta, muốn ta xong xin hãy thả ta."

"Hả?" Tiêu Bố Y bật thốt, cuối cùng đã hiểu ra một chút. Nhìn thấy Hàn Tuyết nước mắt như mưa, Tiêu Bố Y cũng thấy không đành lòng, bèn đứng dậy đi tới trước giường, nằm xuống nói :"Đều mệt rồi, ngủ thôi."

Hắn nói ngủ thật chứ không có hàm nghĩa gì khác, người vừa nằm xuống tiếng ngáy đã vang lên.

Hàn Tuyết sững sờ đứng đó, cũng không hiểu ý tứ của Tiêu Bố Y.

Theo suy nghĩ của nàng, tuyệt đối không có khả năng bình yên ra khỏi sơn trại. Đã như vậy, biện pháp thứ hai chính là lui lại mà cầu xin, lấy thân thể của chính mình làm điều kiện, cầu xin Thiếu đương gia này thả nàng ra.

Thế nhưng chiêu này coi như là ai binh chi kế, nhưng ai cũng không thể biết Tiêu Bố Y có thủ tín hay không, cùng Hàn Tuyết quan hệ xong liệu hắn có thả nàng ra hay không? Thế nhưng nàng cũng không còn biện pháp nào khác.

Nàng thật không ngờ Tiêu Bố Y lại cự tuyệt nàng, cũng không có nhân cơ hội chiếm lấy nàng, điều này khiến cho nàng lần đầu tiên có cảm giác phức tạp đối với Tiêu Bố Y. Hắn xem ra không chỉ là một nam nhân mà còn là một nam nhân chân chính.

Tiêu Bố Y cũng chỉ giả vờ ngủ, thật ra trong long cũng không cảm thấy có gì là thú vị. Ngoại trừ heo ra, rất ít người có thể ngủ nhanh như vậy, hắn thừa nhận mình vừa rồi quả thực là muốn chiếm lấy Hàn Tuyết. Hắn không phải Liễu Hạ Huệ nhưng hắn ít nhất vẫn là một con người, hắn sẽ không giậu đổ bìm leo.

Quan hệ không như chuyện yêu đương, nếu như một phương thống khổ chịu đựng thì hắn cảm thấy không khác gì so với cưỡng gian.

Hắn hiển nhiên không phải loại người như vậy.

Thấy Hàn Tuyết rơi lệ, hắn kỳ thật đã hơi mềm lòng, nếu nàng đã dùng cơ thể để đổi lấy tự do thì bất luận thế nào, hắn cũng không thể bỏ qua chuyện này. Nhưng nếu cứ thế mà thả nàng thì người trên sơn trại sẽ nói như thế nào, có hay không sẽ cho rằng hắn lại lên cơn điên?

Cảm giác được sự hoang mang của Hàn Tuyết, hắn hé mắt nhìn nàng lui vào trong góc, vô lực ngồi xuống chiếu, Tiêu Bố Y trong lòng thở dài, đã quyết định chủ ý.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, đến khi Hàn Tuyết cảm giác được ánh dương quang xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người nàng, mới chậm rãi mở mắt, phát hiện trên người không biết từ lúc nào đã có thêm một cái chăn bông thì không khỏi cả kinh.

Quay đầu nhìn thì thấy trên giường đã trống không, Tiêu Bố Y không biết đã đi đâu mất từ lúc nào. Nhìn chiếc chăn bông trên người mình, Hàn Tuyết không khỏi hoài nghi bất định, nghĩ đến những việc Tiêu Bố Y đã làm, trăm mối cảm xúc ngổn ngang lại ngây ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.